Cửu Vĩ Yêu Hồ bị Mạc Tà áp chế gắt gao, chỉ có thể phát ra tiếng kêu bi thảm, cho dù giãy dụa cách nào cũng không thể buông thả một cái kỹ năng.
Thực lực tiểu Mạc Tà hiện tại là sơ đẳng đế hoàng, theo nó không ngừng dị biến nắm giữ kỹ năng chủng tộc càng lúc càng nhiều. Dưới tình huống thực lực không chênh lệch quá xa, tiểu Mạc Tà luôn đứng ở thế bất bại. Cho dù Cửu Vĩ Yêu Hồ đường đường chính chính chiến đấu cũng đánh không lại Mạc Tà, huống chi là bị tập kích bất ngờ.
Tiểu Chập Long là Hồn sủng bạo lực điển hình rồi, hai con Hồn sủng chuẩn đế hoàng khác của Lãnh Liên chưa kịp di chuyển một bước đã bị móng vuốt tiểu Chập Long xé nát một nửa thân thể. Cho dù cố gắng bò dậy cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với Sở Mộ.
"Ngươi… ngươi mau thu Hồn sủng lại, nếu không ta sẽ giết nàng."
Tố chất thần kinh Lãnh Liên coi như không tệ, vào lúc này vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, vội vàng kéo San tiểu thư che trước mặt mình, lên tiếng uy hiếp.
San tiểu thư không dám động đậy, cổ họng nàng bị Lãnh Liên bóp chặt, móng tay nhọn hoắc cắm vào trong da thịt trắng nõn không ngừng rỉ máu.
"Thu hồi Hồn sủng? Ngươi có phải quá ngây thơ hay không? Ta để cho nàng đến trước mặt ngươi là muốn tiêu hao hồn lực của ngươi, cũng là trì hoãn chút ít thời gian. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sống chết của nàng?"
Sở Mộ hờ hững nói.
Vừa nói dứt lời, Sở Mộ mệnh lệnh cho Mạc Tà phát động công kích, sử dụng lực lượng Tội Ấn điên cuồng phá hủy cơ thể Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cơ quan nội tạng, kinh mạch trong người Cửu Vĩ Yêu Hồ bị thiêu đốt tan rã cực nhanh, máu tươi từ vị trí mắt, lỗ mũi, miệng, tai trào ra như suối, sinh mệnh lực thoáng cái giảm mất năm thành.
Cửu Vĩ Yêu Hồ phòng ngự rất yếu, trong nháy mắt đã bị Mạc Tà giết chết. Linh hồn đứt gãy lập tức đánh ngược về phía Lãnh Liên, thân thể nàng chao đảo mấy vòng, hai chân run rẩy cơ hồ đứng không vững.
San tiểu thư bắt lấy cơ hội, vội vàng niệm lên hồn kỹ lao thẳng tới chỗ Sở Mộ.
Thật ra cánh tay Lãnh Liên không thể gây ra bao nhiêu thương tổn đối với San tiểu thư. Thời điểm Sở Mộ dứt khoát hạ sát lệnh, nàng đã ý thức được lần này mình đúng là hành động sai lầm.
"Ngươi … cái tên hỗn đản này, đã biết nàng thuộc nhóm âm mưu phá hủy Bất Hủ thành lại bảo ta đi đến bên cạnh nàng, Sở Thần, ngươi … ngươi sẽ chết không được tử tế."
Sau khi San tiểu thư thành công trốn thoát, không nhịn được tức giận trong lòng, lập tức chỉ vào mặt Sở Mộ mắng to.
Sở Mộ chẳng thèm liếc mắt San tiểu thư một cái, đúng như lời Ly lão nhi từng nói, nữ nhân này chính là loại hình ngực to óc quả nho, ngốc nghếch không có giới hạn. Lúc nãy Sở Mộ cũng muốn nhắc nhở nàng một câu, nhưng mà Nhạn phu nhân là người thông minh, nếu như lên tiếng nhắc nhở ngược lại làm cho Nhạn phu nhân nhìn ra đầu mối. Đến lúc đó Sở Mộ rất khó bày kế trong kế, dụ dỗ Nhạn phu nhân rơi vào trong bẫy rập của mình.
Lãnh Liên nhìn thấy Sở Mộ và San tiểu thư đứng chung một chỗ, theo bản năng cho rằng hai người này quan hệ không tệ, ít nhất cũng có tình cảm trụ cột. San tiểu thư ngây thơ đơn thuần nguyện ý tin tưởng nàng, vì thế Lãnh Liên hiển nhiên sẽ cho rằng Sở Mộ cũng buông lỏng phòng bị. Nếu trách chỉ có thể trách nàng coi thường Sở Mộ, hắn vốn là cái loại máu lạnh nam nữ thông sát, râu ria trực tiếp xử tử không cần nói lý, đâu thèm quản ngươi là nam hay nữ?
"Sau này ngươi còn sống rời khỏi nơi này đừng có dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, nhất là cái loại đồng đội xa lạ."
Lần này Sở Mộ xem như là giáo huấn San tiểu thư một bài học nhớ đời. Lời hắn nói không những ám chỉ chính mình, mà còn bao gồm cả Lãnh Liên, tất cả những người xa lạ vốn không nên tin tưởng đơn giản như thế.
"Ngươi…"
San tiểu thư giận dữ nói không thành lời.
Sở Mộ cũng lười để ý nàng, để cho tiểu Chập Long giải quyết hai con Hồn sủng khác. Sau đó hắn đi tới trước mặt Lãnh Liên, một tay bóp cổ nàng nhấc lên.
"Thả.. thả ta ra… cho ta một con đường sống... ngươi muốn làm gì ta cũng được !"
Sắc mặt Lãnh Liên trắng bệch dọa người, cặp mắt lóe lên mị ý nhìn chằm chằm Sở Mộ.
"Lần này chủ thượng các ngươi mai phục trong Bất Hủ thành bao nhiêu người?"
Sở Mộ là hạng người gì chứ? Hắn căn bản không ăn cái món này, trực tiếp hỏi thẳng vào chính đề.
"Ta... ta không biết !"
Giọng nói Lãnh Liên dần dần suy yếu, liều mạng lắc đầu.
"À, nếu ngươi có nửa câu nói dối, ta không chỉ giết ngươi, mà còn khiến ngươi sống không bằng chết. Ta nghĩ ngươi biết trên tay ta là thứ gì !"
Sở Mộ vừa nói dứt lời, bàn tay trái của hắn chậm rãi bốc cháy một luồng ma diễm, ngọn lửa ma mị chiếu lên gương mặt Lãnh Liên tràn đầy sát khí.
"Đây... đây là..."
Lãnh Liên hiển nhiên là sợ hãi, nàng nhìn cái liền biết trên tay Sở Mộ chính là linh hồn ma diễm của Bạch Yểm Ma.
Còn có chuyện gì bi thảm hơn bị linh hồn ma diễm từ từ thiêu đốt, hành hạ mấy ngày mấy đêm đây?
"Nói !"
Sở Mộ quát lạnh một tiếng.
"Ta... ta thật... thật sự không biết! Đám người chúng ta nhận nhiệm vụ tại các khu vực phong ấn khác nhau, hơn nữa trong quá trình tiến nhập Bất Hủ thành cũng không quen biết lẫn nhau. Chỉ có thông qua nữ chủ thượng lưu lại linh hồn ấn ký để phân biệt phe mình phe địch. Tất cả mệnh lệnh đều phát ra từ đại thủ lĩnh tóc đỏ, sau đó chúng ta tự mình tách ra thi hành."
Lãnh Liên lộ vẻ bối rối, vội vàng giải thích.
"Ấn ký? Loại ấn ký nào ?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Là tinh thần ấn ký khắc vào linh hồn, chủ thượng cho chúng ta chỗ tốt, chúng ta vì nàng làm việc. Ngoài ra chúng ta không thể nào tạo phản, bởi vì tinh thần ấn ký tùy thời đều truyền lại suy nghĩ của chúng ta về cho chủ nhân."
Lãnh Liên tiếp tục giải thích.
Sở Mộ khẽ nhíu mày, trực tiếp thi triển hồn niệm cưỡng bức thăm dò linh hồn Lãnh Liên.
Lãnh Liên cho rằng Sở Mộ muốn phá hủy linh hồn của mình, cả người nàng lập tức run lên, khuôn mặt móp méo vô cùng đáng sợ.
Sở Mộ điều tra một lúc quả nhiên phát hiện một cái tinh thần ấn ký nằm sâu trong thế giới linh hồn của nàng, đồng thời hắn Sở Mộ cảm thấy đạo ấn ký này vô cùng quen thuộc.
"Là ấn ký do bản thể thiếu nữ trốn tránh buông thả."
Sở Mộ và thiếu nữ trốn tránh vẫn còn tồn tại hồn ước, nhưng thiếu nữ trốn tránh sử dụng năng lực nào đó che giấu tinh thần tương liên giữa song phương. Nếu như thiếu nữ trốn tránh thông qua loại ấn ký này khống chế thủ hạ, vậy thì Sở Mộ cũng có thể dựa vào đó cảm ứng một chút tâm tình của thiếu nữ trốn tránh.
Thiếu nữ trốn tránh đang ở địa phương rất xa, Sở Mộ chỉ có thể cảm giác được một tia tinh thần liên lạc cực kỳ yếu ớt, căn bản không có cách nào tìm kiếm vị trí cụ thể của nàng. Nhưng hắn vẫn muốn thử một phen, nhìn xem có thể thông qua tinh thần ấn ký kích thích thiếu nữ trốn tránh hay không.
Tại Vạn Tượng thành xa xôi.
Trong một tòa lầu các đầy hoa nở rộ, phía dưới là hậu viên khung cảnh nên thơ hữu tình.
Một nữ nhân đeo mặt nạ hoàng kim cao quý đang dõi mắt nhìn về hướng tây.
Nàng nhắm mắt lại, thông qua linh hồn ấn ký của mình quan sát hành động của thủ hạ, đồng thời chỉ huy bọn họ thi hành kế hoạch.
Đám thủ hạ giống như con cờ trong tay nàng, không có người nào có thể thoát khỏi tinh thần khống chế. Chỉ cần có người dám làm trái ý, nàng có thể tiến hành đả kích hoặc tiêu diệt hắn từ địa phương cách xa vạn dặm.
Nữ tử đeo mặt nạ hoàng kim khẽ nhíu mày, bởi vì nàng bỗng nhiên cảm giác được tinh thần ấn ký trong đầu con cờ truyền đến một đạo tinh thần quen thuộc nhưng dị thường chán ghét.
"Sở Mộ ..."
Bàn tay nàng nắm chặt lại, móng tay đâm vào trong da thịt đến rỉ máu.
Máu của nàng nhỏ lên trên một gốc Hoa Đằng, không ngờ Hoa Đằng giống như nhận được siêu cấp dược vật bắt đầu điên cuồng sinh trưởng. Thoáng cái đã mọc ra vô số xúc tua lan tràn ra khắp hoa viên, trong thời gian cực ngắn đã chiếm cứ cả tòa lầu các khiến cho nhóm hạ nhân hoảng sợ không dứt.
Lồng ngực nữ tử phập phồng lên xuống, hô hấp dồn dập, từ đó có thể nhìn ra được nàng đang bị lửa giận công tâm.
Lại là Sở Mộ.
Lần trước bởi vì Sở Mộ làm cho nàng tổn thất Bất Hủ tuyền thủy không nói, nàng mất rất nhiều tinh lực ngưng kết ra phân thân Đế Thánh Hoa theo đó tử vong. Hơn nữa, đám thủ hạ nửa chết nửa tán, quyền khống chế Thiên Hạ thành mất sạch trong chớp mắt.
Trên thực tế, Sở cũng không có chạm đến kế hoạch chân chính của nàng, vì thế nàng chỉ giận dữ nhất thời, trải qua vài ngày điều dưỡng là khôi phục tâm tình bình thường. Nàng cảm thấy không cần thiết tức giận vì một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như Sở Mộ. Dù sao lấy thân phận và quyền uy của nàng, Sở Mộ chỉ là một con tôm tép bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng mà nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, chính là Sở Mộ lại xuất hiện ở trong kế hoạch của nàng một lần nữa. Hắn lại còn bắt giữ một con cờ, thông qua tinh thần ấn ký cố ý khiêu khích nàng.
Nữ chủ thượng tại sao lại biết Sở Mộ đang cố tình gây hấn?
Nàng vốn sử dụng kỹ năng tinh thần phong bế liên lực giữa mình với Sở Mộ, bản thân Sở Mộ tuyệt đối không thể nào bắt được ý niệm tinh thần của nàng, lại càng không thể đơn phương truyền tin tức vào đầu nàng. Nhưng mà lần này Sở Mộ thông qua ấn ký nàng lưu lại trên người con cờ, cố ý cưỡng chế truyền một mệnh lệnh.
"Bảo ta quỳ xuống?"
Trên mặt nữ chủ thượng lộ vẻ khinh thường.
Nếu như thực lực nữ chủ thượng yếu hơn Sở Mộ, vậy thì hắn ra lệnh có hi vọng vài ba thành cưỡng chế nàng hành động. Chỉ tiếc là tinh thần lực của nữ chủ thượng vượt xa Sở Mộ, một đạo tinh thần mệnh lệnh nho nhỏ này giống như trận gió thổi qua, hoàn toàn không có hiệu quả gì đối với nàng.
"Chủ thượng, tại sao bỗng nhiên dùng máu huyết tôn quý của ngài nuôi nấng một con Hoa Đằng Yêu cấp chiến tướng rồi ?"
Một mỹ phụ chậm rãi đi lên cầu thang, khó hiểu hỏi.
"Là Sở Mộ, hắn vừa mới xuất hiện quấy rầy kế hoạch của ta."
Nữ chủ thượng nhìn qua mỹ phụ, lạnh nhạt nói.
"À, tiểu tử này đúng là âm hồn bất tán mà, để cho tóc đỏ giết hắn nhé ?"
Mỹ phụ nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không quá để ý hành vi dị thường lúc nãy.
Thế nhưng, mỹ phụ lại phát hiện nữ chủ thượng đột nhiên niệm chú ngữ, giống như là thi triển một loại kỹ năng tinh thần.
Mỹ phụ ngây ngẩn cả người, nàng đã từng thấy qua nữ chủ thượng thi triển kỹ năng này, mỗi lần muốn hạ lệnh cho tóc đỏ làm việc chính là sử dụng đoạn chú ngữ này. Nhưng mà mỹ phụ phát giác lần này nàng tựa hồ không chỉ nói với tóc đỏ, mà đang truyền đạt mệnh lệnh cho tất cả con cờ dưới trướng.
"Người phải quỳ lạy chính là ngươi !"
Ngữ khí nữ chủ thượng lạnh như băng, thông qua tinh thần ấn ký trong đầu Lãnh Liên truyền đến cung điện cũ nát.
Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ, lúc nãy chơi một chiêu kích thích xem ra có hiệu quả rồi.
Lúc này Sở Mộ có thể cảm giác được hồn thứ nhất của mình xuất hiện một tia tinh thần cộng minh, đây là thiếu nữ trốn tránh mở ra tấm màn phong bế tinh thần liên lạc, sử dụng kỹ năng tinh thần cường đại bắc ván cầu nói chuyện với hắn.
"Ta nói rồi, Sở Mộ ta sẽ có một ngày bắt ngươi làm nô lệ. Ngươi đừng mơ tưởng sống khá giả."
Sở Mộ tiếp tục lựa lời kích thích đối phương.
"Ngươi là một con chuột, cho dù gặm hư một bức tường cũng vô dụng. Ta là nữ vương, trong tay khống chế một tòa thành hoàng kim, mặc ngươi cắn hết đời cũng không tạo ra bao nhiêu sóng gió. Ta tùy thời đều có thể giẫm chết ngươi."
Thanh âm thiếu nữ trốn tránh truyền tới.
Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Mộ bị người khác ví như con chuột.
Từ đầu đến cuối Sở Mộ cũng không cảm giác mình sai, nữ nhân này vốn cho rằng hắn là sinh vật cấp thấp, ngay cả Hồn Hoàng ở trong mắt nàng cũng chỉ là con cờ, tùy tùy tiện tiện sử dụng rồi vứt vào xó.
"Bất Hủ thành ở trong lòng bàn tay của ngươi, tại sao còn bị ta giết mất ba người? Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không có ý thức được Thánh sủng Phược Phong Linh sẽ bị ta thức tỉnh hay sao?"
Sở Mộ mỉm cười chế giễu.
Sở Mộ có thể khẳng định, cho dù thiếu nữ trốn tránh có bản lãnh thông thiên cũng không thể nào an bài mười mấy, hai mươi Hồn Hoàng vào trong Bất Hủ thành. Cường giả Hồn Hoàng không phải là rau cỏ khắp nơi đều có, dựa theo phương thức Sở Mộ suy nghĩ, thành viên Hạ Cung tiến vào thành chắc chắn sẽ không vượt quá mười người. Hiện tại bị hắn giết ba, tuyệt đối là đả kích nặng nề đối với thiếu nữ phản bội.
Quan trọng nhất là Thánh sủng Phược Phong Linh chuẩn bị xuất hiện rồi, bất kỳ một đầu Thánh sủng cổ xưa nào cũng có lực chấn nhiếp cực mạnh đối với sinh vật bị phong ấn. Những đại đầu lĩnh vừa mới thoát khốn, một đánh một khẳng định không phải là đối thủ của Thánh sủng.
"Hừ, ba con cờ mà thôi !"
Thiếu nữ trốn tránh lạnh lùng nói.
Bởi vì nàng và Sở Mộ có quan hệ tinh thần cộng minh, vì vậy thiếu nữ trốn tránh không tự chủ đã bị lời nói của Sở Mộ ảnh hưởng tâm tình. Tuy là nàng không thèm để ý ba người kia sống chết, nhưng Thánh sủng cổ xưa Phược Phong Linh sắp thức tỉnh làm cho nàng tương đối khó chịu.
"Chủ thượng?"
Mỹ phụ đứng một bên thấy tình hình có vẻ dị thường, nhẹ giọng hỏi thử một câu.
Nàng không hi vọng nữ chủ thượng mỗi lần giáp mặt Sở Mộ đều mất đi bình tĩnh, hiện tượng này chắc chắn không tốt. Mặc dù mỹ phụ cũng không biết giữa hai người có quan hệ như thế nào.
"Nhiệm vụ Phược Phong Linh Trấn Yêu Bi thất bại, Thánh sủng Phược Phong Linh sắp bị hắn thức tỉnh."
Thiếu nữ trốn tránh lãnh đạm nói.
"Thực lực của hắn mạnh như vậy?"
Mỹ phụ mở to mắt biểu lộ thần sắc kinh ngạc.
"Hắn có thể giết chết ba thủ hạ của ta, nói rõ trong thời gian hai năm qua thực lực của hắn tăng trưởng rất nhanh."
Thiếu nữ trốn tránh biết càng nhiều lời với Sở Mộ ngược lại càng khiến cho tinh thần nàng nhiễu loạn. Vì thế nàng dứt khoát cắt đứt tinh thần liên lạc, không tiếp tục lãng phí tinh thần lực của mình nữa.
Sử dụng kỹ năng giao tiếp ở khoảng cách như thế tiêu hao tinh thần và hồn lực quá lớn, bởi vì đối phương đả kích chấp nhận ganh đua miệng lưỡi cũng không có bất kỳ ý nghĩa. Chỉ một lát sau, nàng đã khống chế tâm tình của mình, vẻ mặt trở lại lạnh lùng như cũ.
Chẳng qua là Sở Mộ hành động quả thật nằm ngoài dự liệu của nữ chủ thượng, thức tỉnh Thánh sủng là điểm mấu chốt đối với thời điểm Bất Hủ thành bạo loạn. Nàng không muốn kế hoạch dày công sắp đặt lại biến thành bọt nước trong chớp mắt.
"Để cho tóc đỏ ra tay đi, không thể lưu lại tai hoạ ngầm."
Mỹ phụ trực tiếp đề nghị.
Chủ thượng nhắm hai mắt lại, thi triển kỹ năng tinh thần cường đại tiến hành tiếp xúc với thủ hạ.
Bất Hủ thành, đỉnh núi Hắc Vân.
Một gã nam tử tuấn tú, đầu tóc đỏ au đứng trên bia mộ, từ nơi này nhìn xuống có thể quan sát phần lớn diện tích Bất Hủ thành. Lúc này ánh mắt của hắn rất lạnh lẽo, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, đây là biểu hiện sự miệt thị đối với hết thảy người vật. Đồng thời cũng là nâng cao giá trị của bản thân hắn.
"Tóc đỏ, truy tung Hồn Điện Sở Thần, giải quyết hắn !"
Bỗng nhiên một đạo tinh thần âm lượn lờ bên tai nam tử tóc đỏ.
Nam tử tóc đỏ giật mình, sử dụng tinh thần âm truyền trở về:
"Hồn Điện Sở Thần? Cái tên đoạt lấy vị trí đệ nhất Thiên Hạ Quyết, cướp đi Bất Hủ tuyền thủy của ngài? Chỉ là một con kiến mà thôi, ngài lại bảo ta xuất thủ? Chẳng phải là quá đề cao và tiện nghi tiểu tử kia rồi?"
"Hắn đang thức tỉnh Thánh sủng Phược Phong Linh, ngươi mau chóng giải phóng Thẩm Huyết lang đế, lập tức giải quyết Thánh sủng Phược Phong Linh cho ta. Nếu có thể bắt sống Sở Thần thì bắt sống, không thể cứ trực tiếp giết hắn."
Nữ chủ thượng hôm nay đã thành lập tinh thần liên lạc hai lần rồi, chuyện này làm cho tinh thần của nàng hao tổn không nhỏ.
"Ngài muốn ta làm gì, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó."
Tóc đỏ nở nụ cười tự tin.
"Ta đã cài một đạo tinh thần truy tung trên người hắn, ngươi thông qua chiếc nhẫn ấn ký ta đưa cho lần theo dấu vết. Còn nữa, không được khinh thường."
Nữ chủ thượng cố ý nhấn mạnh tầm quan trọng của nhiệm vụ này.
"Ngài cứ việc yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này."
Tóc đỏ cười cười nói, bộ dạng vô cùng tự tin vào năng lực của mình.
"Ừ, sau khi kết thúc nhiệm vụ, ngươi sẽ nhận được tưởng thưởng xứng đáng."
Nữ chủ thượng nói.
"Ngài biết ta muốn cái gì ?"
Tóc đỏ nhếch miệng cười tà.
Vừa nói xong câu đó, tóc đỏ cảm giác tinh thần cầu nối biến mất. Mặc dù hắn ăn nói rất tự tin, nhưng nữ chủ thượng không hồi đáp nên hắn có chút thất vọng.
Tóc đỏ thở dài một hơi bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn xuống mộ bia, mở miệng nói:
"Nhanh lên một chút, chúng ta có thể cho ngươi hết thảy những thứ ngươi muốn. Chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta một tay !"
"Ngao ô ô ô !"
Bỗng nhiên từ dưới mộ bia cao mười thước truyền ra một tiếng tru thê lương.
Tiếng sói tru rất cường đại, mộ bia kịch liệt run rẩy theo thanh âm vang vọng, một làn gió tanh máu lập tức lan tỏa ra xa, bao phủ cả dãy núi Hắc Vân.
"Không nên nóng nảy, ta có thể thả ngươi ra ngoài. Nhưng ta nói trước, ngươi phải tạm thời nghe ta chỉ huy, nếu không tất cả Thánh sủng cổ xưa thức tỉnh thì các ngươi đừng mong chạy thoát ra Bất Hủ thành."
Tóc đỏ tiếp tục nói.
"Ngao ô ô ô !"
Dưới mộ bia phong ấn lại truyền ra tiếng tru một lần nữa, tất cả sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới tựa như biết được chuyện gì sắp sửa phát sinh, cả đám hung cầm tẩu thú vội vàng bỏ chạy bốn phương tám hướng, không dám tiếp tục lưu lại nơi này một phút giây nào nữa.
Chúng nó biết rõ chỉ có sinh vật đầu lĩnh mới có thể phát ra thanh âm kinh khủng như thế.
Rất hiển nhiên, hiện tại lại có một con đầu lĩnh chuẩn bị phá phong.
"Ngươi trả lời rất nhanh, rất là vang dội, rất tốt, hi vọng chúng ta hợp tác khoái trá."
Tóc đỏ cười nói.
Một giờ sau.
Tóc đỏ đứng trên lưng một con soi toàn thân đỏ như máu, ánh mắt hắn quét qua một đống thi thể sinh vật thủ giới, thần sắc cực kỳ lạnh lẽo.
Trước mặt hắn là mấy ngàn đầu sinh vật thủ giới, cấp thấp nhất cũng là trung đẳng quân chủ, trong đó có không ít là sinh vật cấp đế hoàng. Nhưng mà quân đoàn sinh vật thủ giới này đã bị tàn sát sạch sẽ trong vòng vài phút.
Máu tươi của chúng nó trở thành món ăn thơm ngon chúc mừng Lang đế đầu lĩnh thành công đột phá phong ấn.
Cũng khó trách lúc trước tất cả sinh vật nghe thấy tiếng tru liền cắm đầy chạy trốn, sinh vật đầu lĩnh khát máu như Lang đế phá phong sẽ nhấc lên một tràng gió tanh mưa máu khắp Bất Hủ thành, nó đi đến đâu sẽ kéo theo tử vong đến đó, cảnh tượng máu chảy đầm đìa, thây chất như núi không bao giờ dứt.
"Yên tâm, chỉ cần nghe theo lệnh của ta, nói không chừng ngươi có thể tận tình uống máu Thánh sủng cổ xưa, hẳn là ngươi rất hứng thú với điều này. Dĩ nhiên, trước đó chúng ta cần phải đi giết một người, mặc dù chuyện bé xé ra to nhưng chủ tử của ta đã truyền lệnh, không làm không được. Đành phải ủy khuất ngươi đi một chuyến rồi, à, bên cạnh hắn có Thánh sủng Phược Phong Linh, máu của nó cho ngươi xử lý."
"Ngao ô ô !"
Thẩm Huyết lang đế lập tức kêu lên một tràng hưng phấn.
Không có sinh vật gì sánh được Hồn sủng cấp quân chủ, cấp chiến tướng lần lượt trải qua núi thây, biển máu bò lên cấp bậc đế hoàng. Không có Hồn sủng nào cuồng dã và thích giết chóc giống như Thẩm Huyết lang đế.
Đây là một con Hồn sủng đế hoàng chân chính, nó nắm giữ hết thảy kỹ năng tàn sát, tất cả mọi hành động chỉ nhằm một mục đích duy nhất là giết chết và uống máu đối phương.
Phược Phong Trấn Yêu Bi, bên ngoài cung điện cũ nát.
Sở Mộ không có nửa điểm thương hại đối với Lãnh Liên, lợi dụng xong là hắn ra lệnh cho tiểu Chập Long kết thúc tính mạng của nàng.
"Ngươi... ngươi đúng là… lòng dạ độc ác."
San tiểu thư nhìn thi thể Lãnh Liên ngã xuống đất, trong lòng không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
San tiểu thư coi như đã được chứng kiến Sở Mộ máu lạnh như thế nào rồi, nhưng nàng không ngờ một nữ tử xinh đẹp như Lãnh Liên lộ vẻ đáng thương cầu khẩn cũng không làm hắn nháy mắt một cái, bảo giết là giết, vô cùng đơn giản và dứt khoát. Nếu không phải nàng từng nghe nói Sở Mộ đã có người yêu, San tiểu thư thật sự hoài nghi cái tên nam tử này là đồ biến thái không có nửa điểm hứng thú đối với nữ nhân.
Sở Mộ mặc kệ nữ nhân thích nói nhảm này, nhanh chóng thu hồi hai cái không gian giới chỉ của Lãnh Liên vào tay.
Lãnh Liên rõ ràng là giàu có hơn Hắc Đình và Dương Kỳ, không gian giới chỉ đeo tùy thân chắc chắn là di sản không nhỏ.
Sở Mộ âm thầm tính toán một phen, trong chiếc nhẫn tồn tại bảo vật giá trị khoảng 5 vạn linh, tạm thời đủ để luyện ra một con Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng.
Lúc trước chiến đấu với Hắc Đình và Dương Kỳ, Sở Mộ đã thu thập toàn bộ, từ nội tạng kết tinh cho đến vật phẩm cũng chỉ có 6000 linh. Bây giờ cộng thêm nội tạng kết tinh Hồn sủng của Lãnh Liên tương đương 9000 linh. Hắn đánh một trận thu hoạch gần 6 vạn linh, coi như là phần thưởng tương đối phong phú.
Tiểu Chập Long trưởng thành lột xác tới mười đoạn cần 25 vạn linh, trong lòng Sở Mộ vẫn còn rầu rỉ không dứt.
Một cái không gian giới chỉ khác lưu trữ linh vật trọng yếu thức tỉnh Thánh sủng Phược Phong Linh - Thiên Lộ.
Cái không gian giới chỉ này vốn là đồ vật của giới chủ Tình giới - Đoạn Dịch, bên trong cất một ít dược tề hữu dụng nhưng không có thứ gì đặc biệt. Sở Mộ hiển nhiên sẽ trả lại cho hắn.
"Thiếu chủ, nữ nhân kia không thể nào vô duyên vô cớ hao phí tinh thần lực nói chuyện với ngươi. Ta nghĩ rằng nàng âm thầm lưu lại một đạo linh hồn ấn ký trên người của ngươi, sau đó phái cao thủ tới giết."
Ly lão nhi một thân kinh nghiệm lão luyện giang hồ, lập tức cố ý nhắc nhở Sở Mộ.
"Ta biết !"
Sở Mộ gật đầu nói:
“Cho nên ta chỉ nói là mình thức tỉnh Thánh sủng Phược Phong Linh."
Trong quá trình Hắc Đình và Dương Kỳ đuổi giết Sở Mộ mới xuất hiện trong khu vực Mính Tiên Điểu Trấn Yêu Bi. Thời điểm hai người bọn họ tử vong, thiếu nữ trốn tránh hẳn là không biết nguyên nhân trong đó. Đồng thời tin tức Thánh sủng Mính Tiên Điểu thức tỉnh vẫn còn là bí mật.
"Nói như vậy, thiếu chủ dự định đào hầm chờ đợi thủ hạ của nàng chui đầu vào lưới?"
Hai mắt Ly lão nhi sáng rực lên.
"Ừ, ta đã phát ra tín hiệu kêu gọi Thánh sủng Mính Tiên Điểu mau chóng bay tới nơi này. Con mụ kia phái tới bao nhiêu thủ hạ, ta sẽ giết chết bấy nhiêu."
Sở Mộ nở nụ cười rất ư là gian tà. Đây là khoái cảm khi hắn sắp được trả thù nữ nhân đáng hận kia.
"Nữ nhân kia cũng không đơn giản, nếu nàng biết ngài thức tỉnh Thánh sủng Phược Phong Linh rất có thể sẽ bảo thủ hạ dẫn theo sinh vật cấp đầu lĩnh."
Ly lão nhi lập tức đề tỉnh Sở Mộ.
"Yên tâm, nếu nhiều hơn hai con đầu lĩnh, chúng ta lập tức chạy trốn. Ta nghĩ trong Bất Hủ thành không có sinh vật nào tốc độ nhanh hơn Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Phược Phong Linh nhỉ?"
Thì ra Sở Mộ đã sớm nghĩ kỹ đối sách, vì thế mới vô âu vô lo như thế.
"Ha hả, thiếu chủ suy nghĩ rất chu toàn, Thánh sủng Mính Tiên Điểu là Dực hệ Hồn sủng thuần túy, trên thế giới này cơ hồ không có sinh vật nào đủ sức truy tung. Cộng thêm Thánh sủng Phược Phong Linh thi triển kỹ năng Phong hệ gia tốc, chỉ cần trì hoãn đối thủ một giây là chúng ta mất tích rồi. Trừ phi xuất hiện 4 đầu đầu lĩnh, nếu không chúng ta tuyệt đối an toàn."
Ly lão nhi cũng nở nụ cười gian manh, hàm răng vàng khè lấp la lấp lánh cực kỳ âm hiểm.
Ly lão nhi bỗng nhiên nghĩ tới một điều, lão phát hiện Sở Mộ bây giờ bày ra thủ đoạn càng lúc càng thành thục rồi. Đôi khi không cần lão mệt nhọc chen mồm vào lảm nhảm nữa.