Quân đoàn Hồn Chủ có pháo đài phòng ngự, Sở Mộ dựa vào mấy trăm Hồn sủng bảo vệ sẽ có thể từ từ tìm ra vị trí tung tích Tần Vũ - Yêu Linh. Sau đó mới nghĩ biện pháp giải quyết nó.
Trên bầu trời, Mục Thanh Y nhíu chặt hai hàng chân mày, Sở Mộ rõ ràng là không thèm nghe khuyến cáo của nàng.
Thực lực Tần Vũ - Yêu Linh cực mạnh, trừ phi có nguyên lão, trưởng lão xuất thủ trợ giúp mới không gặp nguy hiểm. Cho dù là sử dụng lực lượng quân đoàn cũng rất khó kiềm chế Yêu Linh Hồn sủng vốn chiếm ưu thế về tốc độ và khả năng di chuyển linh hoạt.
Hơn nữa, Mục Thanh Y đề nghị Sở Mộ thối lui ra khỏi chiến trường là vì bản thân Tần Vũ đã nhìn chằm chằm vào hắn, rất khó nói trước sẽ xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn.
"Xẹt !"
Hàn quang chợt lóe rồi biến mất, máu tươi đỏ bừng phun thành vòi bên trong quân đoàn Hồn Chủ.
Các vị quân thống đang chém giết nhiệt huyết sôi trào, dốc toàn lực truy kích địch nhân chiến bại. Nhưng không ai nghĩ tới thời điểm sắp sửa thắng lợi thì trận hình Hồn sủng sư ở hậu phương lại phát sinh dị biến.
Máu tươi bắn lên ở vị trí nhóm quân thống đang khống chế Hồn sủng cận chiến.
Bọn họ vì muốn chỉ huy chiến đấu tốt hơn, đồng thời tranh thủ rút ngắn thời gian ổn định đại cục mới liều lĩnh bước ra khỏi pháo đài phòng ngự.
Chẳng qua là bọn họ đã quá chủ quan, chiến tranh vốn đầy rẫy nhân tố làm ảnh hưởng tới cả chiến cuộc. Ví như lúc này, chỉ một đạo hàn quang lóe lên, một thi thể quân thống thực lực mạnh mẽ ngã xuống trong vũng máu.
"Thương Nhân quân thống !"
Mấy vị quân sư và quân thống khác bị một màn này dọa cho sợ ngây người, tất cả bọn họ chỉ thấy hàn quang chợt lóe rồi Thương quân thống đổ gục xuống. Thậm chí không có người nào nhìn thấy sinh vật mới vừa thi triển kỹ năng kia.
"Xẹt !"
Lại là một đạo hàn quang xuất hiện, một gã quân thống đang xung phong liều chết bị Lệ trảo chém từ sau lưng, tạo thành lỗ máu kéo dài từ bả vai xuống tận ngang hông. Vết thương sâu hoắm, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy xương sống trắng hếu lòi ra ngoài không khí.
Trên mặt gã quân thống vẫn đang lộ ra khí thế đấu tranh anh dũng, chốc lát sau cũng biến thành thi thể đẫm máu nằm bên cạnh Thương Nhân.
Hết thảy những chuyện này xuất hiện quá đột ngột, mấy vị quân thống khác cũng ngây dại cả người, trong lúc nhất thời thần hồn điên đảo đứng im như pho tượng.
"Phòng ngự… mau… tăng cường pháo đài phòng ngự."
Đường quân sư là người tỉnh lại đầu tiên, vội vàng hô to một tiếng.
Yêu Linh là sát thủ trên chiến trường, năng lực ẩn giấu khí tức và ngụy trang thân hình giúp cho nó có thể tiến vào chiến trường như chỗ không người.
Lúc này sắc mặt Đường quân sư tái nhợt, bởi vì khi hắn kêu gọi phòng ngự đột nhiên cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích một bước.
Tử thần đang đến gần, sau khi nó giết chết hai vị quân thống, mục tiêu thứ ba chính là Đường quân sư.
Giờ phút này, Đường quân sư lâm vào tuyệt vọng, bởi vì thực lực đầu Yêu Linh này quá mạnh mẽ. Cho dù là tạo thành pháo đài phòng ngự cũng không có bao nhiêu tác dụng.
"Từ bỏ phòng ngự, giết sạch địch nhân, toàn quân dốc toàn lực xung kích."
Bỗng nhiên Đường quân sư cao giọng hô lên.
Hắn hung hăng ném quân kỳ trong tay lên không trung.
"Xẹt !"
Ngay khi Đường quân sư hạ lệnh toàn quân xung kích, lồng ngực của hắn đã bị cắt đứt, toàn bộ cơ quan nội tạng lập tức đổ tràn ra ngoài.
"Toàn quân xung kích."
"Toàn quân xung kích."
Mệnh lệnh đã truyền đạt, tất cả mọi người lập tức vứt bỏ hàng rào phòng ngự trong nháy mắt. Sau đó khống chế Hồn sủng lao thẳng vào quân đoàn Hồn Chủ của Hồn Minh.
Tiếng giết vang như sấm, khí thế thao thao cuồn cuộn như sóng thần đổ ập xuống đầu quân đoàn Hồn Minh.
Chẳng qua là đám bính lính tràn đầy nhiệt huyết này cũng không biết ở thời khắc toàn quân xung kích thì tổng quân sư của mình đã táng thân dưới lệ trảo vô tình. Đây đã là một cái quân lệnh cuối cùng của đời hắn rồi.
"Bỏ qua phòng tuyến, giết sạch địch nhân, toàn quân xung kích."
Nhìn thấy Đường quân sư bị móng vuốt Yêu Linh mở ngực bể bụng, Sở Mộ tới chậm một bước cũng tức giận gào lên.
Sở Mộ không ngờ Tần Vũ - Yêu Linh đã tiềm phục ở gần quân đoàn Hồn Chủ như thế. Khi nó bỗng nhiên xuất động, nhóm quân thống căn bản không có lực chống đỡ, từng người một biến thành vong hồn dưới trảo của nó.
Nhưng mà Sở Mộ tức giận điên cuồng chính là Đường quân sư, lão chiến sĩ chinh chiến nhiều năm biết mình khó thoát chết đã quyết định vứt bỏ tính mạng của mình, trực tiếp hiệu lệnh cho toàn quân xung kích.
Đường quân sư chỉ là một gã Hồn Chủ lại bị một đầu Yêu Linh tiếp cận đế hoàng đỉnh phong nhìn chằm chằm, nhưng vẫn còn dũng khí hoạt động đúng là đáng kính, đáng nể. Sau khi hắn đưa ra quyết định rồi té xuống trong vũng máu, cảnh tượng này chẳng khác gì tiếng sấm nổ tung trong đầu Sở Mộ.
Hơn nữa, Sở Mộ còn có thể thấy được vẻ mặt cười nhạo của hắn đối với đầu Yêu Linh. Bởi vì hắn biết mình hi sinh đáng giá.
Yêu Linh không có cách nào tiến hành quần sát, cho dù là Yêu Linh cao đẳng đế hoàng trở lên cũng không thể tiêu diệt một quân đoàn trong khoảng thời gian ngắn.
Đường quân sư quyết định cực kỳ sáng suốt.
Nhưng mà hình ảnh này làm cho Sở Mộ nhớ tới Ly lão nhi, lão đầu kia từng nói một câu đến bây giờ hắn mới thấm thía: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Mỗi người đều có một thứ đáng giá dùng tính mạng của mình bảo vệ."
Sở Mộ còn không biết tên họ đầy đủ của Đường quân sư, chỉ nghe nói vị lão giả này đã dừng lại ở bình cảnh chín niệm Hồn Chủ hơn ba mươi năm.
Ở trong mắt Yêu Linh tiếp cận đế hoàng đỉnh phong, chín niệm Hồn Chủ nhỏ yếu cùng cực, thậm chí còn không bằng một con kiến. Thế mà ở thời điểm cuối cùng, Đường quân sư vẫn đề lên dũng khí ném quân kỳ hiệu lệnh toàn quân. Điều này khiến Sở Mộ cảm thấy lão đầu này quả thật rất đáng kính phục.
"Lão quân sư đi tốt, nơi này để lại cho ta !"
Sở Mộ không quan tâm đầu Yêu Linh đang nhìn mình chằm chằm, hắn chậm rãi hít vào một hơi, lẩm bẩm:
"Sở Mộ ta sẽ thay ngươi soái lĩnh quân đoàn Hồn Chủ, nghịch đổi chiến cuộc."
Sở Mộ nói ra bốn chữ cuối cùng kiên định như chém đinh chặt sắt, cặp mắt hắn từ từ dời lên người Tần Vũ - Yêu Linh cách đó không xa.
Tần Vũ khẽ nhíu mày. Hắn đã nhận ra một cỗ khí tức lạnh lẽo từ chỗ Yêu Linh, thậm chí Yêu Linh đế hoàng của hắn lại chần chờ không dám tiến lên.
"Chẳng lẽ là ảo giác?"
Tần Vũ lầm bầm tự nhủ.
Cỗ khí tức này xuất hiện rồi tiêu tán trong nháy mắt, sau đó Yêu Linh của hắn không còn cảm thấy có chỗ nào khác thường.
Cuối cùng Tần Vũ cho rằng đó chỉ là ảo giác, bởi vì khí thế kia tuyệt đối không thể nào phát ra từ một người thanh niên.
"Giết hắn đi !"
Tần Vũ phân niệm chiến đấu nên tinh thần rất nhanh mệt mỏi. Hắn không muốn trì hoãn lực lượng của mình tại quân đoàn Hồn Chủ quá lâu.
Yêu Linh đế hoàng là một trong những chủ sủng của hắn, thuộc chủng tộc Tập Yêu. Lúc trước tàn sát cả bộ lạc cấp chín có phần lớn công lao của nó.
Tập Yêu nhất tộc còn được gọi là sát thủ Hồn sủng, năng lực hạn chế tinh thần không mạnh, nhưng lại có tốc độ không gì sánh kịp và thủ pháp công kích quỷ dị. Một khi không cẩn thận bị Tập Yêu nhắm trúng rất khó thoát khỏi cái chết, ngay cả Hồn sủng sư cảnh giới cao hơn cũng không thể phát hiện ra khí tức trước khi nó chủ động công kích.
Thực lực đầu Tập Yêu này mạnh hơn rất nhiều Hồn sủng cao đẳng đế hoàng. Thậm chí dưới điều kiện hoàn cảnh thích hợp, nó còn có năng lực ám sát Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Vì thế Tần Vũ phái nó đi giết chết mấy con chuột nhắt trong quân đoàn Hồn Chủ đã cảm thấy đại tài tiểu dụng rồi. Nhưng mà Mạch Lăng không muốn quân đoàn Hồn Chủ và quân đoàn Hồn Sư thất bại quá sớm, bởi vì lực lượng hai quân đoàn có thể ảnh hưởng tới trận chiến Hồn Hoàng bên này.
"Tiểu tử ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi, trên đường tới hoàng tuyền, ngươi có thể khoe khoang mình chết dưới tay Vũ Tuyệt Tần Vũ ta đây."
Tần Vũ đang chiến đấu vẫn rất ung dung tự đại, hắn còn dư thừa thời gian sử dụng hồn niệm giễu cợt Sở Mộ.
Sở Mộ trước giờ chỉ cảm thấy buồn cười vì hạng người này, không biết bọn hắn tại sao lại thích tự đưa mình lên cao như thế. Trận chiến còn chưa phân thắng bại đã nói ra mấy lời quá mức hoang đường, rồi sau đó cũng không hiểu tại sao mình chết.
"Để ta xem ngươi còn cười được bao lâu !"
Trong lòng Sở Mộ đang rất tức giận. Vào lúc này hắn đã quyết định tàn sát sạch sẽ đám người Hồn Minh rồi.
Tần Vũ nghe thấy câu này cũng cảm thấy buồn cười, một tên thanh niên chỉ có thể đơn khống, Hồn sủng mạnh nhất chỉ là cao đẳng đế hoàng lại dùng ngữ khí đó nói chuyện với hắn.
"Tần Vũ, cẩn thận, hai con Bạch Yểm Ma đang bay tới chỗ ngươi."
Thanh âm Mạch Lăng bỗng nhiên truyền tới.
"Chỉ là hai con Bạch Yểm Ma mà thôi."
Tần Vũ vẫn lộ vẻ khinh thường.
Thế nhưng, hắn lập tức ý thức được Mạch Lăng đã lên tiếng nhắc nhở mình không thể nào chỉ là Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng.
"Hả? Ở đâu chạy ra hai đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong vậy nè?"
"Ừ, là Hồn sủng của lão già đeo mặt nạ kia. Hơn nữa, ba đầu Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng cũng đang nhắm tới ngươi. Cẩn thận đó !"
Mạch Lăng nói gấp.
"Chuyện gì xảy ra? Thủ hạ của ngươi tại sao không khống chế đám người Yểm Ma cung ?"
Da mặt Tần Vũ cứng đờ lại, hiện tại hắn đúng là cười không nổi.
Bản thân Bạch Yểm Ma đã mạnh hơn Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong bình thường một cấp bậc, hai con Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong đã khiến cho Tần Vũ run sợ không dứt rồi. Thế mà còn có ba đầu Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng đánh tới, dưới tình huống này tính mạng của hắn đang bị uy hiếp nghiêm trọng, làm gì còn có tâm tư đùa giỡn nữa.
"Đúng là bị tiểu tử này nói đúng, hừ !"
Tần Vũ tức giận hừ lạnh một tiếng.
Đối mặt với năm đầu Bạch Yểm Ma đánh tới, Tần Vũ không dám phân niệm chiến đấu. Hắn lập tức ra lệnh cho Tập Yêu chiến đấu tự do, sau đó tập trung tinh thần chỉ huy bốn đầu chủ sủng đối kháng đám Bạch Yểm Ma đáng sợ kia.
Bạch Yểm Ma vây công Tần Vũ hiển nhiên là do Sở Mộ mệnh lệnh, ngày hôm nay tính mạng Tần Vũ phải lưu lại ở nơi này.
"Tê tê tê !"
Tập Yêu nhận được chỉ lệnh lập tức cảnh giác ngó chừng Sở Mộ.
Lúc nãy Sở Mộ để lộ ra khí tức khiến nó cảm nhận được uy hiếp, cho tới bây giờ nó vẫn không dám mạo hiểm phát động công kích.
Yêu Linh Hồn sủng vốn có trực giác rất mạnh, thường thường sẽ nhận thấy trước một ít nguy hiểm trước khi phát sinh. Nếu không thể xác nhận tình huống cụ thể, nó không dám liều lĩnh tiến công, cho dù địch nhân chỉ có một đầu Băng hệ cao đẳng đế hoàng.
Sở Mộ rất muốn hóa thân Bán Ma giết chết đầu Yêu Linh ghê tởm kia. Nhưng hắn biết làm vậy sẽ mang tới phiền toái khổng lồ đối với ba thế lực lớn.
Sở Mộ kiên quyết không thể làm như vậy, hắn chỉ có thể dùng cặp mắt nhìn tới Yêu Linh chưa biết nên xử lý nó thế nào.
"Ô ô ô ô !"
Ngay lúc này, thanh âm Mạc Tà bỗng nhiên truyền vào trong đầu Sở Mộ.
"Ngươi muốn thay ta giết nó ?"
Sở Mộ chậm rãi hồi phục tinh thần, mở miệng hỏi Mạc Tà.
"Ô ô ô ô !"
Mạc Tà trầm tĩnh một năm đã khát vọng chiến đấu lên đến cực hạn, thậm chí Sở Mộ có thể cảm giác được máu huyết trong người nó đang sôi trào mãnh liệt.
"Ngưng, trở lại !"
Sở Mộ niệm chú ngữ thu hồi Băng Không Tinh Linh vào trong không gian Hồn sủng.
Sau đó hắn tiếp tục niệm chú ngữ triệu hoán.
Luồng hỏa diễm đỏ sậm bốc cháy trước mặt Sở Mộ, tất cả bông tuyết trong phạm vi trăm thước đều bị hòa tan, hóa thành hơi nước mù mịt che kín không gian.
Mạc Tà bước ra từ trong ngọn lửa, chín cái đuôi ngạo nghễ tản ra.
"Tại sao lại triệu hoán Hồn sủng trung đẳng đế hoàng? Nó không phải là đối thủ của Tập Yêu."
Quán Quán cũng nhận thấy Sở Mộ gặp phải nguy cơ, nhưng nàng càng thêm khó hiểu đối với hành động của Sở Mộ.
"Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân, Hồn sủng rất hiếm thấy."
Từ đầu đến cuối Mục Thanh Y vẫn luôn im lặng chú ý tới hắn, hiện tại mới mở miệng bình luận một câu.
Hiếm thấy đúng là hiếm thấy, nhưng chỉ cần Tập Yêu thi triển một cái kỹ năng sẽ có thể giết chết đầu Hồ Quân kia. Mục Thanh Y bất chợt hồi tưởng một đầu Thất Tội Hồ ở bắc Cấm Vực mà nàng từng gặp mấy năm trước.
Đó là một đầu Thất Tội Hồ - Lôi Quân nắm giữ lực lượng lôi điện, bộ lông toàn thân tuyền một màu tím cao quý. Đặc biệt nhất là con Yêu Hồn này đã được chuộc tội.
Mục Thanh Y biết một ít chuyện tình về chủng tộc Thất Tội Hồ, vốn là đẳng cấp chủng tộc Thất Tội Hồ chỉ giới hạn tại cấp bậc đế hoàng. Nhưng mà trong trận chiến kia, Quan Hoàng Vương cấp chúa tể cũng không thể chiến thắng Thất Tội Hồ - Lôi Quân.
Đó là lần đầu tiên Mục Thanh Y nhìn thấy một đầu Thất Tội Hồ cường đại như thế. Sau đó nàng mới tò mò tìm hiểu thông tin về Thất Tội Hồ, từ đó biết được chủng tộc này phân ra hai nhánh là chuộc tội và xá tội.
Chuộc tội có nghĩa là chúng nó còn đang ở trong quá trình thừa nhận tội nghiệt, lực lượng bị phong ấn phần lớn. Đẳng cấp chủng tộc là quân chủ hoàn mỹ, cần phải có hai chủ thuộc tính và một phó thuộc tính mới miễn cưỡng tiếp cận cấp đế hoàng.
Nhưng mà Thất Tội Hồ đã được xá tội lại là một sinh vật hoàn toàn khác.
Bởi vì đẳng cấp chủng tộc Xá Tội Hồ chính là đế hoàng hoàn mỹ.
Thực lực Xá Tội Hồ tuyệt đối là sánh ngang cấp chúa tể.
Chúng nó là hậu duệ của dòng giống Thất Tội Hồ trải qua chuộc tội năm tháng dài lâu đã được đặc xá. Từ đó nhận lại được một phần lực lượng của tổ tiên xa xưa, nếu may mắn còn có thể lĩnh ngộ ra kỹ năng chủng tộc đặc thù.
Không thể nghi ngờ chút nào, đầu Thất Tội Hồ - Lôi Quân mà Mục Thanh Y gặp phải ở bắc Cấm Vực – Yêu Cảnh kia chính là một con Xá Tội Hồ thực lực siêu cường sánh ngang chúa tể.
Mà lúc này Sở Mộ triệu hoán một đầu Thất Tội Hồ lại là chủng tộc Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân. Điều này làm cho Mục Thanh Y tương đối kinh ngạc.
Nhưng mà trên thân thể Thất Tội Hồ này đã bị Tội Viêm trói buộc, rõ ràng nó vẫn còn đang chuộc tội, phần lớn lực lượng đang bị phong ấn trong cơ thể.
Khái niệm chuộc tội rất khó nắm bắt, có lẽ là một đời cũng có thể vượt qua trăm đời mới chuộc tội thành công. Mục Thanh Y không biết Thất Tội Hồ Viêm Quân nhất mạch đã trả được bao nhiêu tội nghiệt của tổ tiên. Nếu chúng nó còn chưa được xá tội vẫn có thể sử dụng phương thức khác từ từ giải trừ Tội Ấn. Nhưng hết thảy chỉ là biện pháp nhất thời, hơn nữa còn kèm theo tính nguy hiểm rất lớn, tội nghiệt vốn không phải muốn giải trừ là được.
Đêm trước Sở Mộ tìm tới Tàng thư quán tại Tuyết thành chỉ đọc được một phần rất nhỏ.
Mặc dù vị tiền bối kia tìm ra được phương pháp giúp cho Thất Tội Hồ chuộc tội, nhưng đó không phải là xá tội chân chính. Bởi vì tất cả Thất Tội Hồ đã được giải trừ Tội Ấn đều có thực lực cấp chúa tể.
"Ngao ô ô ô !"
Mạc Tà đứng ở trước mặt Sở Mộ, lực lượng Tội Viêm hóa thành biển lửa bốc cháy hừng hực, ánh mắt nó ngó chừng Tập Yêu cao hơn một cấp bậc.
"Bất kể có được xá tội hay không, ngươi vẫn có năng lực chiến thắng nó !"
Sở Mộ lấy bình bia khóc ra đặt trong lòng bàn tay của mình..
Đây là thứ trân quý nhất trong cuộc đời Sở Mộ, cũng là nguồn gốc lực lượng thần bí nhất trên cõi đời này.
Nhưng mà lúc này Mạc Tà bốc cháy chiến ý, khát vọng lộ rõ trong ánh mắt của nó làm cho Sở Mộ hiểu ra.
Mạc Tà mang trong người dòng máu dị biến, bắt đầu từ Ngân Nguyệt Hồ cho đến Đọa Lạc Viêm Quân vốn đã nằm ngoài quy luật đời thường rồi. Cho nên tội nghiệt trói buộc và gông xiềng vốn không thể làm khó nó, Thất Tội Hồ Viêm Quân nhất tộc gây ra bao nhiêu tội nghiệt cứ để Mạc Tà kết thúc đi.