"Không đúng, bọn họ không có lập tức bao vây nơi này đã nói lên rằng bọn họ còn chưa xác định người bên trong là ai. Huống chi lão tặc Chu Triêu không thể nào biết được chúng ta đang ở tại Linh thành."
Diệp Hoàn Sinh cố gắng giữ vững tỉnh táo, vội vàng hỏi tiểu dược bộ dáng người kia.
Tiểu dược đồng miêu tả hình dáng nam tử, nhưng Diệp Hoàn Sinh nhớ không nổi là ai. Chỉ có bề ngoài của tiểu thiếu nữ rất giống nha đầu đi theo cái tên thanh niên đánh bại mình.
Diệp Hoàn Sinh đang suy nghĩ bước kế tiếp nên hành động thế nào, bỗng nhiên hắn phát hiện có người đang đi về phía mình.
Diệp Hoàn Sinh nhìn người nọ, cả người cứng ngắc như gặp sét đánh.
"Thiếu gia, là hắn... là hắn … ngươi... các ngươi không thể tùy ý xông vào đình viện Linh sư."
Vào lúc này tiểu dược đồng cũng phát hiện gã nam tử kia và tiểu thiếu nữ đã xông vào trong viện. Hắn nóng lòng như kiến bò chảo lửa, lớn giọng cảnh báo.
"Thiếu gia, thiếu gia !"
Tiểu dược đồng cảm giác người đến bất thiện, nhưng mà hắn la hét nhiều lần vẫn không đánh động Diệp Hoàn Sinh. Vì thế hắn mới nghi ngờ quay đầu lại, liền thấy Diệp Hoàn Sinh mặt mày ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Diệp Hoàn Sinh đúng là mất đi năng lực suy tư, nhìn gã nam tử ở đối diện không nói nên lời.
"Thế nào? Không tới bốn năm đã quên ta rồi?"
Hai mắt Sở Mộ híp lại tràn đầy vui mừng, nhìn thấy vẻ mặt phong phú của Diệp Hoàn Sinh đúng là nhân gian hiếm thấy.
"Sở... Sở Mộ...?"
Rốt cuộc Diệp Hoàn Sinh kinh hô một tiếng.
Thần sắc Diệp Hoàn Sinh sợ hãi như gặp quỷ, nhưng trải qua quan sát cẩn thận mới dám xác định thật sự là Sở Mộ đang đứng trước mặt mình. Cho nên nội tâm hắn cực kỳ rung động, căn bản là không dám tin tưởng vài cặp mắt của mình.
"Làm sao có thể… ngươi... ngươi không phải đã ma hóa rồi sao?"
Diệp Hoàn Sinh nhìn chằm chằm Sở Mộ, đến tận lúc này cũng không thể tin tưởng đây là sự thật.
Thế nhưng, không đợi Sở Mộ trả lời, Diệp Hoàn Sinh mạnh mẽ vỗ vỗ đầu mình mấy cái, cười phá lên nói:
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Nhất định là Hồn Điện giả truyền tin tức, đám người Hồn Điện cố ý dùng biện pháp này bảo vệ ngươi. Thì ra ngươi không có chết."
"Ma hóa là thật, chuyện này kể ra rất dài dòng. Khuynh Tư đâu rồi? Ta muốn gặp nàng, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện."
Lúc này Sở Mộ vô cùng nóng lòng, chỉ muốn gặp Diệp Khuynh Tư càng sớm càng tốt.
"À, ta sẽ đi gọi nàng, ngươi đó, tiểu tử này thiếu chút nữa làm cho muội muội của ta hỏng mất."
Diệp Hoàn Sinh mắng to một câu rồi vội vàng chạy đi.
Nhưng Diệp Hoàn Sinh mới đi được một bước, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó lập tức ngừng lại nói với Sở Mộ:
"Không được, ngươi bây giờ không thể gặp nàng."
"Tại sao?"
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
"Nàng bây giờ đang luyện chế ở giai đoạn mấu chốt, nhất định phải giữ tâm thái bình tĩnh, nếu không đoạn thời gian qua cố gắng uổng phí rồi. Ngoài ra, thân thể nàng cũng bị linh thuật phản phệ, khuôn mặt vô cùng xấu xí. Ngươi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng chẳng phải là làm hại nàng sao?"
Diệp Hoàn Sinh trầm giọng nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nói chuyện nửa ngày, Sở Mộ vẫn nghi hoặc khó hiểu.
Linh sư luyện chế dược tề cũng giống như bế quan chuẩn bị đột phá, không thể nào bị ngoại vật quấy rầy, cũng không thể phân tâm. Sở Mộ là dân gà mờ còn biết lợi hại trong đó, Diệp Khuynh Tư làm sao để mình bị linh thuật phản phệ?
"Chuyện này… ai dà, tóm lại ngươi tạm thời không nên gặp nàng, tránh cho ảnh hưởng tâm tình."
Diệp Hoàn Sinh lắc đầu bất đắc dĩ.
"Ngươi mau nói xem nào !"
Sở Mộ có chút nóng nảy.
"Trước tiên nói chuyện của ngươi đi, chuyện của nàng cũng rất dài dòng. Các ngươi thời gian dài như vậy không gặp, đợi ít bữa nữa tự trao đổi với nhau cũng được. Ta đây không tiện nói !"
Diệp Hoàn Sinh thở dài một hơi.
"Được rồi !"
Sở Mộ thấy Diệp Hoàn Sinh nói thật tình như thế cũng không kiên trì nữa.
Nếu Diệp Khuynh Tư đang bế quan luyện chế, hắn nhất định không thể quấy rầy rồi.
Diệp Hoàn Sinh dẫn Sở Mộ vào đại sảnh, bảo tiểu dược đồng lui xuống rồi bắt đầu kể lại câu chuyện những năm gần đây.
"Hẳn là ngươi cũng biết, linh vật được treo làm giải thưởng Thiên Hạ Quyết chính là linh thuật truyền thừa lão sư để lại cho Khuynh Tư."
"Ừ, ta đoán được !"
Sở Mộ gật đầu nói.
Kế tiếp Diệp Hoàn Sinh cũng không giấu diếm thân phận hai huynh muội bọn họ, bắt đầu nói cho Sở Mộ nghe từ đầu đến cuối ẩn tình trong đó.
"Tin đồn nói rằng Ứng Vinh lĩnh ngộ linh thuật đã vượt qua lão sư vương giả Linh sư - Dương Khuyết. Thật ra đó không phải là tin đồn, mà là sự thật."
"Hắn học tập linh thuật cao cấp hơn lĩnh vực Linh sư trên thế giới này nhiều lắm. Vì thế mới được mọi người xưng là Bất Tử Tiên, điều đó không chỉ đề cập đến phương diện luyện chế linh vật, ngay cả dung hợp, hợp thành dược tề cũng mạnh hơn Dương Khuyết. Thậm chí hắn còn có một số phương thuốc thần kỳ ẩn giấu cực kỳ bí mật."
Sở Mộ không biết nhiều về lai lịch Ứng Vinh, chỉ đôi khi nghe được người bên ngoài nhắc đến vài lần. Cho đến hiện tại, Sở Mộ mới biết được Ứng Vinh lại là một vị Linh sư thiên phú kinh người như thế.
Thành tựu linh thuật của hắn có thể gọi là đăng phong tạo cực, thậm chí đã vượt qua lão sư Dương Khuyết nhưng không có chính thức công bố mà thôi.
Dương Khuyết được phong làm vương giả Linh sư, lại có quyền khống chế Linh thành siêu cấp. Nhưng hắn chỉ có thể tạo ra linh vật đế hoàng đỉnh phong, tỷ lệ thành công cũng không cao bằng Ứng Vinh. Chỉ tiếc là một Linh sư thiên tài như thế lại vẫn lạc quá sớm.
Quả thật là thượng thiên ban cho thiên phú, nhưng người đời lại ghen ghét anh tài.
Lúc ấy Chu Triêu là huynh đệ đồng môn vốn tâm địa hẹp hòi, thừa dịp một tràng phong ba cuồn cuộn đã đùa bỡn âm mưu quỷ kế hãm hại Ứng Vinh. Cuối cùng Ứng Vinh trở thành mục tiêu trọng yếu bị Hồn Minh truy sát.
Cho nên Ứng Vinh quyết định mai danh ẩn tích, cũng không dám xuất hiện trong thế tục. Quãng thời gian sau này bắt đầu chuyên tâm bồi dưỡng huynh muội Diệp gia.
Bản thân Ứng Vinh là một gã Hồn sủng sư cường đại, đồng thời cũng là Linh sư linh thuật cao siêu. Hắn phân ra hai loại năng lực truyền thụ cho Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư có thiên phú rất cao đối với linh thuật, vì thế Ứng Vinh tập trung dạy dỗ nàng trên phương diện này. Trên thực tế, lúc ban đầu Ứng Vinh đã tiến hành kiểm tra thiên phú cả hai huynh muội mới cho ra quyết định này.
Ứng Vinh nghiêm khắc với Diệp Khuynh Tư, nhưng hoàn toàn phóng túng Diệp Hoàn Sinh. Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Khuynh Tư mới là người thừa kế của hắn.
Ứng Vinh cũng biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, cố ý dùng hồn niệm khắc ma văn cổ xưa lên những vật dụng đặc thù. Bởi vì Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh còn nhỏ không đủ năng lực bảo toàn, cho nên Ứng Vinh đưa cho hai người bảo đảm. Nếu như hắn gặp chuyện gì ngoài dự liệu, sau này Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh lớn lên sẽ đi tìm hai người kia lấy lại đồ vật.
"Hai người kia là ai?"
Sở Mộ hỏi.
"Một người là bằng hữu của lão sư, chính là Sở Thiên Mang tài hoa tuyệt thế hai mươi năm trước. Người còn lại là Dương Khuyết."
"Đợi một chút, ngươi mới vừa nói người kia là ai?"
Sở Mộ ngây ngẩn cả người, vội vàng cắt đứt lời nói của Diệp Hoàn Sinh.
"Sở Thiên Mang? Thế nào. ngươi nhận thức hắn?"
Diệp Hoàn Sinh trợn mắt nhìn Sở Mộ.
"Hắn là phụ thân ta."
Sở Mộ cười khổ hồi đáp. Text được lấy tại Truyện FULL
Sở Mộ thật sự không nghĩ tới, phụ thân mình lại là bằng hữu Ứng Vinh.
Thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, đoạn thời gian đó Sở Thiên Mang và Ứng Vinh từng là hai người trong "Thanh Niên Ngũ Đỉnh" tại Thiên Hạ Cảnh. Bọn họ hẳn là có không ít cơ hội làm quen.
"Ha ha ha, trùng hợp vậy sao?"
Diệp Hoàn Sinh cũng lắc đầu cười khổ.
Trong chuyện này ẩn chứa không biết bao nhiêu là khúc chiết, ly kỳ.