Tiêu lão tông chủ không muốn nhìn thấy quá nhiều người chết bởi vì Đường Ngang khích bác. Vì thế hắn mới hạ mình khuyên nhủ Sở Mộ.
"Dĩ nhiên, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình, các ngươi có thể có ngạo khí, có thể vọng động. Nhưng mà sau khi vọng động cần phải trả giá vì nó, ta chỉ muốn hỏi những người đứng ra khiêu chiến một câu. Các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá chưa ?"
Giọng nói Tiêu lão tông chủ rất bình thản, dù sao hắn vẫn hi vọng đám thanh niên trẻ tuổi này sớm nhận ra vấn đề.
Lão tông chủ mở miệng nói chuyện chính là muốn nói với những người bị Đường Ngang kích động, nhắc nhở bọn họ không nên chỉ vì nhất thời vọng động biến thành lưỡi đao của người khác. Sau đó ném luôn tính mạng của mình và Hồn sủng một cách vô ích.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Thần Tông lão tông chủ, biết lão tông chủ cũng có ý che chở mình, để cho đám người ẩn mặt kia thanh tĩnh một chút.
Những người tiến vào chiến trường quả thật có không ít nhất thời vọng động, nhưng bây giờ bọn họ đồng dạng là cưỡi hổ khó xuống, nếu lui về xem như mất hết thể diện rồi.
"Tốt lắm, bắt đầu đi !”
Lão tông chủ giơ tay lên ra hiệu cho trọng tài chính ở giữa sân đấu.
"Sở Mộ điên rồi sao, khiêu chiến coi như xong, lại còn muốn đại khai sát giới?"
Diệp Hoàn Sinh kinh ngạc hô lớn.
"Hắn điên thật rồi, điều này có thể gây thù oán rất lớn đối với Tân Nguyệt Địa."
Thẩm Mặc nhỏ giọng nói.
"Cũng không nhất định, có khi còn được thế lan truyền danh tiếng. Bây giờ Tân Nguyệt Địa chúng ta quả thật không cần sợ đắc tội với người, dù sao chúng ta chỉ là địa phương nhỏ, cường giả cũng không ít, ai tới người đó chết."
Triêu thái tử cười lạnh nói.
Diệp Khuynh Tư im lặng nhìn Sở Mộ đối mặt với đám đông phẫn nộ, trong lòng lại càng khó chịu.
Nàng nhận ra Sở Mộ rất khác thường, vô cùng khác thường.
Từ xưa tới nay hắn vẫn quen ẩn giấu, cử động lần này đúng là quá mức bộc lộ tài năng rồi.
Diệp Khuynh Tư không biết tại sao hắn bỗng nhiên phóng túng lệ khí trong nội tâm của mình như thế. Chẳng lẽ dạo gần đây hắn bị thái độ của nàng làm ảnh hưởng nghiêm trọng?
Độc Ngô quấn quanh trên đỉnh Phù Sơn, nửa đoạn thân thể trôi nổi ở giữa không trung tìm kiếm vị trí Sở Mộ.
Gã nam tử đầu lĩnh đứng trên đầu Độc Ngô, mở miệng cười lạnh ngó chừng Sở Mộ.
Lão tông chủ nói lời kia không có tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với Mục Khẳng, bởi vì hắn đứng ở chỗ này là vì Đường Trác và Hàn Nhi Tinh ra lệnh.
Mục Khẳng nghe thấy trọng tài chính tuyên bố lập tức dẫn đầu phát động công kích.
Thân thể Độc Ngô nhanh chóng giãn ra lao bắn tới, cái miệng khổng lồ đầy răng nanh sắc nhọn bại lộ ở trong không khí.
Thực lực Độc Ngô cường đại dị thường, chỉ cần một kích cũng có thể cắn nát một góc Phù Sơn. Sở Mộ đứng ở cách đó khá xa vẫn ngửi thấy mùi độc tố tanh nồng phát ra từ miệng nó.
Sở Mộ lẩm bẩm niệm chú ngữ, trước mặt hắn xuất hiện một cái đồ án màu đen. Từ bên trong đi ra một đầu Hồn sủng chiến thú khải giáp đen bóng.
"Rống rống rống !"
Chiến Dã từ trong đồ án hồn ước nhảy ra, đối mặt Độc Ngô hình thể khổng lồ không hề sợ hãi, thoáng cái đã nhào tới chủ động tiến công.
Thật ra hình thể Chiến Dã không lớn hơn Hồn sủng bình thường bao nhiêu, so sánh với Độc Ngô đúng là bé nhỏ không đáng kể. Thế nhưng, sau khi đạt tới cấp bậc này không phải là hình thể to lớn có thể đại biểu cho thực lực mạnh mẽ.
Thú hồn cổ xưa.
Thời điểm Chiến Dã lao tới, sau lưng nó bỗng nhiên xuất hiện một cái hồn ảnh màu xám.
Hồn ảnh màu xám trở nên lớn hơn, dần dần không còn thua kém Độc Ngô bao nhiêu.
“Chấn Thiên nhất trảo.”
Trong lúc Chiến Dã thi triển kỹ năng, đồng thời hồn ảnh sau lưng cũng đồng bộ buông thả lực lượng cổ xưa. Luồng khí thế bàng bạc Thú hệ hóa thành một trận cuồng phong đánh tới Độc Ngô.
Độc Ngô vội vã dừng lại công kích, khải giáp trên người chịu không nổi lực lượng Thú hệ bá đạo bắt đầu vỡ vụn ra từng mảnh.
"Ầm !”
Sau đó Chiến Dã tiếp tục nhào tới, lực lượng Thú hệ chấn động bốn phía, càn quét bừa bãi khắp chiến trường.
Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể Độc Ngô co quắp lại theo mỗi lần năng lượng chấn động, tựa như xương cốt toàn thân nó đã bị đánh nát từ đầu đến đuôi.
"Gào ~!"
Độc Ngô hét thảm một tiếng, thân thể cong lại đập vào vách núi Phù Sơn, nguyên một góc núi bị nó tàn phá vết nứt chằng chịt, khói bụi bốc lên cuồn cuộn che kín tầm mắt.
Một kích kia đã phân ra cao thấp.
Nhất là hồn ảnh cổ xưa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi người kinh tâm động phách. Trong nháy mắt Chiến Dã bộc phát lực lượng, Độc Ngô hình thể khổng lồ giống như con sâu cái kiến bị tùy ý chà đạp.
"Chiến Dã của Sở Mộ đã đạt tới trình độ chúa tể đỉnh phong rồi."
Khuôn mặt Bàng Duyệt tràn đầy vui mừng.
"Sở Mộ triệu hoán nó đầu tiên, xem ra là muốn để cho Chiến Dã bộc phát toàn bộ thực lực trong trận chiến đấu này. Các ngươi đoán xem đến cuối cùng, thực lực Chiến Dã sẽ đạt tới trình độ nào ?"
Triêu Lãnh Xuyên cười nói.
Triêu Lãnh Xuyên đưa ra vấn đề này đúng là tâm điểm trong lòng của mọi người đối với Sở Mộ.
Ở Tân Nguyệt Địa có người nào không biết chiến thú Mặc Dã của Sở Mộ? Ai nấy đều có thể tưởng tượng được khi nó tiến vào cảnh giới chúa tể đỉnh phong đáng sợ cỡ nào, một khi để nó có cơ hội tăng cường lực lượng khẳng định dư sức càn quét cả một đội ngũ đồng cấp.
"Ừ, lĩnh ngộ thú hồn cổ xưa giúp cho lực lượng Chiến Dã mạnh hơn rất nhiều. Đám người khiêu chiến sẽ phải gặp tai ương ngập đầu rồi."
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói.
Chiến trường đột nhiên lặng ngắt như tờ, hiển nhiên đám người khiêu chiến không nghĩ tới đầu lĩnh Mục Khẳng bị đánh lui dễ dàng như thế. Hơn nữa, bọn họ còn nhìn ra được Độc Ngô đã bị trọng thương chỉ qua một lần nghênh chiến chính diện.
Cách đó không xa, sắc mặt Mục Khẳng một trận âm trầm, trong lòng hắn đã dự liệu được đối phương rất mạnh. Nhưng mà hắn tức giận nhất chính là Hồn sủng song phương đều là chúa tể đỉnh phong, tại sao chiến thú Mặc Dã lại lĩnh ngộ ra lực lượng thú hồn cổ xưa. Loại lực lượng này giúp cho Thú hệ Hồn sủng có năng lực coi rẻ sinh vật ngang cấp.
Chiến đấu sẽ không dừng lại chỉ vì một mình Mục Khẳng bất lợi. Mặc dù Mục Khẳng cực kỳ tức giận, nhưng hắn đã nhìn thấy mấy chục thân ảnh đang bao vây Sở Mộ và Chiến Dã vào giữa. Một loạt công kích sắp sửa đổ ập xuống đầu đối phương, hắn khẽ mỉm cười đắc ý, ít nhất hắn cũng thành công kích thích tinh thần mọi người ở nơi này.
Nếu như Chiến Dã có thể đánh tiếp một đòn, vậy thì Độc Ngô tuyệt đối đừng mong bò dậy.
Rất đáng tiếc, chung quanh nó đã xuất hiện rất nhiều địch nhân.
Cụ Phong táo bạo, biển lửa cực nóng, lôi điện kinh hồn. Lúc này hàng loạt kỹ năng đã biến không gian chung quanh Chiến Dã thành khu vực năng lượng hỗn loạn, thân ảnh Chiến Dã nhanh chóng tránh né từng cái kỹ năng, tìm kiếm thời cơ phản công tốt nhất.
Không khí chiến đấu càng lúc càng nóng, hai mắt Chiến Dã đã bốc cháy chiến ý mãnh liệt. Số lượng địch nhân càng nhiều thực lực Chiến Dã tăng cường càng nhanh, lòng tin càng thêm tràn đầy.
Đối với Chiến Dã, trên đời này có thứ gì hấp dẫn và kích thích hơn một chiến trường rộng lớn với địch nhân cường đại?
"Rống ~~~!"
Chiến Dã không có lựa chọn phương án phòng ngự, thời điểm tất cả Hồn sủng đối phương còn đang do dự, nó đã chủ động nhảy vào trong trận doanh địch nhân.
Một vầng sáng chói lòa bổ thẳng vào trung tâm trận doanh, đó là kỹ năng Tử Thần Thự quang nhận.
Ngay sau đó là hai vòi máu tươi đỏ lòm phun thành vòi ở giữa không trung, máu tươi nhuộm đỏ cả một khu vực Phù Sơn hàng trăm thước.
Sau khi Chiến Dã tiến nhập trận doanh địch nhân, trong nháy mắt đã tất sát 2 đầu Hồn sủng trung đẳng chúa tể. Kẻ địch cấp bậc này quả thật là mạnh mẽ chí cực bên trong địa cảnh, nhưng đặt vào trong chủ thành, nhất là ở trên chiến trường nhân tài kiệt xuất kiểu này chỉ đủ để làm pháo hôi mà thôi.
Hồn sủng cao đẳng chúa tể miễn cưỡng có thể né tránh kỹ năng Chiến Dã công kích, trung đẳng chúa tể vận khí không tốt sẽ bị miểu sát. Chiến Dã giống như một đầu Giao Long hung tàn khuấy động hải dương, mỗi một lần thi triển kỹ năng sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, không ít Hồn sủng đối phương vô lực ngã xuống trong vũng máu.
"Tên này cũng quá điên cuồng rồi, chẳng lẽ nó không sợ chết ?"
Tân Tín trợn mắt kinh ngạc nhìn xuống bãi chiến trường hỗn loạn, trầm giọng nói.
Lấy một địch ba mươi, số lượng hai bên cách biệt quá xa. Vốn là tất cả mọi người cho rằng Sở Mộ Hồn sủng sẽ ở vào trạng thái phòng ngự bị động, nhưng không một ai nghĩ tới nó lại trực tiếp lao vào trong vòng vây kẻ địch. Ánh mắt tập trung vào ai là người đó nhất định phải chết, hoàn toàn không thèm quan tâm những Hồn sủng khác công kích.
Phương thức chém giết liều mạng này khiến cho không khí chiến trường cực kỳ tanh máu, không ít người khiêu chiến mặt mày tái nhợt đứng yên tại chỗ, thật lâu không có phục hồi tinh thần sau khi Hồn sủng của mình tử vong.
"Hừ, hắn làm thế chỉ là càn rỡ nhất thời, Hồn sủng của hắn xem như hữu tử vô sinh rồi."
Hàn Nhi Tinh lạnh lùng nói.
Sở Mộ chủ động tàn sát thì đừng hy vọng người khiêu chiến hạ thủ lưu tình với hắn. Vì thế chiến thú Mặc Dã chỉ có thể liều chết chiến đấu một đoạn thời gian, cho dù thu hoạch rất lớn nhưng cuối cùng nó vẫn phải bù vào tính mạng của chính mình.
"Chiến Dã, Đoạn Chi Trọng Sinh."
Sở Mộ bình tĩnh hạ lệnh.
Nếu Chiến Dã đã dám xông vào trận doanh kẻ địch, hiển nhiên là nó phải có đầy đủ lòng tin.