"Ban đầu ta và chủ nhân của ta ở tại Hồn Điện, ông nội các ngươi còn phải thỉnh giáo ta đủ loại vấn đề. Các ngươi lại dám dùng từ con vật để hình dung lão nhân gia ta, đúng là quá mức vô lễ rồi." Ly lão nhi tức giận đến sùi bọt mép, giơ cánh tay ngắn ngủi lên, chầm chậm vươn móng vuốt ra ngoài tràn đầy đe dọa.
Vũ Lang và Phong Nhã trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì nữa rồi, ánh mắt hai người chuyển vào trên người Sở Mộ muốn biết tên này rốt cuộc là thứ gì.
"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua một lão nhân gia tang thương phong độ hả? Nhìn thấy cánh tay này không? Đây là lực lượng áp súc, nhìn thấy khuôn mặt này hay không? Đây là tượng trưng của quyền uy."
"Được rồi, câm miệng." Sở Mộ trừng mắt liếc sang lão gia hỏa lắm mồm này, bảo hắn ngừng nói nhảm lại.
"Nếu như các ngươi ra đời sớm hai mươi năm khẳng định sẽ biết Huyễn lão ta là tồn tại như thế nào ở trong lĩnh vực Hồn sủng." Ly lão nhi hai tay chống nạnh, đứng tại chỗ chửi đổng y như một người đàn bà chanh chua đanh đá.
"Mạc Tà." Sở Mộ lạnh nhạt gọi một tiếng, Mạc Tà đã chuẩn bị xong từ sớm, cái đuôi mềm mại lập tức duỗi dài ra "vụt" một cái, trực tiếp đánh văng lão gia hỏa này ra ngoài.
Vũ Lang và Phong Nhã nhìn Ly lão nhi vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp ở giữa không trung rồi rơi xuống bãi cỏ ở phía xa xa, hồi lâu sau mới từ trong kinh ngạc khôi phục lại như cũ.
"Sở Mộ huynh đệ, cái tên nửa người nửa sủng này..." Vũ Lang ngập ngừng dò hỏi.
"Chỉ là một con Hồn sủng đã có thể hóa hình, sau đó học tập nhân loại ngôn ngữ chúng ta, tính mạng cũng tương đối dài mà thôi." Sở Mộ chậm rãi giải thích.
Ly lão nhi làm rộn một phen chuyển đề tài sang chuyện khác nên không khí có vẻ hòa hoãn hơn trước, Vũ Lang và Phong Nhã cũng không tiếp tục hỏi chuyện thân phận Sở Mộ. Lúc nãy bọn họ chủ yếu là hoài nghi Sở Mộ có thể sử dụng thân phận thiếu chủ giả tạo hay không. Bây giờ nếu hắn dám kết bạn cùng đi hiển nhiên là hắn không có chỗ nào sợ hãi, không giống với người giả tạo thân phận ra ngoài hành sự.
Đường tới Thiên Tinh Phong tương đối xa xôi, bốn người đi khoảng thời gian hai ngày mới nhìn thấy một ngọn núi nguy nga hiện ra trong tầm mắt.
Chung quanh ngọn núi là vô số nham thạch màu sắc khác nhau tạo thành, thế núi bằng phẳng hoàn toàn không có sơn cốc. Dọc theo vị trí sơn mạch kéo dài đến bất tận là ngọn núi Thiên Tinh Phong cao chót vót một mình cô độc trong thiên địa, từ đằng xa nhìn lại sẽ thấy giống như một thanh kiếm khổng lồ đâm thẳng vào trong mây.
"Đây là Thiên Tinh Phong, bốn mươi năm trước có một con Hồn sủng quân chủ chiếm núi xưng vương, nhưng mà bây giờ không biết thế nào." Ly lão nhi tự mình lầm bầm.
Sở Mộ nhìn sang Ly lão nhi, đợi chờ lão nói nhiều hơn về sự tình Thiên Tinh Phong, nhưng lão gia hỏa này nói tới đây lập tức dừng lại. Đến khi Sở Mộ tức giận trừng mắt nó mới khẽ vuốt râu ra vẻ lão giả học thức phong phú.
"Theo như tin đồn thì Hồn sủng quân chủ ở Thiên Tinh Phong khác bởi vì chiến đấu với một con quân chủ khác tại Thải Khung Sơn mới bị thương, vì thế lực chiến đấu bị giảm mạnh. Đám người Nguyên Tố môn người vẫn hi vọng giành được mỏ quặng Thiên Tinh ở nơi này nên nhân cơ hội ngàn năm một thuở cử người đi tới tranh đoạt lãnh địa." Vũ Lang mở miệng nói.
"Hai vị thực lực cũng không yếu, nếu như trợ giúp bọn họ cùng nhau giải quyết con Hồn sủng bá chủ Thiên Tinh Phong thì xung đột trước kia có thể hòa hoãn rồi." Phong Nhã cười nói.
Sở Mộ gật đầu, nếu như có thể giải hòa thì tốt nhất, dù sao thế lực Nguyên Tố môn quá khổng lồ, không phải là hạng người nho nhỏ như bọn họ có thể trêu chọc.
Bốn người cưỡi Hồn sủng đi thẳng đến dưới chân núi Thiên Tinh Phong, dạo quanh một vòng mới tìm được những những cao thủ Nguyên Tố môn đang tụ tập ở dưới chân núi.
Nguyên Tố môn lần này cử ra năm người hành sự, trong đó có ba người khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, hai người khác có lẽ là ba mươi. Xem ra lần này Nguyên Tố môn không yên tâm để cho nhóm thanh niên một mình làm việc.
"Có lẽ là bọn họ, không biết ca ca của ta ở đâu?"
Ánh mắt Diệp Khuynh Tư quét qua hai gã nam tử ba mươi tuổi, dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.
"Nếu như bọn họ đi tới nơi này đối phó Thiên Tinh Phong quân chủ, như vậy bọn họ chưa chắc mang ca ca ngươi tới đây. Có lẽ sẽ dùng hồn niệm khóa định rồi giam giữ ở trong Nguyên Tố môn để cho người khác trông coi." Sở Mộ nhàn nhạt nói.
"Ta phát giác mấy người kia nhìn thấy chúng ta hình như vẻ mặt có điểm khác thường." Diệp Khuynh Tư tiếp tục dùng hồn niệm trao đổi với Sở Mộ.
"Có thể là do cảm thấy chúng ta chỉ là người ngoài, bọn họ không nhận ra chúng ta cũng là chuyện bình thường." Sở Mộ hồi đáp.
Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng gật đầu rồi không nói gì nữa. Đám người Nguyên Tố môn cũng không biết thân phận của Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư, tìm được Diệp Hoàn Sinh tại Ốc Cổ thành hẳn là vì năng lực truy tung nào đó.
"Vũ Lang công tử, Phong Nhã tiểu thư, để chúng ta chờ hơi lâu rồi đó." Trong nhóm có một vị nam tử mặc y phục xám tro đi tới, mỉm cười nói với Vũ Lang và Phong Nhã.
"Ha hả, gặp phải một chuyện nhỏ nên trì hoãn chốc lát." Vũ Lang cũng mỉm cười hồi đáp.
"Hai vị này là …?" Gã nam tử mặc y phục xám tro rõ ràng là người dẫn đầu của đội ngũ, ánh mắt liền rơi vào trên người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư ý muốn hỏi thăm.
"À, để ta giới thiệu một chút, vị này là Sở Mộ, vị này là người yêu của Sở Mộ, tên là ..."
Vũ Lang đang muốn nói tên Diệp Khuynh Tư, nhưng nghĩ đến có lẽ hai người kia biết tên Diệp Khuynh Tư sợ rằng sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết. Vừa mới tới đã bắt đầu phiền phức cũng không thỏa đáng lắm, vì thế hắn ngừng lại không có nói tiếp, dự định hai bên làm quen rồi hãy tìm cách xử lý vấn đề kia sau.
"Thanh Lực, có thể đi qua một bên nói chuyện không?" Vũ Lang do dự một hồi, nhỏ giọng nói với gã nam tử mặc y phục xám tro kia.
Nam tử trung niên tên là Thanh Lực lộ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn đi qua một bên nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Thính lực Sở Mộ rất tốt, âm thầm lắng nghe hai người nói chuyện là có thể khẳng định Thanh Lực chính là một trong hai người đã bắt giữ Diệp Hoàn Sinh. Thế là hắn cố ý dùng hồn niệm thông báo lại cho Diệp Khuynh Tư biết.
Bốn người khác tùy tiện chào hỏi với Phong Nhã, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư. Nhìn bộ dáng cũng không nhiệt tình gì lắm, chẳng biết tại sao Sở Mộ cảm giác ánh mắt của những người này luôn luôn có chỗ khác thường, chuyện này cũng quá mức kỳ quái rồi?
"Thanh Lực huynh đệ, có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút." Vũ Lang cũng không có dùng hồn niệm trao đổi, chỉ nhỏ giọng nói ra ý định của mình.
"Ừ?" Trên mặt Thanh Lực lộ ra mấy phần phức tạp, nhưng lại khôi phục biểu hiện bình thường rất nhanh.
"Ngươi và Trương Khâm có phải mới từ Tây Giới Cổ Vực trở về không?" Vũ Lang hỏi.
"Làm sao ngươi sẽ biết?" Thanh Lực nghi ngờ hỏi.
"Như vậy các ngươi đến Cổ Vực có phải đã bắt giữ một người thanh niên không?" Vũ Lang tiếp tục hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY thegioitruyen.com
Thanh Lực nhìn sang Vũ Lang không nói lời nào, mà loại ánh mắt đó đã chứng thực là có chuyện này.
"Người thanh niên kia bây giờ không có việc gì chứ?"
"Vũ Lang huynh đệ tại sao bỗng nhiên quan tâm đến chuyện này?" Ánh mắt Thanh Lực đột ngột lạnh lẽo vài phần.
Thanh Lực và Trương Khâm đích xác là hai người bắt giữ Diệp Hoàn Sinh mang đi, bọn họ phụng mệnh truy tung một đường đuổi tới Tây Giới. Mãi cho đến Cổ Vực rốt cục mới tìm được cái tên chiếm đoạt Hồn sủng của thiếu gia bọn họ. Chuyện này là do thiếu gia tự mình hạ lệnh, cơ hồ không có nửa điểm quan hệ gì tới Hồn Điện, lại càng không có quan hệ nào với Vũ Lang và Phong Nhã. Bản thân Thanh Lực không rõ tại sao Vũ Lang muốn hỏi chuyện này.
"Ta nghĩ bên trong hẳn là có điểm hiểu lầm, hai người do ta mang đến vốn đuổi theo các ngươi từ Tây Giới đến nơi này, hi vọng hóa giải xung đột lần này." Vũ Lang nói.
"Vũ Lang huynh đệ, đây là chuyện nội bộ của Nguyên Tố môn chúng ta, Vũ Lang huynh đệ tại sao lại muốn quản?" Giọng nói Thanh Lực đã có chút bất thiện.