"Chuyện gì?" Sở Mộ nhìn tới gã thủ vệ Ốc Cổ thành, mở miệng hỏi.
"Hai vị có thể khống chế Dạ Lôi Mộng Thú, thực lực hẳn là không tệ, có thể khẩn cầu hai vị giao cái nhẫn này tới trạm xá thành đông hay không?" Gã gộ vệ nói.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đồng thời lộ vẻ nghi ngờ khó hiểu.
Gã hộ vệ thấy ánh mắt hai người mờ mịt liền hiểu ra vấn đề, mở miệng hỏi: "Hai vị không phải là thợ săn?"
"Không phải …"
"Lần này Chập Hoang xuất hiện quá mức đột ngột, rất nhiều cư dân thành thị không kịp thời tồn trữ thức ăn. Bởi vì suy nghĩ đến tình huống như thế, vào ngày thứ bảy thành chủ đại nhân giao cho đám hộ vệ chúng ta bắt đầu từ phân phát lương thực vào các khu nội thành, để những cư dân kia không bị chết đói. Nhưng chúng ta không đủ người, hơn nữa đến ngày thứ bảy cũng không có bao nhiêu Hồn sủng sư dám đi ra ngoài hành động, vì thế chúng ta phải đi tìm thợ săn Hồn sủng nhờ hỗ trợ. Nếu hai vị không cảm thấy làm chậm trễ tiến độ, phiền toái các ngươi đưa cái nhẫn này tới đó. Dù sao thành đông là nơi thiếu thốn thức ăn và nước uống nhất. Chúng ta có thể trả tiền thuê."
Hộ vệ nói rất thành khẩn, còn mang theo mấy phần cầu khuẩn. Hiển nhiên là hi vọng Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư có thể giúp hắn chuyện gì.
Sở sơn nằm ở hướng thành bắc, chiếm cứ nguyên một khu vực có lộ tuyến phương bắc tòa thành. Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đúng lúc phải vượt qua thành đông đi tới Vạn Đoạn Triết Cốc.
"Đưa cho chúng ta." Mặc dù Diệp Khuynh Tư đang lo lắng ca ca của mình, nhưng vẫn có thể trợ giúp chuyện này, lập tức nhận lấy hai cái không gian giới chỉ từ trong tay gã hộ vệ.
"Thật là rất cảm tạ các vị." Hộ vệ lập tức kích động nói.
"Ta... ta còn phải đi phân phát thức ăn cho các khu nội thành khác, hai vị cẩn thận, cư dân Ốc Cổ thành chân thành cảm ơn các ngươi."
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục khống chế Mộng Thú chạy tới thành đông.
Dọc theo đường đi Sở Mộ nhìn thấy rất nhiều hộ vệ thực lực không kém chạy qua chạy lại trong tòa thành, thường xuyên xảy ra trường hợp chiến đấu với Thiên Ma Trùng, tình hình nơi này đúng là vô cùng căng thẳng.
"Sở Mộ." Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên dừng bước, gọi Sở Mộ dừng lại.
"Tại sao?" Sở Mộ ngừng lại, quay đầu nhìn sang Diệp Khuynh Tư.
"Hình như ta cảm thấy ca ca của ta ở gần đây." Diệp Khuynh Tư nói.
"Ở gần đây? Hắn đi tới Vạn Đoạn Triết Cốc mà? Hơn nữa, làm sao ngươi có thể cảm giác được ca ca tồn tại." Sở Mộ cực kỳ kinh ngạc, lập tức hỏi tới.
"Ta và ca ca có một đôi Hồn sủng song sinh, linh hồn của chúng nó tương liên chặt chẽ, trong khoảng cách nhất định sẽ có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Lúc nãy Hồn sủng của ta nói cho ta biết, nó đã cảm thấy đối phương ở trong khu này." Diệp Khuynh Tư nói.
Sở Mộ chỉ nhớ Hạ Nghiễm Hàn có thể thông qua linh hồn ấn ký tìm kiếm vị trí Bạch Yểm Ma của mình, đây là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện linh hồn thông linh xuất phát từ Hồn sủng song sinh.
"Khó trách ca ca ngươi yên tâm rời khỏi như thế, lúc trước ta vẫn suy nghĩ ngươi làm sao mới tìm được hắn, nếu hắn ở lại Ốc Cổ thành cho thấy hắn có thể bị trì hoãn vì chuyện gì đó. Cho nên không có đi Vạn Đoạn Triết Cốc." Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Diệp Hoàn Sinh không đi Vạn Đoạn Triết Cốc thì hắn và đám Hồn sủng xem như an toàn rồi.
"Theo phương hướng này, hẳn là có thể tìm được hắn." Diệp Khuynh Tư chỉ sang một con đường khác, nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu đi theo phía sau Diệp Khuynh Tư, nhanh chóng di chuyển về phía có tung tích Diệp Hoàn Sinh.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư bây giờ đã lệch khỏi phương hướng thành đông, dần dần tiến vào đến khu vực trung tâm tòa thành. Một việc khiến cho Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cau mày kinh ngạc chính là càng đi sâu vào trong tòa thành, số lượng Thiên Ma Trùng càng lúc càng nhiều. Điều này cho thấy trong tòa thành vẫn còn tụ tập quá nhiều người, thậm chí có không ít người chưa kịp tiến vào hầm ngầm tránh né rồi biến thành thức ăn cho đàn Thiên Ma Trùng đói khát. Vì thế tộc quần Thiên Ma Trùng mới lựa chọn đẻ trứng ở chỗ này.
Thiên Ma Trùng có tốc độ sinh sản rất nhanh, từ trong mẫu thể ấp trứng cho đến khi nở ra thành con chỉ mất nửa tháng. Nơi này tụ tập nhiều Thiên Ma Trùng như vậy, tất nhiên là vì bảo vệ đời sau của chúng nó. Phải đợi đến khi tất cả Thiên Ma Trùng con đều phá trứng lột xác thì đàn Thiên Ma Trùng trưởng thành mới rời khỏi nơi này, tiếp tục bay đến chỗ khác kiếm ăn.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tiến khu nội thành phồn hoa, hai người kinh ngạc chính là chung quanh nội thành có rất nhiều hộ vệ. Bọn họ tạo thành đoàn đội, dùng Hồn sủng của mình ngăn cản không cho đàn Thiên Ma Trùng mở rộng khu vực kiếm ăn.
"Hai người các ngươi không nên tiến vào gần hơn, muốn săn giết Thiên Ma Trùng thì đi ra chỗ khác." Một gã nam tử khống chế Quang Minh Giác Thú lập tức tiến lên ngăn cản Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.
"Phía trước bị gì vậy? Tại sao nhìn qua giống như bùn đen phủ kín mặt đất thế kia?" Sở Mộ nhìn về phía trước thấy một cảnh tượng kỳ lạ, liền lên tiếng hỏi thăm.
Phía sau lưng gã nam tử hộ vệ và đám Hồn sủng là một khu kiến trúc rộng lớn, tất cả gian nhà và đường phố đều bị chất lỏng màu đen, sềnh sệch đông đặc lại như keo, nhìn qua đúng là cực kỳ ghê tởm.
Vật thể màu đen ở trạng thái cố định này lan tràn bao trùm cả một khu vực, biến nội thành phồn hoa thành khu phế tích kinh khủng tột độ.
"Là sào huyệt Thiên Ma Trùng, có một tộc quần Thiên Ma Trùng đóng huyệt ở chỗ này. Tóm lại nơi này rất nguy hiểm, không nên đi vào trong." Nam tử giơ tay ra, cố gắng ngăn cản hai người.
"Khuynh Tư, hắn có ở bên trong đó không?" Sở Mộ nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, mở miệng hỏi.
"Ừ, đang ở trong đó." Sắc mặt Diệp Khuynh Tư tái nhợt, gật đầu xác nhận.
Nếu như nơi đó đã biến thành sào huyệt Thiên Ma Trùng, vậy thì những người núp ở trong hầm ngầm sẽ bị trùng độc và không khí ô nhiễm trực tiếp hủ hóa mà chết. Nếu không nhanh chóng xử lý vết thương chắc chắn là phải mất mạng, chỉ khác nhau ở vấn đề thời gian mà thôi.
"Một người bằng hữu của ta đang ở trong đó, có cách nào cứu hắn ra ngoài không?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Hừ, thê tử và con của ta cũng ở bên trong, nhưng vậy thì sao? Thành chủ đại nhân bây giờ đã phái cao thủ ra ngoài cầu cứu, hi vọng có cao nhân nào đó chịu xuất thủ giải quyết con Thiên Ma Trùng cấp quân chủ ở bên trong. Nhưng mà Ốc Cổ thành lớn như vậy, Thiên Ma Trùng tụ tập đông như kiến, hiện tại có tới mấy chục sào huyệt Thiên Ma Trùng đóng trong tòa thành. Đào đâu ra cao thủ dọn dẹp sào huyệt Thiên Ma Trùng đây?" Nhắc tới chuyện này, ngữ khí gã nam tử càng thêm trầm trọng.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng âm thầm nhíu mày, sào huyệt Thiên Ma Trùng nhất định là tồn tại một con Thiên Ma Trùng cấp quân chủ cường đại thủ hộ. Cho dù thực lực nó không bằng chín đoạn quân chủ mà Sở Mộ gặp phải trước kia thì cũng không khác nhiều lắm. Đánh bại nó có thể nói là chuyện nằm ngoài khả năng."
Ngoại trừ cái đó ra, một sào huyệt Thiên Ma Trùng sào ít nhất cũng có hơn ngàn con Thiên Ma Trùng đủ cấp bậc. Quan trọng nhất là những Thiên Ma Trùng có thể đẻ trứng chắc chắn đẳng cấp và giai đoạn không thấp. Cho dù Sở Mộ liều mạng tiến vào trạng thái Bán Ma, thi triển ra Thiên Diễm Lễ uy lực cấp chín cũng chưa chắc có thể giết được một phần. Huống chi nơi này là thành thị, không phải khu vực rộng rãi, thoáng đãng như Sở sơn, vì thế uy lực kỹ năng phạm vi lớn sẽ bị giảm đi đáng kể.
"Đại khái qua chừng mười ngày, những người ở bên trong nếu không bị trùng độc hại chết cũng sẽ thiếu hụt không khí mà chết. Nếu có Thực Vật hệ Hồn sủng mới miễn cưỡng chống đỡ thêm một ít thời gian, bằng không..." Gã nam tử nói tới đây, sắc mặt cũng khó coi mấy phần, ánh mắt nhìn vào nội thành u ám như tro tàn.
Toàn bộ nội thành chỉ là một mảnh màu đen u ám, không khí ảm đạm tái nhợt, cực kỳ kinh khủng. Thỉnh thoảng còn có chất lỏng sềnh sệch bao phủ mấy khúc xương trắng hếu trôi nổi lơ lửng. Mấy cái thi thể không có bị ăn hếtlà vì đàn Thiên Ma Trùng muốn giữ nguyên hiện trạng, đợi đến lúc đời sau Thiên Ma Trùng ấp trứng thành công, vừa nở ra liền trực tiếp cung cấp thức ăn cho chúng nó.
"Diệp Hoàn Sinh có Thực vật Hồn sủng không?" Sở Mộ hỏi.
Diệp Khuynh Tư lắc đầu, sắc mặt trở nên vô cùng trầm trọng.
"Khu vực này Thiên Ma Trùng mạnh nhất là cấp bậc gì?" Diệp Khuynh Tư hỏi.
"Một con tám đoạn chín giai Lục Dực Thiên Ma Trùng, nghe nói là đã trải qua cường hóa thuộc tính nên không dễ đối phó, ngoại trừ nó ra còn có bốn con tám đoạn sơ giai Lục Dực Thiên Ma Trùng. Chỗ chúng ta có một cao thủ đủ sức đối phó con Lục Dực Thiên Ma Trùng đầu lĩnh kia, nhưng mà bốn con khác không thể tìm ra người đối phó. Nếu tìm không đủ người chống đỡ bốn con tám đoạn Lục Dực Thiên Ma Trùng thì hắn không muốn mạo muội xuất thủ." Gã nam tử nói.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư nhìn nhau hội ý.
"Còn thiếu mấy người? Ta và nàng có thể chia ra đối phó một con tám đoạn sơ giai Lục Dực Thiên Ma Trùng." Sở Mộ nói với gã nam tử.
"Hai người các ngươi?" Gã nam tử lộ vẻ bán tín bán nghi.
Gã nam tử này là hộ vệ trưởng nội thành, tên là Trương Khiêm, chính hắn cũng có thể đối phó một con tám đoạn sơ giai Lục Dực Thiên Ma Trùng không cường hóa. Hiện tại trên tay hắn đại khái còn có ba mươi danh Hồn Sư, ba mươi danh Hồn Sư này phối hợp lại hẳn là có thể khống chế những Lục Dực Thiên Ma Trùng khác. Vấn đề bây giờ là thiếu hụt cao thủ quấy nhiễu ba con tám đoạn Lục Dực Thiên Ma Trùng.
Lúc bình thường Ốc Cổ thành cũng có không ít cao thủ như thế này, nhưng hiện tại một số đã được phân công đến những khu vực khác trong thành, một số đã chạy sang nơi khác lánh nạn. Vì thế một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, hộ vệ trưởng Trương Khiêm một mực tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được trợ thủ.
Trương Khiêm nghi ngờ thực lực Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư là chuyện bình thường, bởi vì bọn họ nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi. Mà tính cả Cổ Vực, những Hồn sủng sư trẻ tuổi có thể đối phó tám đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn lo lắng hai người nam nữ này chỉ là nhất thời cậy mạnh, nhiều khi thật sự chiến đấu sẽ làm lỡ chuyện của hắn.
Diệp Khuynh Tư quả thật đang lo lắng cho ca ca của mình, thấy gã hộ vệ trưởng không tin tưởng mình và Sở Mộ, dứt khoát chỉ vào Sở Mộ nói: "Hắn là Sở Mộ."
"Không cần biết ngươi là ai, cho dù là..." Gã hộ vệ trưởng Trương Khiêm vừa định nói gì đó bỗng nhiên ý thức được cái tên Sở Mộ hình như hơi quen tai, thanh âm dần dần nhỏ đi rồi chuyển sang kinh ngạc:
"Ngươi là Tù đảo vương giả Sở Mộ?"
Sở Mộ đành phải gật đầu xác nhận.
"Vậy… đúng là quá tốt... được cứu rồi, được cứu rồi, ha ha ha !"
Trương Khiêm lập tức mừng rỡ như điên, hiển nhiên hắn từng nghe qua danh tiếng Sở Mộ. Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ thật sự là Hồn sủng cường đại, muốn đối phó một con tám đoạn cấp thống lĩnh không cường hóa tuyệt đối là không thành vấn đề.
"Trước tiên nói về tình huống và dự định của các ngươi." Sở Mộ nói.
Trương Khiêm lập tức điều tiết tâm tình trở lại, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Vị cao thủ kia đã từng dò xét qua một vòng quanh nội thành, tám đoạn cao giai Lục Dực Thiên Ma Trùng cường hóa hoàn toàn có thể giao cho hắn, còn lại bốn con thì chia ra do ngươi, ta và cô nương này xử lý, còn có một đầu khác có thể điều tới một gã hộ vệ hỗ trợ khống chế. Ý, hai cái nhẫn... các ngươi được một gã hộ vệ khác ủy thác hả?"
"Ừ, tại sao?" Sở Mộ gật đầu nói.
"À, hắn là bằng hữu của ta, các ngươi trước tiên đưa hai cái nhẫn đến địa phương cần thiết. Ta đi gọi hắn và vị cao thủ kia lại đây, sáng mai chúng ta bắt đầu động thủ." Hộ vệ trưởng Trương Khiêm cười nói.
"Không thành vấn đề." Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cùng lúc gật đầu đồng ý.
"Nhớ phải chuẩn bị dược tề chống độc nhiều một chút, chủng tộc Thiên Ma Trùng có độc tính cực mạnh." Trương Khiêm lại nhắc nhở một câu.
"Nàng là Linh Sư." Sở Mộ chỉ chỉ vào Diệp Khuynh Tư, nhỏ giọng nói.
Sở Mộ vừa nói như thế, ánh mắt Trương Khiêm lại sáng lên rạng rỡ, trong đội ngũ có Linh Sư thì hệ số an toàn của mọi người sẽ đề cao hơn rất nhiều. Dù sao Linh Sư nhất định là tinh thông trị liệu, năng lực chữa thương, giải độc phải nhanh chóng và đơn giản hơn người thường.
Hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cách vị trí thành đông không tính là quá xa, bởi vì sáng mai mới động thủ nên hai người cũng không cần phải gấp gáp. Sở Mộ triệu hồi ra Chiến Dã và Ma Thụ chiến sĩ, để cho chúng nó giải quyết những con Thiên Ma Trùng gặp phải trên đường đi, xem như là rèn luyện trước khi chính thức ra trận.
Hai người hành động rất nhanh chóng, đại khái qua chừng hai canh giờ đã chạy tới thành đông. Sau đó tìm tới trạm xá giao chiếc nhẫn không gian cho gã hộ vệ đảm nhiệm vai trò phân phát lương thực.
Gã hộ vệ này vốn có dự định trả tiền thuê cho Sở Mộ, nhưng Sở Mộ căn bản không cần, chỉ trao đổi không ít máu huyết Thiên Ma Trùng từ trong tay tên hộ vệ này.
"Thu thập mấy thứ này rất phiền toái, bình thường sẽ do Dược tề sư xử lý loại bỏ độc tố mới miễn cưỡng sử dụng. Nếu ngươi cần thì cầm lấy hết đi, vô cùng cảm tạ các ngươi trợ giúp, dân chúng Ốc Cổ thành sẽ nhớ kỹ các ngươi."
Gã hộ vệ nhận được khẩu phần lương thực tiếp tế thì vui mừng quá đỗi, không ngừng biểu đạt lòng biết ơn đối với Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.
"Chỉ tương đương với lượng máu huyết của 70 con Thiên Ma Trùng."
Sở Mộ cười khổ lắc đầu, mặc dù nhận được một số máu huyết Thiên Ma Trùng ở nơi này, nhưng còn cách số lượng một ngàn con sáu đoạn Thiên Ma Trùng cao cấp quá xa. Chắc chắn là Sở Mộ phải chính thức tàn sát vài trận may ra mới thu thập đủ.
"Bàn Mộc Linh của ta cũng cần rèn luyện, chúng ta trở về chỗ đó đi dọc theo sào huyệt Thiên Ma Trùng tiêu diệt được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ngươi có thể rèn luyện Chiến Dã, ta sẽ rèn luyện Bàn Mộc Linh, như vậy cũng có thể thu thập thêm chút ít." Diệp Khuynh Tư nói.
Sáng mai mới bắt đầu chiến đấu, bây giờ cách ban đêm còn có một đoạn thời gian, hiển nhiên là bọn họ không cần phải vội vã trở về.
Sở Mộ đúng là đang có ý định này, chiến lực của Chiến Dã khôi phục rất nhanh, liên tục chiến đấu cả đêm đến ngày mai vẫn dư thừa tinh lực.
"Chiến Dã đã từng trải qua gan trùng (trùng đảm) bổ dưỡng chưa?" Diệp Khuynh Tư bất chợt hỏi Sở Mộ một câu.
"Không có, gan trùng là sao?" Sở Mộ lộ vẻ nghi ngờ hỏi lại.
"Vậy thì trong lúc ngươi thu thập máu huyết, thuận tiện thu thập gan trùng đi, ta sẽ giúp ngươi điều chế ra một cái gan trùng cấp năm. Như vậy có thể giúp cho chiến thú của Mặc Dã của ngươi tăng cường thực lực nhanh hơn một chút, à, sinh mệnh lực Mặc Dã rất mạnh, hẳn là phục dụng gan trùng cấp sáu không có vấn đề. Ta sẽ điều chế ra cấp sáu gan trùng cho ngươi." Diệp Khuynh Tư suy nghĩ một hồi rồi nói ra kiến nghị của mình.
Sở Mộ cũng không ngờ rằng gan trùng còn có công hiệu này, khó trách rất nhiều người ưa thích ra ngoài lịch lãm cùng với Linh Sư. Nghề nghiệp Linh Sư đúng là hiểu biết về các loại linh vật và phương pháp sử dụng phong phú, lúc nào cũng có thể đào móc ra một vài thủ pháp hữu ích đối với Hồn sủng.
"Rống !"
Vào giữa đêm, dọc theo sào huyệt ma trùng thường xuyên vang lên tiếng gầm rống tức giận, từ trong đường phố lan truyền ra khắp bốn phía.
Một thân ảnh đen bóng liên tục di chuyển trong đêm tối, toàn thân Chiến Dã bao trùm khôi giáp màu đen, thân thể dũng mãnh như hổ báo đột nhiên nhảy dựng lên không ngừng lướt qua mái nhà, chỉ qua lại vài lần đã trực tiếp phóng tới gần một con sáu đoạn Lục Dực Thiên Ma Trùng, Phấn Toái Trảo hung hăng vỗ xuống.
Con Lục Dực Thiên Ma Trùng này đã bị rễ cây quấn chặt, căn bản không thể nào né tránh công kích, đành phải thu hồi sáu cái cánh lại bao quanh thân thể của mình.
"Ầm !"
Móng vuốt lóe lên hàn quang vô cùng bắt mắt trong màn đêm, Phấn Toái Trảo đánh xuống nhất thời tàn phá cánh Lục Dực Thiên Ma Trùng rách nát tả tơi, máu tươi phun trào xối xả.
"Mặc Khải Thứ."
Mệnh lệnh truyền ra, trên người Chiến Dã nhanh chóng trồi lên gai xương nhọn hoắc đâm sâu vào trong thân thể Lục Dực Thiên Ma Trùng.
Độc tố rót vào trong cơ thể Lục Dực Thiên Ma Trùng, trùng giáp lập tức bị nhuộm thành một màu xám đen, độc tính hủ thực ăn mòn lực phòng ngự giảm xuống cấp tốc.
"Phốc phốc..."
Hai cái rễ cây từ dưới đất đột ngột xuất hiện quỷ dị, đâm tới trùng giáp trên người Lục Dực Thiên Ma Trùng vô cùng chính xác, trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể Lục Dực Thiên Ma Trùng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hồn sủng phát động Căn Tu Xuyên Thứ hiển nhiên là Bàn Mộc Linh của Diệp Khuynh Tư. Con Thực vật hệ Bàn Mộc Linh này bây giờ đã đạt tới năm đoạn bảy giai, trước kia công kích rất khó phá hủy phòng ngự trên người sáu đoạn Lục Dực Thiên Ma Trùng. Nhưng nhờ có Chiến Dã thi triển Mặc Khải Thứ ăn mòn trùng giáp, vì thế một chiêu này chính thức đoạt mạng đối phương.