Thân ảnh Bạch Hổ đã rời khỏi bình nguyên, không cần đợi hiệu lệnh đặc biệt vang lên, trận doanh song phương lập tức niệm chú ngữ triệu hoán Hồn sủng. Từng dãy từng dãy Hồn sủng bắt đầu xuất hiện, tiếng gầm thét vang khắp bình nguyên bao la, bát ngát. Hai luồng khí thế bàng bạc như sóng biển trào dâng đổ về phía trung tâm bình nguyên, không khí nặng nề khiến cho người ta hít thở không thông.
Hồn Minh và ba thế lực lớn giao chiến tại Tuyết thành đã lâu, binh lính hai bên thù hận chất chồng lên đến cực hạn. Lúc này thù hận hóa thành sát khí nồng đậm, cho dù là cường giả Hồn Hoàng cũng lộ vẻ trầm trọng. Bất kể là ai, mặc kệ thực lực cao cường thế nào, hễ tiến vào chiến trường chắc chắn sẽ gia tăng tỷ lệ tử vong trên phạm vi lớn.
"Giết !"
Đây là phương thức giải quyết lập trường, thù hận, phân chia lợi ích tốt nhất trên thế giới này.
Mấy ngàn người đồng thời hô lớn một tiếng, sau đó hai quân đoàn xông thẳng vào nhau.
Yêu thú gầm thét vang dội, bắt đầu tăng tốc đột kích, lực lượng bộc phát khiến cho đại địa cũng phải chấn động.
Dực hệ Hồn sủng chiếm cứ trường không, hai cánh đập mạnh chính thức tiến vào trạng thái chém giết.
Nguyên Tố giới Hồn sủng ngâm nga chú ngữ, các loại kỹ năng đủ màu sắc xuất hiện tạo ra lực sát thương khủng khiếp, cả chiến trường rộng lớn lần lượt nở rộ vô số đóa hoa hủy diệt, đẹp đẽ khôn cùng.
Rễ cây lan tràn ra bốn phía hình thành bức tường phòng hộ, còn có dây leo trải rộng trên mặt tuyết biến thành bẫy rập, tùy thời đều có thể trồi lên xiết chặt địch nhân.
Vô số gai độc tiềm phục trên mặt đất, chờ đợi cơ hội đâm thủng cơ thể địch nhân, biến bọn họ thành phân bón cung cấp năng lượng cho Đằng Lâm gần đó.
Từ trước tới nay, Sở Mộ vẫn luôn tu luyện một mình, rất ít khi chiến đấu theo đội ngũ, không cần phải nói đến chiến tranh chân chính. Nếu tính toán cẩn thận, có lẽ hắn chỉ đối mặt chiến tranh thật sự ở thời điểm Chập Hoang bộc phát.
Nhưng mà Chập Hoang không thể làm cho Sở Mộ rung động bằng trận quyết chiến này. Các lộ cao thủ Hồn Hoàng, Hồn Chủ, Hồn Sư tạo thành cấp độ quân đoàn chinh chiến khiến cho hắn không kịp thích ứng, trên chiến trường không có cường giả tuyệt đối, bất kỳ người nào cũng có thể mất mạng. Trừ phi ngươi đạt tới cấp chúa tể mới có hi vọng nắm giữ sinh mạng của mình.
Nếu không sử dụng năng lực Bán Ma hóa, Sở Mộ ở trong chiến trường bỗng nhiên có cảm giác nhỏ bé kỳ lạ, trong đó có mấy phần lực bất tòng tâm. Huống chi đám Hồn sủng sư thực lực yếu hơn hắn mấy cảnh giới, cảm nhận của bọn họ khẳng định phi thường trầm trọng.
Nhưng mà con người nhỏ bé như thế đứng ở chỗ này vẫn có can đảm gào thét xung phong, trước mặt bọn họ chỉ có địch nhân, gặp được liền giết, không có người nào khiếp đảm lùi bước. Ngay cả nữ nhân cũng không sợ hãi máu tanh, tất cả mọi người đều dốc toàn lực tàn sát địch nhân càng nhiều càng tốt.
Bởi vì bọn họ có chung một mục đích.
Thất bại là hai bàn tay trắng, sống không bằng chết.
Bọn họ phải tử chiến đến cùng, nhất định phải giành thắng lợi.
Ở trên chiến trường chém giết thảm thiết này, có lẽ Sở Mộ là người duy nhất không có lý do gì để chiến đấu.
Hắn vốn là Bán Ma, thật ra cũng có thể đứng ở vị trí cao cao tại thượng giống như Mục Thanh Y, dùng ánh mắt bình thản như nước quan sát cái gọi là thế lực tranh đấu.
Nhưng mà Sở Mộ lại lựa chọn gia nhập trận quyết chiến này, bởi vì hắn đã có tình cảm với Hồn Điện, ngoài ra còn là vì mẫu thân Băng Lam. Hắn muốn dùng lực lượng của mình thủ hộ hết thảy những thứ mình quý trọng.
Bất kỳ người nào cũng có lập trường của riêng mình, cho dù lập trường sẽ sinh ra ràng buộc, sẽ là gánh nặng, là xiềng xích trói buộc bước chân của hắn. Chỉ cần hắn có tình cảm, hắn sẽ không ngần ngại dùng toàn lực sức lực của mình bảo hộ nó.
"Tần !"
Trong tình huống quyết chiến số lượng lớn thế này, Sở Mộ hiển nhiên sẽ lựa chọn Phược Phong Linh.
Hắn biết Tần cũng có tâm cảnh giống như những Hồn sủng sư của Tuyết thành.
"Tinh !"
Thân ảnh Phược Phong Linh từ từ xuất hiện ở giữa cuồng phong đen nhánh, cặp mắt linh tính của nó chậm rãi chuyển động nhìn tới chiến trường cách đó không xa.
Sở Mộ đã từng nhìn thấy ký ức của Tần, hắn biết được tư vị nước mất nhà tan bi thảm đến mức nào.
Tần đã đánh mất bộ lạc Phong, nó sẽ hiểu được chủ nhân cần nó thủ hộ mảnh đất này.
Thực lực Tần đã là trung đẳng đế hoàng.
Sở Mộ suất lĩnh 200 quân đoàn Hồn Chủ cũng có không ít thành viên Hồn Điện khống chế Hồn sủng Phược Phong Linh chiến đấu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phong hệ là loại thuộc tính có khoảng cách công kích xa nhất trong các hệ Nguyên Tố, trước khi hai quân đoàn cận chiến va chạm thông thường sẽ phải chịu vài lượt kỹ năng Phong hệ oanh tạc.
"Tổng soái, đợi thêm chốc lát nữa đi !"
Lão quân sư đứng ở bên cạnh Sở Mộ, từ đầu đến cuối ánh mắt hắn vẫn luôn ngó chừng quân đoàn cận chiến ở tiền tuyến.
Quân cận chiến là do Thú hệ, Trùng hệ Hồn sủng tạo thành, hai quân đoàn Hồn Chủ lập tức xuất động ngay khi đại chiến bộc phát. Vô số hung thú đồng thời chạy trên băng nguyên dẫn đến chấn động ầm ầm như sấm, khí tức cuồng dã chèn ép khiến cho người ta hít thở không thông.
Song phương đều biết rõ quân đoàn cận chiến sẽ phải chịu đựng kỹ năng Nguyên Tố hệ công phá trước khi đụng nhau.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi, đồng thời cũng là nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu. Cho dù phát sinh thương vong, nhưng hai phe nhất định không để cho quân đoàn cận chiến lùi bước.
Lão quân sư cẩn thận uan sát quân đoàn cận chiến, một khi đối phương tiến vào phạm vi công kích, hắn sẽ lập tức ra lệnh cho quân đoàn Phong hệ buông thả kỹ năng.
Sở Mộ lẳng lặng xem xét tình hình, một hồi lâu sau hắn bỗng nhiên hạ chỉ lệnh cho Tần công kích.
"Tổng soái, khoảng cách quá xa !"
Lão quân sư thấy Sở Mộ cho Phược Phong Linh phát động kỹ năng vội vàng nhắc nhở một câu.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, trên đầu quân đoàn cận chiến cách đó mấy dặm đột nhiên một trận khí lưu đục ngầu, sau đó khí lưu biến thành vòi rồng cuốn bay không biết bao nhiêu yêu thú. Thậm chí có rất nhiều Hồn sủng bị trực tiếp miểu sát ở giữa không trung, máu tươi, chi cụt bắn loạn ra bốn phía cực kỳ bắt mắt.
Tần tiến hành công kích ở cự ly dài như thế làm cho lão quân sư và mấy vị quân thống sững sờ. Lúc này mới phát hiện Sở Mộ triệu hoán Phược Phong Linh đã đạt tới trình độ trung đẳng cấp đế hoàng.
"Trung đẳng đế hoàng ?"
Quân đoàn Hồn Chủ chia đều thực lực chỉ là cao đẳng quân chủ. Vì thế lúc này một đầu Phược Phong Linh trung đẳng đế hoàng xuất hiện hiển nhiên là hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Đây là khoảng cách gần năm dặm, nếu như Phong hệ Hồn sủng của bọn họ có thể công kích ở khoảng cách này. Vậy thì quân đoàn cận chiến của địch nhân sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ trước khi tiếp cận.
Mấy vị quân thống, quân sư cùng với tất cả thành viên quân đoàn Hồn Chủ còn cho rằng tổng soái chỉ là một vị Hồn Hoàng bình thường, có được Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng đã là ghê gớm lắm rồi. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tổng soái vừa triệu hoán một cái đã là trung đẳng đế hoàng, điều này làm cho cả đám người mừng rỡ như điên. Thực lực tổng soái cường đại như thế sẽ trực tiếp giảm thấp tỷ lệ tử vong cho binh sĩ phe mình.
Có một vị cường giả như vậy trấn giữ trận doanh, bọn họ vốn chiếm cứ ưu thế làm sao thất bại? Không những thắng, mà còn phải thu hoạch toàn thắng, đánh một trận thắng lợi hoàn mỹ.
Trên thực tế, Sở Mộ đánh một kích kia chính là vì kích thích tinh thần binh sĩ.
"Tiếp tục công kích !"
Sở Mộ trực tiếp hạ lệnh.
Ở khoảng cách này, Tần khẳng định có thể tiêu diệt không ít địch nhân, tranh thủ giảm bớt áp lực của quân đoàn cận chiến phe mình.
Tổng soái quân đoàn Hồn Chủ của Hồn Minh chính là Hưng Thân, trước kia từng là thủ hạ Cổ Hà.