Hắn mở mắt ra, nhìn thấy cô đang nhắm chặt hai mắt, môi nhỏ chu ra đặt xuống môi hắn hút chất độc ra.
Nhưng nào có chất độc gì chứ, ban nãy hắn đích thực có uống chén rượu độc nhưng sau đó đã dùng nội công ép ra cả rồi, giờ trong người không có gì.
Ba Ba Mạc Tỏa cố gắng hút độc từ miệng hắn, nhưng kì lạ chẳng hút ra được thứ gì, cô mở mắt ra nhìn thấy Dạ Huân Thiên không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có phần lưu manh, rõ ràng đã tỉnh rồi còn giả vờ.
“Á, Dạ Huân Thiên…chàng chàng chàng…”
“Nàng làm gì vậy, chiếm tiện nghi của ta sao?” Dạ Huân Thiên cười gian xảo nhìn cô, y hệt như một con sói già bắt nạt một chú thỏ trắng.
Hai người đang chàng chàng thiếp thiếp thì bên ngoài đám người của tri huyện đạp cửa xông vào.
Tên tri huyện Cẩm Hà vẻ mặt độc ác, khinh khỉnh nhìn hai người bọn họ, ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau:
“Bắt hai người họ lại cho ta.”
Ban nãy nghe thấy tiếng động bên ngoài, ông ta biết rằng mọi chuyện đi lệch kế hoạch rồi, chắc chắn có người tiếp ứng cho tên quan kia, nên ông ta đành ra hạ sách này, thôi thì phái người xuống đồng loạt giết sạch là xong. Sau này Hoàng Thượng mà có hỏi xuống thì cứ nói là bị thổ phỉ giết chết rồi thế không phải là xong chuyện rồi sao.
“Các người thật to gan, dám động vào cả mệnh quan triều đình. Phải chăng là vì chột dạ làm điều xấu sợ người ta biết chăng?” Dạ Huân Thiên vẫn ngồi yên như cũ không nhúc nhích, cũng không chút sợ hãi.
“Hừ, nếu như người đã biết cả rồi, thì cái mạng này của ngươi càng không giữ được.”
Câu sau ông ta ra lệnh cho đám lính nhắm thẳng về phía Dạ Huân Thiên tấn công. Dạ Huân Thiên cùng Ba Ba Mạc Tỏa dựa sát lưng vào với nhau, như thể có thần giao cách cảm, hai người tự chia ra hai hướng. Chỉ sau một lúc đã hạ được tất cả đám lính của quan chi huyện.
Ông ta sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, đám mỡ bụng của ông ta cũng nảy lên bần bần, mồ hôi túa ra nhễ nhại như tắm.
“Sao, Cẩm Hà đại nhân còn có chiêu trò gì nữa không, ra hết một lượt đi.”
Ba Ba Mạc Tỏa khiêu khích liếc mắt nhìn ông ta, chỉ thấy bộ dạng chẳng khác nào lợn chuẩn bị chọc tiết của ông ta đang không ngừng run sợ.
“Mong hai vị tha cho tôi, tôi cũng chỉ vì…”
“Chẳng có lí do nào ngụy biện cho sự tham lam cả.” Dạ Huân Thiên tiến lại gần ông ta, lấy từ trong người một sợi dây đã chuẩn bị từ trước trói ông ta lại. Giải đi về phía công đường cách phủ tri huyện không xa.
Hắn muốn xử lí tên tham quan ô lại này ngay trước bàn dân thiên hạ để đòi cho họ một công đạo, để mọi người được hả hê vui sướng.
Dạ Huân Thiên ở trên công đường ngồi trên vị trí thượng tọa. Xung quanh rất nhiều người dân bao quanh xem quan thanh liêm xử án.
Dạ Huân Thiên đập mạnh xuống bàn, khí thế uy nghiêm lời nói đanh thép có lực.
“Cẩm Hà, ngươi thân là quan tri huyện dám cấu kết với thổ phỉ nhiều lần cướp vật phẩm cứu tế, bao gồm lương thực của cải của triều đình cấp xuống cho người dân, ngươi đã biết tội chưa.”
“Ta không có làm, ta không có làm.” Tên tri huyện lập tức la lớn, lê lết thân hình ục ịch toàn mỡ của mình hướng ra bên ngoài lớn tiếng kêu gào.
Ngươi dân cũng không thèm nhìn ông ta, xung quanh chỉ là tiếng chửi rủa thậm tệ. Vài người dân lên tiếng nói:
“Chả trách cứ mỗi lần nói là tạm giữ bằng chứng gây án là lương thực, lão ta cứ nói là đã đưa chúng lên quan trên để điều tra, thực chất là lại mang vào kho của mình, bảo sao kho lương thực của tri huyện càng ngày càng lớn.”
“Đúng đó, đúng đó, thật là quá đáng, trong lúc người dân đang đói khổ ông ta lại chỉ cho gạo mốc gạo thối, chỉ những người đi đắp đê mới được cho chút lương thực, mà việc đắp đê cũng đâu cần nhiều người như vậy, những người không được đi đắp đê chống lũ kiếm cơm thì phải làm sao, cuối cùng đành lưu lạc khắp nơi.”
“Đúng, thật quá đáng.”
“Thật ác độc.”
“Xử tội lão ta đi thưa đại nhân.”
Người dân bên ngoài liên tục nói lên lẽ phải khiến tri huyện phía trong này đang không biết xấu hổ mà kêu oan cũng lập tức trở nên cứng họng không nói được gì.
Dạ Huân Thiên lúc này mới lên tiếng:
“Mọi người trật tự.”
Sau đó nhìn xuống tên cẩu quan phía dưới:
“Ngươi còn điều gì để nói không?”
Cẩm Hà cứng họng còn nói gì nữa đây, nhân chứng vật chứng đủ cả.
“Ta không có làm, sao người có thể chi nghe lời khai của bọn thổ phỉ kia mà kết tội được cho ta chứ.”
Dạ Huân Thiên gõ mạnh thanh gỗ trên bàn:
“Nội cái tội ngươi muốn giết mệnh quan triều đình thôi đã đủ ban cho ngươi tội chết rồi, còn việc kia ngươi nói cần bằng chứng ư? Được thôi. Người đâu mang vật chứng lên đây?”
Tiểu Châu cho người bê ba rương lớn đựng đầy vàng lên.
“Đây chính là số vàng mà tri huyện đại nhân đã chôn ở một khu đất trống, trên nền đất còn có dấu giày của ông ta.”