Chín đầu Hỏa long nhấc lên từng đợt sóng lửa sôi trào, tạo thành bức tranh mỹ lệ kinh người.
Đây là kỹ năng quần sát, mục tiêu chính là đám Hồn sủng của Triệu Mộc Lâm.
Ba đầu Hồn sủng cao đẳng quân chủ và một đầu quân chủ đỉnh phong cũng không kịp cho ra phản ứng đã bị Cửu Vĩ trường long thôn phệ sạch sẽ. Ba người Lý Hoang cảm giác tựa như cơn ác mộng phủ xuống, chỉ biết trơ mắt nhìn bốn con Hồn sủng của mình từ từ tiêu tán bên trong biển lửa Tội Viêm.
Trong đoạn thời gian cực ngắn, Triệu Mộc Lâm đã bị thương ba hồn, mức độ xung kích quá lớn khiến cho hai chân hắn bủn rủn vô lực, suýt nữa trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Về phần đầu Hồn sủng quân chủ đỉnh phong của Triệu Mộc Lâm cũng tử vong ngay sau đó, tinh thần hắn hỏng mất trong nháy mắt, cả người ngơ ngác tựa như đánh mất linh hồn.
So sánh với Triệu Mộc Lâm và gã Hồn sủng sư không biết tên, Lý Hoang phản ứng rõ ràng là nhanh nhạy hơn nhiều.
Mặc dù nội tâm rung động, mặc dù khó thể tin tưởng, nhưng Lý Hoang biết rõ mình không phải là đối thủ của Hồn sủng cấp đế hoàng.
Thời điểm kỹ năng Tội Viêm - Cửu Vĩ Long Vũ xuất hiện, Lý Hoang đã nhảy lên trên lưng Thanh Chập Long, thừa dịp Mạc Tà đang công kích đồng bọn dứt khoát lựa chọn chạy trốn.
"Mau bay lên... mau … ngươi … cái con rồng ngu xuẩn."
Lý Hoang tức giận hét lớn.
Bởi vì là Hồn sủng nô dịch nên tâm linh song phương tương đối trắc trở, mỗi lần Lý Hoang phát ra mệnh lệnh, Thanh Chập Long luôn luôn hành động chậm hơn nửa nhịp. Điều này làm cho Lý Hoang tức giận không dứt, nhất là ở thời điểm nguy hiểm đến tính mạng lại càng cấp bách.
Thanh Chập Long vỗ cánh bay lên, thoáng cái đã lên tới độ cao hai mươi thước. Thanh Chập Long ỷ vào thân thể cường đại trực tiếp đột phá biển lửa Tội Viêm, hướng về nơi xa bỏ chạy trối chết.
Sở Mộ thấy Thanh Chập Long xuyên phá kỹ năng Cửu Vĩ Long Vũ của Mạc Tà đơn giản như thế cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Sở Mộ hiển nhiên không cho Lý Hoang và Thanh Chập Long chạy trốn, lập tức nhảy lên lưng Mạc Tà.
"Mạc Tà, đuổi theo !"
Sở Mộ không cần lưu ý Triệu Mộc Lâm và gã Hồn sủng sư kia đang nằm gục trên mặt đất, trực tiếp hạ lệnh cho Mạc Tà đạp không đuổi theo.
Mạc Tà nhanh chóng thu hồi chuyện này kỹ năng, bốn vó dưới nhất thời bốc cháy lên hoa mỹ Tội Viêm, trực tiếp đạp không trồi lên.
Mạc Tà đạp hỏa không phải là kỹ năng phi hành chân chính, nhưng mà tốc độ bộc phát trong khoảng thời gian ngắn lại nhanh hơn bình thường rất nhiều. Ngay cả Dực hệ Hồn sủng không thể nào chạy thoát Mạc Tà truy kích. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thế là trên bầu trời Tử Lâm tháp xuất hiện hai tia sáng, một đỏ một xanh bay đi với tốc độ cực nhanh. Chỉ lát sau, Mạc Tà đã từ từ tiếp cận Thanh Chập Long.
Lý Hoang đã thu hồi những Hồn sủng khác, nhìn thấy Hồn sủng cấp đế hoàng của Sở Mộ đuổi theo nhất thời sắc mặt tái nhợt, lại rống to ra lệnh cho Thanh Chập Long tăng tốc.
Lân giáp trên người Thanh Chập Long nổi lên quầng sáng màu xanh nhàn nhạt, sau đó ngưng tụ lên trên hai cánh giúp cho Thanh Chập Long gia tăng tốc độ phi hành, thoáng cái đã lướt qua đồ án phong ấn.
"Rống !"
"Rống ~!"
Bỗng nhiên ở bên trong đồ án phong ấn vang lên một tiếng long ngâm chấn động tầng mây.
Thanh âm gầm thét còn mạnh hơn Thanh Chập Long gấp mấy lần, khí thế càng thêm bá đạo. Thậm chí còn có thể cảm giác được trong tiếng gào thét xen lẫn oán giận nồng đậm, muốn thông qua gầm thét để phát tiết tâm tình.
"Vù vù vù vù vù !"
Lực lượng Hủy Phong bỗng nhiên xuất hiện từ bên trong đồ án phong ấn, mây đen cuồn cuộn che kín màn trời, không khí cũng trở nên xao động kỳ lạ.
"Luân Phong Long sắp ra rồi !"
Sở Mộ xoay đầu nhìn lại liền thấy một bóng đen to lớn lao ra nhanh như chớp.
Thân ảnh đen bạc kia không có khổng lồ như Thanh Chập Long, nhưng tốc độ phi hành nhanh kinh khủng. Cho dù Thanh Chập Long thi triển ra kỹ năng gia tốc vẫn không bằng một nửa tốc độ Luân Phong Long.
Sở Mộ nhìn không rõ thân ảnh Luân Phong Long, chỉ thấy một đoàn sáng nửa đen nửa bạc lao thẳng tới chỗ Thanh Chập Long, nhất thời một cỗ gió xoáy mãnh liệt thổi tan tầng mây để lộ ra bầu trời đen tối.
Luân Phong Long hung hăng và dã tính nằm ngoài khả năng tưởng tượng của Sở Mộ, vừa mới được phóng thích lập tức tìm đối tượng để phát tiết oán giận trong lòng. Vì thế Thanh Chập Long ở gần nhất biến thành mục tiêu của nó.
Dựa vào ưu thế tốc độ, Luân Phong Long bày ra lực chiến đấu khiến cho Sở Mộ vô cùng khiếp sợ. Thanh Chập Long ở trên không trung lại biến thành một con rùa ngốc, chậm chạp, vô lực. Còn Luân Phong Long nhanh nhẹn, cuồng dã, bá đạo, vượt trội trên tất cả phương diện.
Sở Mộ không có tiếp tục đuổi theo, bảo Mạc Tà dừng lại trên một đỉnh tháp, dõi mắt nhìn Luân Phong Long tức giận chiến đấu với Thanh Chập Long.
"Cút ngay… cút ngay !"
Lý Hoang hoảng hốt kêu to, vốn hắn cho rằng Luân Phong Long bị phong ấn mười năm, năng lực chiến đấu khẳng định không bằng năm đó. Vì thế một mình Thanh Chập Long cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng hắn không ngờ thực lực Luân Phong Long cường đại ngoài dự liệu, đồng dạng là quân chủ đỉnh phong, đồng dạng là Long tộc quân chủ vô địch. Thế mà trận chiến trên không hoàn toàn thuộc về Luân Phong Long, còn Thanh Chập Long của hắn bị đánh không có sức hoàn thủ.
"Lý Hoang, ngươi triệu hoán thêm vài con Hồn sủng để ta giết nào !"
Sở Mộ không có tham dự lưỡng long chiến đấu, nhưng nhìn thấy Lý Hoang muốn triệu hoán Hồn sủng khác. Sở Mộ vô cùng "thiện ý" nhắc nhở một câu.
Sắc mặt Lý Hoang càng thêm khó coi, thật ra hắn rất tin tưởng lời nói của tên thanh niên biến thái này.
"Sở Thần, ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại ngông cuồng như vậy? Chẳng lẽ muốn đối địch với Hồn Minh chúng ta hay sao?" Lý Hoang giận dữ hét lên.
"Lưu lại Thanh Chập Long, ngươi có thể lăn !"
Sở Mộ lạnh lùng nói.
Sở Mộ vẫn nhớ rõ Đức Lão linh sư cố ý nhắc nhở mình, không nên chạm vào kiêng kị của thế lực Hồn Minh quá sớm.
Một lý do là phía xa xa đang có không ít Hồn sủng đưa tin bay tới nơi này, một phương diện khác là Sở Mộ quả thật không muốn lãng phí quá nhiều thể lực của Mạc Tà trên người Lý Hoang. Bởi vì địch nhân lớn nhất của hắn là con rối của thiếu nữ phản bội, nếu như nàng có phương thức đặc thù đột phá đến mười đoạn trong khoảng thời gian ngắn. Đến lúc đó Mạc Tà sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu, hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.
Đức Lão linh sư từng nói thanh niên đồng lứa chiến đấu cũng có một vài quy định bất thành văn. Mặc kệ Hồn sủng chết bao nhiêu đi nữa, chỉ cần không giết Hồn sủng sư thì những người thế hệ trước cũng không dám tới gây phiền toái. Về phần Lý Hoang sau này có muốn trả thù thì tùy thôi, Sở Mộ sao lại sợ hắn chứ?
Lý Hoang dĩ nhiên coi tính mạng mình quan trọng hơn, lập tức nhảy ra khỏi lưng Thanh Chập Long.
"Rống !"
Thanh Chập Long thấy Lý Hoang tự mình chạy trốn liền kêu lên một tiếng thê lương.
"Cách ta xa một chút !"
Lý Hoang thấy Thanh Chập Long muốn đuổi theo nhất thời giận dữ hét lớn.
Lý Hoang đã biết mục đích Sở Mộ là Thanh Chập Long, vì muốn bảo toàn mình nên dứt khoát đuổi Thanh Chập Long quay lại.
Sau khi hạ xuống đất, Lý Hoang lập tức triệu hồi ra một con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong khác. Thấy Sở Mộ quả thật không có đánh tới, vội vàng khống chế Hồn sủng chật vật chạy trốn.
"Rống !"
Thanh Chập Long thấy chủ nhân chạy trốn liên tục gầm thét mấy tiếng bi thương.
Mặc dù Thanh Chập Long đã bị tẩy não, nhưng nó và Lý Hoang đã chung sống với nhau một đoạn thời gian rất dài. Thanh Chập Long vẫn xem Lý Hoang là chủ nhân, hiện tại chủ nhân của mình quay đầu chạy trốn không có nửa điểm chần chờ. Đối với Thanh Chập Long đúng là một đòn đả kích tâm linh trầm trọng, khó thể chịu đựng nổi.
"Rống …"
Thanh Chập Long vừa mới phân thần, Luân Phong Long công kích càng thêm hung hiểm, Long trảo, Hủy Phong, Phong Long Vẫn... điên cuồng đổ ập xuống người đối phương.
Các loại kỹ năng mạnh mẽ đánh vào người Thanh Chập Long. Vốn là Thanh Chập Long chiếm cứ ưu thế sinh mệnh lực và phòng ngự, nhưng mà đối mặt hàng loạt công kích cũng lộ vẻ chống đỡ không nổi, một lát sau đã mất đi năng lực phi hành rơi thẳng xuống đất.