Edit: Meimei
Châu Đĩnh cùng Tư Dĩ Hàn quen biết nhau mười năm. Trước kia anh ta là trợ lý của Tư Dĩ Hàn. Sau khi Tư Dĩ Hàn mở công ty thì đưa Châu Đĩnh lên làm vị trí người đại diện nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên anh ta nghe thấy Tư Dĩ Hàn dùng hai từ vĩnh viễn này.
Hứa Hàng là ai? Chu Đĩnh tra xét tư liệu một chút mới biết đến người này. Tiểu nhân vật trong vòng giải trí này, có bắn đại bác cũng không tới sao lại có thể đắc tội với Tư Dĩ Hàn?
Vì thế Châu Đĩnh cầm điện thoại gọi cho Tư Dĩ Hàn: “Hàn ca, tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Không thể.” Tư Dĩ Hàn lời ít mà ý nhiều nói. Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Nội trong vòng năm phút nữa tôi không muốn nhìn thấy kết quả tìm kiếm nào về chuyện này, sẽ cho anh tiền thưởng một năm.”
“Tốt như vậy?” Châu Đĩnh kinh ngạc, làm không được còn có thể có tiền thưởng không?
“Cho cậu về nhà.” Tư Dĩ Hàn chậm rãi nói, lời nói không chút dư thừa. Anh ngả người lui sau dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn Du Hạ. Du Hạ không biết gì vẫn còn đang hăng say gửi tin nhắn.
“Tạm biệt.” Quả nhiên, muốn nghe tiếng người từ miệng của ông chủ là không có khả năng, đời này cũng không thể a.
Chu Đĩnh rất nhanh lăn đi xa.
Tư Dĩ Hàn để điện thoại xuống, giương mắt chống lại ánh mắt của Du Hạ, bốn mắt nhìn nhau.
Du Hạ tự múc cho mình một chén canh gà, đôi mắt xinh đẹp không nhịn được rũ xuống. Hôm nay đây là lần đầu tiên Tư Dĩ Hàn thấy cô cười. Anh có chút khẩn trương, giả vờ đưa tay sửa sang lại áo, nói: “Cười cái gì?”
“Không có gì.”
“Tác phẩm lần này em tham dự tuyển chọn diễn viên?”
Trước đây Tư Dĩ Hàn quả thực không biết Du Hạ là Summer. Tuy rằng đều thuộc ngành điện ảnh nhưng không có lẫn lộn với nhau, không nằm trong một vòng tròn. Tác phẩm của Summer quá trẻ tuổi, thuộc loại yêu thích của người trẻ tuổi, kịch bản mà anh tiếp xúc toàn thuộc loại chín chắn trưởng thành.
Trên đường đi đến khách sạn, Châu Đĩnh nhìn tin tức mới thấy cái mũ mà Summer đang đội giống hệt cái Du Hạ. Tư Dĩ Hạ cầm điện thoại nhìn ảnh chụp, đâu phải chỉ giống nhau, đây chính là Du Hạ. Cái mũ này chính là lúc anh đi Paris đặt làm, độc nhất vô nhị.
“Ừm.”
“Nam chính cần có tiêu chuẩn gì?”
Tư Dĩ Hàn đặt điện thoại xuống bàn, hai mắt rũ xuống.
“Gía trị nhan sắc a.”
Tư Dĩ Hàn: “…”
Du Hạ: “…”
Du Hạ thực sự nói thật, không cần diễn xuất hay dở, chỉ cần đẹp trai là được. Có điều cô nói xong liền cảm thấy hối hận. Này không phải thừa nhận mấy tin tức háo sức của mình là đúng sao, Du Hạ là người có thể mở được cả một hậu cung.
“Thật ra cũng cần phải có kỹ năng diễn xuất nữa.”
Du Hạ bổ sung, kỳ thật kỹ năng diễn xuất cũng không cần cao lắm.
“Hiện tại là thời đại lưu lượng, đa số người hâm mộ các tác phẩm của tôi đều là các cô gái trẻ, vì vậy phải yêu cầu giá trị nhan sắc cao một chút.”
Tư Dĩ Hàn như có điều suy nghĩ, uống một ngụm nước. Một giọt nước trượt xuống dọc theo yết hầu của anh, hầu kết chuyển động lên xuống, nhìn cực kỳ gợi cảm.
Du Hạ cố gắng ổn định lại tinh thần. Ánh mắt của Tư Dĩ Hàn nhìn qua, đáy mắt hiện lên chút sắc bén cùng thâm trầm. Anh đặt ly nước xuống mặt bàn, nói: “Em ngược lại là một người tòng nhất nhi chung*, không thay đổi.”
“Tòng nhất nhi chung*?”
*Tòng nhất nhi chung: câu thành ngữ nói một người phụ nữ phải biết tam tòng tứ đức, chỉ thờ một chồng.
“Trước sau vẫn háo sắc.”
Du Hạ: “…”
Du Hạ vùi đầu xuống uống canh gà. Cô vẫn không đủ dức kháng cự đối với nhan sắc của Tư Dĩ Hàn, lời này có thể nói ra không? Cơm nước xong, Du Hạ đặt thìa xuống, nói: “Tôi đi đây.”
Tư Dĩ Hàn ngước mắt nhìn, Du Hạ nói: “Tôi đi tìm Tô Minh.”
Biệt thự này là nhà cũ của Du gia. Lúc Du gia phá sản thì đã bán đi. Sau khi Tư Dĩ Hàn thành danh thì mua lại. Mấy năm nay Tư Dĩ Hàn rất ít khi trở về đây, Du Hạ đã có thói quen sống một mình. Hiện giờ Tư Dĩ Hàn trở về, cô cảm thấy tiếp tục sống ở đây rất không thích hợp, dù sao hôn nhân của bọn họ cũng chỉ là hư danh.
Du Hạ cầm chìa khóa xe và balo, vẻ ngoài nhìn như rất bình tĩnh nhưng thực tế bên trong cô đang rất hoảng sợ. Ra cửa, lên xe của mình, nắm chặt tay lái mới giúp cô ổn định tâm tình lại.
Du Hạ lái xe ra khỏi tiểu khu mới lấy điện thoại gọi cho Tô Minh. Điện thoại reo thật lâu thì bên kia mới bắt máy. Du Hạ dừng xe bên lề đường: “Tôi có thể đến nhà cô ở tạm hai ngày không?”
“Cô đến công ty đi, có việc gấp.” Tô Minh không hỏi nguyên nhân vì sao Du Hạ muốn qua nhà mình ở. Tô Minh nói: “Vưu Mỹ và Liêu Dương quan hệ với nhau rồi, hiện tại giấy không gói được lửa, bị vạch trần. Chúng ta phải mở cuộc họp thương lượng quyết định bỏ mặc hay bảo vệ.”
Vưu Mỹ là tiểu hoa đán của ảnh nghiệp Hạ Minh, hai năm nay trở thành nữ diễn viên có triển vọng nhất mà công ty muốn nâng đỡ. Liêu Dương là diễn viên phim truyền hình chính kịch, trọng điểm là một người đã có vợ, một người đã có bạn trai. Liêu Dương còn có một đứa con nữa.
Du Hạ ngạc nhiên mở to miệng, nửa ngày mới hỏi được một câu: “Hai người kia làm sao lại có thể lên giường với nhau? Bọn họ cũng chưa từng hợp tác với nhau mà?”
“Sao lại không? Chương trình diễn viên phái diễn xuất (Real Actor) năm ngoái, bọn họ đã hợp tác với nhau. Liêu Dương là người hướng dẫn.”
Tốc độ lên giường lần này có chút nhanh. Trong mắt có tình cảm chính là chi cần một chút xúc tác, một tia lửa điện là lăn lên giường rồi. Mấy kỳ tiết mục, thầy giáo hướng dẫn và học viên ở cùng một chỗ. Nếu hai người đều độc thân thì có thể viết thành giai thoại, nhưng nếu có gia đình thì đây chính là tội đáng phỉ nhổ.
“Tại sao lại bị phát hiện?”
“Phóng viên chụp được ảnh hai người họ cùng thuê phòng khách sạn.” Tô Minh tức giận, lời nói có chút nóng nảy mắng: “Những đối tác với chúng ta đều liên tục gọi điện đến. Bây giờ trong đầu tôi đều toàn là nước.”
Mấy năm trước, bởi vì nghệ sĩ có scandal không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh dự của các công ty làm đại diện cho nên trong hợp đồng sẽ có thêm một khoản quy định nếu nghệ sĩ nào có hành vi cá nhân không tốt, làm ảnh hưởng đến danh dự của công ty thì phải bồi thường cho họ. Vưu Mỹ là nghệ sĩ mà ảnh nghiệp Hạ Minh muốn nâng đỡ, đại bộ phận tài nguyên đều cho cô ta. Giờ gặp phải chuyện này, tiền bồi thường cho mấy công ty đối tác kia sẽ giết chết bọn họ mất.
“Vậy để tôi đến chỗ cô.”
Du Hạ có qua cũng không giải quyết được chuyện gì nhưng bây giờ cô không có chỗ để đi nên cứ vậy thôi. Về nhà đối mặt với Tư Dĩ Hàn? Cô sợ mình không nhịn được nhào vào người Tư Dĩ Hàn, đến lúc đó anh em gì cũng không ngăn cản được.
Lúc Du Hạ đến công ty, công ty đã loạn thành một đoạn. Một mình Tô Minh hai tay cầm hai cái điện thoại di động, miệng thì mắng chửi người. Du Hạ ăn mặc tùy ý, đụng phải mấy nhân viên, bọn họ thấy Du Hạ không mang khẩu trang thì sửng sốt mấy giây, hô: “Hạ …. tỷ.”
Gương mặt của Du Hạ phấn nộn, bọn họ thực sự gọi không nổi cái từ chị này nhưng nếu gọi Hạ tổng lại không đúng, trực tiếp gọi Summer, hình như cũng không đủ tư cách.
Du Hạ gật đầu, đi đến kéo ghế ra ngồi xuống, lấy máy tính xách tay qua nhìn vào khung chat. Phóng viên này một công sư tử ngoạm, muốn giá vô cùng cao, hơn nữa còn là mua về cũng không nhất định giữ được. Du Hạ đặt máy tính về lại vị trí cũ, lấy điện thoại di động ra xem hot search. Hiện giờ tin tức của Vưu Mỹ còn chưa lên hot search, chỉ có một blogger đang hô hào trong tay có tài nguyên lớn.
Chiếm ba vị đầu vẫn như cũ là Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn quá mạnh mẽ, luôn luôn chiếm ở vị trí số một.
Hot search về Hứa Hàng đã biến mất, gõ từ Hứa Hàng cũng không tìm thấy bất kỳ thông tin gì. Du Hạ nghĩ chuyện này có liên quan đến cuộc gọi điện thoại của Tư Dĩ Hàn lúc nãy. Du Hạ và Tư Dĩ Hàn cùng nhau lớn lên, cô có thể hiểu rõ một chút tính tình của anh. Người này rất thích bao che khuyết điểm.
Sau khi Du Hạ phát weibo, fan của cô và antifan của Hứa Hàng đã đánh cho anh ta tơi bời. Du Hạ thật muốn thắp hương cho anh ta. Hứa Hàng GG* rồi.
*GG: Đầu hàng.
Tô Minh vừa mới cúp điện thoại thì lại có điện thoại của công ty khác gọi đến, giọng điệu trong nháy mắt liền trở thành tỷ tỷ tri kỷ ấm áp gió xuân, cô xoay người ngồi xuống ghế, sau đó đẩy một phần văn kiện qua cho Du Hạ.
Du Hạ cầm lấy, thấy đây là danh sách các hạng mục mà Vưu Mỹ đang nhận. Hai cái phát ngôn loại B, một bộ phim truyền hình, một chương trình tạp kỹ <Luyến ái chân nhân tú>. Những hạng mục này đều là hợp đồng tức thì, các điều khoản hiệp ước trong đó không nghiêm khắc như các hợp đồng khác, có thể cứu vãn được.
Tô Minh cúp điện thoại, một hơi uống sạch ly cà phê đã nguội lạnh trên bàn làm việc. Có tiếng gõ cửa, cô lập tực ngồi nghiêm chỉnh lại: “Tiến vào.”
Một mùi nước hoa nồng nặc từ ngoài cửa bay vào. Du Hạ đang đọc văn kiện cũng phải quay đầu lại nhìn. Một người phụ nữ mang kính mát màu đen đang tiến vào. Du Hạ giương mắt. Vưu Mỹ gặp phải chuyện lớn như vậy mà còn có thể đoan chính đi như vậy, tâm tình còn rất tốt nữa. Vưu Mỹ liếc nhìn Du Hạ, sau đó quay đầu đối mặt với Tô Minh: “Tô Minh, hiện tại hot search đang nằm ở vị trí ba mươi, còn đang tiếp tục tăng lên, cô nhanh xử lý đi.”
“Tôi như thế nào xử lý?”
Tô Minh cười lạnh, ném hợp đồng lên bàn, đôi mắt sắc bén, nói:
“Lúc cô cùng người ta vui vẻ với nhau sao không suy nghĩ sẽ có kết cục như thế nào? Ngủ với người già như vậy có cảm giác gì? Phỏng vấn một chút, đại minh tinh.”
Du Hạ cầm ly nước thủy tinh trên bàn uống một ngụm, bộ dạng xem kịch vui.
“Cô đừng nói lời khó nghe như vậy. Anh ấy với vợ đã sớm dọn ra ở riêng, không còn tình cảm gì, chỉ vì con cái mới kéo dài đến tận bây giờ. Anh ấy sẽ ly hôn, chỉ cần qua đoạn này, anh ấy sẽ ly hôn sau đó công khai tin tức ly hôn. Tôi và bạn trai đã sớm chia tay.”
Ngây thơ, Du Hạ nghĩ.
“Tốt lắm, tám trăm vạn, cô thu xếp đi.”
Tô Minh không thèm để ý lời nói của Vưu Mỹ:
“Cho cô toàn quyền xử lý, được không?”
“Nhiều như vậy?”
“Đồng ý thì cô tự xuất tiền, không muốn thì chúng tôi sẽ bồi thường hợp đồng. Những hợp đồng nào cô đã ký, chúng tôi sẽ đền bù. Trước mắt có năm cái hợp đồng trong đó ba cái chưa đến kỳ nên có thể sẽ phải ra tòa giải quyết.”
“Tôi phải xuất toàn bộ tiền?”
“Không phải sao?”
“Lúc tôi kiếm tiền cho công ty, chúng ta là một bản thể, gặp chuyện không may thì liền đẩy tôi ra ngoài. Tô Minh, cách làm việc của cô cũng quá tuyệt đi!”
Mấy năm nay Vưu Mỹ rất nổi tiếng cho nên cô ta vênh váo hất hàm sai khiến Tô Minh giống như Tô Minh là người hầu của cô ta vậy.
“Tôi vẫn câu nói kia, chuyện này cô xử lý đi, làm tốt thì mỗi người chúng ta đều có lợi.”
“Để tôi nói một câu.”
Du Hạ mở miệng nói, giọng của cô mềm mại ngọt ngào phảng phất như kẹo đường. Vưu Mỹ không để trong mắt Du Hạ. Ảnh nghiệp Hạ Minh chủ yếu là do Tô Minh ra mặt, một năm thì đến nửa năm là không thấy Du Hạ cho nên ở công ty Du Hạ chỉ mang cái danh mà thôi.
Vưu Mỹ nhìn Du Hạ, Du Hạ nói: “Những hợp đồng hiện tại cô đã ký, chúng tôi sẽ tìm người thay thế cô, không có vấn đề gì lớn, còn những hợp đồng trước Vưu Mỹ là người chịu trách nhiệm chính, ảnh nghiệp Hạ Minh có thể sẽ đưa bằng chứng cho bên thứ ba phối hợp với pháp luật. Chúng tôi cũng có thể phá bỏ hợp đồng với cô. Tổn hại danh dự công ty cũng là một tổn thất lớn đối với chúng tôi.”
Vưu Mỹ trợn to mắt, hoài nghi mình đã nghe lầm, người này đang nói cái gì vậy?
Du Hạ đứng lên, đem hợp đồng đặt lên bàn, mỉm cười: “Trong vòng giải trí, thứ không thiếu nhất chính là lưu lượng tân binh. Mà tôi, thứ không thiếu nhất chính là năng lực tạo thời cơ cho bọn họ phát triển. Cô là cái thá gì? Dám như tổ tông mà hô to gọi nhỏ với chúng tôi? Ai cho cô lá gan đó?”
Vưu Mỹ tung hoành nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị người khác chỉ mũi mắng liền cảm thấy choáng váng.
“Tôi ghét nhất chính là loại người không tự biết mình.”
Du Hạ cầm chìa khóa xe của mình lên, hất chiếc cằm xinh đẹp của mình lên, nói: “Nói cho cô một tin, cô bị vứt bỏ.”