Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Sở Thiên Hằng đang u sầu đầy mặt, chuyện tình ôn dịch khiến cho hắn không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều. Nhưng mà tin tức này thật sự quá tốt, hắn lập tức đứng bật dậy.
Thì ra ngoại giới đã biết được nơi này có ba vạn người bị vây, hiện tại giới chủ lại tự mình xuất thủ, chạy cứu viện cư dân Thất Sắc thành. Tin tức này không thể tốt hơn được nữa.
"Vậy... vậy … mau mời bọn họ vào."
Sở Thiên Hằng nói gấp.
"Vâng… vâng !"
Bây giờ đã không có cách nào tiêu diệt ôn dịch, biện pháp duy nhất chính là rời khỏi Man cốc.
Giới chủ và Tôn đại nhân tới quá kịp thời rồi, chuyện này chẳng khác nào cứu vớt mọi người bên bờ vực thẳm.
"Đợi một chút !"
Sở Thiên Hằng đột nhiên gọi tên kia lại.
"Tộc trưởng, còn có phân phó gì ?"
Sở Thiên Hằng nhìn thoáng qua Sở Tiêm ngồi bên cạnh, mở miệng nói:
"Đi gọi Sở Mộ tới !"
Sở Tiêm ngẩn người ngạc nhiên, chần chờ hồi lâu mới nói:
"Sở Mộ… Sở Mộ … hắn rời khỏi nơi này rồi."
"Rời khỏi? Hắn đi đâu? Tại sao hắn đột nhiên rời đi ?"
Sở Thiên Hằng cũng trợn tròn mắt kinh ngạc, vội vàng hỏi tới.
Sở Thiên Hằng tin tưởng Sở Mộ nhất định sẽ bảo vệ mọi người cho tới khi tuyệt đối an toàn. Mấy ngày hôm trước ôn dịch phủ xuống đã làm cho tính mạng vô số người lâm nguy, thời điểm này chính là lúc Man cốc yếu ớt nhất. Tại sao Sở Mộ không nói tiếng nào đã đi, chẳng lẽ hắn bỏ mặc những người ở nơi này, một mình chạy trốn?
Không thể nào, Sở Thiên Hằng không tin Sở Mộ bỏ rơi gia tộc của mình ở chỗ này.
"Nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì ?"
Sở Thiên Hằng hỏi lại lần nữa.
"Phụ thân, ngài đừng có khẩn trương. Là như thế này, trận ôn dịch này cấp bậc không thấp, trong vòng mười ngày nếu không tìm được biện pháp cứu trị, sợ rằng sẽ chết hơn phân nửa người. Cho nên Sở Mộ dự định đi Yểm Ma cung một chuyến, tìm xem có loại linh dược áp chế ôn dịch hay không. Hắn lo lắng khi mình rời khỏi sẽ khiến cho mọi người kinh hoảng, mất đi lòng tin, cho nên không muốn nói cho người khác biết. Nhưng hắn đã lưu lại Ma Thụ chiến sĩ nơi này để bảo vệ chúng ta."
Sở Tiêm thấp giọng nói.
Sở Thiên Hằng thở phào nhẹ nhõm, hắn hiểu được dụng tâm của Sở Mộ rất nhanh.
Quả thật tiếp tục chờ ở chỗ này không phải là biện pháp tốt, nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết trước khi ôn dịch lan rộng. Chuyện này làm càng sớm càng tốt, cho nên Sở Mộ mới hành động cấp bách như vậy.
"Cũng tốt, thực lực giới chủ và Tôn đại nhân hẳn là bảo vệ chúng ta rời khỏi an toàn. Thế nhưng, tại sao hắn không đi Tây giới - Giới thành, ngược lại chạy hướng Yểm Ma cung làm gì cho xa xôi ?"
Sở Thiên Hằng nói.
"Chuyện này? Ta cũng không hiểu."
Sở Tiêm lắc đầu nói.
"Quên đi, chúng ta trước tiên đi ra nghênh đón giới chủ."
Sở Thiên Hằng cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức bước nhanh ra khỏi lều.
Tuy nói La Hắc và Tôn Khải Minh đang ở ngoài cốc, nhưng mà thân phận hai người cao quý dị thường, làm sao có thể chờ đợi ở ngoài cốc? Sau khi cáo tri cho thủ vệ canh giữ, hai người bọn họ đã trực tiếp bước vào trong cốc từ sớm rồi.
Cho nên Sở Thiên Hằng chưa đi được bao xa đã nhìn thấy giới chủ La Hắc và Tôn Khải Minh đi tới.
Từ trước tới giờ, Sở Thiên Hằng chưa từng thấy qua bộ mặt giới chủ, nhưng nghĩ đến thân phận người này vốn không có ai dám giả mạo, cho nên hắn bày tỏ thái độ cung kính mời hai người vào trong lều lớn.
La Hắc không chút khách khí, sau khi bước vào lều trực tiếp ngồi trên chủ vị, ánh mắt hắn quét qua đám người Sở gia lạnh nhạt và hờ hững kỳ lạ.
Tôn Khải Minh cũng lười tỏ thái độ với đám bình thường này, chỉ ngồi bên cạnh không nói một lời.
Thành viên Sở gia nhân thấy hai vị đại nhân không nói lời nào cũng không dám mở miệng hỏi trước.
Trước mặt bọn họ chính là giới chủ Tây giới, là nhân vật quyền uy tối thượng trong toàn lãnh thổ. Lấy thân phận bọn họ chẳng khác gì kiến hôi so với phượng hoàng. Người ta không chịu nói thì đành phải im lặng chờ đợi mà thôi.
Thế nhưng, thời điểm Sở Thiên Hằng hành lễ lại khẽ nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác thái độ hai người kia có chút kỳ quái, không phải là vui mừng vì mọi người còn sống. Ngược lại một thân âm trầm, hàn khí dày đặc, bộ dạng giống như là tới giết người thì đúng hơn.
"Là người nào mang các ngươi tới đây, hơn nữa còn ra tay tiêu diệt Báo tộc?"
Hồi lâu sau, La Hắc mới hỏi một câu nhàn nhạt, hắn cũng không thèm nói nhảm, chỉ một câu đi thẳng vào chủ đề.
Vừa nghe nhắc đến người giải cứu Thất Sắc thành, tất cả thành viên Sở gia đều lộ ra nụ cười tự hào. Dù sao bàn về thực lực, bản thân Sở Mộ xem như ngồi ngang hàng với giới chủ rồi.
"Là Sở Mộ, hắn chính là đại anh hùng của chúng ta."
Một người trong nhóm Sở gia vội vàng hồi đáp.
"Đúng vậy, một mình hắn tiêu diệt phần lớn Báo tộc."
"À, Sở Mộ?"
La Hắc lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thoáng qua Tôn Khải Minh.
Tôn Khải Minh chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe nói tới nhân vật này.
"Như vậy hả? Vị đại anh hùng kia ở đâu, có thể mời hắn ra gặp mặt được không?"
Ánh mắt La Hắc quét qua mọi người một vòng, chậm rãi nói.
Đám người bên dưới cũng quay đầu tìm kiếm Sở Mộ, thế nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng hắn.
"Giới chủ đại nhân, nơi này bộc phát ôn dịch, Sở Mộ đã chạy tới những tòa thành khác tìm kiếm linh dược ngăn chặn ôn dịch lan tràn rồi."
Sở Thiên Hằng tiến lên một bước, mở miệng nói.
Mặc dù Sở Thiên Hằng cúi đầu, nhưng ánh mắt khẽ liếc tới cẩn thận quan sát vẻ mặt hai vị đại nhân này.
La Hắc và Tôn Khải Minh vừa nghe nói Sở Mộ không còn ở chỗ này, sắc mặt bọn họ càng thêm âm trầm.
Hai người bọn họ đều rõ ràng giá trị của mỏ Linh nguyên, nếu như một cường giả Hồn Hoàng chiếm được nhất định sẽ lập tức bỏ trốn mất dạng, tuyệt đối không cho người khác có cơ hội tranh đoạt. Cho nên hai người nghe nói Sở Mộ rời khỏi, một cách tự nhiên sẽ cho rằng hắn tìm đường chạy trốn.
"Hừ, chạy rất nhanh !"
La Hắc hừ lạnh một tiếng.
"Xem ra chúng ta đến chậm một bước rồi, đã để cho tên tội nhân kia chạy thoát."
Tôn Khải Minh cũng lên tiếng phụ họa.
Hai vị đại nhân nói lời này khiến cho tất cả mọi người lộ ra thần sắc nghi hoặc khó hiểu. Đại anh hùng Sở Mộ của bọn họ tại sao lại biến thành tội nhân trong mắt giới chủ rồi? Hơn nữa còn nói là Sở Mộ đã chạy trốn?
"Giới chủ đại nhân, Tôn đại nhân, vì sao lại nói Sở Mộ là tội nhân?"
Sở Thiên Hằng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào hai vị Hồn Hoàng lộ vẻ phức tạp.
"Đúng vậy, Sở Mộ đã cứu mạng tất cả chúng ta, hắn là thần hộ mệnh của chúng ta, thế nào lại là tội nhân chứ ?"
Đám thành viên Sở gia cũng có vẻ không vui, bắt đầu mở miệng phản đối.
"Đúng là ngu dân, lại còn xem hắn là đại anh hùng. Chẳng lẽ các ngươi không có nghĩ qua trận Tai Hoang này vì sao bộc phát ?"
Giới chủ La Hắc tăng cao thanh âm, nhất thời một luồng hồn niệm cường đại đè xuống khiến cho toàn bộ thành viên Sở gia ngừng thở.
"Đây không phải là thiên tai hay sao?"
Sở Thiên Lâm ra hiệu cho mọi người hòa hoãn xuống, vội vàng hỏi ngược lại.
"Thiên tai? Buồn cười !"
La Hắc cười lên ha hả.
Lúc này Tôn Khải Minh mới nói:
"Trải qua mấy ngày nay giao chiến với bộ lạc đầm lầy phía tây, chúng ta nhận ra chúng nó đánh tới là vì tài nguyên bên trong dãy núi Man Sơn. Vốn là tài nguyên ẩn giấu sâu trong hoang sơn cùng cốc, nhưng không hiểu tại sao lại bị đào móc mới tiết lộ linh khí ra ngoài."
"Chuyện như vậy vốn phải nhanh chóng báo cáo lên trên, sau đó mọi người cùng nhau liên thủ xử lý. Nhưng người kia muốn một mình nuốt trọn cho nên không có công khai, đưa đến bộ lạc đầm lầy phía tây phái quân xâm chiếm Tây giới. Trận tai nạn này không phải là thiên tai, mà là nhân họa.
"Đến bây giờ các ngươi vẫn còn bị che mờ hai mắt, cung phụng kẻ dẫn phát trận tai nạn này làm đại anh hùng. Nếu không có hai người chúng ta nhắc nhở, các ngươi sẽ còn ngu dốt tới khi nào?"
La Hắc bày ra bộ mặt chính nghĩa, cao giọng nói lớn.
La Hắc nói lời này đã làm cho đám người Sở gia luống cuống.
"Tai Hoang… Tai Hoang… chẳng lẽ thật sự là do Sở Mộ tạo thành ?"
"Chuyện này… không thể nào? Sở Mộ không thể nào làm chuyện nhân thần cộng phẫn như thế."
"Giới chủ đại nhân, hẳn là có chỗ hiểu lầm rồi, có lẽ do người khác gây ra..."
Sở Thiên Lâm vội vàng biện hộ dùm cho Sở Mộ.
"Hừ, ngươi cho rằng người có năng lực tiêu diệt bộ lạc Báo tộc đi đâu cũng thấy? Hơn nữa, cái tên kia đã quét sạch tài nguyên bên trong lãnh thổ Báo tộc rồi, không cần đoán nữa, nhất định Tai Hoang là do hắn gây ra."
Tôn Khải Minh lạnh lùng nói.
"Đây... hình như sau khi tiêu diệt Báo tộc, Sở Mộ quả thật biến mất một đoạn thời gian !"
Một thành viên Sở gia thấp giọng nói một câu.
La Hắc tiếp tục nói:
"Cả khu vực nam bộ Tây giới thương vong nặng nề, ba địa vực rộng lớn hầu như không còn người sống. Chỉ vì lòng tham của hắn mà gây thành tội lớn tày trời, ở trong lãnh địa của ta lại dám làm chuyện táng tận lương tâm như thế. Cho dù hắn chạy đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ bắt hắn đòi lại công đạo cho dân chúng vô tội."
"Hắn lợi dụng các ngươi ẩn giấu hành động chân thật của mình. Bây giờ ta có thể xem như các ngươi không biết chút nào, tạo cơ hội cho các ngươi chuộc lại lỗi lầm, chỉ cần các ngươi nói ra hướng đi của hắn, chúng ta sẽ không truy cứu tội lỗi, ngoài ra còn có thể nghĩ biện pháp đưa các ngươi rời khỏi nơi này."
Tôn Khải Minh lạnh nhạt nói.
Những lời này khiến cho tất cả mọi người kinh hãi, không ngờ giới chủ và Tôn đại nhân chỉ nói vài lời đã hoàn toàn thay đổi hình tượng Sở Mộ trong lòng bọn họ.
"Không thể, Sở Mộ không thể nào làm chuyện như vậy !"
Sở Tiêm lắc đầu, kiên quyết không tin lời nói phiến diện của hai người này.
"Giới chủ đại nhân, chuyện này còn phải cẩn thận truy xét a…aa…, ngàn vạn lần không nên oan uổng người ta."
Những người khác cũng lớn tiếng phụ họa.
Sắc mặt La Hắc và Tôn Khải Minh lần lượt biến đổi, bọn họ cũng không nghĩ tới đám người này lại ngoan cố như vậy.
Xem ra Sở Mộ đã tạo thành hình tượng rất tốt trong lòng bọn họ, cho nên mặc kệ thân phận hai người cao quý hơn người, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào ép buộc bọn họ hoàn toàn tin tưởng.
Thấy đám người này ngoan cố như thế, tức giận trong lòng La Hắc và Tôn Khải Minh đã chuẩn bị bộc phát.
Bọn họ nói những lời kia là vì muốn moi ra hướng đi của Sở Mộ, ngoài ra còn có dự định công bố chuyện này ra ngoài, đổ tất cả tội lỗi lên trên đầu Sở Mộ.
Dĩ nhiên, bởi vì Sở gia có quan hệ đặc thù với Thu Địch, hai người La Hắc và Tôn Khải Minh cũng không có ý định để cho đám người trong Man cốc còn sống đi ra ngoài. Những người còn còn sống chẳng khác nào mang bí mật của bọn họ rêu rao khắp nơi.
"Câm miệng lại cho ta !"
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên như sấm, nhất thời lấn át tất cả lời nói của thành viên Sở gia.
"Tộc trưởng ?"
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức rơi vào người Sở Thiên Hằng.
Sở Thiên Hằng cắn chặt hàm răng, mở miệng nói:
"Chuyện này xác thực có liên quan đến Sở Mộ, lúc trước hắn trong lúc vô tình đã đề cập với ta về chuyện Linh nguyên. Mới đầu ta còn không biết sự tình trong đó, bây giờ hai vị đại nhân nói ra đã chứng thực rất nhiều chuyện, vấn nạn Tai Hoang lần này đích xác là do Sở Mộ gây ra"
"Tộc trưởng !"
"Thiên Hằng."
"Đại ca, tại sao ngươi cũng nói như vậy chứ ?"
Mọi người kinh hãi thất sắc, hoàn toàn không nghĩ tới Sở Thiên Hằng lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Ánh mắt La Hắc và Tôn Khải Minh lập tức phát sinh biến hóa, lộ ra ý tứ thưởng thức không dễ dàng phát giác. Xem ra gã tộc trưởng này là người thức thời.
"Tộc trưởng của các ngươi thật sự sáng suốt. Vậy đi, tộc trưởng, ngươi có biết Sở Mộ đang ở đâu không? Nếu như có thể truy ra tung tích của hắn, coi như ngươi có công lớn."
La Hắc tươi cười nói.
"Giới chủ đại nhân, hắn đang đi tới Yểm Ma thành, lúc trước ta lấy làm kỳ quái tại sao hắn đi tìm linh dược không chạy tới La vực thành cho gần, ngược lại một mực chạy tới Yểm Ma thành xa xôi. Thì ra là hắn có ý định chạy trốn, về phần hắn có đi Yểm Ma thành hay không, bản thân ta cũng không dám chắc chắn rồi."
Sở Thiên Hằng vội vàng nói.
"Yểm Ma thành?"
Sắc mặt La Hắc tương đối trầm trọng, âm thầm phỏng đoán chẳng lẽ Sở Mộ là người Yểm Ma cung? Nếu hắn là thành viên Yểm Ma cung, vậy thì chuyện này phiền phức hơn rồi.
"Hai vị đại nhân, lúc trước chúng ta bị hắn lừa dối, che đậy tầm mắt mới không biết chân tướng sự tình. Xem lầm ác nhân thành anh hùng, đó là chúng ta ngu dốt. Hai vị đại nhân yên tâm, Sở Thiên Hằng ta nhất định sẽ đại biểu Sở gia vạch trần tội lỗi của hắn. Hơn nữa, ta sẽ nhanh chóng công bố chuyện này với cư dân Thất Sắc thành, đồng thời còn lan truyền tin tức ra khắp Tây giới, nói cho tất cả mọi người biết ai là nguyên nhân tội lỗi dẫn phát đại nạn Tai Hoang."
Sở Thiên Hằng tiếp tục trấn an hai người kia.
Sở Thiên Hằng nói lời này khiến cho không ít thành viên Sở gia tức giận không dứt. Bọn họ biết rõ nếu Sở Mộ thật sự là tội nhân vẫn có thể lấy đồ rồi bỏ chạy, cần gì phải lưu lại nơi này bảo vệ bọn họ tăng thêm gánh nặng vô ích. Bởi vì như thế, cho dù chuyện này có liên quan đến Sở Mộ, bọn họ cũng tin tưởng hắn chỉ là vô tâm gây ra, hành động bảo vệ Sở gia mới là chân chật.
Hai người La Hắc và Tôn Khải Minh vô cùng hài lòng với thái độ của Sở Thiên Hằng, bắt đầu dùng hồn niệm trao đổi.
"Gã Sở Thiên Hằng này rất thức thời, có thể lợi dụng hắn tuyên truyền chuyện này, đẩy tất cả tội lỗi lên trên người Sở Mộ. Tuy rằng chúng ta không chiếm được Linh nguyên, nhưng chắc chắn sẽ không bị trách tội."
Tôn Khải Minh nói với La Hắc.
La Hắc chính là lo lắng vấn đề này sau khi Tai Hoang kết thúc, ba vạn cư dân Thất Sắc thành may mắn còn sống sót nhất định là chứng cớ tốt nhất. Nếu bọn họ nhận định hết thảy tội lỗi thuộc về Sở Mộ, vậy thì La Hắc sẽ có thể suy nghĩ lưu lại tính mạng của bọn họ.
"Cũng không biết Thu Địch và Sở gia có quan hệ gì? Hơn nữa cái tên Sở Mộ kia cũng họ Sở, hẳn là có chút quan hệ với gia tộc này. Nếu thật sự có quan hệ, gã tộc trưởng này ngược lại đang cố ý lừa gạt chúng ta."
La Hắc nghi ngờ nói.
"Tạm thời cứ lưu bọn họ lại, dù sao trong vòng mười ngày Thu Địch không thể nào trở về. Chúng ta trước tiên làm rõ tình huống rồi mới hạ thủ."
Tôn Khải Minh nói.
"Hình như cái tên Sở Mộ kia có ý định cứu những người này, nếu đám người này là người nhà của hắn, vậy thì hắn khẳng định sẽ quay trở về. Chúng ta giăng sẵn tấm lưới ở chỗ này, cũng có thể dùng tính mạng đám người này uy hiếp hắn giao nộp linh."
La Hắc gật đầu nói.
Hai người thương lượng một phen, cuối cùng đã cho ra kết quả.
Thế là La Hắc mở miệng nói:
"Chúng ta sẽ nhanh chóng dẫn các ngươi xuất cốc, thế nhưng lực lượng của bộ lạc đầm lầy phía tây bao vây bên ngoài rất mạnh. Các ngươi phải tiếp tục ẩn núp tại nơi này thêm một đoạn thời gian ngắn."
"Chúng ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chỉ mong giới chủ đại nhân nghĩ biện pháp tìm dùm chúng ta dược vật ức chế ôn dịch."
Sở Thiên Hằng nói gấp.
La Hắc gật đầu nói:
"Chúng ta bây giờ đi quét dọn Tai Hoang trong Thất Sắc thành, các ngươi không nên tùy tiện đi ra ngoài."
Sau khi hai vị đại nhân rời khỏi, tất cả mọi người trong lều lập tức lộ vẻ âm trầm, ai nấy nghiêm mặt không nói một câu, ánh mắt bọn họ nhìn tộc trưởng Sở Thiên Hằng chờ đợi câu trả lời hợp lý.
Nhưng Sở Thiên Hằng không có ý định giải thích, hoàn toàn không thèm để ý những người đó lên tiếng kháng nghị.
"Muốn lừa địch nhân trước tiên phải lừa gạt người mình."
Sở Thiên Tề dùng hồn niệm nói với Sở Thiên Hằng đang chắp tay rời khỏi.
Sở Thiên Hằng dừng bước lại, liếc mắt về phía Sở Thiên Tề, cười khổ nói:
"Ngươi đã nhìn ra?"
"Đám người La Vực môn dự định tiếp quản Thất Sắc thành của chúng ta, điều này đã nói lên lúc trước giới chủ biết rõ tài nguyên nơi này. Nếu nói linh khí tiết lộ ra ngoài, rất có thể là do bọn họ làm, bây giờ người ta đang muốn giá họa lên trên người Sở Mộ."
Sở Thiên Tề khẽ gật đầu, dùng hồn niệm trao đổi với Sở Thiên Hằng.