Xe ngựa đã đến cửa Tịch phủ, Tịch Vũ Đồng vừa xuống xe ngựa đã thấy Lưu thúc quản gia đứng chờ ở cửa, cười đi đến: "Lưu thúc, phụ thân còn ở trong phủ?"
Lưu thúc là lão nhân trong phủ, nhìn phụ thân nàng lớn lên, càng là nhìn nàng lớn lên, nghe vậy nhanh chóng hồi đáp: "Lúc nãy lão gia thay tiểu thư lĩnh ban thưởng, bây giờ đang ở trong sân của hạng nhất tiểu thư đây."
"Cảm ơn Lưu thúc, vậy ta liền trở lại."
Tịch Vũ Đồng nghe phụ thân vẫn còn ở nhà, cười cười dẫn hai nha hoàn rời đi, hướng về phía viện tử đi tới.
"Phụ thân."
Người chưa tới đã nghe thấy tiếng, Tịch Hồng Bác đang ngồi trong viện tử liền nghe vang dội một tiếng, sau đó mới nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh xuất hiện trước sân, cưng chiều mà lắc đầu một cái: "Vũ Đồng, ngươi cũng không còn nhỏ, đã sắp đến tuổi thành hôn tới nơi rồi làm sao vẫn cứ mao mao táo táo như vậy chứ."
Tịch Vũ Đồng nghe thấy lời này cảm thấy có chút quen thuộc, tỉ mỉ nghĩ lại, không phải đây là lời trước đây không lâu nàng răn dạy Tiểu Đào hay sao?
"Phụ thân." Nàng ôm đầu lên tiếng, "Nữ nhi làm sao cảm giác được đầu óc mơ hồ có chút đau đau."
Tịch Hồng Bác nhất thời không nghĩ đến thuyết giáo, lo lắng đứng dậy: "Ngươi nói ngươi đó, thân thể còn chưa khỏi hẳn, hà tất sớm như thế đã vào cung, chậm một chút cũng có sao đâu. Tiểu Đào, mau mau đi gọi đại phu."
Tịch Vũ Đồng gọi lại Tiểu Đào, thả tay xuống, cười nói: "Phụ thân, nữ nhi không sao, miễn là phụ thân không nói nữ nhi, nữ nhi liền không đau nữa."
Tịch Hồng Bác lúc này mới phản ứng được mình bị nữ nhi trêu ghẹo, nghiêm mặt: "Vậy thì vi phụ không quấy rầy ngươi, trước hết phải đi rồi."
Tịch Vũ Đồng vội vã lôi kéo cánh tay đối phương, làm nũng nói: "Nữ nhi sai rồi, phụ thân đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho nữ nhi có được hay không?"
"Ta cũng làm phụ thân rồi sao lại cùng ngươi tính toán, chỉ là ta hẹn người, bây giờ không đi liền không kịp." Tịch Hồng Bác lắc đầu, nhìn về phía gian phòng, "Thánh thượng ban thưởng đều để ở trong phòng, ta để nha hoàn ở đó trông coi, ngươi chút nữa thu thập cẩn thận."
"Biết rồi."
Đưa phụ thân ra khỏi viện tử, Tịch Vũ Đồng không thể chờ đợi được nữa quay về phòng.
Bên cạnh là nha hoàn được phái ở lại trông chừng, thấy nàng trở về, hành lễ: "Nô tỳ tham kiến tiểu thư, đây là danh sách ban thưởng."
Sự chú ý của Tịch Vũ Đồng đều ở trên mấy cái rương được ban thưởng, ra hiệu Tiểu Đào ban thưởng nha hoàn kia liền cho lui xuống, chờ Tiểu Đào đóng cửa lại, ba người mới đi lên trước xem mấy cái rương.
Tịch Hồng Bác là lão sư của Thánh thượng, lại là cận thần của thiên tử, trước đây tự nhiên không thiếu lần được ban thưởng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tịch Vũ Đồng chính mình đạt được ban thưởng, ý vị tự nhiên không giống.
Tiểu Đào sắc mặt cũng đỏ hồng: "Thánh thượng ban thưởng nhiều đồ vật như vậy, thật là hào phóng."
Tịch Vũ Đồng hít một hơi thật sâu mới đưa tay ra mở rương. Nhưng mà sau khi mở ra cái rương lớn gần nhất, nụ cười trên mặt nàng đọng lại. Sau đó cấp tốc mở ra hai cái rương lớn còn lại, nụ cười trên mặt đã dần dần không còn, lại vội vã cầm lấy danh sách so xét, ở trên cũng không có nói rõ là ban Kim Ngân.
Tuy rằng đồ vật bên trong rương giá trị liên thành, nhưng cũng đều là đồ sứ, đồ trang sức các loại, hoàn toàn không có cách nào bán đi hoặc cầm cố. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ không có được một tí bạc trắng vàng ròng nào.
Thiệt thòi nàng còn buồn phiền không biết phải tìm chuyện làm ăn gì, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, không có bạc liền không cần phiền não nữa.
Tịch Vũ Đồng thả danh sách xuống, dư quang thoáng nhìn đống đồ vật giá trị liên thành này, cảm thấy đầu càng đau, rầu rĩ không vui quay về giường nằm.
Tiểu Đào nguyên bản lòng tràn đầy ưa thích, thấy nàng không vui, thả trang sức trong tay đi tới, nghi hoặc mà hỏi: "Tiểu thư, Thánh thượng ban thưởng nhiều đồ vật như vậy, ngài còn không vui sao?"
Tiểu Hòa ở bên chú ý tới ánh mắt càng thêm lờ mờ củaTịch Vũ Đồng, đưa tay kéo tay áo Tiểu Đào, "Tiểu thư, ngài chắc cũng đói bụng rồi, ta cùng Tiểu Đào đi làm cho ngài ít đồ ăn." Nói xong, liền lôi kéo cái người vẫn chưa phản ứng kịp Tiểu Đào ra ngoài.
"Đùng —— "
Tiểu Đào nhìn cánh cửa đóng chặt, quay đầu trừng mắt với Tiểu Hòa: "Ngươi làm cái gì vậy? Dáng vẻ của tiểu thư thật giống như không thoải mái đang cần người hầu hạ lắm đó."
"Ta nói ngươi thẳng thắn vẫn là không sai mà." Tiểu Hòa kéo nàng, "Ngươi chẳng lẽ không biết chuyện gì làm tiểu thư không vui sao?"
Sau đó thấy Tiểu Đào thật sự lắc đầu, nàng càng là giận không chỗ phát tiết, chỉ có thể giải thích, "Ngươi đã quên bây giờ tiểu thư thiếu nhất chính là bạc? Bây giờ Thánh thượng ban thưởng đồ vật tuy giá trị liên thành, nhưng lại chỉ có thể để ở nhà chính mình dùng, nếu là bán đi hoặc là chúng bị cái gì, đó chính là tội rơi đầu đó. Những thứ được ban thưởng này là vinh quang, nhưng không thể giải quyết được vấn đề của tiểu thư thì làm sao mà hài lòng được chứ?"
Tiểu Đào như hiểu mà không hiểu, thoáng nhìn Tiểu Hòa xoay người rời đi, theo bản năng hỏi: "Tiểu Hòa, chúng ta không phải muốn đi chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư sao? Ngươi đi hướng đó hình như không đúng."
"Ngươi đi chuẩn bị đồ ăn, ta đi làm chuyện có thể khiến tiểu thư hài lòng lên." Tiểu Hòa nói xong, bóng người liền biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Đào.
Tiểu Đào không tìm được manh mối, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn xoay người hướng về phía nhà bếp đi đến.
*
Cũng không biết có phải vì mải tâm tâm niệm niêm không mà Tịch Vũ Đồng chợp mắt một chút, lại mơ thấy thiên hàng bạc, trong chốc lát đống bạc kia liền bao vây lấy nàng, cho nên thời điểm tỉnh lại khóe miệng đều muốn cong hết lên trên.
"Tiểu thư, ngài mơ thấy cái gì mà cười không ngừng lại được vậy?".
"Ta thấy từ trên trời rơi xuống thật nhiều bạc, nhiều tới nỗi không thể nào đếm hết."
Tiểu Đào nghe xong nhất thời nở nụ cười: "Tiểu thư ngài đây là muốn bạc đến nghĩ quá lên rồi đi."
Nhưng mà mộng chỉ là mộng, chờ thoáng nhìn mấy cái rương được ban thưởng ở một bên kia, nụ cười trên mặt nàng liền không còn: "Cũng chỉ có thể là mộng."
Tiểu Hòa bên cạnh chú ý tới ánh mắt nàng nhìn mấy cái rương, tiến lên một bước ngăn trở hướng đó, khom lưng dìu nàng đứng dậy, thay đổi đề tài: "Tiểu thư, bây giờ sắp đến trưa rồi, ngài có muốn ăn uống?"
Tịch Vũ Đồng không đói bụng, nhưng tâm tình nợ giai, liền gật gù, thoáng nhìn trước cửa sổ cây hoa đào trơ trọi ngoài tia, nghĩ tới một chuyện, phân phó nói: "Thuận tiện đi đào một bình hoa tửu đào một bình lên đi." Nghĩ đến cái gì, nàng lại đổi giọng, "Quên đi, để tự ta đi vậy."
Thời gian Tiểu Hòa vào phủ không lâu, vẫn là lần trước nghe Phượng Vũ Dịch nói mới biết dưới cây hoa đào có đào hoa tửu, trong lòng hiếu kỳ, cũng cùng đi theo ra ngoài.
Lúc này sắp trung tuần tháng chín, cây hoa đào đã sớm héo tàn.
Tịch Vũ Đồng gọi người mang xẻng cùng chổi nhỏ tới, thấy Tiểu Hòa một mặt hiếu kỳ, chia cho đối phương một cái.
Tiểu Hòa do dự, hỏi: "Tiểu thư, bùn đất bẩn thỉu, không bằng để nô tỳ cùng Tiểu Đào làm đi?"
Không chờ Tịch Vũ Đồng trả lời, Tiểu Đào bên cạnh liền trước một bước lôi Tiểu Hòa đi, "Ý nghĩa của việc này đối với tiểu thư không giống, nếu ngươi có thời gian rảnh thì đến giúp ta đào ta chôn đi."
Tiểu Hòa hơi kinh ngạc: "Ngươi cũng biết?"
Tiểu Đào đắc ý khẽ hừ một tiếng: "Đương nhiên, vẫn là tiểu thư dạy ta."
Tịch Vũ Đồng cười cười, không quản hai người mà tìm đến đúng vị trí chôn rượu, kéo váy ngồi xổm xuống, cầm lấy xẻng nhỏ bắt đầu đào.
Thời gian khoảng chừng một chén trà, nàng mới thả xẻng xuống, cầm chổi nhỏ bằng lòng bàn tay quét đi tro bụi ở mặt trên, trong chốc lát liền nhìn thấy đào hoa tưởu, mặt trên còn bị tảng đá lớn đè lên, đưa tay đẩy ra, sau đó ôm lấy vò rượu, lại từ từ ôm lấy một vò khác.
Này một vò đào hoa tửu ước chừng một cân, cũng không nặng lắm.
Từ lúc chín tuổi nghe phụ thân nói mẫu thân yêu thích đào hoa tửu, hàng năm hoa đào nở nàng đều sẽ nhưỡng ba đàn đào hoa tửu thả dưới tàng cây, mỗi năm chỉ lấy ra một vò cho mình, một vò cho phụ thân, còn lại một vò không động tới, bây giờ thời gian dài nhất cũng đã được năm năm.
Liếc nhìn vò đào hoa tửu còn lại, mù mịt trong mắt nàng phai nhạt mấy phần, cười đem bùn đất bên cạnh lấp trở lại.
Bên này nàng đào xong hai bình rượu, đầu kia Tiểu Đào cùng Tiểu Hòa đã đào ra cái hố cao bằng nửa người, nhưng vẫn không thấy đào hoa tửu của Tiểu Đào đâu.
Tiểu Hòa xoa xoa cổ tay ê ẩm, nhìn sang người ở một bên: "Ngươi xác định đúng là vị trí này chứ? Chúng ta đều đào sâu như thế rồi, nếu có đã sớm thấy."
Tiểu Đào lời thề son sắt: "Ta tự nhiên là chôn ở chỗ này." Nhưng đón ánh mắt nghi vấn của Tiểu Hòa, cũng có chút cảm xúc chột dạ.
Tịch Vũ Đồng kêu nha hoàn trong sân đưa một vò đào hoa tửu qua cho phụ thân, sau đó ôm một vò của bản thân chuẩn bị trở về phòng.
Nghe thấy đối thoại của hai người Tiểu Đào, nàng tìm tòi dưới ký ức, nhất thời nở nụ cười: "Ta thật ra có thể làm chứng Tiểu Đào ở đây chôn đào hoa tửu."
Có nàng chứng minh, Tiểu Đào nhất thời thẳng người, "Ngươi nghe đi, tiểu thư đều đã nói rồi, ta mới không có lừa ngươi."
Tịch Vũ Đồng nhìn nàng như vậy, không nhịn được cười bổ sung một câu: "Nhưng Tiểu Đào đã đào ra đào hoa tửu năm ngoái không cẩn thận uống say, năm nay tưởu càng là không còn, nếu như nhớ không lầm, ước chừng tại ba tháng trước?"
Tiểu Đào sắc mặt cứng đờ, ba tháng trước xác thực hình như có một lần uống say, nhưng làm cái gì tất cả đều đã quên.
"Đã như vậy, tiểu thư ngài lúc nãy vì sao không nói?"
"Ngươi lúc nãy lại không có hỏi ta."
Nhìn Tiểu Đào ở kia dáng vẻ oan ức muốn nói lại không dám nói, Tịch Vũ Đồng cười cười, bưng bình đào hoa tửu trở về phòng.
Tiểu Đào dư quang chú ý tới vẻ mặt Tiểu Hòa đen thui, cái cổ co rúm lại, sợ đến trực tiếp vất cái xẻng quay đầu bỏ chạy, "Tiểu thư, chờ một chút để nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt."
Tiểu Hòa hít sâu một cái, thả cái xẻng xuống.