Sủng Mị

Chương 168: Chọn người yếu nhất - Sở Mộ đánh trận đầu




"Ý, đây không phải là Sở Mộ sao? Sở gia các ngươi đúng là không tìm ra người hả? Tại sao để cho một tên phế vật còn tệ hơn Sở Diệc làm tuyển thủ dự thi vậy. Không cần thiết phải suy bại như thế chứ? Chẳng lẽ Sở gia mấy năm này mất mặt còn chưa đủ hay sao?" Chu gia Chu Lệ Quân chợt phát hiện ra Sở Mộ, lập tức lên tiếng giễu cợt.

Chu tiểu thư Chu Lệ Quân là một bá nữ nổi tiếng khắp Cương La thành, bề ngoài đã xấu, tính cách lại càng ác liệt, không có một người nào dám khen tặng.

Sở Mộ cũng có chút ít ấn tượng với nữ tử này, nàng cực kỳ ganh tỵ với Tần Mộng Nhi ôn nhu, xinh đẹp. Bởi vì Mộng nhi thường xuyên ở chung một chỗ với Sở Mộ nên Chu Lệ Quân thường xuyên lấy chuyện Sở Mộ bị mất một hồn làm trò cười. Càng về sau cơ hồ mỗi lần nhìn thấy Sở Mộ sẽ chê cười một lần, nói năng khó nghe tới cực điểm.

Tại Sở gia, Sở Anh là Đại tiểu thư không ai chọc nổi, nhưng ở trong mắt Sở Mộ thì Sở Anh chỉ là thích nói nhiều, tính tình không tốt mà thôi. Còn nữ tử Chu Lệ Quân này mới là người đáng ghét, ai thấy cũng phải lắc đầu than thở, lãng tránh thật xa.

"Chu Lệ Quân đúng không?" Sở Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào nữ nhân này cực kỳ lạnh lẽo.

Sở Mộ vừa mở miệng, tất cả mọi người của Sở gia liền ngẩn người ra, toàn bộ ánh mắt chuyển sang Sở Mộ.

Trong khoảng thời gian gần đây, tất cả mọi người đã biết Sở Mộ sau khi mất tích bốn năm biến hóa tính cách rất lớn, không những trở nên lạnh lùng cao ngạo, không quan tâm hơn thua, lại có thêm một chút sát khí tiềm ẩn. Cho dù là bị tán dương hay là khiêu khích, hắn luôn luôn trấn định như thường.

Tình huống Sở Mộ chủ động mở miệng lại càng hiếm thấy, nhất là dưới tình huống này lại gọi thẳng tên của đối phương.

"Ca ca…" Sở Y Thủy ôm chặt cánh tay Sở Mộ, dùng ánh mắt nói cho Sở Mộ biết không nên trêu chọc nữ nhân đầu óc có vấn đề này.

"Đó, nghe nói ngươi mất tích bốn năm đã biến thành thằng câm rồi, xem ra người ta nói không đúng, ít ra ngươi vẫn biết nói." Chu Lệ Quân lập tức nở nụ cười chế giễu, nụ cười này cực kỳ khó coi, phải nói là ma chê quỷ khóc, người nào thấy cũng oán hận muốn tát một cái đánh văng ra ngoài cho dễ thở.

"Ngày mai, cho dù ngươi triệu hồi ra con Hồn sủng nào cũng phải chết." Giọng nói Sở Mộ vô cùng bình thản.

Sở Mộ nói lời này sinh ra hai loại hiệu quả, đám người Sở gia chính là kinh ngạc. Còn đám người Chu gia lại cảm thấy buồn cười.

Chu Phan nhìn lướt qua Sở Hưng, bộ dạng như không thèm để ý tới Sở Mộ: "Cái tên đệ đệ của ngươi thật là có ý tứ, đi thôi Lệ Quân, ngày mai nói không chừng sẽ có người muốn chết, chứ không phải là Hồn sủng."

Đại hội tiến cử không đề xướng giết người, nhưng nếu như tự mình để lộ ra sơ hở thì ráng mà chịu trách nhiệm. Vấn đề là kẻ ra tay giết người có chịu nổi áp lực sau đó hay không thôi.

Chu Lệ Quân còn định châm chọc Sở Mộ mấy câu, nhưng thấy đại ca đã quay thân rời khỏi, đành phải lạnh lùng cười khẩy, bước nhanh đuổi theo sau Chu Phan.

"Tứ đệ, ngày mai nhất định phải cẩn thận dạy dỗ nữ nhân này, ta đã sớm nhìn nàng không vừa mắt rồi." Sở Trữ nói.

Sở Mộ nhẹ nhàng gật đầu, có ít người nếu không bị hung hăng chà đạp vĩnh viễn không bao giờ biết mình là hàng nát.

Trở lại Sở gia, Sở Minh, Sở Thiên Hằng và một nhóm thành viên nội bộ Sở gia bắt đầu tiến hành thảo luận chiến thuật cho trận đấu ngày mai.

Hiển nhiên vẫn là ra sân theo thứ tự, nhất là trong tình huống thực lực chênh lệch không lớn, do ai ra đánh trận đầu, do ai làm áp trục là việc vô cùng quan trọng.

"Sở Hưng, ngươi có đề nghị gì không? Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ xuất trận thế nào?" Sở Minh mở miệng hỏi.

"Không có đề nghị gì, ta cảm thấy trận đầu rất khó thắng, bọn họ nhất định sẽ phái ra một người thực lực mạnh ra đánh trận đầu tiên giành ưu thế." Sở Hưng nói.

Tất cả mọi người cảm thấy trận đầu nhất định phải thắng lợi, bởi vì sau khi thắng trận này sẽ có thể biết ai là thành viên thứ hai ra sân. Sau đó Sở gia căn cứ theo tình hình sẽ phái người thích hợp khắc chế thuộc tính đối phương, cứ như vậy theo vòng tuần hoàn đi xuống, hi vọng chiến thắng sẽ lớn hơn.

Dĩ nhiên, đánh trận đầu cũng không thể là người có thực lực mạnh nhất, dù sao chiến đấu luôn luôn tồn tại biến số, phải để cho người mạnh nhất áp trận đề phòng bất trắc phát sinh.

Theo cách nhìn của Sở Mộ thì trận đầu Sở gia nên phái ra một người yếu nhất, thả con tép, bắt con tôm, tiêu hao thực lực của cường giả đối phương.

Người này sẽ cố gắng hết mức rồi nhận thua, rồi cho một thành viên Sở gia có thuộc tính khắc chế giải quyết tên kia, như vậy tương đương với lấy một người yếu và một người bình thường xử lý xong một người mạnh của đối phương. Còn thành viên bình thường của Sở gia vẫn có thể tiếp tục chiến đấu tiêu hao lực chiến đấu của người tiếp theo.

Về phần tình huống nằm ngoài dự liệu, đối phương không có phái thành viên mạnh ra sân cũng không sao cả. Yếu đấu yếu sẽ tiến hành so sánh thực lực, cuối cùng vẫn là tiêu hao, chắc chắn không thể nào lâm vào hoàn cảnh bị động.

Sở Minh và Sở Thiên Hằng cũng thấy Sở Mộ nói có đạo lý, quả thật không cần thiết suy đoán đối phương cho ai xuất trận, tùy cơ ứng biến vẫn là hợp lý nhất.

"Trên thực tế thứ tự cũng không ảnh hưởng nhiều lắm."

Sở Mộ nói một câu cuối cùng hạ kết luận, những lời này xem như chấm dứt suy nghĩ của hắn.

Đúng là thứ tự thế nào cũng không sao cả, nếu cho Sở Mộ xuất trận đầu tiên, hắn sẽ không ngần ngại quét sạch toàn bộ.

Sở Mộ nói lên ý kiến là cho người yếu nhất ra trận đầu tiên. Kết quả làm cho Sở Mộ thở dài bất đắc dĩ là chính mình lại bị gia tộc báo danh đánh trận đầu.

"Xem ra ẩn giấu hơi quá." Sau khi biết được mọi người an bài chiến thuật như thế, Sở Mộ chỉ cười khổ không dứt. Xem ra ngày mai những người khác có thể bảo tồn thể lực hoàn hảo rồi.

Trận thi đấu thứ hai mang ý nghĩa vô cùng hệ trọng, vì thế ban tổ chức cho cử hành tại quảng trường lớn nhất ở trung tâm Cương La thành.

Chiến trường được xây dựng từ đá nham cương cực kỳ cứng rắn, chu vi hình chữ nhật, chiều dài đạt tới ba trăm thước, chiều rộng một trăm năm mươi thước, chung quanh được cắm hàng loạt cột trụ thật to làm bức tường bảo vệ.

Cột trụ phân phối khoảng cách vừa đủ để không ảnh hưởng tầm mắt của khán giả ngồi bên ngoài. Đồng thời cũng mang hình thức chướng ngại vật cho thành viên thi đấu.

"Sở Mộ, trận đầu phải cẩn thận đó, nếu như đánh không lại thì không nên gắng gượng chống đỡ." Sở Thiên Hằng dặn dò Sở Mộ.

"Ừ, ta sẽ chú ý." Sở Mộ chỉ khẽ gật đầu, không có ý định giải thích quá nhiều.

Tiếng hoan hô nhiệt liệt quanh quẩn khắp khán đài, từ vị trí tuyển thủ, Sở Mộ vẫn có thể quan sát bốn phía, trong lòng dần dần sôi trào chiến ý mãnh liệt.

Năm năm trước Sở Mộ cũng đi xem đại hội tiến cử, lúc ấy hắn chỉ mới mười ba, bốn tuổi nhìn thấy những người khác khống chế Hồn sủng trên chiến trường rộng lớn được vạn người ủng hộ cũng có cảm giác hưng phấn rất lâu. Các loại Hồn sủng cường đại, năng lực và thuộc tính khác nhau, kỹ năng hoa lệ lần lượt buông thả, cảm giác khẩn trương khi phân ra thắng bại, cảnh tượng kinh tâm động phách lúc đó vẫn luôn là khát vọng tiềm ẩn trong lòng Sở Mộ.

Ngay từ nhỏ Sở Mộ đã có khát vọng chiến đấu, khát vọng đứng ở trên chiến trường khống chế Hồn sủng tận tình biểu diễn, sau đó nhận được kính ngưỡng, tôn trọng từ mọi người.

Vốn tưởng rằng mình đã không còn cách nào trở thành Hồn sủng sư, không thể nào tận tình chiến đấu như trong tưởng tượng. Thời gian năm năm trôi qua, hắn đã đứng ở nơi này, mặc dù quãng đường trải qua rất quanh co, rất khổ sở, nhưng hắn sẽ làm cho gia tộc cảm thấy kiêu ngạo vì mình, sẽ khiến cho địch nhân cảm thấy sợ hãi, hết thảy mọi thứ mà hắn từng chịu đựng đều vô cùng đáng giá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Trận đầu, Sở Mộ và Chu Lệ Quân." Người trọng tài hô to một tiếng, dùng hồn niệm truyền vào thanh âm hô lên hai cái tên tuyển thủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv