Hạ Nghiễm Hàn lẳng lặng đứng ở nơi đó, thần thái lạnh lẽo y như một khối hàn băng, ánh mắt không mang theo bất kỳ tình cảm nào nhìn tới Tào Dịch.
"Hạ đại nhân, Hạ đại nhân." Tào Dịch còn muốn tiếp tục giải thích cho hành động lúc nãy của mình.
Trên thực tế ở trong ba tháng này, Hạ Nghiễm Hàn đã tới Thanh Yểm Ma đảo một lần, hắn cảm thấy ngoài dự liệu chính là sinh mệnh lực của Sở Mộ quá ngoan cường.
Đối với những Hồn sủng khác sư, muốn nuôi nấng một con Bạch Yểm Ma căn bản là không thể làm được. Nhưng mà Sở Mộ lại nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma suốt thời gian hơn ba tháng.
Một người có thể dựa vào chính mình nuôi nấng Bạch Yểm Ma lên đến hai đoạn cực kỳ có giá trị đối với Yểm Ma cung. Hạ Nghiễm Hàn đã cố ý dặn dò cứ để cho Sở Mộ tiếp tục phát triển.
Hạ Nghiễm Hàn không có ý định trực tiếp giết Sở Mộ, mà muốn Sở Mộ tiếp tục nuôi nấng Bạch Yểm Ma. Điều này nói rõ Hạ Nghiễm Hàn đã bắt đầu chú ý Sở Mộ, có ý tứ bồi dưỡng Sở Mộ phát triển.
Mấy người chấp sự cũng cực kỳ rõ ràng điểm này, hành vi Tào Dịch ngày hôm nay rõ ràng là cố ý muốn bóp chết nhân tài trong trứng nước, một người có tiềm lực như thế chính là tương lai của Yểm Ma cung. Loại hành vi này đã vi phạm ý nguyện của Hạ Nghiễm Hàn.
"Không cần thiết giải thích." Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi nói: "Từ khi các dịch giả bắt đầu tỷ thí, ta đã ở chỗ này, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, bao gồm cả việc ngươi dùng Tinh Thần Ký Ức bức bách hắn không có cách nào thu hồi Hồn sủng."
Giọng nói Hạ Nghiễm Hàn rất bình thản, rất nhẹ nhàng, nhưng mà những lời này đối với Tào Dịch tựa như sét đánh ngang tai, oanh kích thẳng vào trong não hắn. Cả người không ngờ bị hù dọa run rẩy quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu hy vọng có thể được Hạ Nghiễm Hàn tha thứ.
Ở trong phạm vi Thanh Yểm Ma đảo chủ này, nhân vật như Hạ Nghiễm Hàn tương đương với quyền lực cao nhất, hắn chính là thần. Những vị đảo chủ, đảo chủ phân đảo, cùng với đám chấp sự vội vàng từ vị trí của mình đứng lên, hấp tấp chạy xuống sân thi đấu.
Rất nhanh, tất cả người nắm quyền của Thanh Yểm Ma đảo đều quỳ lạy Tào Dịch ở trước mặt Hạ Nghiễm Hàn. Khi nhìn thấy những vị đảo chủ đồng thời quỳ xuống, mấy tên chấp sự làm gì còn dám ngồi nữa, vội vàng quỳ lạy lia lịa, nhất thời toàn bộ sân thi đấu vô cùng an tĩnh.
Hơn một ngàn người đều quỳ xuống đất cung kính bái lạy Hạ Nghiễm Hàn, úp mặt xuống đất không dám nhìn trộm chút nào, bộ dạng khiêm tốn, nhún nhường đến cùng cực.
Rất nhiều chấp sự có lẽ cũng không biết vị đại nhân vật này đến tột cùng có địa vị như thế nào, nhưng mà ngay cả đảo chủ quyền lực cao nhất Thanh Yểm Ma đảo cũng phải quỳ lạy, vậy thì bọn họ nào dám ngẩng đầu lên.
Sở Mộ đứng tại chỗ chậm rãi niệm chú ngữ thu hồi Mạc Tà trở lại không gian Hồn sủng điều dưỡng thương thế.
Sau khi thu hồi Mạc Tà, Sở Mộ nhìn Tào Dịch đang cố gắng kéo dài hơi tàn, tiếp theo nhìn lướt qua ngàn người cùng nhau bái lạy. Giờ phút này, hắn càng hiểu thêm rất nhiều chuyện, đó là thực lực, chỉ có thực lực chân chính mới có thể tạo thành địa vị vững chắc.
Đối mặt hơn một ngàn người triều bái, vẻ mặt Hạ Nghiễm Hàn vẫn hờ hững như thường, thậm chí hoàn toàn không nghe không thấy nhóm đảo chủ nịnh nọt không dứt.
Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi niệm chú ngữ khiến cho mọi người tim đập chân run, nhưng thật ra hắn chỉ thu hồi năm đoạn Bạch Yểm Ma mà thôi.
Hạ Nghiễm Hàn hờ hững xoay người, bước từng bước tới chỗ một người duy nhất không có quỳ lạy, đó là Sở Mộ.
Sở Mộ không quỳ cũng không phải là không biết thức thời, mà là hắn biết nếu như người này muốn giết mình, coi như có quỳ xuống khấu đầu van xin cũng không làm nên chuyện gì. Hắn có thể sống sót cho đến bây giờ lý do duy nhất chính là hồn lực của mình có thể cung cấp nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma.
Sở Mộ nhìn chăm chú vào Hạ Nghiễm Hàn đang từ từ đi tới chỗ mình.
Trong gia tộc Sở Mộ cũng có không ít Hồn sủng sư thực lực cường đại, nhưng mà thực lực đó so với nam tử trước mắt này xem như nhỏ bé không đáng kể. Hơn nữa tuổi hắn hình như cũng không lớn, cho thấy tiềm lực mạnh mẽ mười phần.
Mặc dù rất tức giận và oán hận người đã ném mình vào hoàn cảnh tử vong khắc nghiệt này, nhưng mà Sở Mộ không thể không thừa nhận, nam tử Hạ Nghiễm Hàn này thực lực quá mạnh. Dõi mắt nhìn khắp những người Sở Mộ từng biết, Hạ Nghiễm Hàn chính là tồn tại đứng đầu rồi.
"Ngươi có dục vọng cầu sinh cực kỳ mãnh liệt, có thể nói là rất hiếm thấy. Có nguyên nhân gì mà ngươi không thể buông bỏ tính mạng đáng thương vậy?" Ánh mắt Hạ Nghiễm Hàn cao ngạo mắt nhìn xuống Sở Mộ, hỏi một câu trọng yếu nhất.
Sở Mộ cũng đang nhìn hắn, con ngươi màu bạc dần dần khôi phục màu đen thâm thúy như cũ.
Gã nam tử trước măt này dáng vóc thon gầy, da thịt trắng bóc nhợt nhạt, cả người tựa như một pho tượng đá lạnh băng, thời điểm bất động không khác gì vật chết.
Thế nhưng chẳng biết tại sao tâm tình Sở Mộ vẫn luôn cuồn cuộn dậy sóng, hắn phát giác tầm nhìn của mình càng lúc càng hẹp, cuối cùng chỉ có thể thấy mỗi khuôn mặt Hạ Nghiễm Hàn, bên tai không ngừng quanh quẩn giọng nói nhàn nhạt của Hạ Nghiễm Hàn.
"Có nguyên nhân gì mà ngươi không thể buông bỏ được tính mạng đáng thương?"
"Có nguyên nhân gì mà ngươi không thể buông bỏ được tính mạng đáng thương?"
"Tính mạng đáng thương ..."
Rốt cuộc tầm mắt Sở Mộ hoàn toàn mờ mịt, căn bản nhìn không rõ bất kỳ vật thể nào, đầu óc cực kỳ nặng nề, dần dần ma diễm màu trắng bao phủ toàn bộ thế giới linh hồn hắn. Sở Mộ không có bất kỳ cảm giác thống khổ nào, bởi vì hắn đã dần dần mất đi ý thức.
Mệt mỏi chìm vào hôn mê để cho Sở Mộ cảm giác mình rất muốn ngủ mê man thật lâu, thật sâu, không bao giờ tỉnh lại. Chỉ có điều trong quá trình ngủ mê hắn luôn nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt bốc cháy hỏa diễm, ánh mắt của người đó nhìn hắn y như một con kiến bé nhỏ, một sinh linh đáng thương cố gắng vùng vẫy khỏi bể khổ mà thôi.
Thỉnh thoảng là bộ dáng Bạch Yểm Ma dữ tợn đói khát đòi ăn, thỉnh thoảng là Mạc Tà vết thương chồng chất, thỉnh thoảng lại là cảnh tượng hơn ngàn người quỳ lạy. Các loại hình ảnh hỗn loạn xuất hiện ở trong đầu óc hắn khiến cho Sở Mộ choáng váng không ngừng.
Chẳng biết lúc nào, thế giới ý thức của Sở Mộ rốt cuộc an tĩnh, hắn đã quá mỏi mệt rốt cuộc mê man, chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Từ cảnh giới ba niệm Hồn Sĩ tiến vào đến bốn niệm Hồn Sĩ, Sở Mộ tiêu hao quá nhiều hồn lực, nhất là khi Bạch Yểm Ma đã tiến vào hai đoạn cần đại lượng hồn lực nuôi nấng.
Tất cả hồn lực tiêu hao trong nháy mắt rút sạch thể lực còn sót lại trong người hắn, toàn bộ thể năng lúc này đã tiêu hao đến cực hạn vậy.
Trong khoảng thời gian hôn mê, Sở Mộ có thể cảm giác được hồn lực của mình khôi phục từng chút một, nhưng đều bị Bạch Yểm Ma thôn tính, trong thế giới tinh thần của hắn vẫn luôn trống rỗng khốn cùng.
Tựa hồ thời gian trôi qua thật lâu, Bạch Yểm Ma rốt cuộc không cắn nuốt nữa, Sở Mộ dần dần khôi phục hồn lực nhất định. Sau khi hồn lực khôi phục đến một nửa, Sở Mộ cuối cùng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Thế nhưng trong quá trình thức tỉnh, Sở Mộ cảm giác linh hồn của mình trôi đi rất xa, thỉnh thoảng là cảm giác đại dương dậy sóng, linh hồn trôi bồng bềnh trên bầu trời cao xa vời vợi.
Rốt cuộc Sở Mộ mở mắt, không có ánh sáng chói mắt, Sở Mộ nhìn thấy chính là bầu trời bao la rộng lớn, tầng mây nhẹ nhàng xao động, rồi bị cuồng phong thổi bay về phía chân trời.
Gió biển mặn chát thổi vào trong mũi Sở Mộ, hắn chậm rãi đứng dậy nhìn quanh bốn phía, vẫn như cũ là một mảnh đại dương vô biên vô hạn, làm cho người ta mê mang không thể nhận biết phương hướng.
Trí nhớ từ từ tràn vào đầu óc Sở Mộ, hắn nhớ được bản thân mình nghe được một câu cuối cùng trước khi mê mang.
"Là nguyên nhân gì để ngươi không thể buông bỏ được tính mạng đáng thương?"
Khi Sở Mộ tỉnh lại, trong đầu hắn vẫn vang vọng câu này, giọng nói đồng dạng, cảnh tượng đồng dạng.
Sở Mộ thanh tỉnh một chút, giương mắt nhìn vào Hạ Nghiễm Hàn xuất hiện ở trong tầm mắt, vẻ mặt trở nên hơn lạnh lùng rất nhiều, bình thản trả lời: "Nếu như cho ta đồng dạng mười năm, ngươi ở trong mắt ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương."
Hạ Nghiễm Hàn đối với câu trả lời của Sở Mộ cũng cảm thấy ngoài dự liệu, thế nhưng chốc lát sau lại nở nụ cười lạnh lẽo, nói: "Thực lực là thứ không có khái niệm thời gian. Giờ phút này ta có thể giết ngươi, ngươi ở trong mắt ta chính là một kẻ đáng thương. Còn ở thời điểm khác, ngươi có thể giết ta, ta chính là kẻ đáng thương trong mắt ngươi. Oán trách thời gian? Ngươi chẳng qua là đang oán trách ông trời tại sao không để cho Nguyệt Quang Hồ mạnh hơn Bạch Yểm Ma."
Đối mặt Hạ Nghiễm Hàn phản kích sắc bén, Sở Mộ lại có vẻ tĩnh táo khác thường. Hắn chậm rãi lắc đầu, mở miệng đáp: "Ta sẽ không oán trách Nguyệt Quang Hồ không bằng Bạch Yểm Ma, trong mắt của ta Nguyệt Quang Hồ mạnh hơn Bạch Yểm Ma nhiều lắm."
Nghe được Sở Mộ nói những lời này, Hạ Nghiễm Hàn lại cười lần nữa, gã nam tử này hình như không thường xuyên cười thì phải, lúc cười lên bộ dáng vẫn khiến cho người ta cảm thấy mấy phần quái dị.
"Ta thừa nhận Nguyệt Quang Hồ của ngươi tư chất cực cao, có thể so sánh với rất nhiều Hồn sủng cấp chiến tướng. Chỉ có điều Nguyệt Quang Hồ cuối cùng vẫn là Nguyệt Quang Hồ, vĩnh viễn không thể là đối thủ Bạch Yểm Ma, con kiến cường thịnh trở lại, mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ bị sư tử dẫm chết." Hạ Nghiễm Hàn khinh miệt nói.
Đối mặt Hạ Nghiễm Hàn giễu cợt, Sở Mộ lại cực kỳ xem thường. Chủng tộc Bạch Yểm Ma tuyệt đối là Hồn sủng đẳng cấp cực cao, mặc dù chỉ đạt tới hai đoạn sợ rằng những sinh vật bốn đoạn cấp nô bộc cũng không phải là đối thủ của nó.
Nhưng mà Bạch Yểm Ma dĩ nhiên cường đại, tiềm lực vẫn không thể nào sánh ngang với Mạc Tà có thể liên tục dị biến. Chỉ cần có đầy đủ thời gian, Sở Mộ tin tưởng chung quy sẽ có một ngày Mạc Tà có thể chiến thắng năm đoạn Bạch Yểm Ma của Hạ Nghiễm Hàn.
"Ngươi cũng không khác gì gã Tào Dịch hèn mọn kia, chẳng qua là sợ có một ngày bị ta dẫm ở dưới chân mà thôi." Sở Mộ nói.
Nụ cười trên mặt Hạ Nghiễm Hàn ngừng lại, hắn nhìn Sở Mộ nói: "Cho rằng mình rất thông minh sao? Ngươi nói với ta những lời này chẳng qua muốn kích thích ta, trì hoãn thời gian tử vong đúng không? Chỉ tiếc rằng người của Yểm Ma cung luôn luôn coi thường tính mạng, ngươi dùng chiêu này không có tác dụng đối với ta."
Mưu kế bị nhìn xuyên, Sở Mộ lập tức giữ vững trầm mặc. Đúng là Sở Mộ cần phải có thời gian, cố ý nói ra thời gian chênh lệch chính là hi vọng chọc giận gã nam tử này, để cho hắn tha cho mình lúc này. Nhưng mà Hạ Nghiễm Hàn hiển nhiên không phải là người dễ dàng bị kích động.
"Trên thực tế ta không tính giết ngươi. Cố chủ của ta hình như không có ý định thanh toán sổ sách, ta giết ngươi chẳng khác nào làm một chuyện không công rồi." Hạ Nghiễm Hàn nhếch miệng cười khẩy.
Nghe được câu này, tâm tình Sở Mộ cũng nhẹ nhõm xuống, sống sót chính là điểm mấy chốt để vực dậy, còn sống mới có cơ hội chạy thoát khỏi ma chưởng người này.
"Nửa năm này ngươi biểu hiện làm cho ta có chút ngoài dự liệu, đúng lúc ta cần phải có người giúp ta làm việc, ta có thể cấp cho ngươi một cơ hội sống sót." Hạ Nghiễm Hàn nói.
Sở Mộ biết hiện tại tính mạng của mình nằm ở trong tay Hạ Nghiễm Hàn, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, cho nên hắn chỉ im lặng lắng nghe.
"Dĩ nhiên ta từng cho rất nhiều người cơ hội đồng dạng, nhưng bọn họ làm không được. Ngươi cũng vậy, nếu làm không được ngươi sẽ là người chết." Hạ Nghiễm Hàn nói.
"Nói đi, chỉ cần có thể sống sót." Sở Mộ không có bất kỳ do dự nào.
Hạ Nghiễm Hàn lắc đầu mấy lượt, không nói cho Sở Mộ biết tình huống cụ thể, mà chậm rãi nói: "Ta trước tiên dẫn ngươi tới Hằng thành trực thuộc Ma Cung. Ngươi có thể sống thoải mái ở đó ít lâu, sau đó..."
Hạ Nghiễm Hàn vừa nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đường chân trời, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Xem ra đã đến, tốc độ có tăng trưởng chút ít..."
Hạ Nghiễm Hàn nói câu này không phải là nói với Sở Mộ, mà là hướng tới một con Lam Già Long Quy đang bơi tới chỗ bọn họ.
Lam Già Long Quy, Yêu Thú giới - Thủy hệ - Long Quy tộc - trung đẳng cấp thống lĩnh.
Có thể nói là ở độ cao mà Sở Mộ bây giờ không thể nào chạm tới nổi.
Đẳng cấp chủng tộc tính từ thấp đến cao, chia ra làm cấp nô bộc, cấp chiến tướng, cấp thống lĩnh.
Sở Mộ ngoại trừ Bạch Yểm Ma ra, bây giờ ngay cả còn không có một con Hồn sủng cấp chiến tướng, không cần phải nói tới cấp thống lĩnh ở tầng thứ cao hơn.
Đường ven biển dần dần bao trọn tầm mắt Sở Mộ, hiện ra ở trước mắt Sở Mộ là một khối đại lục diện tích vô cùng rộng lớn.
Thời gian nửa năm sống ở hoang đảo, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy lục địa cảm giác đúng là khó nói nên lời, giống như nhìn thấy quê cha đất tổ xa cách lâu ngày vậy.
Lam Già Long Quy dần dần tiếp cận cửa biển, cấp thống lĩnh Hồn sủng xuất hiện lập tức dẫn tới mọi người trên bến tàu một trận kinh hãi.
Tựa như đã quá quen thuộc với loại thanh âm này, Hạ Nghiễm Hàn hờ hững thu hồi Hồn sủng của mình, theo con đường thẳng từ từ bơi vào giữa cửa biển.
Hằng thành có thể nói là thành thị phồn hoa nhất khu vực biển Hằng Hải, tòa thành này tọa lạc ngay đường ven biển, có một cầu cảng hoàn mỹ nhất. Đó là đầu mối kinh tế trọng yếu ở Hằng Hải, so sánh với Thanh Yểm Ma đảo chủ bên kia thì nó chỉ là một thôn trang phong bế, đơn sơ mà thôi.
Đi vào thành thị phồn hoa, nhìn thấy dòng người qua lại không dứt. Nếu như không có Hạ Nghiễm Hàn đi ở phía trước, Sở Mộ sẽ có cảm giác trở lại cuộc sống trước kia.
"Cho ngươi một tháng. Một tháng sau, ta sẽ tìm ngươi, khi đó ta sẽ nói cho ngươi biết cơ hội sinh tồn là gì." Hạ Nghiễm Hàn bỗng nhiên dừng lại ở ngã tư đường, nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu, nhưng không nói lời nào.
"Thuận tiện nói cho ngươi biết, ta đã khóa chặt vị trí linh hồn Bạch Yểm Ma trong cơ thể ngươi rồi. Cho dù ngươi cố gắng thoát ra khỏi tòa thành này, ta vẫn có thể tìm ra như thường, vì thế ngươi tốt nhất không nên rời khỏi tòa thành này một trăm dặm, vừa rời khỏi ta sẽ chấm dứt cơ hội sống sót cuối cùng này. Mặt khác, nơi này cách Cương La thành ít nhất hai tháng đi đường, viết thư trở về gia tộc của ngươi cũng không có ý nghĩa gì." Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi nói.
Sở Mộ vẫn chỉ gật đầu, cũng không có biểu hiện ra ý định gì trái với người này.
Thực lực bây giờ chênh lệch với Hạ Nghiễm Hàn quá xa, Sở Mộ cũng biết chỉ có thể tạm thời hàng phục Hạ Nghiễm Hàn mới có thể tiếp tục sống sót.
"Một tháng sau ta sẽ xuất hiện." Hạ Nghiễm Hàn vừa nói dứt lời liền cất bước sang một hướng khác.
Sở Mộ đứng ngay tại ngã tư, không có tiếp tục đi theo Hạ Nghiễm Hàn. Mà Hạ Nghiễm Hàn cũng đi một mạch không hề quay đầu lại.
"Chung quy sẽ có một ngày, ngươi sẽ bị ta hung hăng dẫm ở dưới chân."
Nhìn bóng lưng Hạ Nghiễm Hàn dần dần đi xa, ánh mắt Sở Mộ càng thêm kiên định, thanh âm chỉ có chính hắn mới có thể nghe thấy.
Hạ Nghiễm Hàn vẫn đi về phía trước, dần dần biến mất trong dòng dưới phố. Sở Mộ đứng ở ngã tư đường phồn hoa, hồi lâu không có di động nửa bước.
Rốt cuộc Sở Mộ bắt đầu cử động, hắn đi không có mục đích, chẳng qua là đi về phía trước mà thôi.
Ở trên đường phố qua một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộ tìm được Hồn sủng Liệp Giả minh.
Liệp Giả minh dĩ nhiên là nơi các thợ săn yêu thú tụ tập, địa phương này là chỗ giao dịch hồn hạch và hồn tinh trực tiếp nhất.
Sở Mộ bây giờ có thể nói là trong người không có đồng nào, muốn sống trong một tòa thành nhất định phải có chút ít tài chính mới được.
Bây giờ Sở Mộ chiến đấu vẫn luôn dựa vào Mạc Tà, mà bản thân hắn rất khó tạo ra tác dụng chân chính. Nếu muốn tăng cường thực lực không chỉ riêng Mạc Tà rèn luyện, ngay cả Sở Mộ cũng phải mạnh lên.
Sở Mộ nhớ được Hồn Sĩ có một hồn kĩ Viêm Phụ, hồn kỹ này đại khái cần năm mươi kim tệ. Sở Mộ cảm thấy mình nên tìm cách để có năm mươi kim tệ, học tập hồn kỹ giúp cho Mạc Tà tăng cường thực lực ở trình độ nhất định.
Mặt khác, Sở Mộ bây giờ đã tiến vào giai đoạn bốn niệm Hồn Sĩ, đã có thể nhận được một con Hồn sủng mới. Hắn có thể thu mua thông qua thị trường, cũng có thể tự mình đi săn bắt.
Tiến vào đến Liệp Giả minh, Sở Mộ nhìn thoáng qua giá tiền hồn hạch. Liệp Giả minh treo giấ hồn hạch giá tiền so với lão tiểu thương không có khác nhau bao nhiêu, Sở Mộ dùng tất cả ngân tệ còn thừa mua cho Mạc Tà hồn hạch hai thuộc tính để làm thức ăn một tháng sau. Rồi lại mua chút ít lương khô cho mình, sau đó rời khỏi Liệp Giả minh đi ra ngoài thành.
Trong lúc đi về phía cửa thành, màn đêm đã buông xuống từ lâu rồi, ngoài thành có một con đường đi thông tới rừng rậm, nhưng hiện tại đã mờ mờ u ám lắm rồi. Ánh trăng sáng tỏ rơi vào trên người Sở Mộ, kéo dài thân ảnh cô độc của hắn.
Đi theo bên người Sở Mộ là Mạc Tà đã hoàn toàn khôi phục thương thế, tiểu Thanh Trùng ở trên bờ vai khẽ cong người lên phát ra thanh âm "sa sa" không biết đang nói gì nữa.
Cứ như vậy, một thiếu niên cô độc, một con Nguyệt Hồ cao ngạo, một con sâu nhỏ nhát gan cùng nhau đồng hành đi dưới ánh trăng mờ ảo vẽ ra một bức họa vô cùng kỳ lạ.
-----------------------------
Một tháng sau.
"Mạc Tà, Ám Tập, Huyết Liệt Trảo."
Trên một mảnh đất hoang vu, một Nguyệt Quang Hồ toàn thân bao trùm bộ lông màu bạc cao quý, hờ hững vươn trảo nhận xẹt qua thân thể một con hai đoạn bảy Giáp Xác Ma Thư. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lớp giáp xác lập tức bị xé mở, trảo nhận triệt để vỡ ra thân thể con Trùng hệ Hồn sủng này, nhất thời chất lỏng kinh tởm từ trong thân thể Giáp Xác Ma Thư tràn ra, chảy xuôi xuống mảnh đất đầy cỏ dại.
Sở Mộ rạch bụng con Trùng hệ Hồn sủng này lấy hồn hạch ra đặt vào trong bao, khẽ vuốt ve đỉnh đầu Mạc Tà, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
"Hẳn là gần một tháng rồi, chúng ta trở về thôi." Sở Mộ mở miệng nói với Mạc Tà.
Mạc Tà rất hưởng thụ cảm giác được Sở Mộ vuốt ve, phát ra một tiếng khoan khoan dụi đầu vào người Sở Mộ.
Kể từ khi rời khỏi Liệp Giả minh, suốt một tháng này Sở Mộ và Mạc Tà đều ở ngoài thành, chiến đấu cơ hồ chẳng bao giờ ngừng nghỉ. Cuộc sống an nhàn đối với Sở Mộ không có bất kỳ ý nghĩa gì, hắn và Mạc Tà hiện tại chỉ có một khát vọng mãnh liệt nhất, đó là trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Mạc Tà tăng cường thực lực rất mau, trong thời gian một tháng từ hai đoạn bốn giai tiến vào hai đoạn tám giai, tăng cường lên suốt bốn giai. Mặc dù không có lĩnh ngộ chiến kỹ mới nhưng kỹ năng trước kia càng thêm thành thạo.
"Cấp hai toàn kỳ trảo nhận, cấp hai trung kỳ nhung nhận (da lông), kỹ năng Diễm Mang trung kỳ, Huyết Liệt Trảo trung kỳ, Ám Tập hậu kỳ, Nguyệt Nhận trung kỳ, Mị Hoặc hậu kỳ, Sở Liên hậu kỳ. Coi như là đối mặt Hồn sủng cấp chiến tướng, từ ba đoạn trở xuống cũng có thực lực liều mạng." Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Dĩ nhiên một tháng này Sở Mộ cũng có tiến bộ chút ít, hắn thi triển hồn kỹ Cấp Đống đã tăng cường đạt tới trung kỳ, Hồn sủng hai đoạn trở xuống cũng có thể bị Sở Mộ trực tiếp biến thành tượng băng.
Thế nhưng Sở Mộ vẫn chưa có tìm được Hồn sủng mới thích hợp.
Điều kiện Sở Mộ lựa chọn Hồn sủng có thể nói là cực kỳ hà khắc, đối với hắn thay vì lãng phí thời gian đi bồi dưỡng một con Hồn sủng tùy tùy tiện tiện bắt sống, còn không tìm cách giúp cho Hồn sủng vốn có càng thêm cường đại hơn.
Vì thế dưới tình huống không tìm được Hồn sủng mới, Sở Mộ vẫn đặt toàn bộ tâm tư lên trên người Mạc Tà, cho đến khi tìm được Hồn sủng hài lòng mới thôi.
Sau khi trở lại thành thị, Sở Mộ không có bất kỳ lưu luyến gì đối với tòa thành thị phồn hoa này. Hắn đi thẳng tới chỗ Liệp Giả minh bán sạch toàn bộ hồn hạch săn được.
"104 cấp hai hồn hạch, 232 cấp một hồn hạch, 2 cấp ba hồn hạch. Trước tiên để ta xem chất lượng đống hồn hạch như thế nào đã." Lão già quản lý Liệp Giả minh vuốt vuốt chòm râu nói, căn bản không thèm liếc nhìn Sở Mộ một cái, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào số hồn hạch trong tay Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không vội vã làm gì, lẳng lặng chờ đợi lão quản lý tính toán giá tiền mình thu hoạch được trong tháng này.
Lão quản lý dĩ nhiên không thể nào tự mình đi giám định cấp bậc mỗi khối hồn hạch, những địa phương thu mua số lượng lớn hồn hạch, hồn tinh giống như Liệp Giả minh đều tiến hành phân loại đơn giản qua loa mà thôi. Sau đó trực tiếp cho ra giá tiền thống nhất.
"Cấp hai hồn hạch, tổng cộng 42 kim tệ, cấp một hồn hạch, tổng cộng 16 kim tệ, cấp ba hồn hạch, tổng cộng 6 kim tệ, tổng cộng hết là 64 kim tệ. Nếu có ý kiến gì đối với giá tiền của ta thì có thể trực tiếp đi tìm người khác. Đây, 64 kim tệ này thuộc về ngươi." Lão quản lý nói với Sở Mộ.
Sở Mộ đã suy đoán khoảng chừng 60 kim tệ, rất dứt khoát bán tất cả hồn hạch cho lão quản lý, lấy đi 64 kim tệ.
"50 kim tệ, hẳn là đủ mua hồn kỹ Viêm Phụ rồi, số tiền còn dư lại đến Hồn sủng cung xem một chút, có lẽ có thể đụng phải Hồn sủng thích hợp." Cất túi tiền vào trong người thật kỹ, Sở Mộ đi thẳng tới khu vực thương nhân tìm kiếm địa phương buôn bán hồn kỹ.