- Tê tê! ! ! ! ! ! !
Chiểu Ngư Ma thống khổ hét lên, không ngừng muốn đào băng lạnh chui vào trong bùn nhão.
- Sinh vật thi hệ quả nhiên rất khó đánh chết, một nửa thân thể đã biến thành thịt vụn không ngờ có thể hoạt động.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
- Tới lần nữa là được.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Tại Vạn Tượng Cảnh nếu muốn tìm được sinh vật cấp chúa tể rất khó khăn, ở chỗ này thoáng cái là gặp được tự nhiên phải chà đạp một phen mới được.
Băng hàn ngàn thước, Chiểu Ngư Ma nếu như chui vào trong bùn thì khẳng định đầu sẽ bị đánh vỡ.
Hồ nước đầm lầy không ngừng bị đụng nát, sức chiến đấu bản thân Chiểu Ngư Ma không tầm thường, hơn nữa sinh vật thi hệ cho dù bị thương thế nào cũng không ảnh hưởng tới nó bộc phát lực lượng, xúc tu của nó không ngừng nện xuống, nó muốn tranh thủ cơ hội sông sót cho mình.
- Rống! ! ! ! ! ! !
Vẫn là hình thế bá đạo của Vạn Triêu Thú, Vạn Triêu Thú lại giẫm mạnh lần nữa, lúc này đã nghiền nát đầu lâu của Chiểu Ngư Ma!
Đầu lâu của Chiểu Ngư Ma bị đánh nát nhừ, nước óc buồn nôn bắn ra ngoài.
Nửa khúc trên thân thể của Chiểu Ngư Ma lúc này không ngừng vặn vẹp, sinh mệnh lực ương ngạnh làm cho người ta kinh ngạc, trên người Vạn Triêu Thú xuất hiện thánh quang, thánh quang xuất hiện hiệu quả cháy, trong khoảng khắc nửa thi thể này bị thiêu cháy không còn.
- Hắc hắc, hồn hạch đến tay.
Rốt cuộc nhìn thấy Chiểu Ngư Ma cũng đã chết, dáng tươi cười của Diệp Hoàn Sinh toe toét, đi đến bên cạnh thi thể Chiểu Ngư Ma tìm kiếm hồn hạch.
Thi hệ hồn hạch tương đối ít thấy, Diệp Hoàn Sinh cũng không sợ bẩn, tay của hắn không ngừng dò xét thi thể, sau một lát hắn tìm ra hồn hạch trong người của Chiểu Ngư Ma.
Hơi tẩy rửa một chút thì một khỏa hồn hạch chói mắt xuât hiện trên tay Diệp Hoàn Sinh.
- Lấy ra.
Diệp Khuynh Tư cũng không chút khách khí đoạt lấy trên tay của Diệp Hoàn Sinh.
Lý thành chủ đã nói nhiều tài liệu cần thiết cho Diệp Khuynh Tư, đại khái cần hai châm huyền cấp một trao đổi, mà thực lực Chiểu Ngư Ma manh hơn cấp chúa tể một bậc, tương đương với hai khỏa huyền chất cấp một.
Tất cả tài nguyên trong quá trình lịch lãm rèn luyện này đều nằm trong tay của Diệp Khuynh Tư, dù sao Diệp Khuynh Tư cũng là người luyện chế linh vật cho hồn sủng của mọi người.
- Lại nói gia hỏa uống không biết nước bùn kia thế nào rồi.
Diệp Hoàn Sinh quét mắt nhìn qua chỗ Huyết Kỳ Thú, mở miệng hỏi.
- Cứu sống, dùng nước tẩy rửa cho hắn ta đi.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
Hồ nước này nguy hiểm nhất chính là Chiểu Ngư Ma, giải quyết Chiểu Ngư Ma thì cả hồ nước tĩnh mịch lại, mọi người nhìn qua mặt trời lặn xuông dưới chân trời, vì vậy bắt đầu tìm kiếm nơi an toàn nghỉ lại.
Bàn Mộc Linh cùng Linh Âm Thiếp đều bố trí hoa trận cùng mộc trận. Thanh trừ mùi hôi và ẩm ướt của đầm lầy xong, mọi người cũng nhanh chóng nghỉ ngơi trong lều vải.
Vào đêm không lâu sau, tượng đất được Diệp Khuynh Tư cứu sống kia đã tỉnh lại, hơn nữa đã thay đổi quần áo sạch sẽ.
Hắn đi ra khỏi lều vải, nhìn thấy năm người đang ngồi quanh đóng lửa và các tiểu sủng vật đang ăn thịt nướng, có chút tò mò cũng mang theo một tia cảm kích.
- A, thì ra là tiểu thí hài, tiểu thí hài này không có đạt tới cấp Hồn Hoàng mà dám chạy tới nơi này?
Diệp Hoàn Sinh nghiêng mắt nhìn qua thiếu niên này. Mở miệng nói ra.
Diệp Hoàn Sinh nói đúng vậy, người này đại khái có bộ dáng mười lăm tuổi, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng non nớt.
- Ai là tiểu thí hài. Chớ nói lung tung!
Trên mặt thiếu niên này mất hứng.
- Tốt rồi, không có việc gì thì ngồi xuống ăn ít đồ đia.
Diệp Khuynh Tư nhìn qua chỗ Sở Mộ chỉ vào đó, sau đó lại đưa cho thiếu niên này một khối thịt.
- Đa tạ tỷ tỷ.
Thiếu niên này tươi cười, cũng rất không sợ người lạ ngồi xuống, dò xét mọi người một phen.
Nhưng mà có lẽ trong cổ họng còn có hương vị nước bùn, thiếu niên này ăn không có mùi vị gì cả, chỉ dùng tay vuốt ve Huyết Kỳ Thú đang ngồi xổm kế bên.
- Đây không phải hồn sủng của ngươi, a, ngươi tên gì?
Sở Mộ liếc mắt nhìn Huyết Kỳ Thú, mở miệng hỏi.
Huyết Kỳ Thú đã tiếp cận cấp chúa tể, thiếu niên này ngay cả Hồn Hoàng cũng không phải tự nhiên không có khả năng khống chế hồn sủng như vậy.
- Là hồn sủng của Bằng thúc, nhưng bình thường nó đều ở bên cạnh ta, bảo hộ ta. Ta tên là Liêu Ngữ.
Thiếu niên nói ra.
- Này Liêu Ngữ, ngươi chạy đến nơi đây làm cái gì, nơi này cũng không phải nơi ngươi có thể tới?
Diệp Khuynh Tư hỏi.
- Ta tới tìm Ma Linh!
Thiếu niên Liêu Ngữ nhìn qua cũng không có chút tâm cơ nào, hắn nói thẳng.
Diệp Hoàn Sinh ở bên cạnh trực tiếp vỗ vai yết ớt của tiểu tử này này cười lên ha hả, nói:
- Thiếu chút nữa chết trong nước bùn, còn tìm cái gì Ma Linh. Đừng làm rộn!
- Ta tới đây tìm Ma Linh, ta nhất định phải mang Ma Linh trở về!
Liêu Ngữ đẩy tay của Diệp Hoàn Sinh ra, rất không cao hứng nói ra.
- Ngươi muốn dựa vào Ma Linh đề thăng thực lực của chính mình?
Sở Mộ hỏi.
Thiếu niên Liêu Ngữ lắc lắc đầu nói:
- Không phải, ta muốn cứu người.
- Nguyên lai là cứu người ah, chẳng lẽ tiểu tình nhân của ngươi bị tổn thương linh hồn?
Diệp Hoàn Sinh trêu chọc nói.
Diệp Hoàn Sinh vừa nói như vậy thì thiếu niên Liêu Ngữ mở to mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc nói ra:
- Ngươi... Làm sao ngươi biết? Nhưng mà nàng không phải là tiểu tình nhân của ta, chính là một vị tỷ tỷ, nàng là người xinh đẹp nhất ta nhìn thấy, nhưng không biết sinh bệnh gì, sắc mặt luôn rất yếu ớt, hơn nữa luôn mê man.
"..."
Diệp Hoàn Sinh chỉ thuận miệng nói nhưng không nghĩ lại đoán trúng.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi nên quay về thì hơn, cũng không nhìn một chút thực lực của mình là gì sao, chạy loạn như thế này thì người nhà của ngươi không đánh ngươi không được mà.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Không được, ta nhất định phải tìm được Ma Linh, Bằng thúc nói tìm không thấy Ma Linh thì nàng rất khó tỉnh lại.
Liêu Ngữ phi thường chăm chú nói ra.
Cấp Hồn Hoàng còn chưa đạttới, mang theo hồn sủng của người khác chạy đi tới nơi này, chạy tới Nghiễm Thông Mê Giới khủng bố tìm kiếm Ma Linh là quá xa vời, thiếu niên này thật không biết là phách lực lớn hay là vô tri.
- Sở Mộ, ngươi nói xử lý tiểu tử này như thế nào, mang theo chỉ là vướng víu.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Liêu Ngữ, nhàn nhạt nói ra:
- Ngươi bây giờ có lẽ đã hiểu nơi này không thích hợp với ngươi, chúng ta đã cứu ngươi một lần, kế tiếp ngươi muốn tiếp tục xâm nhập thì chúng ta không ngăn cản.
- Ta... Các ngươi chẳng lẻ không có ý định mang theo ta đi sao, ta có một Huyết Kỳ Thú cấp chúa tể, cũng có thể ra chút sức lực, hơn nữa ta không phải tới một mình, ta vốn đi theo đằng sau một đội người, về sau không nghĩ qua lại mất dấu, ta biết chỗ có Ma Linh, Ma Linh khẳng định không chỉ có một con, trên tay của ta có một địa đồ tin tức xác thật, ta mang bọn ngươi đi tìm, ta chỉ muốn một con Ma Linh, có nhiều thì quy các ngươi!
Liêu Ngữ vội vội vàng vàng nói ra.
Vừa rồi thiếu chút nữa chết trong nước bùn làm cho Liêu Ngữ cảm thấy hoảng sợ đầm lầy thật sâu, nhưng bảo hắn buông tha thì hắn cũng phi thường không cam lòng.
Trên tay hắn có bản vẽ vị trí cụ thể cúa Ma Linh, đây là nguyên nhân hắn dám nểm thử đi tới nơi này.
Sở Mộ cười khổ lắc đầu, tiểu tử này thật sự không hiểu chút cách xử sự a, nói ra những lời này, nếu như kẻ có dụng tâm bất lương sẽ cướp lấy nó rồi.
Nhưng mà bọn họ nghĩ cũng đúng, bọn họ cứu tiểu tử này một mạng, tiểu tử này vô ý thức tín nhiệm bọn họ.
- Sở Mộ, ngươi cứ nói đi, có mang hắn theo không?
Diệp Khuynh Tư hỏi.
- Vậy mang đi, dù sao hắn có hồn sủng bảo vệ cho hắn, không cần chúng ta quan tâm.
Sở Mộ nói ra.
Lý thành chủ nói tin tức phi thường có hạn, hơn nữa bọn họ còn không thích hai gia hỏa Gia Hằng cùng Lý Cần cho nên vứt bỏ đi, đúng là cần người dẫn đường tốt.
- Ngươi vừa mới nói ngươi theo chân một chi đội ngũ?
Triêu thái tử hỏi.
- Vâng, bọn họ là bộ hạ của Ngô Trấn Cương Thống, đều là người có thực lực không tầm thường, bọn họ cũng biết vị trí xuất hiện cụ thể của Ma Linh, bộ dáng tình thế bắt buộc. Nếu như Ma Linh bị bọn họ gặp được thì ta muốn bắt một con là không thể nào.
Liêu Ngữ nói ra.
Cương Thống có địa vị phi thường cao, cơ hồ là tiếp cận cảnh chủ Địa Cảnh cấp bảy.
- Xem ra đối thủ cạnh tranh của chúng ta thực lực không yếu nha.
Sở Mộ cũng có thể đoán được Ma Linh cấp Đế Hoàng có thể trao đổi huyền vật tam cấp, Ma Linh tuyệt đối là bảo vật, tất nhiên sẽ có người tranh đoạt, Lý thành chủ cũng nhắc nhở qua nên tránh người có thực lực cường hãn.
- Liêu Ngữ, ngươi vừa mới nói mỹ nữ xinh đẹp kia cực đẹp, đó là xinh đẹp với ngươi thôi, bằng không thì ngươi cũng không thần hồn điên đảo chạy tới nơi này, chẳng lẽ so với hai vị này này còn xinh đẹp hơn?
Diệp Hoàn Sinh lại hỏi vấn đề râu ria.
Thiếu niên quả nhiên là thiếu niên, nghe hỏi như vậy thì ngại ngùng, thầm nói:
- Hai vị tỷ tỷ cũng rất đẹp, nhưng mà...
- Ha ha, nhưng mà... Ngươi còn dám nói nhưng mà, không sợ các nàng ném ngươi trở lại nước bùn lần nữa sao.
Diệp Hoàn Sinh lập tức cười ha hả.
Liêu Ngữ biết rõ mình nói sai, vội vàng câm miệng, lo lắng nhìn qua Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y căn bản là không cần đòi hỏi hư vinh từ một thiếu niên như vậy, ngược lại cảm thấy Diệp Hoàn Sinh quá nhàm chán.
- Đến rồi, Sở Mộ, đem tiểu nô lệ của ngươi triệu hoán ra đi, cho tiểu tử này biết ai mới là tuyệt thế mỹ nữ.
Diệp Hoàn Sinh nhìn Sở Mộ nói.
- Không có khả năng, trên thế giới này khẳng định không tìm ra người nào đẹp hơn nàng!
Thiếu niên Liêu Ngữ lại không thuận theo không buông tha, mang cho người ta cảm giác hắn là thiếu niên cương liệt.
So tướng mạo đẹp mắt thì Diệp Khuynh Tư cùng Triêu thái tử đều cảm thấy trên đời này không kẻ nào đẹp hơn Đế Cơ Vũ Sa, mỹ mạo của nàng đúng là tuyệt thế vô song.
Cho nên hai người này đều cười mà không nói, ánh mắt nhìn qua Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không như nhàm chán như bọn họ vậy, Vũ Sa chính là yêu nghiệt, mặc dù nàng không thi triển kỹ năng nhưng mị hoặc bản thân chủng tộc cũng có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng thần hồn điên đảo.
Sở Mộ phi thường rõ ràng, Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử là không thể nào ngăn ngừa nổi, trước kia triệu hoán nàng ra ngoài ở trước mặt của bọn họ, hơn nữa bộ đáng thương xin mình giảm nhiệt độ ma diễm xuống.
Điều này cũng không thể trách Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử không có định lực, Vũ Sa có một mặt thiện tính xác thực rất dễ dàng làm cho người ta nổi tâm đồng tình, sau đó trong lúc vô tình quên mặt ác tính của nàng.
Sở Mộ ở chung lâu ngày đã sinh ra tâm phòng bị với nữ nhân này rồi, nàng làm có thể làm hiệu quả mị hoặc lan qua không khí, đổi lại là người nào khác thu được tiên nữ và yêu tinh như vậy khẳng định không qua vài ngày tinh thần đã bị nàng khống chế, biến thành nô lệ của Thiện Ác Nữ Vương.
Thấy Sở Mộ căn bản không có ý triệu hoán Vũ Sa, Diệp Hoàn Sinh cũng bĩu môi, hắn cũng cảm thấy không thú vị, quyết đoán đi tới lều vải ngủ đi, dưỡng đủ tinh thần, ý định bắt được nhiều hơn mấy con Ma Linh.
Dựa theo lời của Liêu Ngữ nói thì mọi người đi xuyên qua khu vực bùn nhão.
Đầm lầy hơi bị dài, muốn hoàn toàn vượt qua là không thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Giữa đường xá bọn người Sở Mộ dùng lịch lãm rèn luyện làm chru, Ly lão nhân khứu giác cũng cực kỳ linh mẫn, hắn chỉ dẫn làm mọi người tìm ra rất nhiều huyền nguyên.
Huyền nguyên đại khái có thể cung cấp cho bọn họ năm mươi huyền vật , loại địa phương này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện đều có thể tìm được.
Một khu vực bùn lầy này giống như biển cả mênh mông, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trong bùn lầy có thứ gì đó đang ở bên dưới, tình cảnh đồ sộ vô cùng khủng bố, không biết có bao nhiêu người có dũng khí dám tới nơi này.
Vũng bùn giống như đại dương mênh mông này là lãnh địa của sinh vật khủng bố, địch nhân vô cùng vô tận từ trong bùn nhão tuôn ra ngoài, đông nghịt.
Bọn người Sở Mộ đứng ở vị trí mà Bạch Hổ ngừng kết thành băng cứng, nhìn qua quái vật từ bốn phương tám hướng trong bùn nhão lao ra ngoài, mọi người cũng hiểu được mạo muội bước vão lãnh địa của sinh vật khác là mạo hiểm.
Niệm chú ngữ, mọi người không dám giữ lại quá nhiều, trong khoảnh khắc này triệu hồi tất cả hồn sủng ra trước mặt của mình.
Quan Hoàng Vương xuất hiện nhưng sinh vật dực hệ hỏa hệ chiến đấu trong đầm lầy tác dụng có hạn, Mục Thanh Y chỉ có thể chui vào trong bầu trời, ở trên không tiến hành công kích sinh vật bên dưới bùn nhão.
Vong Mộng của Sở Mộ cũng bay lên không trung, so sánh với hỏa hệ Quan Hoàng Vương thì vong lôi của Vong Mộng ít bị bùn nhão hạn chế, ít nhất lôi đình của nó có thể khuếch tán.
Hai đại hoàng tộc chiếm lĩnh không trung. Hỏa diễm màu vàng óng ánh nện xuống, giống như núi lửa đồ sộ từ trên không trung nện xuống, hỏa diễm tầng tầng lớp lớp nện xuống đầm lầy.
Thời điểm hỏa diễm mạnh mẽ từ trên cao nện xuống, bỗng nhiên vũng bùn sôi trào, vô số cột nước bùn bắn lên cao, những nước bùn này ngăn cản hỏa diễm của Quan Hoàng Vương đánh xuống.
- Đó là một con chúa tể.
Sở Mộ quét mắt nhìn qua vị trí nước bùn bắn lên.
Cột nước bùn này bắn lên cao hơn một ngàn mét, gợn sóng đồ sộ xuất hiện ở phía đông của mọi người. Kỹ năng cường dại này chỉ sợ chỉ có sinh vật câp chúa tể mới làm được.
Kỹ năng của Quan Hoàng Vương bị vô số nước bùn hạn chế, Vong Mộng lại khong ngừng đối phó đám đại quân trong bùn, lập tức Sở Mộ niệm chú ngữ. Triệu hoán mấy hồn sủng khác ra chiến đấu.
- Tiểu Chập Long, đi ra!
Chú ngữ hoàn thành nhanh chóng, trên mặt đất đóng băng của Sở Mộ xuất hiện đồ án quỷ dị, trong hào quang như ẩn như hiện này lộ ra tiểu Chập Long u lam chậm rãi bay ra.