Bên cạnh Đảo Ảnh Tuyền trong Thánh điện.
Mặt hồ lúc này đen như mực, không có cách nào nhìn thấy hình ảnh Bất Hủ thành nữa.
Đám Hồn Hoàng cũng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy tình cảnh Thẩm Huyết lang đế bị Phược Phong Linh thi triển Phong Huyệt thôn phệ. Sau đó là hắc ám bao phủ.
Thời điểm đó, bọn họ mơ hồ cảm giác được một luồng khí tức kinh khủng thẩm thấu qua Đảo Ảnh Tuyền, xâm nhập vào trong thế giới tinh thần của mình.
Mấy chục vị Hồn Hoàng mờ mịt khó hiểu, không biết được bên trong Bất Hủ thành đã xuất hiện sinh vật cường đại nào rồi.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, bọn họ vô cùng khẳng định sự tình không tốt.
Bởi vì bọn họ biết chắc chắn sinh vật cường đại đó thoát ra từ không gian phong ấn.
"Ti Dạ... Ti Dạ Chiến Hoàng, phong ấn đánh số trước hai mươi."
Hồi lâu sau, lão Hồn Hoàng họ lý mới phun ra được mấy chữ này.
Bất Hủ thành tồn tại ngàn năm, sinh vật đánh số trước mười chính là đại biểu cho thiên tai ôn dịch đối với thế giới nhân loại, bất kỳ con nào thoát khốn cũng dẫn đến vô tận tử vong. Cao tầng Thiên Hạ thành vẫn luôn không ngừng gia cố phong ấn của chúng nó, trên đời này không có lực lượng nào có thể phá giải. Cho nên đám quái vật thành tinh này theo năm tháng tàn phá, dần dần già yếu rồi tử vong.
Chính vì thế, phong ấn đánh số trước hai mươi giam giữ những sinh vật tối cường trong Bất Hủ thành, mỗi một con bị giam trong đó đều có thực lực mạnh hơn cấp bậc nguyên lão của nhân loại.
Bọn họ rất khó tưởng tượng, cái người sắp đặt âm mưu kia làm sao có được bản lĩnh thông thiên như thế? Thậm chí phong ấn đánh số trước hai mươi cũng có thể phá giải.
Bọn họ cũng không hiểu cái tên điên kia oán hận Thiên Hạ thành tới trình độ nào, tại sao lại bố trí kế hoạch tàn bạo như thế? Một khi đám sinh vật đầu lĩnh công phá đại môn phong bế Bất Hủ thành, đến lúc đó Thiên Hạ Cảnh sẽ chết bao nhiêu người? Hàng trăm triệu? Hàng tỷ?
Bọn họ quả thật không dám nghĩ đến kết quả sau cùng, chỉ biết rằng nhân loại tránh không khỏi sinh linh đồ thán, vạn vật diệt vong.
Ti Dạ Chiến Hoàng xuất hiện lập tức thay đổi thế cục trong nháy mắt. Vốn là trận doanh Thánh sủng có chút lạc quan bị bao phủ một tầng mây u ám. Trong quãng thời gian này, tất cả mọi người không thể nào an tâm nghỉ ngơi và làm việc.
Đến ngày thứ 24 Bất Hủ thành phát sinh bạo loạn, cường giả Hồn Hoàng tập trung tại Thiên Hạ thành đã lên tới 80 người, cao thủ Hồn Chủ triệu tập từ các nơi khác cũng hơn 3000 người.
Nhưng mà Liễu Băng Lam rõ ràng lực lượng cỡ này còn không đủ ứng phó quân đoàn sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới trong Bất Hủ thành.
Đến ngày thứ 25 ngày, Liễu Băng Lam lại mời tất cả Hồn Hoàng tới đại điện để tiến hành thương nghị sự tình liên quan đến Mê Cung tù ngục.
Mê Cung tù ngục giam giữ rất nhiều phạm nhân, phần lớn Hồn sủng của đám người này đều bị phong ấn ở trong Bất Hủ thành. Nói cách khác, trong quân đoàn sinh vật bạo loạn có không ít Hồn sủng của mấy tên tù nhân này.
Thiên Hạ thành và Bất Hủ thành chắc chắn sẽ phát sinh một trận đại chiến, dưới tình huống Thiên Hạ thành không thể triệu tập toàn bộ nhân thủ về phía mình, nhóm cao tầng đành phải thông qua đám tù nhân giảm bớt lực lượng của quân đoàn sinh vật bạo loạn.
"Đại xá tù nhân? Phương pháp này quá mạo hiểm, tù nhân và Hồn sủng đều có oán khí rất sâu đối với chúng ta. Trong lòng bọn hắn chắc chắn rất muốn tự tay hủy diệt Thiên Hạ thành, làm như vậy chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân."
Hải Thu trưởng lão lập tức lên tiếng.
Xưa nay lão gia hỏa này thuộc về phe phái bảo thủ, cho nên kiên quyết phác đối ý kiến này.
"Không phải là thả hết, những tù nhân phạm lỗi nhỏ như vô ý đả thương người, trộm cắp, vi phạm giới luật, bỏ ngang nhiệm vụ mới được thả. Đồng thời hứa hẹn bọn họ nếu như có thể thu hồi Hồn sủng của mình về sẽ giảm bớt tội trạng."
Liễu Băng Lam chậm rãi nói.
Trải qua thương nghị một phen, các thế lực lớn cũng đồng ý với đề nghị này, bắt đầu cho người liệt kê danh sách tù nhân được đặc xá.
Danh sách tù nhân rất dài, nhưng phải được ba thế lực lớn cùng chung nhận thức mới được thả người.
Dĩ nhiên, trước khi Vong Giới môn chưa bị công phá, mệnh lệnh đặc xá tạm thời không được thi hành. Dù sao thế cục hiện tại không có ổn định, bọn họ cần phải phòng ngừa chu đáo.
---------
Bất Hủ thành, khu vực Vạn Triêu Thú Trấn Yêu Bi.
San tiểu thư đi theo Đoạn Dịch đã mấy ngày, lúc này bọn họ đã tới gần Vạn Triêu Thú Trấn Yêu Bi.
Trước khi Đoạn Dịch tiến vào Bất Hủ thành đã chuẩn bị rất cẩn thận, hắn biết nhiệm vụ gian khổ nhất chính là do Thánh vệ trưởng Vạn Triêu điện - Trịnh Kiệt đảm nhiệm, bằng bất cứ giá nào cũng phải thức tỉnh Thánh sủng Vạn Triêu Thú.
Dọc đường đi, Đoạn Dịch phát hiện vô vọng thức tỉnh Lâm Dận Thú, vì thế mới trực tiếp đổi hướng chạy tới nơi này.
Đoạn Dịch chỉ biết vị trí đại khái, cũng may có San tiểu thư hỗ trợ mới giảm bớt rất nhiều phiền toái, một đường đi tới hữu kinh vô hiểm.
"Phía trước kìa !"
San tiểu thư thấp giọng nói.
Ánh mắt Đoạn Dịch quét tới, cộng thêm hiệu quả hồn niệm mới phát hiện khu vực phía bên kia bị lực lượng nào đó ảnh hưởng, dùng mắt thường không có cách nào quan sát rõ ràng.
"Ngươi lưu lại, ta vào xem một chút. Trong vòng 20 phút ta không đi ra, ngươi mau chóng rời khỏi nơi này."
Đoạn Dịch nhìn thoáng qua San tiểu thư, mở miệng nói.
San tiểu thư gật đầu tỏ ý đã hiểu, trên người nàng bây giờ cũng có hủ khí, chỉ cần tìm chỗ an toàn ẩn núp hẳn là không có gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi nói xong, Đoạn Dịch khống chế Hồn sủng tiến vào khu vực đen tối kia. Còn San tiểu thư đứng ngồi không yên, đi qua đi lại chờ đợi trong một góc khuất, thỉnh thoảng ló đầu ra dòm một chút rồi lại vội vàng lui về.
Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, San tiểu thư dần dần cảm thấy bất an.
"Hắn còn chưa đi ra, chẳng lẽ bị phục kích rồi?"
San tiểu thư lầm bầm tự nhủ.
Nàng không có lập tức rời khỏi, tiếp tục ở lại tại chỗ chờ thêm mười phút, nhưng mà Đoạn Dịch vẫn không quay về. Chính vì thế trong lòng nàng càng thêm hoảng hốt.
San tiểu thư niệm chú ngữ triệu hồi Vân Xà Viên Quân, dự định rời khỏi địa phương nguy hiểm này.
Thế nhưng, mới vừa đi được một đoạn ngắn, nàng ra hiệu cho Vân Xà Viên Quân ngừng lại, quay đầu nhìn tới tòa Hắc tháp ẩn hiện bên trong mây mù u ám.
Nàng cắn chặt đôi môi, do dự thật lâu rốt cuộc cho ra quyết định hoàn toàn khác. Không ngờ rằng nàng lại to gan lớn mật, ra lệnh cho Vân Xà Viên Quân bay về phía tòa Hắc tháp, cũng chính là khu vực có Vạn Triêu Thú Trấn Yêu Bi tồn tại.
Cũng không ai đoán được lúc này San tiểu thư đang nghĩ điều gì …
Khu vực Hồn Điện, Đảo Ảnh Tuyền bên trong Thánh điện Huyền Chân Chập.
Đến ngày thứ 26, Huyền Chân Chập Trấn Yêu Bi rốt cuộc xuất hiện thân ảnh một vị dũng sĩ.
Nưgời chịu trách nhiệm thức tỉnh Thánh sủng Huyền Chân Chập chính là điện chủ Huyền Chân Điện - Lâm Triết.
Khi mọi người nhìn thấy thân ảnh Lâm Triết xuất hiện, vị điện chủ này cả người dính đầy máu tươi, thậm chí có mấy chỗ trúng thương trí mạng lộ ra xương trắng rợn người. Cả đám Hồn Hoàng thấy vậy cũng phải run sợ một trận.
Vị điện chủ này bị thương cỡ đó gần như chết nửa mạng rồi, nhưng mà bọn họ thông qua Đảo Ảnh Tuyền vẫn thấy được thân ảnh hắn lảo đảo đi về phía Trấn Yêu Bi.
Trạng thái Lâm Triết yếu ớt tới cực điểm, chỉ sợ một con Hồn sủng cấp quân chủ xuất hiện cũng có thể giết hắn dễ dàng.
Dưới tình huống đó, hắn vẫn lấy ra Thiên Lộ đổ xuống hồ nước, sau đó lẩm bẩm niệm chú ngữ mặc cho chân tay run rẩy liên hồi. Không ai biết liệu hắn có thể kiên trì được bao lâu…
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đỏ bừng hai mắt, trong cuống họng tựa như bị vật gì đó lấp nghẹn.
Điện chủ Lâm Triết từ trước tới nay vẫn luôn là một vị Hồn Hoàng khiêm tốn, phương thức làm việc tương đối ôn hòa. Bản thân hắn cũng kinh nghiệm lịch lãm, cũng có ham mê riêng, quan hệ nhân mạch bên trong Hồn Điện rất tốt.
Nhưng khi nhìn thấy từng giọt từng giọt máu trên người Lâm Triết nhuộm đỏ hồ nước, nhìn thấy vị điện chủ trầm mặc ít nói này dùng tính mạng của mình thức tỉnh Huyền Chân Chập, tất cả mọi người đều nghẹn ngào không nói nên lời.
Không có ai biết trước khi chạy tới Trấn Yêu Bi, hắn đã trải qua thảm chiến như thế nào. Thậm chí tất cả dược tề chữa thương cũng đã dùng hết, bên cạnh không có một con Hồn sủng bảo vệ. Từ đó có thể tưởng tượng được tình cảnh của hắn cực kỳ nguy hiểm.
Máu tươi trên người Lâm Triết không ngừng nhỏ giọt, sắc mặt hắn tái nhợt, hai chân run rẩy chực ngã. Đám Hồn Hoàng bên này thật sự lo lắng hắn không kiên trì nổi té ngã vào trong hồ nước, nhiệm vụ cũng thất bại trong gang tấc.
Thời gian trôi qua chậm chạp dị thường, đến tột cùng là tính mạng tiêu tan hay là chú ngữ hoàn thành…
Trong lúc đó đám Hồn Hoàng âm thầm cầu nguyện gần hai canh giờ, tâm tình càng lúc càng trầm trọng.
"Hắn... hắn vẫn kiên trì ..."
Rốt cuộc đoạn chú ngữ cuối cùng đã hoàn thành.
Mọi người vội vàng nhìn xuống hồ nước liền thấy một đạo quang mang thánh khiết từ trên trời giáng xuống. Hình ảnh Huyền Chân Chập Trấn Yêu Bi dần dần hiện ra đường viền mờ nhạt, vầng ánh sáng nhu hòa bao lấy thân thể Lâm Triết.
Điện chủ Lâm Triết hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ tính mạng trôi qua cho đến lúc này, hiện tại hắn nhìn thấy Thánh sủng Huyền Chân Chập thức tỉnh liền nhếch miệng nở nụ cười vui sướng.
Hắn cười không chỉ vì Thánh sủng phủ xuống, mà bản thân hắn là điện chủ Huyền Chân Điện, cho nên trong lòng hắn sùng bái Huyền Chân Chập đến mức cuồng nhiệt.
Hồn sủng Huyền Chân Chập của hắn đã tử trận rồi, lúc này chính hắn lại thành công thức tỉnh Thánh sủng Huyền Chân Chập chợt có cảm thấy giống như nhìn thấy cõi niết bàn.
Nhưng mà, ngay khi tinh thần buông lỏng, điện chủ Lâm Triết rốt cuộc mất đi ý chí chống đỡ, tính mạng theo đó hoàn toàn cạn kiệt.
Thánh quang Huyền Chân Chập biến thành nghi lễ tiễn đưa hắn về cõi vĩnh hằng.
Thánh sủng Huyền Chân Chập thức tỉnh chính là chuyện đáng mừng, nhưng mà mọi người nhìn thấy vị dũng sĩ thứ hai chôn thây ở trong hồ nước bỗng nhiên trong lòng đắng chát, từ từ nắm chặt quả đấm.
"Chúc ngươi lên đường bình an, việc còn lại giao cho chúng ta."
Đình trưởng lão nghẹn ngào hồi lâu mới nói ra được một câu.
Thiên Hạ thành sở dĩ có thể đứng vững mấy ngàn năm, không phải vì tòa thành này hùng hậu và thịnh vượng. Mà là vì tinh thần đoàn kết nhất trí, mỗi lần gặp phải tình cảnh sinh tử tồn vong chung quy luôn luôn có cường giả chiến đấu anh dũng, sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để hoàn thành nhiệm vụ. Cường giả đỉnh cấp còn không sợ mất mạng, vậy thì đám người phía dưới còn sợ hãi cái gì?
Cường giả Hồn Hoàng đứng trên đỉnh vinh quang thường thường không phải anh hùng, nhưng tất cả những người nằm xuống trong chiến tranh chắc chắn là anh hùng danh lưu sử sách. Bọn họ tử vong sẽ kích thích máu huyết chủng tộc sôi trào, tất cả sợ hãi sẽ lập tức tiêu tan.
Hơn ai hết, tất cả mọi người đều biết lùi bước trước khó khăn thì chủng tộc nhất định diệt vong.
Có thể bọn họ không phải là anh hùng giống như điện chủ Lâm Triết, nhưng mỗi người đều có thứ gì đó đáng để giao ra tính mạng. Gia đình, thân nhân, bằng hữu, quê hương …v…v
Anh hùng sẽ được mọi người kính ý và tôn trọng. Đồng thời những người còn sống có trách nhiệm tiếp nối công việc còn dang dở kia.
Điện chủ Lâm Triết không chỉ thức tỉnh Thánh sủng Huyền Chân Chập, mà còn đánh thức sứ mạng chủng tộc trong đầu tất cả Hồn Hoàng. Hắn dùng tính mạng của mình làm kiên định quyết tâm bảo vệ Thiên Hạ thành, bảo vệ chủng tộc nhân loại không bị diệt vong.
Bất Hủ thành, trên trời cao vạn thước.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu hồi phục thương thế tương đối tốt, lực chiến đấu cũng trở về trạng thái đỉnh phong.
Vì lý do an toàn, nó vẫn luôn bồi hồi ở trên không trung, nếu không có tình huống đặc biệt kiên quyết không hạ thấp độ cao.
"Nghệ nghệ !"
Thánh sủng Mính Tiên Điểu bỗng nhiên kêu to, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua mây mù, quan sát luồng quang mang thánh khiết ở nơi xa.
"Có Thánh sủng sắp thức tỉnh hả?"
Trên mặt Sở Mộ lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Nhiều thêm một con Thánh sủng sẽ gia tăng mấy thành phần thắng.
"Nghệ !"
Thánh sủng Mính Tiên Điểu lại kêu lên một tiếng, lần này nó muốn nhắc nhở Sở Mộ.
"Có mấy con đầu lĩnh đang chạy tới đó ?"
Sở Mộ kinh ngạc hỏi lại.
"Thiếu chủ, chúng nó nhất định là muốn giết chết đầu Thánh sủng kia, bởi vì Thánh sủng bây giờ thế đơn lực bạc còn chưa kịp tụ họp trận doanh bên mình."
Ly lão nhi nói.
Sở Mộ nhíu mày suy nghĩ.
Nếu không đi trợ giúp đầu Thánh sủng kia, vậy thì nó nhất định sẽ bị mấy con đầu lĩnh hợp lực giết chết. Nhất là đối thủ có Ti Dạ Chiến Hoàng áp trận, khả năng Thánh sủng chạy thoát rất thấp.
Nhưng nếu chạy tới trợ giúp, vậy thì trận doanh Thánh sủng bắt buộc phải va chạm chính diện với trận doanh đầu lĩnh rồi.
"Thiếu chủ, ngươi không có lựa chọn nào khác rồi, phải chiến thôi !"
Ly lão nhi mở miệng nói.
Sở Mộ gật đầu đồng ý, hắn biết bên phía nhân loại không thể nào thức tỉnh toàn bộ Thất Đồ Thánh Sủng.
Ba con Thánh sủng cộng thêm Bán Ma Sở Mộ cũng đủ sức đánh một trận với Ti Dạ Chiến Hoàng, Tai Chu Đế và Quỷ Đế rồi. Bởi vì Sở Mộ Bán Ma hóa cũng là đế hoàng đỉnh phong đa thuộc tính.
"Xem ra ta phải tự mình đối phó Ti Dạ Chiến Hoàng rồi."
Đại chiến cuối cùng vẫn phải tới, Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu hạ quyết tâm.
Nghĩ tới mình chuẩn bị chiến đấu với Ti Dạ Chiến Hoàng, đại đầu lĩnh trong Bất Hủ thành, Sở Mộ không nhịn được tay chân run rẩy. Có lẽ đây là biểu hiện của khẩn trương, cũng có một chút sợ hãi, nhưng cảm giác máu huyết sôi trào là lớn nhất.
Đây là một trận đại chiến đỉnh cấp của đỉnh cấp.
“Ti Dạ Chiến Hoàng, ta tới đây !”
Thánh sủng Mính Tiên Điểu vỗ cánh về phía Thánh quang.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu chiếm cứ ưu thế tốc độ, cho nên nhóm Sở Mộ nhất định sẽ chạy tới trước mấy con đầu lĩnh.
Nhưng mà thời điểm chạy đến gần Huyền Chân Chập Trấn Yêu Bi, Sở Mộ bất chợt phát hiện lĩnh vực Ti Dạ Chiến Hoàng cách đó không xa. Lúc này nó đang thao túng bóng tối bao trùm toàn bộ khu vực Huyền Chân Chập Trấn Yêu Bi.
Nếu đã muốn đánh một trận, Sở Mộ hiển nhiên không thể lùi bước, hắn để cho Thánh sủng Mính Tiên Điểu tăng nhanh tốc độ phi hành, bảo đảm có thể hội hợp với Thánh sủng Huyền Chân Chập trước tiên, sau đó còn phải chuẩn bị phương án tác chiến.
"Nghệ!”
Mính Tiên Điểu chậm rãi trôi nổi phía trên Trấn Yêu Bi, dõi mắt nhìn xuống hồ nước đỏ lòm.
Lúc này Thánh sủng Huyền Chân Chập đang đứng ở vị trí trung tâm hồ nước, toàn thân con Hồn sủng này là khải giáp Trùng hệ cứng rắn, lân vảy sắp xếp chỉnh tề phát ra hàn quang sắc bén.
Ánh mắt Sở Mộ phát hiện một cỗ thi thể nằm trong hồ nước, bởi vì tư thế không phù hợp nên hắn chỉ miễn cưỡng thấy rõ một nửa khuôn mặt.
Sở Mộ có một chút ấn tượng về người này, tựa hồ là một vị điện chủ trực thuộc bảy tòa Thánh điện.
Thi thể người này đã bị hồ nước từ từ phân giải, mặt nước cũng hồi phục trạng thái trong suốt như cũ. Thái độ Huyền Chân Chập nhìn vị điện chủ này tương đối trầm trọng, nó cũng biết người này hi sinh tính mạng để thức tỉnh mình.
Thánh sủng Huyền Chân Chập lựa chọn im lặng trầm mặc, nhưng trong lòng đã ghi tạc hành động dũng cảm của vị dũng sĩ này.
Hàn Kim Lăng hi sinh, điện chủ Huyền Chân điện đã chết. Về phần năm vị dũng sĩ khác có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?
Trong lòng Sở Mộ sinh ra một tia kính ý đối với bọn họ. Ờ thời khắc nguy nan này, bất kỳ người nào dám đứng ra gánh vác nhiệm vụ đều là anh hùng, phải được toàn thể nhân loại tôn kính.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Thánh sủng Huyền Chân Chập chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào thân ảnh Mính Tiên Điểu và Phược Phong Linh ở trên cao.
Ánh mắt Mính Tiên Điểu thánh khiết, ánh mắt Phược Phong Linh linh động đơn thuần. Còn Huyền Chân Chập thuộc loại trầm tĩnh, uy nghiêm. Hoặc có thể nói là toàn thân Huyền Chân Chập phát ra khí thế nặng như núi, làm cho người ta bất giác nghĩ tới một tòa quan ải ngàn năm không đổ.
Cảm nhận này xuất phát từ nội tâm tự tin của nó, chủng tộc Huyền Chân Chập phòng ngự nổi danh, khải giáp vững chắc không gì có thể rung chuyển. Mỗi lần bộc phát chiến đấu, Huyền Chân Chập luôn luôn đảm nhiệm vị trí tiên phong, thừa nhận phần lớn hỏa lực của đối phương.
"Nói cho nó biết, nó sẽ tập trung đối phó Tai Chu Đế."
Sở Mộ nói với Thánh sủng Mính Tiên Điểu.
Mính Tiên Điểu lập tức tiến hành trao đổi với Huyền Chân Chập, bắt đầu tường thuật tình huống của trận doanh đầu lĩnh cho nó biết, dặn dò nó chuẩn bị tinh thần chiến đấu.
Thánh sủng Huyền Chân Chập khẽ gật đầu, không nói một lời. Chẳng qua là chậm rãi di động thân thể về phía đám mây tối đen ở nơi xa, ánh mắt nó nhìn lên màn trời lộ vẻ hờ hững kỳ lạ. Có lẽ đây là tính cách bẩm sinh của nó, cho dù có chiến hay không vẫn luôn duy trì bộ dạng trầm tĩnh, nghiêm túc.
Loại khí chất này tương tự với Chiến Dã.
Sở Mộ âm thầm suy nghĩ, không biết Huyền Chân Chập chiến đấu có điên cuồng giống như Chiến Dã hay không.
"Ba đại Thánh sủng tụ tập."
Thông qua hồ nước phản chiếu hình ảnh phía bên kia, tất cả mọi người đã thấy được ba con Thánh sủng cổ xưa tập hợp lại một chỗ, cũng thấy được thân ảnh Sở Mộ đứng trên lưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu.
Đồng thời bọn họ nhận ra mặt nước dao động khác thường.
Trước kia bọn họ đã từng chứng kiến cảnh tượng này rồi, đó là điềm báo sinh vật cấp đầu lĩnh sắp sửa xuất hiện. Màn trời tối đen, chung quanh cuồng phong gào thét, lĩnh vực hắc ám của Ti Dạ Chiến Hoàng càng lúc càng gần.
"Thánh sủng và sinh vật đầu lĩnh muốn bắt đầu đại chiến?"
Từ thái độ lo lắng của ba đại Thánh sủng lớn, người nào lại không nhận ra chúng nó đang tiến vào trạng thái chiến đấu?
Chuyện này có nghĩa là trận đại chiến quan trọng nhất chuẩn bị mở màn, đồng thời vận mệnh Thiên Hạ thành cũng được quyết định.