Hạ Thôi Mị hỏi tiếp:
“Mọi người cướp lương thực vậy không sợ bị đuổi giết ư? Nhiều năm như vậy ngày nào cũng bị truy bắt, thật khổ quá.”
Bà lão ở gốc cây khác chống gậy đi đến, tuy cơ thể gầy yếu vàng vọt, nhưng gương mặt lại hiền từ phúc hậu:
“Dân thường như chúng tôi nào dám đứng lên chứ, chỉ là nhiều năm gần đây có sự giúp đỡ của Thường Kỵ công tử đặc biệt hơn là sự xuất hiện của Xuân Nghi cô nương nửa năm gần đây, hai người họ cổ vũ chúng tôi đứng lên đòi lương thực, không cho thì xông vào cướp, cô ấy võ công cao cường, cứ mỗi lần quan binh đến thì đánh đuổi bảo vệ chúng tôi, còn Thường công tử lại mưu lược hơn người, luôn bày đường tẩu thoát chót lọt nhất.”
Một người khác cũng đi đến, anh ta nét mặt vui vẻ, kể lại cho mọi người:
“Hơn nữa cô ấy còn rất xinh đẹp tốt bụng, thường xuyên làm bánh bột gạo cho chúng tôi, nhờ cô ấy chúng tôi cũng được sống đến bây giờ, cô ấy là ân nhân của chúng tôi, chỉ có điều còn nhiều người dân như chúng tôi ở trong huyện đang chịu khổ cực.”
Sau đó nhiều người cũng đi đến dùng gương mặt vui vẻ kể về người phụ nữ tên Xuân Nghi và Thường Kỵ. Dạ Huân Thiên nhìn từng người một, ban nãy họ là một vẻ đau khổ tưởng chừng như sắp chết. Nhưng sau khi nhắc đến người tên Xuân Nghi này, nét mặt khốn khổ đều được thay thế bằng biểu cảm hạnh phúc, ai nấy cũng vô cùng hớn hở. Giống như là một đấng tối cao cứu rỗi bọn họ vậy. Trong mắt bọn họ tràn ngập sự biết ơn, tôn trọng với hai người bọn họ, đặc biệt là cô nương tên Xuân Nghi.
Thông qua lời bọn họ hán biết rằng trước giờ vẫn luôn có Thường Kỵ công tử giúp đỡ bọn họ vượt qua khó khăn nhưng khi bị quan phủ đuổi bắt thì cũng bị đánh đập không ít thậm chí còn bị giết chết.
Nhưng nửa năm nay ông trời như thể phái xuống một vị tiên sống là Xuân Nghi cô nương không biết từ đâu đến đây, không những dung mạo xinh đẹp, võ công còn thượng thừa nên vẫn bảo vệ bọn họ, khích lệ bọn họ càng can đảm hơn đi cướp lương thực.
Dạ Huân Thiên nghĩ đến đây, càng muốn gặp xem người tên Xuân Nghi đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Thế ân nhân của mọi người giờ đang ở đâu?” Dạ Huân Thiên hỏi.
“Cô ấy lúc đầu bàn với chúng tôi, ỷ đông người đánh lạc hướng quan binh vờ đi vào cướp lương thực, cô ấy sẽ lén trộm lương thực đi sau đó xếp lên xe bò cho Thường Kỵ chở đến khu bí mật cất trước, nhiều lần như vậy rồi quan binh thấy đông người sẽ không làm quá lên, nào ngờ lần này chúng thực sự muốn giết người, còn đem nhiều người đến bắt giết chúng tôi, nên chúng tôi mới phải bỏ chạy như vậy.”
Dạ Huân Thiên gật đầu thì ra là vậy, cô ấy giúp mọi người lấy trộm lương thực.
Bỗng bên này mấy người dân lên tiếng:
“Xuân Nghi…Xuân Nghi kìa cả nhà, cô ấy đến rồi.”
Dạ Huân Thiên tò mò nhìn theo hướng của người phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy cô hắn sững sờ không nói nên lời, mắt nhìn vào cô không rời mắt.
Cô tóc búi cao gọn gàng, quần áo màu nâu sẫm chất vải có hơi sờn cũ thô ráp, gương mặt còn dính chút bụi bặm, và cả bột mì.
Dù ở khoảng cách xa hắn cũng nhìn ra được đây là Ba Ba Mạc Tỏa mà, chính là người mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay, hắn cho người tìm cô nửa năm nay nhưng không tài nào tìm ra được, hắn cứ nghĩ cô đã cùng cái tên A Đa Đa kia về nơi ở của mình rồi chứ.
Cô có hay rằng hôm nay khi biết được cô thực ra không đi cùng với tên đó hắn đã vui thế nào không, trong lòng hắn tưởng chừng như vỡ tung vì vui sướng. Thì ra cô chẳng phải là giành tình cảm gì cho ai cả, chẳng phải là bỏ trốn cùng ai.
Trước kia cho dù biết là vậy, cho dù người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy hắn đang điên cuồng vì công việc, nhưng thực tình chưa một giây phút nào hắn ngừng nhớ về cô, chưa một lúc nào hắn ngừng chuyện tìm kiếm cô. Vậy mà bây giờ cô lại xuất hiện ở đây ư?
Hôm nay ông trời thực đã cho hắn quá nhiều niềm vui rồi, nếu như bắt gặp được cô ở đây thì lí lòng nào hắn lại buông tay được cơ chứ, bằng mọi cách hắn phải trói chặt cô.
Ba Ba Mạc Tỏa đi đến đám người tị nạn, một cô bé đứng giữa đám người lê một bên chân không biết bị cái gì cứa vào lúc chạy đang chảy rất nhiều máu. Cô bé đang khàn tiếng gọi mẹ, mẹ cô trong lúc chạy cùng mọi người có lẽ đã bị lạc rồi.
Hoặc có lẽ trong lúc chạy đã quá đói mà nằm chết ngay trên đường rồi. Ba Ba Mạc Tỏa thở dài, cảnh tượng này đã quá quen thuộc với cô nửa năm gần đây.
Từ ngày rời khỏi Dạ Huân Thiên, cô vốn muốn tìm cho mình một vùng quê hẻo lánh sống cho qua ngày, nào ngờ ma xui quỷ khiến đi đến vùng Thiệm Chiếu này. Sau đó lại một lần nữa bị số phận đau khổ của người dân ở đây níu giữ khiến cô phải ở nơi này giúp đỡ họ.
Nhìn bé gái nước mắt giàn giụa thật đáng thương, Ba Ba Mạc Tỏa chạy đến, từ trong chiếc bao lớn lấy ra một chiếc bánh nướng đưa cho bé.
“Em ăn đi, ăn no cho nhanh lớn rồi đi tìm mẹ nhé.”
“Xuân Nghi tỷ, mẹ của em…có phải chết rồi không?”
Ba Ba Mạc Tỏa khựng người lại trong giây lát, phải thôi, cô biết an ủi thế nào đây, bé gái mà một khi sống trong cái cảnh tang tóc này thì làm sao lừa được chứ, tự cô bé đã nhận thức được tình cảnh.