Vậy mà tên A Đa Đa này ỷ thế mình bị thương tự ý làm càn, không coi cô là một vị tướng đã đành, nay lại ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của cô.
“Ngươi có biết bổn tướng ghét nhất là người khác vào phòng mình không, còn không mau cút ra.”
Hạ Thôi Mị lớn tiếng quát về phía hắn, vẻ mặt tức giận khác hẳn bình thường.
Bình thường cô cũng hay tức giận, vẻ mặt thô lỗ cọc cằn, nhưng hôm nay cơn tức giận cực kì đáng sợ.
“Ta…ta chỉ là tò mò, cô đừng giận.”
“Cút ra ngoài.”
“Không.”
“…..”
“Dù gì vào cũng đã vào rồi, cút ra làm gì.” Nói xong A Đa Đa thẳng chân đi vào như phòng của mình, đưa mắt nhìn xung quanh.
Hạ Thôi Mị bên này nghĩ ‘chẳng lẽ tính vào phòng cô điều tra thông tin cơ mật gì sao?’
A Đa Đa cứ mặc kệ lượn quanh phòng Hạ Thôi Mị, rốt cuộc có gì đặc biệt mà cô không muốn cho ai vào vậy cơ chứ. Rất bình thường mà.
A Đa Đa đưa mắt nhìn căn phòng, một chiếc giường lớn bằng gỗ, một ngăn tủ, bên này giá sách lớn, phía trong này là ngăn trưng bày đồ vật cùng giá treo áo giáp cùng kiếm. Nhưng hắn nhìn xuống chỗ ngồi, trên bàn là bức tranh vẽ hình ảnh Hoàng Thượng đương triều, Dạ Huân Thiên.
Hắn nhanh chóng chạy lại cầm bức tranh lên, Hạ Thôi Mị thấy thế chạy lại nhưng giữ lại không kịp.
“Ngươi, trả lại cho ta.”
Bức tranh bị A Đa Đa dơ lên cao, lợi dụng lợi thế chiều cao của mình khiến cô không với tới được.
“Dạ Huân Thiên có gì đẹp chứ, cô xem rõ ràng ta đẹp trai hơn hắn nhiều, luận võ công chưa chắc hắn đã bằng ta đâu, cho nên….hự”
Lời chưa nói hết, dưới bụng đã bị Hạ Thôi Mị cho một cùi chỏ khiến ai đó thốn quá mà làm rơi bức tranh xuống đất.
Hạ Thôi Mị thấy bức tranh người mình yêu bị rơi xuống, mau chóng nhặt lên, căm ghét nhìn hắn:
“Không liên quan gì đến ngươi, cút ra ngoài cho bổn tướng, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
A Đa Đa vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Hạ Thôi Mị cũng nhìn lại hắn, cái gì vậy chứ, vẻ mặt đau lòng cùng đôi mắt chứa đựng tình cảm kia là sao?
A Đa Đa một tay ôm bụng nhìn cô vẻ mặt thoáng chút đau khổ nói:
“Cô thực sự thích Dạ Huân Thiên vậy sao?” Thế nào là biết rồi còn cố hỏi, chính hắn cũng không chắc nữa, có thể ngay lúc này hắn chính là như vậy đi.
Vì rất nhiều lần khi cô ở bên Dạ Huân Thiên hắn cùng từng đo ra tần sóng và nhịp tim của cô dành cho Dạ Huân Thiên. Cái nhịp tim đấy dựa theo phân tích của hắn chính là nhịp đập khi ở cạnh người mình ngưỡng mộ, một người mình thích đạt trọn trong trái tim.
Hắn biết cô thích Dạ Huân Thiên nhưng làm thế nào đây, A Đa Đa hắn lại có cảm tình với nữ tướng này rồi.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ hắn đã cảm thấy cô thú vị, hắn nhớ như in cái khuôn mặt kinh ngạc há hốc mồm cùng mấy biểu cảm xấu đến thảm của cô khi nhìn thấy cách ăn uống của hắn.
Hắn càng thích thú hơn khi ngày ngày được trêu chọc cô, làm lính dưới trướng của cô, nhìn khuôn mặt của cô khi tức giận thật đáng yêu.
Không ngờ rằng, ngày qua ngày trôi qua cùng với cô, hắn đã hình thành nên một thứ tình cảm khác biệt giống như người ở địa cầu.
Nhưng nhìn cô nâng niu bức tranh của Dạ Huân Thiên thế kia, hắn biết cô không hề thích hắn, một chút cũng không.
“Hạ Thôi Mị, làm ơn nhìn tôi nhiều hơn một chút được không, chỉ cần cô nhìn tôi nhiều hơn chút cô sẽ thấy tôi đẹp hơn Dạ Huân Thiên mà.”
Hắn không hiểu nhiều về tình cảm, chỉ biết là thích cô, là muốn cô ở bên mình, là ghen ghét vô cùng khi cô chỉ nghĩ về người đàn ông khác.
Đây là lần đầu tiên hắn yêu, và lần đầu tiên biết tình cảm là gì, nên hắn không hề biết phải làm cách nào để có được cô, làm cách nào để cô thích mình, nên chỉ cần cô nhìn hắn nhiều một chút, thời gian lúc nào cũng xoay quanh hắn, ở đâu cũng có sự xuất hiện của hắn, còn người đàn ông kia thì ở nơi khác chẳng mấy khi xuất hiện, như vậy chắc hắn sẽ có cơ hội nhiều hơn.
“Vì sao chứ?” Hạ Thôi Mị nhìn thẳng vào mắt A Đa Đa, đúng là tên này có khuôn mặt có phần tuấn tú ưa nhìn, nước da lại trắng đến khó hiểu. Nhưng trong lòng cô đã có Hoàng Thượng rồi, nhìn nhiều hơn hay ít hơn thì vẫn vậy thôi, đối với cô Hoàng Thượng vẫn là đẹp nhất không ai có thể so sánh.
“Vì A Đa Đa ta thực sự thích cô, rất thích cô đó Hạ Thôi Mị.”
Hạ Thôi Mị toàn thân đơ cứng, bất ngờ đến nỗi không khép nổi miệng, mắt cô vẫn không rời khỏi mặt hắn, gương mặt chân thành cùng ánh mắt kia như khảm sâu vào tim cô.
Tim cô cũng vì thế mà đập liên hồi, cảm giác này thật khác biệt.
Hạ Thôi Mị cố chấn tĩnh bản thân, không sao đâu, là do trước giờ chưa có ai từng tỏ tình với cô nên cô mới hồi hộp như vậy, cái cảm giác hiện giờ không nói nên được điều gì cả, không thể thay thế được tình cảm bấy lâu nay của cô dành cho Hoàng Thượng.