"Thiếu chủ, kế tiếp dự định làm thế nào?"
Sau khi xử lý xong những chuyện đó, Đường điện chủ mới quay sang hỏi Sở Mộ.
" Đường lão đầu, thiếu chủ bề bộn nhiều việc nên không có thời gian để ý tới những chuyện này. Ngươi chỉ cần gọi người tới bảo bọn họ giải quyết là được rồi." Ly lão nhi lập tức nói chen vào.
Đường lão đầu nhìn sang lão gia hỏa này, sắc mặt khó coi y như mấy người Triệu Nghĩa lúc nãy. Một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi Ly lão nhi:
"Vị này là thiếu chủ thứ mấy?"
"Đường lão đầu, ngươi có điều không biết. Ta phụng mệnh Nữ Tôn điện hạ cùng đi với thiếu chủ ra bên ngoài lịch lãm, trên tay còn có Hồn Điện lệnh của Nữ Tôn điện hạ giao cho." Ly lão nhi hưng phấn nói.
Ly lão nhi vừa nói như thế, sắc mặt Đường điện chủ lại càng tái nhợt, món nợ cũ năm năm trước còn chưa có giải quyết với lão già này, không nghĩ tới tự dưng tên này lại có quan hệ gì đó với Nữ Tôn điện hạ, rồi nhận được một tấm miễn tử kim bài.
"Trong tình hình bình thường, thiếu chủ sẽ không tùy tiện để lộ thân phận ra ngoài để tránh khỏi những kẻ xấu mưu đồ bất chính. Thế nhưng, nếu như có người cố ý tìm phiền toái thì … hắc hắc !"
Ly lão nhi lại nở nụ cười gian trá.
Ly lão nhi cực kỳ nguyện ý đi theo Sở Mộ cũng chính là vì nguyên nhân này. Làm như vậy hắn hoàn toàn có thể mượn thân phận Nữ Tôn đi rêu rao khắp nơi, trước kia từng trêu chọc và gây oán thù với mấy người cũng chỉ có nước nén giận cười trừ mà thôi.
"Nếu như là nhi tử của Nữ Tôn điện hạ, vậy thì hắn là thiếu chủ thứ mười?"
Đến lúc này Đường điện chủ mới kịp phản ứng, trợn mắt nhìn sang Sở Mộ.
"Ngươi đã từng ở lại Thiên Hạ thành một đoạn thời gian ngắn, hẳn là phải biết thân phận Nữ Tôn điện hạ. Chuyện của thiếu chủ thứ mười không nên tùy tiện nói với những người khác, nếu như có người nhằm vào Nữ Tôn điện hạ, cố ý tìm phiền toái. Một khi thiếu chủ xảy ra điều gì sơ xuất, ta và ngươi sẽ rất mệt đó."
Ly lão nhi chắp tay sau lưng trầm giọng nói, rõ ràng là có ý đe dọa đối phương.
"Đây là chuyện hiển nhiên, ha hả!" Đường điện chủ gật đầu lia lịa.
Cường giả chân chính cũng cần phải ra ngoài rèn luyện mới có thể trở nên mạnh hơn, các vị thiếu chủ Hồn Điện lại càng bề bộn đủ thứ việc, hệ số nguy hiểm cũng cao hơn người bình thường rất nhiều.
Mà bởi vì thân phận bọn họ có chỗ đặc thù, nếu như đi lịch lãm bên ngoài sẽ dẫn đến một vài nhân tố không ổn định. Ví như nói các cường giả đời trước không thể xuất thủ đối với hậu bối, nhưng vẫn có thể ngấm ngầm sai người thi triển âm mưu thủ đoạn, chỉ cần làm việc cho sạch sẽ là mọi sự yên bình.
Cho nên các thiếu chủ Hồn Điện đi ra ngoài lịch lãm đều dùng tên giả, lấy thân phận người bình thường xuất hiện ở các đại thành để không gây chú ý quá lớn. Cho dù tiến vào tòa thành có thế lực Hồn Điện cũng không hề gióng trống khua chiêng, mà bọn họ sẽ tiến nhập vô cùng ẩn mật. Không tới lúc cần thiết sẽ không dễ dàng tiết lộ thân phận của mình.
"Chuyện của thiếu chủ và Vu Hạ, bây giờ nên làm thế nào đây?"
Đường điện chủ cũng không biết xử lý vấn đề như thế nào, đành phải hạ giọng hỏi Ly lão nhi.
"Đúng là Vu Hạ muốn giết Vũ Lang và Phong Nhã, cố ý sai thủ hạ là Thanh Lực và Trương Khâm đi làm việc này. Hơn nữa hai người kia còn ý đồ sát hại thiếu chủ để diệt khẩu, may là thiếu chủ cơ trí dũng mãnh, mượn tộc quần Hồn sủng hoang dã ở Thiên Tinh Phong hóa hiểm thành an. Huyễn lão ta dĩ nhiên biết ngươi không xử lý nổi chuyện này, ngươi cứ làm theo mệnh lệnh thiếu chủ. Giam giữ tiểu tử Vu Hạ kia cho kỹ, sau đó chờ cấp trên ra mặt áp tải hắn đi giải quyết chính sự."
Ly lão nhi nói.
"Ừ, ta đã cho người gửi thư tới Hồn Điện ở Ly thành rồi." Đường điện chủ nói.
"Chuyện này không hề đơn giản đâu, phải giải quyết cho cẩn thận đó."
Ly lão nhi trầm giọng nói.
"Không phải là đơn giản như vậy chứ?" Đường điện chủ nghe được câu này lại càng thêm đau đầu.
Người chết chính là nhi tử của điện chủ Thất Đại Điện, người mưu hại lại là thiếu gia của Vu Hạ Nguyên Tố môn. Vậy thì vấn đề đã vô cùng nghiêm trọng rồi, Ly lão nhi lại nói chuyện đơn giản y như một trận đánh nhau của đám côn đồ đầu đường xó chợ. Nếu xử lý không khéo rất có thể dẫn đến xung đột hai phe phái như chơi ấy chứ.
"Tốt lắm tốt lắm, tự ngươi xử lý chuyện này đi, thiếu chủ rất bận rộn, không có thời gian đứng ra làm chứng." Ly lão nhi nói.
"Hả?"
Đường điện chủ nhanh chóng chuyển tầm mắt lên trên người Sở Mộ, vẻ mặt trở nên cung kính vài phần, nhỏ giọng nói với Sở Mộ:
"Thiếu chủ, chuyện này ta không có quyền lực xử lý, nếu như mấy vị thượng tầng hỏi thăm vì sao ngài cho rằng Vu Hạ là hung thủ, rồi ngài bỗng nhiên biến mất, đến lúc đó thuộc hạ cũng không thể nói ra thân phận của ngài. Chuyện này sẽ rất khó xử lý, dù sao phụ thân Vũ Lang đang ở Thiên Hạ thành đường xá xa xôi, trong lúc nhất thời không thể nào báo tin kịp." Đường điện chủ mở miệng nói.
Sở Mộ chẳng thèm quan tâm Hồn Điện và Nguyên Tố môn phân tranh thế nào, bây giờ đã thành công cứu Diệp Hoàn Sinh trở về thì hắn sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này.
Ly lão nhi nhảy đến trước mặt Sở Mộ trước, nhỏ giọng nói:
"Thiếu chủ, cái tên Vu Hạ này rất giảo hoạt, Thanh Lực vừa về tới Nguyên Tố môn đã bị người ta giết chết rồi. Nói cách khác, Vu Hạ đã sớm chuẩn bị xóa sạch chuyện này không còn một mống, đồng thời cũng làm mất hết những nhược điểm trước kia. Bây giờ ngài trở thành nhân chứng duy nhất cho chuyện này."
"Cái tên Vu Hạ này khả năng lớn vậy hả? Chẳng lẽ ngay cả thượng tầng Hồn Điện cũng xử lý hắn không nổi?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
"Cũng không phải thế, chỉ có thể nói lần này Vũ Lang và Phong Nhã làm việc không cẩn thận mới lọt vào bẫy rập kín kẽ kia, lại còn làm liên lụy tới ngài. Mà Vu Hạ và Vũ Lang không phải là nhân vật bình thường, nếu muốn áp đặt Vu Hạ có tội nhất định phải thông qua ngài can thiệp mới được." Ly lão nhi nói.
"Ta không có hứng thú lãng phí thời gian vào chuyện này." Sở Mộ nhàn nhạt nói.
"Nhưng mà… nếu Vu Hạ bình yên vô sự, ta nghĩ hắn nhất định sẽ tìm ngài phiền toái, vì vậy sẽ tạo thành trở ngại khi ngài ra ngoài lịch lãm. Ta cảm thấy ngài trước tiên nên đi tới Ly thành ở Trạm Ly giới một chuyến, trực tiếp đứng ra làm nhân chứng vạch tội Vu Hạ là người sai sử phía sau màn. Vũ điện chủ chắc chắn sẽ nổi nóng, bất kể có chứng cớ trực tiếp hay không, chỉ cần ngài chịu nói một câu khẳng định không ai dám bảo vệ Vu Hạ."
Ly lão nhi cũng cố gắng khuyên Sở Mộ.
Sở Mộ nhíu mày nói: "Chẳng lẽ ta còn phải đi theo bọn họ tới Ly thành?"
"Vậy thì không cần, ngài vẫn tiếp tục một đường lịch lãm, dù sao con đường đi tới Thiên Hạ thành cũng nhất định phải đi qua Ly thành. Còn bọn họ chịu trách nhiệm áp tải Vu Hạ đến đó chờ ngài xuất hiện, đến lúc đó đám người Vũ điện chủ cũng đã rõ ràng thân phận của ngài, chỉ cần nói vài lời là xong. Cho dù là giả dối hư ảo đi nữa, lấy thân phận thiếu chủ của ngài cũng không có mấy người dám phản bác, mọi chuyện cũng thành định cục. Nếu như ngài sợ chậm trễ thời gian tới Thiên Hạ thành sẽ có thể đi theo Vũ điện chủ cho nhanh. Tất cả mọi chuyện vẫn là do chính ngài quyết định." Ly lão nhi nói.
Trong quá trình Sở Mộ ra ngoài rèn luyện không thích liên lụy đến vấn đề thế lực, nhưng Sở Mộ cũng biết theo thực lực mình từ từ tăng cường khẳng định sẽ liên quan đến phương diện này. Bây giờ quả thật cũng cần phải quan hệ, giao tiếp chút ít với đám người Hồn Điện.
"Được rồi, vậy cứ định thế đi, trạm tiếp theo là Ly thành hả?" Sở Mộ chợt mở miệng hỏi.
"Đúng thế, Ly thành vô cùng phồn hoa, thật ra ngài cũng nên tới đó xem một chút. Hẳn là có vài thứ thích hợp với ngài, nơi đó có rất nhiều kỳ trận dị phẩm dành cho Hồn sủng đồ. Hơn nữa thanh niên cao thủ cũng có không ít, nếu ngài muốn xây dựng danh vọng của mình liền đi tìm thanh niên đồng lứa của những thế lực khác khiêu chiến. Xem như một công hai, ba lợi." Ly lão nhi nói.
Sở Mộ gật đầu, trong lòng cảm thấy chuyện này cũng được, tóm lại tăng cường thực lực mới là trọng yếu nhất.
Ly lão nhi thấy Sở Mộ gật đầu đồng ý lập lức nhảy sang một bên, dùng hồn niệm trao đổi cùng Đường điện chủ:
"Đường lão đầu, ta đã giúp ngươi một cái đại ân. Bây giờ ngươi phải chịu trách nhiệm áp tải Vu Hạ đến Ly thành rồi giao cho quản sự Hồn Điện ở nơi đó. Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm."
Đường điện chủ vừa định nói gì đó, Ly lão nhi lại nói tiếp:
"Ta đã hao phí rất nhiều công sức mới khuyên được thiếu chủ đi tới Ly thành và tìm người xử lý chuyện này. Ngươi cũng suy nghĩ một chút, nếu như thiếu chủ phất tay không thèm quản chuyện này thì ngươi sẽ nhức đầu rất lâu đó. Nói không chừng thân phận điện chủ cũng không bảo vệ nổi nữa rồi, cho nên … ngươi có muốn cảm tạ ta không?"
"Đây là dĩ nhiên, đây là dĩ nhiên, Huyễn lão đầu, lần này thật sự đa tạ ngươi."
Vẻ mặt Đường điện chủ trở nên quái dị vài phần, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười sáng lạn nhất.
"Cảm tạ bằng lời nói vậy thôi hả?" Ly lão nhi liếc mắt sang Đường điện chủ, bộ dạng tràn đầy suy tính.
Sắc mặt Đường điện chủ lập tức tối sầm lại.
Sở Mộ nháo sự ở trong đại sảnh Hồn Điện coi như xong, thế nhưng không ít người tại đây có lẽ đã nhận ra thân phận Sở Mộ không tầm thường. Tóm lại chắc chắn phải là một nhân vật có địa vị rất cao, bây giờ Sở Mộ muốn rời khỏi Hồn Điện hiển nhiên không có người nào dám ngăn trở. Hơn nữa Đường điện chủ còn cẩn thận sai phái Triệu nghĩa cùng đi với Sở Mộ một chuyến, nhằm tránh khỏi phát sinh chuyện gì nằm ngoài dự liệu.
Mọi chuyện đã được giải quyết, lúc này Sở Mộ phải đi xem tình huống Diệp Hoàn Sinh như thế nào. Dựa theo Ly lão nhi nói, Sở Mộ đi xuyên qua mấy con phố tìm đến một cửa hàng dược tề, Diệp Khuynh Tư đang bận rộn điều chế dược tề chữa thương ở trong đó.
"Ngươi tới rồi !"
Diệp Khuynh Tư nở nụ cười nhợt nhạt chào đón, nhan sắc cũng tiều tụy vài phần, vành mắt đỏ lên y như mới vừa khóc xong.
Linh sư điều chế dược tề cần phải tiêu hao hồn lực, sắc mặt Diệp Khuynh Tư tái nhợt như vậy hẳn là do tiêu hao hồn lực quá độ.
Cửa hàng dược tề đã được Diệp Khuynh Tư thuê nguyên căn rồi. Sở Mộ chậm rãi đi tới một gian phòng liền nhìn thấy một người thanh niên đang nằm trên giường.
"Diệp Hoàn Sinh?" Sở Mộ kinh ngạc vô cùng, cái miệng há to như quả trứng ngỗng không dám tin vào hai mắt của mình.
Hình tượng Diệp Hoàn Sinh trước kia xem như đẹp trai, oai phong mạnh mẽ vô cùng, thỉnh thoảng vẫn có thể dụ dỗ không ít nữ tử liếc mắt đưa tình. Nhưng mà lúc này toàn bộ khuôn mặt hắn đã bị mụt mủ xanh đen bao bọc chằng chịt, ngay cả ngũ quan dung mạo cơ hồ biến mất, hình dáng bên ngoài quả thực có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Một người thanh niên vốn cường tráng như hùm như hổ bây giờ biến thành như vậy, Sở Mộ rất khó tưởng tượng nổi đến tột cùng hắn đã bị hành hạ cỡ nào mới ra hành dạng này? Cũng khó trách Diệp Khuynh Tư luôn luôn kiên cường, bình tĩnh cũng lo lắng bất an. Ngay cả Sở Mộ vốn thiên về tính cách lạnh lùng cũng phải chua xót trong lòng.
"Là... Sở… Sở Thần hả?" Diệp Hoàn Sinh đang nằm ngửa trên giường, con ngươi chỉ có thể nhìn thấy nóc phòng, ngay cả mở miệng cũng lộ vẻ mệt nhọc vô cùng.
"Ừ, ngươi có khỏe không?"
Sở Mộ gật đầu, nói xong câu đó lại cảm thấy lời này có vẻ dư thừa.
Hắn đã biến thành bộ dáng này rồi còn khỏe sao nổi?
Sở Mộ có thể khẳng định Diệp Hoàn Sinh nhất định đã bị ngược đãi bởi những hành hạ phi nhân tính. Thậm chí rất có thể còn kéo dài rất lâu, nếu không tại sao toàn thân hắn bị trùng độc lây lan và da dẻ hủ thực kinh khủng như vậy?
"Ài… ta đã thành như vậy rồi. Mấy ngày nay… ngươi và muội muội của ta ở chung một chỗ hả?" Diệp Hoàn Sinh chậm rãi nói.
"Ta thấy ngươi không nên nói chuyện, có cái gì từ trong miệng ngươi tràn ra kìa." Sở Mộ nói.
"Không... không sao, bây giờ không... sao cả. Sau … sau này vẫn còn cơ hội..."
Mỗi lần Diệp Hoàn Sinh mở miệng là máu mủ tanh hôi tràn ra từng đợt, may mà Sở Mộ xem như trải qua không ít đau khổ, chứng kiến mấy chuyện này cũng nhiều. Cho nên vẫn cố gắng chịu đựng được cảm giác ghê tởm trong lòng.
"Muội… muội muội ta... là một cô nương tốt. Ta đi rồi… ngươi... ngươi nhất định phải chiếu cố nàng. Ta giao … giao nàng cho ngươi."
Diệp Hoàn Sinh càng nói càng khó khăn, cuối cùng mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, cảm giác chuyện này hình như … có chút là lạ?
Diệp Khuynh Tư đã điều chế dược tề xong xuôi đang nhẹ nhàng tiến tới gian phòng, nàng rõ ràng nghe thấy mấy câu nói kia liền tức giận nói:
"Đã đến lúc này rồi ngươi còn có tâm tư đùa giỡn."
Diệp Khuynh Tư bắt đầu tức giận nhưng ánh mắt Diệp Hoàn Sinh lại mở ra thật lớn. Vẻ mặt của hắn giống như là đang cười, nhưng khi nhìn tới lại biến thành vô cùng dữ tợn.
Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Sở Mộ, chậm rãi khôi phục tâm tình rồi nói: "Hắn không chết được, chẳng qua là thân thể bị trùng độc ảnh hưởng nghiêm trọng, cần phải sử dụng dược vật trị liệu rất lâu mới bình phục được."
"À, không có chuyện gì là tốt rồi."
Sở Mộ cũng trực tiếp im lặng không nhắc gì tới chuyện kia nữa, âm thầm suy nghĩ cái tên trời đánh này đã bệnh nặng như thế lại còn tâm tư linh động y như cũ.
"Hắc... hắc… Sở ... Sở Thần. Lúc nãy làm ngươi cao hứng … hứng hụt hả?"
Diệp Hoàn Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nuốt ngược đống máu mủ vào trong bụng, sau đó cố gắng nở nụ cười đắc ý.
"Đẻ hắn ở chỗ này yên tĩnh ngủ đi, như vậy mới có thể khống chế độc tính. Đừng tìm hắn nói chuyện nữa, hắn sẽ nói chuyện không dứt: "
Diệp Khuynh Tư lôi Sở Mộ đi ra ngoài, tới một gian phòng khác gần đó.
Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư có vẻ tiều tụy cũng hơi đau lòng, nhẹ giọng ân cần hỏi han:
"Nếu hắn không có chuyện gì thì ngươi cũng an tâm nghỉ ngơi một chút đi."
Diệp Khuynh Tư lắc đầu, nhỏ giọng nói với Sở Mộ:
"Hắn trúng độc quá sâu, cần phải không ngừng sử dụng dược vật và linh vật. Ta lo lắng Thải Khung thành chưa chắc có nhiều dược liệu như vậy, nếu không thể khống chế tốt sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng với thân thể của hắn."
"Vậy thì chúng ta đi tới tòa thành lớn hơn tìm mua dược liệu." Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư gật đầu, trầm mặc suy nghĩ một lát mới ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt ướt át đáng thương nhìn sang Sở Mộ, dò hỏi:
"Lúc ta rời khỏi hình như nhìn thấy trong đại sảnh Hồn Điện có động tĩnh khá lớn, xảy ra chuyện gì sao?"
Sở Mộ liền giải thích chuyện Vu Hạ và tình huống lúc đó cho nàng nghe.
Diệp Khuynh Tư nghe đến cái tên Vu Hạ kia liền thay đổi thái độ chóng mặt, sát khí lạnh như băng bỗng nhiên truyền ra khắp gian phòng.
"Dám giết Chiến Đình Ô Thú của ca ca ta, lại hành hạ ca ca ta biến thành như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn."
Diệp Khuynh Tư lạnh lùng nói.
"Ừ, ta dự định đi tới Ly thành gặp gỡ một ít cao tầng Hồn Điện, nhanh chóng giải quyết vấn đề Vu Hạ cho ổn thỏa mới yên tâm lịch lãm bên ngoài."
Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư cũng biết bây giờ rất khó giết Vu Hạ, hơn nữa nếu hành động lỗ mãng sẽ dẫn đến phiền toái rất lớn. Vì thế nàng tỏ ý muốn cùng đi với Sở Mộ tới Ly thành.
Trong lúc hai người nói chuyện, Dược tề sư của cửa hàng dược tề này đã trở về rồi đi tìm Diệp Khuynh Tư.
"Diệp tiểu thư, chỉ có nhiêu đây thôi, cho dù đến Vực thành cũng rất khó gom đủ 500 phần dược liệu nàng cần. Theo ta thấy muốn thu thập nhiều dược liệu như vậy trong một tháng chỉ có thể vào rừng hái thuốc thôi."
Gã Linh sư trẻ tuổi nhìn thoáng qua Sở Mộ rồi nói với Diệp Khuynh Tư.
Dược liệu không đủ cũng nằm trong suy đoán của Diệp Khuynh Tư, dù sao lần này nàng cần số lượng dược liệu quá lớn. Số dược liệu thu mua từ trong thành chỉ có thể áp chế độc tố trong thân thể Diệp Hoàn Sinh mà thôi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Ly lão nhi, gần đây có khu rừng nào lớn không?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Ta biến thành cái bản đồ hồi nào vậy? Có Mật Lâm ở ngay ngoài thành đấy thôi, diện tích khu rừng vô cùng rộng lớn, có thể hình dung như thế này. Nếu như Thải Khung thành là một hòn đảo, vậy thì Mật Lâm chính là đại dương bao quanh đảo, cơ hồ nhìn không thấy điểm tận cùng là ở nơi đâu. Nó kéo dài vượt qua bốn vực của Trạm ly giới, cũng là địa phương sinh sống của các loại Hồn sủng Thực Vật giới và Yêu Linh giới. Bên trong rừng có đầy đủ các loại dược liệu và linh vật trân quý." Ly lão nhi lập tức càm ràm một câu rồi trả lời Sở Mộ.