Ngay cả đến Thuần quý phi cũng không tin được nhìn chằm chằm vào cô.
Dạ Huân Thiên sau lớp rèm bằng ngọc cau mày khó hiểu.
‘Cô đang bày trò gì vậy Ba Ba Mạc Tỏa.’
Thuần quý phi như bám được vào tấm bè gỗ liền mau chóng thanh minh:
“Thưa Hoàng thượng, quả đúng như vậy việc này không liên quan gì đến thần thiếp.”
Đang trong lúc Dạ Huân Thiên không hiểu vì sao đột nhiên Ba Ba Mạc Tỏa lại có thể nói đỡ cho Thuần quý phi thì đột nhiên cô lại lên tiếng:
“Vì người bỏ độc trong bánh là ta... chính ta đã làm.”
Tất cả mọi người trong đại điện đứng hình tập hai. Có ai nói cho bọn họ nghe là có chuyện gì đang xảy ra ở đây được không.
Ngay cả khi đúng sự thật là do Mộc Tần làm đi chăng nữa, thì làm rồi lại chịu bị độc hành xác rồi, mà giờ lại cáo trạng chính mình làm cái gì, đầu của cô có bị lú không nhỉ.
Dạ Huân Thiên cũng không biết nói gì, con người của Ba Ba Mạc Tỏa, hắn hiểu, cô có phần ngáo ngơ tùy hứng, nhưng chuyện xảy ra hiện giờ hắn thực không biết làm sao.
Thuần quý phi nghe xong, lập tức đứng dậy, nắm lấy áo của Ba Ba Mạc Tỏa cấu xé:
“Được lắm, Mộc Thanh Nhi, ngươi dám chơi xấu bổn cung, ta đã nói mà, sao đột nhiên ngươi lại đến tặng phấn, mà còn lại là loại phấn thượng hạng như Yên Chi Phẩm, sau đó lại ngất ở chỗ bổn cung, thật quá đáng. Thì ta ngươi dám bày kế hại ta…nói có phải ngươi muốn cướp lấy ngôi vị Hoàng hậu của bổn cung không?”
Dạ Huân Thiên tức tối nói:
“Thuần quý phi, bỏ Mộc Tần ra.”
Cô ta quay lên phía Dạ Huân Thiên, nước mắt ngắn dài vẻ oan ức cùng cực, lớp trang điểm kĩ lưỡng cũng nhòe đi tạo thành bộ dạng ma chê quỷ hờn, ấm ức nói:
“Hoàng thượng, người phải xử vụ này cho thần thiếp, nhất định phải phạt cô ta thật nặng.”
“Phải, ta nghĩ nên ban rượu độc, Hoàng thượng à, xin người ban cho thần thiếp rượu độc đi.”
Câu nói khiến người ta muốn ngu luôn này lại một lần nữa phát ra từ miệng cô.
Xung quanh bắt đầu truyền đến những tiếng rì rầm, bàn tán to nhỏ. Trần đời có ai lại đi cầu xin rượu độc chứ.
Cứ cho rằng Mộc Thanh Nhi tâm tánh thiện lành, làm việc ác đối với quý phi nhưng sau đó cảm thấy áy náy nên đến nhận tội đi, nhưng cũng đâu đến nỗi vơ luôn cả rượu độc, đó chẳng phải cầu chết hay sao?
Đám phi tần hậu cung liên tục thắc mắc.
“Mộc Tần bị điên rồi sao, tự nhiên cầu được chết ư?”
“Phải Phải, cô ta điên rồi.”
“Thần kinh có vấn đề.”
...
….....
“Đều im lặng hết cho trẫm.”
Dạ Huân Thiên nhìn qua rèm ngọc thấy thái độ của Ba Ba Mạc Tỏa rất cứng rắn, rất nghiêm túc, như thể thực sự muốn chết.
Nhưng mà tại sao chứ, tại sao cô lại muốn chết, hắn đã làm điều gì sai sao. Lần trước, đúng rồi, lần trước hắn đã to tiếng với cô ở chỗ Mạc Thinh Lâu, nhưng sau đó chính cô mới là người cắn hắn rách cả môi, hắn còn chưa tính sổ với cô, vậy thì bây giờ điều khiến cô muốn chết là gì.
Dạ Huân Thiên mặc kệ là gì, sau đó hắn giữ bình tĩnh nói:
“Như mọi người đã thấy, không có ai lại từ mình đi hạ độc rồi tự nhận là mình cả, chắc do Mộc Tần có vấn đề, ta đề nghị Mộc Tần nên quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn.”
Hắn đành dùng cái lí do đầu óc cô có vấn đề, cái lí do mà trước kia khi nghe xong tin đồn hắn là người không tin nhất và còn ra chỉ thị cấm được đồn đại ma quỷ, nhưng giờ đây lại chính hắn là người làm lời đồn chính xác hơn.
“Hoàng thượng, cô ta là muốn đổ tội cho thần thiếp nên mới làm như vậy đó.”
“Thôi quý phi bớt tạo sự đi, muốn yên ổn hãy yên lặng cho trẫm.”
Thuần quý phi hiểu ý câu nói là gì, có nghĩa là muốn yên tâm lên chức Hoàng hậu thì bớt mồm đi.
Ba Ba Mạc Tỏa không hiểu gì, chỉ thấy là hình như mình đang bình an, không nguy hiểm gì hết.
“Cái gì vậy, Hoàng đế à, hãy ban rượu độc cho ta đi, ta không đùa đâu, ta thực sự muốn chết mà.” Ba Ba Mạc Tỏa tay chống nạnh, chỉ hẳn vào cái người ẩn sau lớp rèm kia không chút kiêng dè.
Dạ Huân Thiên không muốn cô tiếp tục buộc đá vào mình, liền nói:
“Người đâu, mau đưa Mộc Tần về biệt viện. Việc này ta sẽ cho điều tra lại.”
“Vâng.”
Sau đó cô bị xách hai nách đưa đi.
“Ê, mấy người làm gì vậy, thả ta ra, Hoàng thượng à, ta thật lòng muốn chết mà.” Cô cứ la hét với lòng thành khẩn vô bờ bến là được “chết.”
Sự việc kết thúc trong im lặng, ai nấy lần lượt ra về, ai cũng có trong mình một suy nghĩ riêng, nhưng cái chốt lại đều là “Mộc tần bị điên.”
Về đến Biệt cung cô ngồi phịch xuống ghế, chân gác lên một chiếc khác, vẻ bực bội mệt dọc thấy rõ.
“Hừ, sao lại không cho mình chết cơ chứ, mình đã nhận là mình làm rồi cơ mà.”
“Nương nương à, tất cả mọi chuyện là do nhầm lẫn thôi, Quý phi cũng không biết là người không ăn được vừng.”
Ba Ba Mạc Tỏa tức tối cắn cắn môi. ‘Đến ta còn không biết mình bị dị ứng vừng đây, chứ đừng nói là cô ta.’
Hừ thôi lỡ mất lần này thì chờ đợi lần khác vậy, lần sau cô trực tiếp mang dao xông đến chỗ Hoàng đế để hành thích thì chắc sẽ được toại nguyện thôi.
“Ý hay đấy, lần sau mình sẽ cứa cổ lão Hoàng đế ngu muội đó, cái gì mà bạo quân chứ, bạo quân cái khỉ gì mà đến ban rượu độc cũng không dám là sao?” Ba Ba Mạc Tỏa lẩm bẩm nói.
“Dạ, cái gì cơ?”
“Em không cần phải biết.”
“Ò.”
độc giả thân yêu ơi, like cho mình xin động lực viết với hihi.