Một đường thông suốt, ngẫu nhiên gặp được không ít tộc đàn tán loạn, nương tựa vào thực lực của bọn họ không nói hai lời trực tiếp xông qua, một đường thông suốt.
Tuy trong quá trình rượt đuổi không có tộc đoàn quá mạnh nào, nhưng mà số lượng so với cả một quân đoàn như lúc trước thì không có nhiều uy hiếp, năm người phi thường thuận lợi xông qua phiến thung lũng hỗn loạn này, đến chân núi ngọn núi khác.
Thung lũng sau lưng không ngừng vang lên âm thanh ầm ĩ, năm người hiện tại đã đứng chỗ cao, có thể thu toàn bộ phiến thung lũng vào mắt.
Bọn họ nhìn thấy cả tộc đàn đang đuổi theo một thân ảnh đỏ tươi, chín cái đuôi rực rỡ chạy trong bóng tối.
Mà thân ảnh này không ngừng tiếp cận chỗ của bọn họ, nhưng mà có thể nhìn thấy đàn thú màu đen phía sau của nó, khí lãng cuồng dã của đàn thú này năm người cảm ứng được, nếu như bị hãm sâu vào trong đó, không biết phải chiến đấu bao lâu mới có thể thoát thân được.
Tốc độ của tiểu hồ ly cực kỳ nhanh chóng, thú triều màu đen sau lưng của nó đã bị bỏ xa, những Ô Giáp Uyên Thú ngăn cản phía trước không thể làm gì với tốc độ của nó, dần dần đã không ngừng kéo dài khoảng cách với đàn thú.
- Cảnh truy đuổi tráng lệ a.
Đằng Lãng phát ra một tiếng cảm khái.
- Thằng này thật sự chỉ dựa vào một Thất Tội Hồ giết chết kẻ thống trị đàn thú, nhưng lại đường hoàng ương ngạnh chạy trên lãnh địa của đàn thú!
Trầm Mặc co quắp miệng, người bình thường không thể làm ra chuyện này.
- Sở huynh đệ đúng là nhân trung chi long, tại hạ bội phục, bội phục.
Triêu Lãnh Xuyên rất khiêm tốn nói ra.
- Triêu thư sinh, ngươi bội phục người khác đã dùng cái sọt để đựng rồi, hơn nữa giả rất đúng bài.
Bàng Duyệt nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên động một chút là bội phục bội phục, Mục Thanh Y triệu hoán hồn sủng, một khi có kỹ năng đặc thù gì thì hắn sẽ bội phục một phen, quý tộc Bạch Yểm Ma của Trầm Mặc hắn cũng bội phục bội phục, ngay cả Băng Sơn Sư của Đằng Lãng hắn cũng bội phục.
Nhưng mà nói trở lại, lần này Sở Mộ có thể lấy đầu tướng địch trong vạn quânhơn nữa dùng phương pháp bạo lộ nhưng lại dễ dàng vượt qua trùng vây của kẻ địch thoát đi, năng lực ứng biến và bỏ chạy hoa lệ này quả thật làm cho người ta bội phục, nếu không phải thương xuyên bị rượt đuổi, khẳng định không có khả năng ngựa quen đường cũ thế này.
...
Mọi người đi trong thời gian ngắn, Sở Mộ thoát khỏi quân đoàn Ô Giáp Uyên Thú sau đó không lâu đã xuất hiện trước mặt mọi người.
- Thật vui vẻ nha?
Bàng Duyệt tươi cười ngọt ngào trêu chọc Sở Mộ.
- Coi như cũng được.
Sở Mộ cũng không có vui vẻ hay không, ngược lại tiểu Mạc Tà rất lâu không có kích thích như vậy, hưng phấn không thôi lắc lư cái đuôi.
- Sở Mộ, ngươi thật sự không có triệu hoán Bạch Yểm Ma?
Đằng Lãng hỏi một câu.
- Không có.
Sở Mộ nói ra.
- Trong sào huyệt khẳng định có rất nhiều Đế Hoàng cao cấp, ngươi làm sao làm được?
Trầm Mặc đuổi theo hỏi.
Mục Thanh Y cũng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, rất ngạc nhiên Sở Mộ làm thế nào lấy được nội tạng kết tinh của kẻ thống trị.
Sở Mộ cao thâm mạt trắc cười cười, không thể giải thích tốt, dù sao lúc trước tiềm hành hắn lợi dụng năng lực tác tệ của bán ma.
Mục thị gia tộc có phương pháp làm cho sủng vật lột xác nhanh hơn giống như Bất Hủ Tuyền Thủy, cũng là một dạng nước suối sản xuất trong linh địa đặc thù, loại nước suối này gọi là Mục Thị Tuyền, bởi vì suối này chỉ có người Mục thị mới biết.
Mục thị đến thế hệ của Mục Thanh Y chính là nhất mạch đơn truyền, biết rõ nước suối này cũng chỉ có mình Mục Thanh Y mà thôi, phải tới ngày Mục Thanh Y nhận lấy đệ tử mới có thể pha loãng nước suối cho đệ tử của mình.
Sở Mộ cần là nước suối hoàn mỹ cho cấp Đế Hoàng, muốn cho một hoàn mỹ cấp Đế Hoàng phát triển nhanh hơn, như vậy nước suối phải là tinh khiết nhất, hơn nữa số lượng cũng không nhỏ.
Mục Thanh Y tỏ vẻ trong không gian giới của nàng chỉ có gửi một ít, nhưng mà một ít nước suối này đủ cho hoàn mỹ cấp Đế Hoàng tăng từ một đoạn lên sáu đoạn, sau sáu đoạn cần nước suối lớn hơn.
- Nếu ngươi cần thì ra khỏi Yêu Cảnh ta sẽ mang ngươi đi tới nơi sản sinh, ta có một đoạn thời gian rất dài không có đi thu thập, hiện tại có lẽ tồn không ít.
Mục Thanh Y nói ra.
- Ân.
Sở Mộ cũng không khách khí.
Từ một đoạn tăng lên mười đoạn bồi dưỡng bình thường thì không có mười năm thì khó hoàn thành, hiện tại không có thiếu tài nguyên, hơn nữa hồn niệm của Sở Mộ tương đối cao, tìm được hồn sủng thấp đoạn thì tăng lên vùn vụt, nhưng tuy vậy cũng cần thời gian năm sáu năm,
Năm sáu năm dài dằng dặc như thế Sở Mộ không đợi được, nhất định phải tìm một ít linh vật đặc thù phụ trợ
...
Trong hoàng tộc cự sơn không thể dùng khắp nơi có bảo để hình dung, vô số tinh thạch cùng linh mạch làm cho người ta hoa mắt, nếu nhân loại chiếm được ngọn núi này làm của mình, khẳng định sẽ tạo ra được một nhóm lớn cường giả!
Chỉ tiếc những tài nguyên ở chỗ này lại thành tựu cho một đám hồn sủng cao cấp hoang dại, số lượng của chúng vượt qua tưởng tượng của sáu người, thực lực của chúng cường đại tới mức dẫm nát cường giả đỉnh phong của nhân loại là dư xài.
Cách đỉnh cự sơn càng ngày càng gần, những sinh vật kia cấp bậc cũng càng cao, vốn có thể một mình giải quyết một đám, bây giờ đụng phải sinh vật nào cũng cần liên thủ. Như vậy mới có thể tiết kiệm sức chiến đấu lớn nhất.
- Chúng ta sắp tới rồi.
Mục Thanh Y khống chế Mính Tiên Điểu bay xuống, dung nhan tiều tụy mừng rỡ.
Triêu Lãnh Xuyên, Trầm Mặc, Đằng Lãng, Bàng Duyệt cũng đã có chút chết lặng, bọn họ ngẩn đầu nhìn qua ngọn núi lửa phủ đầy tro bụi kia, nhìn thấy mây lửa cuồn cuộn thì tâm tình như được giải thoát!
Lịch lãm rèn luyện thời gian dài như vậy bọn họ mới trải qua lần đầu tiên trong đời, Triêu Lãnh Xuyên cùng Trầm Mặc không nói trước, hồn sủng Đế Hoàng cao đẳng của Bàn Duyệt và Đằng Lãng tiêu hao toàn bộ rồi, nếu như con đường dài hơn một chút thì đoán chừng bọn họ căn bản không có sức triệu hồi hồn sủng ra chiến đấu nữa.
Bầu trời vẫn tối tăm mờ mịt Nhưng mà nhìn qua đỉnh của ngọn núi lại hình thành một đám mây lửa chói mắt, màu sắc đỏ rực này báo hiệu cho bọn họ biết đã tới nơi. Đây là thế giới của địa ngục.
Sáu người đi qua hương lửa nóng, dung nham nóng chảy hiện ra, so với lửa còn nóng hơn nhiều. Trong khe hở của đá mọi người nhìn thấy từng bó lửa lớn.
- Chúng ta còn phải đi lên bao cao nữa đây.
Đằng Lãng quay đầu lại, từ trên cao nhìn qua phong cảnh chung quanh.
Nhưng mà biểu hiện của Đằng Lãng bỗng nhiên cứng đờ, dần dần lại biến thành rung động.
- Các ngươi mau nhìn!
Đằng Lãng chỉ vào đườn chân trời, cả kinh kêu một tiếng.
Mọi người nhao nhao quay đầu, ánh mắt nhìn qua bụi mù của núi lửa, bọn họ nhìn thấy ngọn núi lúc ban đầu kia. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Sơn lĩnh nguy nga lúc trước đã biến thành một điểm lồi lõm, những vết hãm sâu vào của sơn cốc tạo thành một dấu vết...
Những chuyện này không đủ làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Làm cho bọn họ và Đằng Lãng mặt mũi tràn đầy hoảng sợ chính là bên ngoài cự sơn, thời điểm từ trên cao nhìn xuống Trận Cốc thì phát hiện một đồ họa hiện ra trước mặt, trải dài trên cả vùng đất xa xôi.
Tử sắc thiểm điện trở thành họa tiết tươi đẹp điểm xuyến lên bức họa.
Hạp cốc dài hẹp hình thành ký hiệu đặc thù.
Sơn cốc âm u lại dày đặc trận đồ.
Những ngọn núi nguy nha chính là trục điểm của bức họa.
Những đồi núi trên mặt đất chính là giàn giáo cho cả trận đồ, tạo thành một hình ảnh trùng kích thị giác vô cùng đồ sộ.
- Cái này...
Mục Thanh Y đã nói không ra lời, vội vàng mở văn hiến trong tay của mình ra. Nhưng mà sau khi tìm kiếm thì nàng không tìm được đáp án.
- Ngươi muốn tìm có phải cái này không?
Sở Mộ đem vị trí bìa của văn hiến ra, chỉ vào những ấn ký bí mật trên mặt văn hiến.
Mục Thanh Y vội vàng lật qua, liếc mắt nhìn qua huy chương giống như đồ án kia, sau đó lại nhìn qua đồ án khổng lồ trải dài tới tận chân trời.
Mục Thanh Y không ngừng lặp lại động tác này, biểu hiện trên mặt càng ngày càng khiếp sợ.
- Cơ hồ nhất trí!
Rốt cục Mục Thanh Y đã đưa ra kết luận.
- Nói như vậy, chúng ta ở trong Trận Cốc càng nhiều tháng rồi. Không sai biệt lắm chính là đi trong đồ án này?
Trầm Mặc mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
- Vậy bây giờ chúng ta đang đứng ở nơi nào, có phác họa Trận Cốc hay không?
Bàng Duyệt hỏi.
Thời điểm này Đằng Lãng lắc lắc đầu nói:
- Chuyện này có khả năng không lớn, đồ án rậm rạp phức tạp, nhìn thì nói hùa nhưng mà trí nhớ không cách nào nhớ được.
- Thời điểm chúng ta đọc chú ngữ thì tiêu hao hồn lực, còn có một chút chú ngữ nếu cấp bậc không đủ cưỡng ép niệm lên sẽ tạo thành cắn trả đối với chúng ta. Đồng dạng trận đồ cũng là như thế. Đây là phiên bản thu nhỏ của Trận Cốc, đồ án trong đó là mấy vạn chú ngữ tạo thành, mỗi một đồ trận đều có một chú ngữ, muốn ghi chép tiêu chuẩn lại thì đồng đẳng với phải niệm mấy vạn lần chú ngữ. Khắc ấn sư mạnh nhất trong lĩnh vực nhân loại chúng ta cùng thiết trận sư khắc ấn muốn phong ấn sinh vật cấp Đế Hoàng cũng cần thời gian một ngày.
- Còn nữa, đồ án càng nhỏ ngược lại càng không dễ khắc ấn, một khi phạm sai lầm thì chú ngữ bị cắt đứt, phải làm lại từ đầu.
- Cho nên đồ án là phải khắc thành trăm phần trăm. Kỳ thật ấn ký của đồ trận đã chứng minh. Thành Bất Hủ và Phong Ấn Tháp có ghi chép rõ ràng phong ấn bên trong là những thứ gì, hơn nữa là trận phong ấn, phương diện quản lý cũng có hệ thống riêng, ghi chép mỗi trận pháp phong ấn bên trong, những người thiết trận phải đưa hồn niệm của mình vào bên trong.
- Ai, nói nhiều như vậy chính là vì nói cho các ngươi biết, ấn ký đồ án trong tay Mục nữ thần chứng minh đồ án mà chúng ta nhìn thấy là nguyên vẹn, ít nhất đã từng là nguyên vẹn!
Đằng Lãng nói những lời này làm cho mọi người vô cùng nghi hoặc, nếu đồ án văn hiến trong tay Mục Thanh Y không phải miêu tả như vậy, vậy ai có bổn sự lớn như vậy, có thể thu nhỏ cả đồ án khổng lồ lại như vậy!
- Giải đồ án này ta không hiểu lắm, Đằng Lãng ngươi nói đồ án trong Trận Cốc ngụ ý là gì.
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Trận đồ trên thế giới có thể phân thành hai chủng, một loại là dùng để phong ấn sinh vật, thường thấy nhất là phong ấn trận, thành Thiên Hạ thành Bất Hủ cùng thành Vạn Tượng Phong Ấn Tháp chính là loại phong ấn này.
- Một trận đồ khác là chiến trận, loại trận đồ này dùng trong chiến đấu. Lĩnh vực, hoàn cảnh, công kích, phòng ngự, mê huyễn, quấy nhiễu... Ta có thể nói rất trách nhiệm là người biết cách bố trí chúng trên thế giới này rất ít. Ngược lại có chút hồn sủng có kỹ năng phóng xuất ra. Nói như vậy loại trận đồ này cấp bậc vô cùng cao, đối với cấp chúa tể cũng có lực sát thương cực lớn.
Đằng Lãng nói những lời này làm cho Sở Mộ nhớ tới nữ nhân phản bội chạy trốn.
Nữ nhân này dường như hiểu được thiết trận, ban đầu ở thành Hướng Vinh thì thiết lập sát trận, muốn đem Sở Mộ cùng Bạch Yểm Ma một mẻ hốt gọn, đáng tiếc là nàng thất bại.
Hơn nữa nghe Mục Thanh Y miêu tả, nàng bị Đế Cơ thiết hạ bẩy rập cũng rơi vào trong trận đồ hoa cỏ như thế, nếu không thì thực lực của bọn họ không thể làm gì Mục Thanh Y.
- Một loại là phong ấn trận, một loại là chiến trận, nhưng mà ta cảm thấy loại nào thì Trận Cốc thật đáng sợ!
Bàng Duyệt nói xong một hồi toàn thân rùng mình!
Sau khi nhìn qua ấn ký đồ án thu nhỏ của Trận Cốc, lại nhìn qua mấy vạn tiểu trận tạo thành siêu cấp đại trận của Trận Cốc kia.
Nếu đây là một phong ấn trận, khổng lồ như thế cần mấy vạn tiểu trận phong ấn sinh vật cường đại nào?
Nếu đây là một chiến trận, dùng ngọn núi, hạp cốc, vực sâu, địa liệt, nếu miêu tả khái quát thì cường đại ra sao, sẽ sinh ra lực lượng khổng lồ này, dùng xu thế hủy thiên diệt địa để hình dung đều không đủ a?
- Đây chỉ là trận đồ hoang phế thời viễn cổ đấy, nếu tồn tại đến nay thì trận đồ này không phải đùa, tuyệt đối không phải lĩnh vực nhân loại chúng ta nhìn thấy.
Đằng Lãng nói ra.
- Tu hành không chừng mực, càng lên cao càng thấy mình nhỏ bé. Tiền nhân nói không có sai.
Triêu Lãnh Xuyên khẽ thở dài.
Cực hạn của nhân loại là Đế Hoàng đỉnh phong, vượt qua Đế Hoàng chính là cấp chúa tể, mà nhân loại cấp chúa tể lại phi thường có hạn. Trước mắt trận đồ này có công hiệu thế nào không nói, chỉ nói sinh vật cấp bậc như Lôi Đình Cự Nhân chẳng qua chỉ là một sinh vật thức tỉnh trong trận đồ mà thôi, cũng đủ để chứng minh cấp Đế Hoàng đỉnh phong trước mặt trận đồ này vô cùng nhỏ bé/
Bốn người đều cảm thấy ảm đạm, dù sao bất luận là vùi đầu khổ tu hay ngẩng đầu lại phát hiện mình vẫn nhỏ bé đứng ở chân của hồn sủng sư chi đạo cũng cảm thấy như vậy.
- Ai, kỳ thật cấm vực rộng lớn tới mức nhân loại chúng ta không cách nào nhìn rõ được, chúng ta nên ý thức được nhân loại rất có thể đang ở trong một thế giới nhỏ hẹp không đi ra ngoài mà thôi.
Bụi núi lửa tràn ngập trong không khí, bao phủ phạm vi trăm dặm quanh đỉnh núi.
Ánh lửa đỏ tươi phóng lên trời chói mắt kinh tâm, hình thành hỏa liên trên bầu trời cao cao, thỉnh thoảng có đá và dung nham rơi xuống oanh kích lên sơn thể, lưng núi tràn ngập vết thương và những vết nứt nham nhở.
Núi lửa này xao động bất quy tắc, thời điểm sáu người từ trong tràng cảnh rung động này tỉnh lại thì bọn họ nhìn thấy biển lửa kinh tâm động phách trên bầu trời!
Hoa lửa dày đặc, như mộng như ảo, miệng núi lửa biến thành đỏ bừng, ngay cả đồng tử cũng bị ánh lửa chiếm cứ.
Âm thanh nổ mạnh vang lên bên tai, khí tức hủy thiên diệt địa từ trong núi lửa bắn ra ngoài, sáu người không dám dừng lại ở nơi này quá lâu, bọn họ mạo hiểm đi lên trong màn lửa như sao băng kia, chạy lên đỉnh hoàng tộc.
Núi lửa đứng vững, nó vô cùng cao, cao chừng năm ngàn mét, nếu so với thế giới loài người thì nó cao tới mức khủng bố.