Bạch y hộ vệ nói những lời này rất lạnh lùng, tuy thanh âm không lớn vẫn khiến cho mọi người trong thạch thất nghe thấy rõ ràng.
"Ngươi… ngươi nói gì vậy." Bỗng nhiên, Sở Tiêm còn đang rơi nước mắt nổi giận bừng bừng, khuôn mặt nhăn lại ngó chừng bạch y hộ vệ.
"Hừ, ta nghe tên này nói là bớt đi một uy hiếp, rõ ràng cảm giác mình thua kém, sợ rằng mình không phải là đối thủ của Sở Mộ. Vì thế hi vọng hắn sớm biến mất, có khả năng đi đánh một trận với Sở Mộ, ta chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy. Hả? Trừng cái gì trừng, hộ vệ công chúa là giỏi lắm hả?" Sở Thiến cũng nổi giận, đột nhiên đứng bật dậy chống nạnh chỉ tay vào mặt bạch y hộ vệ mắng ầm ầm.
Đại Sở thế gia bọn ánh mắt lập tức quăng hướng nơi này, không có lường trước Sở Tiêm và Sở Thiến hai cô gái này thật không ngờ lớn mật, ngay mặt chỉ trích công chúa hộ vệ hành động.
"Hai người các ngươi muốn chết?" Sắc mặt bạch y hộ vệ lập tức âm trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua Sở Tiêm và Sở Thiến như muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
Sở Tiêm và Sở Thiến đồng thời cảm thấy sát ý ẩn trong mắt hắn, cả hai mất tự chủ lui về phía sau mấy bước thủ thế chuẩn bị phòng ngự.
"Hai người các ngươi dám làm càn như vậy hả? Còn không lập tức xin lỗi Lục Đông Hà." Sở Kha thấy Sở Thiến và Sở Tiêm hành động lỗ mãng như thế vội vã quát các nàng, cố gắng khống chế cái loại không khí nặng nề này xuống.
"Loại lũ tiểu nhân này chẳng lẽ không nên mắng?" Sở Tiêm còn đang đắm chìm trong bi thương vì Sở Mộ, tâm tình vốn đã mất khống chế, làm gì còn tinh thần đi quan tâm thân phận, địa vị của người này nữa.
"Sư tỷ nói rất đúng, hạng người này nên ăn mắng." Một gã thành viên trẻ tuổi ngồi gần Sở Tiêm lập tức phụ họa.
Mà lúc này, mấy đệ tử Đại Sở thế gia được Sở Mộ cứu cũng nhào tới vây quanh, có lẽ bọn họ không dám đắc tội Cẩn Nhu công chúa, nhưng mà cái tên bạch y hộ vệ kia nói năng hàm hồ như vậy. Nếu không phải vì Sở Mộ trượng nghĩa cứu giúp, lúc này bọn họ không thể nào còn sống tiến vào thạch thất rồi, vì thế năm người cùng hợp lại nhìn chằm chằm vào mặt bạch y hộ vệ tên là Lục Đông Hà kia.
Sắc mặt Lục Đông Hà càng lúc càng khó coi, hồn niệm đã buông thả mạnh mẽ bao phủ lên năm người, dùng giọng nói tràn đầy sát ý hăm dọa: "Năm khúc củi mục, hừ hừ, muốn chết..."
Diệp Khuynh Tư khẽ nhíu mày, mặc dù nàng không muốn xung đột với hộ vệ công chúa Yểm Ma cung, nhưng lúc nãy người này nói câu kia quả thật làm cho người ta tức giận vô cùng. Nàng cũng lập tức đứng lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Thế nhưng, đúng lúc này Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo đánh tới, sự tình đột ngột khiến nàng bất ngờ rùng mình một cái.
Diệp Khuynh Tư lặng lẽ ngưng tụ hồn niệm ra xung quanh tìm kiếm vị trí khí tức quỷ dị kia, nhưng nàng kinh hãi phát hiện thân ảnh Sở Mộ giống như quỷ mỵ lơ lửng sau lưng Lục Đông Hà từ lúc nào không biết. Ngay cả công chúa và gã hộ vệ Hồn Chủ cũng không nhận ra Sở Mộ tồn tại.
"Kẻ muốn chết chính là ngươi?"
Thanh âm lạnh như băng truyền tới khiến cho tất cả mọi người trong thạch thất cảm giác như có một trận hàn khí u ám bao phủ tâm linh.
Lục Đông Hà lại càng sợ hãi run rẩy cả người, bỗng dưng bị tiếng nói chấn động linh hồn đột ngột quay đầu lại, vừa mới nhìn thấy khuôn mặt ma mị kia liền bị hù dọa sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù Sở Mộ đã giải trừ trạng thái Bán Ma nhưng thân thể vẫn còn lưu lại linh hồn ma diễm, chính là chủng loại Bạch Mị ma diễm có năng lực thương tổn linh hồn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Sở Mộ?"
"Hắn không có chết... không có chết."
"Làm sao có thể? Hắn làm thế nào sống sót từ trong tay chín đoạn quân chủ?"
Một loạt tiếng kêu sợ hãi nhất thời vang lên trong thạch thất an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Sở Mộ vừa mới xuất hiện quá mức quỷ dị.
Thân thể Sở Mộ còn sót lại hiệu quả Bán Ma, hai tròng mắt bốc cháy ma diễm trắng noãn như muốn thôn phệ linh hồn con người. Chỉ đứng yên một chỗ nhưng khí chất tà dị bộc lộ ra ngoài vẫn làm cho người ta nhận thấy bản tính kiêu ngạo và uy nghiêm của bá chủ.
Những người trong thạch thất đều là thanh niên đồng lứa, bọn họ chưa từng gặp qua một Hồn sủng sư nào có khí chất thần bí, tà ác và quỷ dị như thế. Cho nên bây giờ tận mắt nhìn thấy bộ dạng Sở Mộ, tất cả mọi người đều trấn trụ, ngơ ngác hồi lâu không thể khôi phục tinh thần lại như cũ.
Sở Mộ chậm rãi vươn cánh tay tới trước, từ từ nắm chặt lấy cổ họng bạch y hộ vệ Lục Đông Hà, lạnh nhạt nói: "Nếu ta còn nhìn thấy ngươi dám bất kính đối với nàng một lần nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi."
Lãnh ý đáng sợ nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, bàn tay cứng rắn như sắt thép áp chặt cổ họng làm cho Lục Đông Hà có cảm giác mình quá mức nhỏ bé, yếu ớt. Ngay cả xương cốt cũng không chịu nổi một kích, từ sâu trong tâm linh hắn nghĩ rằng chỉ cần Sở Mộ khẽ động bàn tay một cái là hắn sẽ bị đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức.
Lạnh, rét lạnh, khí tức kinh khủng uy áp vào sâu trong linh hồn, Lục Đông Hà căn bản không nghĩ đến Sở Mộ lại có thể kinh khủng đến trình độ này.
Lục Đông Hà khẳng định nếu mình còn dám nói nửa chữ không thì Sở Mộ sẽ giết mình không chút do dự.
Rốt cuộc dưới áp lực tử vong, Lục Đông Hà đã chấp nhận thỏa hiệp, kinh hoảng thối lui mấy bước, ba hồn bảy vía còn chưa định, chỉ biết đứng yên tại chỗ không ngừng run rẩy.
"Sở Mộ..." Nhìn thấy Sở Mộ đứng ở trước mặt mình, tâm tình Sở Tiêm giống như nước biển trào dâng, trực tiếp lao tới ôm chặt lấy Sở Mộ, hai cánh dùng sức giữ lấy hắn như thể sợ buông lỏng một chút là mất đi hắn vĩnh viễn.
Sở Mộ cũng ôm nàng, nhẹ giọng an ủi nàng, chờ đợi nàng từ từ điều chỉnh tâm tình.
Trong lúc Sở Mộ an ủi Sở Tiêm, rất nhiều người dần dần vây quanh lại bên cạnh Sở Mộ, bọn họ dùng ánh mắt kinh ngạc và kính nể nhìn vào Sở Mộ, muôn vàn câu hỏi vẫn chưa thể nói ra.
Dưới tình huống bị chín đoạn quân chủ và tộc quần Thiên Ma Trùng bao vây đông nghịt, Sở Mộ chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, thực lực cao đến mức nào lại có thể an toàn đào thoát?
Cẩn Nhu công chúa vốn thờ ơ với sự tình phát sinh trước kia cũng không nhịn được biểu lộ sự kinh ngạc nồng đậm trong mắt. Nàng rất muốn biết đến tột cùng Sở Mộ làm cách nào chạy trốn từ con quái vật đáng sợ kia, chẳng lẽ là dựa vào lực lượng thần bí ẩn trong cơ thể? Cổ lực lượng kỳ lạ đó là thứ gì?
"Sở Mộ, ngươi cũng quá mức thần kỳ rồi, làm thế nào chạy thoát khỏi chín đoạn quân chủ vậy? Có phải là ngươi còn có chủ sủng mạnh hơn Bạch Yểm Ma và Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ hay không? Ngươi đó, ẩn giấu thực lực cũng hơi quá đi?" Sở Thiến đã triệt để tâm phục khẩu phục đối với Sở Mộ rồi, bộ dạng sùng bái và mê hoặc không còn che dấu chút nào, ánh mắt nàng nhìn Sở Mộ như thể oán hận muốn thay thế vị trí với Sở Tiêm, được ôm chầm lấy cái tên "thần tượng" một cái cho thỏa lòng mong ước.
"Một hai câu nói không rõ ràng, trước hết để ta nghỉ ngơi chút đã." Sở Mộ thở dài một hơi, chậm rãi nói.
Sở Mộ vừa nói như thế, đến lúc này Sở Tiêm mới phát hiện toàn thân Sở Mộ dính đầy máu đen, lúc nãy Sở Mộ xuất hiện quá mức quỷ dị, cộng thêm tâm tình khẩn trương nên nàng không có phát hiện.
"Hoa hệ và Thủy hệ Hồn sủng của ta có hiệu quả trị liệu rất tốt, để ta tới giúp ngươi?" Muội muội Sở Kha - Sở Hân cười nói, dứt lời liền sải bước đi tới gần.
Lúc trước Sở Mộ đánh một trận với công chúa đã đề cao địa vị lên đáng kể, hầu như có thể nói là thay đổi hoàn toàn cách nhìn của mọi người đối với hắn. Vì thế rất nhiều thành viên Đại Sở thế gia đều sợ hãi và khâm phục hắn vô cùng. Lần này bởi vì sự kiện Chập Hoang, Sở Mộ anh dũng cứu vớt tính mạng năm đệ tử Đại Sở thế gia, sau đó an toàn chạy thoát khỏi tay chín đoạn quân chủ và một đoàn Thiên Ma Trùng vây công lại càng làm cho mọi người khâm phục hết chỗ nói. Hiển nhiên sẽ có người nguyện ý làm quen và tạo quan hệ trụ cột với hắn.