Sở Minh lịch duyệt hiển nhiên phong phú hơn Sở Thiên Hằng rất nhiều, hắn không những nhận ra chủng loại Hồn sủng, mà còn biết phương thức nuôi nấng Hồn sủng tà ác của Yểm Ma cung.
Sở Minh đã nghe qua chuyện Yểm Ma cung vì muốn bồi dưỡng một con Bạch Yểm Ma trưởng thành mà dùng đến một ngàn Hồn sủng sư làm thức ăn cho nó, lúc ấy hắn cũng phải sợ hãi sởn tóc gáy, lạnh run rất lâu không bình tĩnh lại được.
Việc quan trọng nhất làm cho hắn càng thêm kĩnh hãi chính là đứa cháu Sở Mộ lại ký kết hồn ước với chủng loại Hồn sủng tà ác này.
Thời thời khắc khắc đều bị ma quỷ cấp quân chủ truy đuổi, giờ giờ phút phút đều chạy đua với tử thần, khoảng cách sinh tử như ngàn cân treo sợi tóc.
Ngày ngày đêm đêm phải thừa nhận linh hồn ma diễm đốt cháy cực kỳ thống khổ.
Trong thời gian bốn năm này, Sở Mộ đã mất đi một hồn lại ký kết hồn ước với Bạch Yểm Ma, đến tột cùng hắn sống sót bằng cách nào?
Một khi đồng tộc Yểm Ma xuất hiện, Bạch Yểm Ma bên trong thân thể Sở Mộ sẽ lập tức hành động.
Con ngươi Sở Mộ từ màu đen dần dần chuyển thành trắng xóa, trong con mắt hiện ra hai luồng ma diễm kinh người, khí chất toàn thân đột ngột thay đổi vô cùng tà dị.
La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm ngẩn người ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào Sở Mộ, bỗng nhiên Dương Lạc Sâm ý thức được điều gì đó...
"Về !"
Lúc này Dương Lạc Sâm lộ ra vài phần bối rối, vội vã niệm chú ngữ thu hồi Lam Yểm Ma đang chiếm cứ ưu thế trở về không gian Hồn sủng.
"Đại ca, ngươi tại sao… tại sao lại thu Lam Yểm Ma lại, không trực tiếp đốt chết hắn? Đại ca… đại ca công kích nhanh đi." Dương Lạc Bân khó hiểu hô lớn.
Sắc mặt Dương Lạc Sâm đã biến hóa rõ ràng, nghe thấy cái tên ngu xuẩn Dương Lạc Bân léo nhéo ở bên tai mình, tức giận nói: "Câm miệng, muốn Lam Yểm Ma của ta biến thành thức ăn hả?"
Khí tức Lam Yểm Ma dần dần biến mất, ma diễm màu trắng trên người Sở Mộ từ từ rút đi, ngọn lửa màu trắng trong con ngươi cũng khôi phục lại màu đen thâm thúy.
Sở Mộ nhìn lướt qua Dương Lạc Bân hèn mọn tới cực điểm, cười lạnh lùng một tiếng. Sau đó ánh mắt chuyển về phía La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm, mở miệng nói: "Phản ứng rất nhanh."
Dương Lạc Sâm lúc này đã không còn trấn định như lúc trước, hắn nhìn ma diễm trong thân thể Sở Mộ từ từ rút lui, hồi lâu sau mới nói: "Vốn tưởng rằng Bạch Yểm Ma phệ hồn chỉ là cách nói khoa trương, không nghĩ tới trong thân thể ngươi lại có một con Hồn sủng đáng sợ như vậy."
Nơi này là La Vực, cách Yểm Ma thành tương đối xa. Thông tin Sở Mộ chiến đấu cùng với Thiên Quý không thể nào truyền tới chi tiết được, ít nhất tin tức về Tù đảo vương giả có những Hồn sủng cường đại nào cũng không rõ ràng lắm.
Về phần Bạch Yểm Ma cơ hồ không có người nào nhận được tin tức, chỉ có những thành viên cao cấp của Yểm Ma cung như La Vực Yểm thiếu mới biết được một vài chuyện cơ bản mà thôi.
Cũng may La Vực Yểm thiếu có hiểu biết nhất định mới kịp thời phản ứng, bằng không lúc nãy Lam Yểm Ma đã biến thành thức ăn trong miệng Bạch Yểm Ma rồi.
"Cho dù ngươi có Bạch Yểm Ma nhưng bây giờ không thể triệu hoán, hơn nữa đầu Bạch Yểm Ma của ngươi là một con Hồn sủng quái dị, nuôi nấng nó đúng là quá mức nguy hiểm, không chừng sẽ có ngày tự dẫn lửa thiêu sống mình." La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm nhàn nhạt nói.
Sở Mộ cũng không thèm để ý chuyện này, thời kỳ gian nan nhất thời đã vượt qua, hiện tại chính mình đạt tới trình độ bảy niệm Hồn Sĩ. Chỉ cần đề thăng lên cấp bậc Hồn Chủ sẽ có thể triệu hồi Bạch Yểm Ma chiến đấu, đến lúc đó lực chiến đấu của hắn sẽ gia tăng trên phạm vi lớn, nguy hiểm cũng không còn tồn tại.
Dương Lạc Sâm hít một hơi thật sâu, ý thức được gã đối thủ trước mắt có thể trở thành Tù đảo vương giả tuyệt đối không phải dựa vào vận khí. Dương Lạc Sâm không dám có bất kỳ một tia khinh thường nào, trước tiên niệm chú ngữ triệu hoán ra đầu Hồn sủng thứ ba.
Đồ án màu vàng kim từ từ xuất hiện ở dưới chân Dương Lạc Sâm, sau đó một luồng kim quang chói lòa bay thẳng lên không trung.
"Ngao … ngao !"
Tiếng gầm thét trong giây lát truyền ra chấn động khắp quảng trường, không khí run rẩy từng đợt trong cơn cuồng phong ào ạt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quang mang màu vàng kim lan tràn tứ tán, tia sáng chói mắt và mỹ lệ làm mờ cả ánh nắng gay gắt.
"Ngao... ngao ~~~!"
Tiếng gầm gừ lại vang lên lần nữa, từ trong đồ án sáng chói kia hiện ra một sinh vật như sư tử uy phong lẫm liệt, bộ lông màu vàng kim óng ánh nhẹ nhàng tung bay theo giớ, tiếng gầm thét truyền ra kèm theo khí tức dã thú cuồng bạo.
Bộ lông trên người Hoàng kim sư vừa dày vừa cứng rắn, thân thể cao lớn đứng yên tại chỗ nhưng khí thế vẫn uy áp toàn trường, tứ chi cường tráng, cái đuôi dài lập lòe quang điện.
Mang Sư:
Yêu Thú giới - Thú hệ - Sư tộc - Mang Sư á tộc – Cao đẳng cấp thống lĩnh.
Từ bề ngoài hay là khí thế bộc phát đều là tồn tại cường đại khó lòng chiến thắng.
Cao đẳng cấp thống lĩnh Hồn sủng lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa lại càng đạt đến trình độ kinh khủng sáu đoạn bốn giai. La Vực Yểm thiếu sở hữu đám Hồn sủng quá mức cường hãn rồi, toàn trường lập tức bị rung động và kinh hãi chiếm cứ tâm thần.
Bá khí ương ngạnh, khí phách cuồng được thể hiện nguyên vẹn trên người Mang Sư cao đẳng cấp thống lĩnh này. Trong lúc con Hồn sủng cường đại này xuất hiện sau, La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm tăng lên mấy phần tự tin, hiển nhiên con sáu đoạn bốn giai Mang Sư này chính là chủ sủng chân chính của hắn.
Nhìn thấy Mang Sư xuất hiện, Sở Mộ cũng phải nhíu mày ngẫm nghĩ.
Mang Sư là Hồn sủng Thú thuộc tính thuần túy, nhưng nó lại phụ thêm Quang thuộc tính.
Sở Mộ - Dạ Lôi Mộng Thú bây giờ đã đạt đến sáu đoạn một giai cũng đủ để một mình đảm đương một phía, nhưng mà nó cường hóa Hắc Ám thuộc tính đúng lúc bị Mang Sư khắc chế.
Dạ Lôi Mộng Thú có kỹ năng Yêu Linh phải thông qua Ám thuộc tính thi triển nhằm hạn chế đối thủ, kỹ năng hạn chế không có tác dụng thì Dạ Lôi Mộng Thú chỉ còn lại tốc độ là có một chút ưu thế. Nhưng mà chỉ dựa vào tốc độ thì không thể chiến thắng được, làm sao đối kháng với Mang Sư lâu dài? Dạ Lôi Mộng Thú cơ hồ không có bao nhiêu tác dụng khi đối mặt Mang Sư.
"Thế nào? Không có Hồn sủng thích hợp?" La Vực Yểm thiếu nhếch miệng cười khẩy, nhưg cũng không vội vàng ra lệnh công kích Sở Mộ.
"Sở Mộ còn có một đầu năm đoạn chín giai Dạ Lôi Mộng Thú, nhưng mà Dạ Lôi Mộng Thú lại bị Mang Sư khắc chế thuộc tính gắt gao."
Đám người Sở Hưng cũng ý thức được tại sao Sở Mộ lại nhíu mày suy nghĩ, tới bây giờ vẫn chưa triệu hoán Hồn sủng.
"Sở Mộ bị mất một hồn và phế hai không gian Hồn sủng, hơn nữa hắn bây giờ chỉ có năm Hồn sủng, xem ra chỉ còn lại mỗi Lục Vĩ Yêu Hồ là có thể đánh một trận. Hai con Dạ Lôi Mộng Thú và Mặc Dã không có khả năng chống lại Mang Sư. Xem ra Sở Mộ không thể ẩn giấu Lục Vĩ Yêu Hồ nữa rồi." Sở Hưng nói.
"Nhưng mà Lục Vĩ Yêu Hồ làm sao có thể địch nổi sáu đoạn bốn giai Mang Sư? Hơn nữa vừa nhìn cũng biết con Mang Sư này đã trải qua hồn tinh và linh vật cường hóa, chắc chắc phải có một vài năng lực đáng sợ." Sở Anh nói.
Trong khi đệ tử Sở gia đang lo lắng dùm cho Sở Mộ thì hắn ở dưới chiến trường đã bắt đầu niệm chú ngữ.
"Vẫn phải triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú, ai dà..." Sở Anh nhìn thấy Sở Mộ thả ra đồ án màu đen mới suy nghĩ như thế.
Chẳng qua là ngay sau đó mọi người chợt phát hiện trong đồ án màu đen từ từ xuất hiện một con Hồn sủng, bản thân Sở Anh lầm bầm càng lúc càng nhỏ, dần dần lộ ra nét kinh ngạc nồng đậm.
Không ít người từng nghe nói có Sở Mộ một con năm đoạn chín giai Dạ Lôi Mộng Thú. Vì thế trong lúc Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hoán Hồn sủng, bọn họ đều cho rằng Sở Mộ sẽ triệu hồi ra Dạ Lôi Mộng Thú. Cho dù không phải là đối thủ Mang Sư cũng có thể tiến hành một trận hao tổn chiến.