Edit: Meimei
Buổi tối mưa tạnh, lại phải quay đêm.
Trước đây Du Hạ cảm thấy ban đêm thực nhàm chán, luôn cảm thấy nó đối lập với sinh mệnh. Cô mặc áo khoác quân đội núp bên cạnh đạo diễn xem máy quay. Cảnh Tư Dĩ Hàn đang quay là phải vượt chướng ngại vật 400m.
Vừa mới mưa, nhiệt độ trên núi càng xuống thấp. Tư Dĩ Hàn một thân đồng phục chiến đấu, cả người ướt đẫm. Chướng nại vật 400m của quân nhân chân chính không dễ vượt qua. Anh đã quay ba lần rồi mà Vinh Phong vẫn chưa thấy hài lòng.
Hắn cũng không nói là không hài lòng chỗ nào, chỉ là cảm giác chưa đến.
Cảm giác chưa đến, Tư Dĩ Hàn lại chạy thêm hai lần nữa. Sau khi thêm một lần nữa thì hô dừng. Lưu Hân và Du Hạ đều đồng thời chạy về phía Tư Dĩ Hàn. Du Hạ cầm tay anh, lạnh cóng.
“Nếu không thì trước tiên đừng quay nữa.”
Từ lúc quay cảnh này đến bây giờ vẫn chưa thể thay quần áo. Bùn trên mặt không thể chùi sạch. Du Hạ đưa nước ấm cho Tư Dĩ Hàn súc miệng, hai mắt đều đỏ.
“Em đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Tư Dĩ Hàn hút một ngụm nước ấm, rồi phun ra. Lúc nãy anh té ngã rồi lại lập tức đứng dậy leo lên dọa Du Hạ sợ hãi khóc sụt sùi, không chú ý trong miệng toàn là bùn đất.
“Hiện tại cậu không nhập vai.”
Vinh Phong đi đến đưa kịch bản đến trước mặt Tư Dĩ Hàn, nói:
“Cậu vẫn còn là Tư Dĩ Hàn, không phải là Tưởng Hạo hai mươi bốn tuổi, hoàn toàn không có nhuệ khí của người độc thân.”
Tư Dĩ Hàn xoay người ngồi xuống, nâng mắt lên nhìn:
“Tôi cũng không phải là độc thân.”
Cậu cút đi!
Nhất thời mọi người đều nhìn về phía Du Hạ. Tư Dĩ Hàn cũng ý thức được lời nói của mình sai rồi, nhanh chóng quay đầu nhìn Du Hạ nói:
“Không liên quan đến em. Lại quay thêm một lần nữa. Không sao, đừng lo lắng.”
“Trạng thái này của cậu không đúng, một chút cũng không thấy cậu là người độc thân!”
Vinh Phong thở phì phò nói.
Tư Dĩ Hàn thật muốn đem Vinh Phong đá ra ngoài.
Du Hạ chần chừ mấy giây giữa việc chơi chết Vinh Phong hay rời khỏi đây. Cô đứng dậy, cầm ly giữ nhiệt, cố nén tâm tình:
“Chờ phim được chiếu, em se đi rạp chiếu phim xem. Em đi về nghỉ ngơi đây.”
Cô có đau lòng cũng không làm được gì. Hôm nay quay không xong, ngày mai cũng phải tiếp tục quay. Vinh Phong là người nổi tiếng biết cách làm khổ diễn viên, đối với yêu cầu quay phim đặc biệt cao. Chỉ cần chưa đạt tiêu chuẩn của hắn, diễn viên có bị lăn chết cũng sẽ không ngừng quay diễn lặp đi lặp lại đoạn đó.
Du Hạ đi được một đoạn thì quay đầu lại, đưa nắm đấm lên:
“Cố lên! Tư Dĩ Hàn! Cho phép anh vì công việc mà làm người độc thân, này cũng không tính là phản bội!”
A, thông suốt!
Du Hạ đi rất nhanh, cũng không quay đầu lại. Tư Dĩ Hàn không nghỉ ngơi nữa. Thực sự rất lạnh, không lập tức vận vộng, hắn sẽ bị đông lạnh chết mất.
Du Hạ không về ký túc xá mà tìm chỗ cao, lấy điện thoại di động ra, phóng to màn hình thành kính viễn vọng xem hiện trường. Rất nhanh Tư Dĩ Hàn quay đến lần thứ sáu. Du Hạ che miệng cố nén nước mắt. Trước đây cô đi đều nhìn thấy anh quay phim tương đối dễ dàng, bộ phim thuần túy về người đàn ông trong quân đội này, quá khó khăn rồi.
Du Hạ đăng nhập vào tài khoản phụ của mình, đăng tin mới nhất lên weibo.
Anh tôi là nữ Vương đại nhân:
Trong nháy mắt phía dưới nhảy lên bình luận:
Bình luận này vừa mới đăng lên, trong nháy mắt phía dưới lại tuôn ra không ít bình luận.
Du Hạ cũng không biết còn phải quay bao lâu nữa, bởi vì đã quay đến lần thứ sáu rồi lại tiếp tục quay thêm một lần nữa.
Du Hạ không dám nói loạn cái gì nữa. Tài khoản nhỏ cũng rất dễ bị đưa lên hot search. Dù sao Tư Dĩ Hàn cũng quá nổi tiếng.
Lần thứ tám, cuối cùng cũng qua, toàn phim trường hoan hô. Du Hạ xoa xoa bàn tay lạnh lẽo, nhảy xuống đài cao nhanh chóng chạy về ký túc xá. Ba giờ sáng Tư Dĩ Hàn mới trở về. Tắm rửa. Du Hạ ngửi thấy mùi hương sữa tắm. Anh nằm xuống phía đối diện. Tắt đèn. Du Hạ mở mắt ra nhìn người đối diện.
Mười phút sau, người đối diện hô hấp nhẹ nhàng, lại không có động tĩnh gì. Du Hạ xuống giường, không mang dép, lặng lẽ đi đến bên cạnh giường của Tư Dĩ Hàn. Hít một hơi lấy can đảm. Tư Dĩ Hàn ngủ trên giường, Du Hạ bò qua người anh, nằm xuống phía trong.
Lại đợi năm phút, vẫn không có động tĩnh. Du Hạ xốc chăn của Tư Dĩ Hàn lên. Người nọ mạnh mẽ đè lên người cô, nụ hôn mang theo hơi thở nóng cháy của người đàn ông ập đến. Môi của anh lạnh lẽo nhưng nụ hôn rất nóng cháy.
Du Hạ ôm lấy cổ Tư Dĩ Hàn, thẳng cho đến khi không thở nổi mới buông ra, thở hổn hển:
“Tư Dĩ Hàn.”
“Dùng mũi mà hít thở.”
Tư Dĩ Hàn hôn lên mũi Du Hạ, khàn giọng nói:
“Hiểu chưa?”
“Du Hạ vểnh môi, cổ họng có chút khô:
“Em không có kinh nghiệm phong phú như anh.”
“Em …”
Tư Dĩ Hàn cắn răng, lại nằm xuống:
“Anh chỉ hôn qua em.”
Du Hạ mò lấy bàn tay lạnh như băng của Tư Dĩ Hàn, nắm chặt, cằm dựa vào vai anh:“Em cũng vậy.”
Tay của Tư Dĩ Hàn rất lạnh, chính anh cũng tự cảm nhận được nhưng lại không muốn buông tay Du Hạ ra. Anh liền kéo tay Du Hạ đặt lên ngực mình, vùi trong lớp áo quần.
“Em.”
“Cái gì nha?”
Du Hạ dựa sát, dán mặt lên cổ Tư Dĩ Hàn:
“Dĩ Hàn ca ca.”
“Em với Thương Duệ.”
Tư Dĩ Hàn cảm thấy mình so bì những chuyện này thật không có ý nghĩa, đổi đề tài:
“Không có gì, ngủ đi.”
“Em với Thương Duệ làm sao?”
Trực giác của Du Hạ cảm thấy Tư Dĩ Hàn đang che giấu cái gì đó.
“Không có gì, ngủ.”
Du Hạ gác chân lên đùi Tư Dĩ Hàn. Trong nháy mắt hai người đều cứng đờ. Cái tư thế này. Du Hạ phát dục rất tốt, cả bộ ngực của Du Hạ liền hoàn toán dán lên cơ thể lạnh lẽo của Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn cũng trực tiếp đáp lại.
Không gian yên tĩnh, hô hấp của hai người quấn quýt nhau. Tay của Du Hạ đặt ở vị trí trái tim của Tư Dĩ Hàn, theo nhịp tim của anh đập thình thịch. Một lúc sau, Du Hạ thu chân về, gương mặt nóng hổi.
Người đàn ông không giống như cậu bé. Vào lúc này, cô cực kỳ cảm nhận được Tư Dĩ Hàn là một người đàn ông 28 tuổi khỏe mạnh. Bọn họ ở cùng một chỗ, là phải làm chuyện đó. Cô đã xem trên TV, đọc thấy trong sách, nhưng mà Du Hạ hoàn toàn mờ mịt. Không biết hiện tại bộ dạng của Tư Dĩ Hàn như thế nào?
“Tư Dĩ Hàn.”
“Ừ?”
Du Hạ nhịn khô nóng trên mặt, siết chặt ngón tay Tư Dĩ Hàn, dựa sát vào gần lỗ tai Tư Dĩ Hàn rồi dừng lại.
“Hạ Hạ?”
Tư Dĩ Hàn khàn giọng hỏi, tay trượt xuống bóp eo nhỏ của Du Hạ một cái. Thắt lưng mềm mại tinh tế. Tư Dĩ Hàn cong ngón tay lại:
“Cái gì?”
“Không có gì, thật là nhột.”
Du Hạ rụt thắt lưng lại, nói:
“Đừng có sờ.”
Tay của Tư Dĩ Hàn đã nóng lên. Anh ôm chặt Du Hạ vào lòng.
Ngủ thẳng một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Tô Minh gọi điện thoại đến muốn cô trở về chuẩn bị cho kịch bản chương trình tiếp theo. Hơn nữa hạng mục mới chậm chạp không thấy động tĩnh, đứa con thứ ba của Du Hạ khi nào mới có thể sinh ra đây?
“Cậu gửi kịch bản chương trình vào hòm thư của mình đi. Tôi đã mở máy tính ra rồi, đang viết dàn ý.”
“Bên cô tín hiệu thật tệ. Cô đang ở đâu vậy?”Du Hạ tắt điện thoại, gửi định vị cho Tô Minh.
“Thứ năm cậu nói Tiểu Á mang đồ của tớ đến biệt thự Trường Đảo thành phố H, tớ sẽ đến thẳng nơi quay tiết mục.”
“Cậu vẫn còn ở bên chỗ Tư Dĩ Hàn!!!!”
Tô Minh gầm gừ.
Du Hạ trả lời, kéo màn hình xuống dưới. Hôm qua Thương Duệ gửi email hỏi cô có thời gian hay không, nhưng Du Hạ đang ở trong núi, tín hiệu rất kém, hôm nay mới nhận được.
“Không có.”
Du Hạ không chút lưu tình trả lời.
Thương Duệ gọi điện thoại đến. Du Hạ đi ra cửa nghe điện thoại, tín hiệu ở đây cực kỳ kém. Cô dựa vào lan can nhìn mấy anh lính đang huấn luyện trên sân, lười biếng hỏi:
“Có chuyện?”
“Cậu đang ở cùng với Hàn ca?”
Thương Duệ trực tiếp hỏi.
Du Hạ chần chừ trong chốc lát, nói:
“Không phải bọn tớ đều luôn ở cùng một chỗ sao?”
“Tớ nói là chuyện yêu đương.”
“Đúng vậy, tớ và anh ấy đang hẹn hò.”
Du Hạ có thể thừa nhận mấy năm không theo đuổi Tư Dĩ Hàn được không? Không thể! Đặc biệt là sau khi đạt được Tư Dĩ Hàn, cô càng thêm hùng hồn nói:
“Nếu không thì là gì chứ? Chúng tớ lẽ nào không thể ở cùng với nhau bồi dưỡng tình cảm sao?”
Thương Duệ: “…”
Thương Duệ: Xin lỗi, hắn sai rồi, là hắn đang cùng Du Hạ bồi dưỡng tình thân.
Lúc tham gia tiết mục, Thương Duệ cảm thấy hắn còn có cơ hội. Quay tiết mục xong, hắn vừa muốn gọi điện cho Du Hạ hẹn cô ấy tối nay cùng đi uống rượu, thì bên phía Tư Dĩ Hàn phóng ra tin tức Du Hạ và Tư Dĩ Hàn cùng nhau đi ăn cơm. Sau đó tin tức Du Hạ và Tư Dĩ Hàn cùng nhau trở về biệt thự Trường Đảo lên hot search.
Tư Dĩ Hàn, cái người chó má này!
Chó phách lối, chó không biết kiêng nể gì.
“Tớ có thể mạo muội hỏi cậu một câu, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Thương Duệ hỏi.
Du Hạ không trả lời ngay. Cô đang suy nghĩ có phải Tư Dĩ Hàn đã gửi cái gì không, còn có cả định vị.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn chúc mừng cậu. Lúc nào về mời cơm?”
“Cũng được, để tớ mang theo anh rể đến ra mắt các cậu.”
Du Hạ nói:
“Tuần này quay xong tiết mục, tớ sẽ nói với anh ấy, buổi tối chúng ta tụ tập ở thành phố H.”
Con mẹ nó, anh rể. Thương Duệ nhịn không được mở miệng:
“Tư Dĩ Hàn có nhiều fans hơn tớ. Với loại lưu lượng như anh ấy chắc chắn sẽ không đơn giản công khai chuyện tình cảm. Cậu nói các cậu ở cùng một chỗ rất lâu rồi, lâu như vậy mà không công khai, anh ấy chính là không dám. Cậu có nghĩ tới chuyện đó hay không? Du Hạ, cậu ở cùng với anh ấy. Khi anh ấy nổi tiếng, hai người cũng không thể công khai. Các cậu hẹn hò, kết hôn, đều làm ở những nơi không ai biết. Cậu không cảm thấy ủy khuất sao?”
“Du Hạ, cậu kiêu ngạo như vậy, có thể chịu được ủy khuất này không? Còn có, tớ nghĩ nhân phẩm của Tư Dĩ Hàn thực sự không được, quá kém. Muốn yêu đương hẹn hò thì phải quang minh chính đại. Cướp hợp đồng của tớ, bên ngoài tuyên truyền thay người khác, anh ấy thay ai? Anh ấy chính là muốn làm kỹ …”
“Không phải là cậu đang trách anh ấy cướp hợp đồng của cậu đó chứ? Sau này tớ có tài nguyên sẽ bồi thường cho cậu. Cậu còn mắng người, tớ liền trở mặt.”
Điện thoại di động đột nhiên bị cướp. Du Hạ bất ngờ quay đầu lại nhìn thấy Tư Dĩ Hàn một thân xanh biếc. Mặt anh không chút biểu cảm hộp cơm giữ nhiệt đưa cho Du Hạ. Du Hạ mở hộp cơm ra, hơi nóng của món cháo bốc lên phả vào mặt. Cô cầm cái muỗng khuấy.
Tay Tư Dĩ Hàn lướt qua người Du Hạ vịn lên can lan, ôm Du Hạ vào trong ngực. Du Hạ muốn đi, anh nhấc chân lên chặn Du Hạ lại. Điện thoại màu hồng nhạt của Du Hạ ở trên ngón tay thon dài của anh, càng lộ ra vẻ nhỏ bé của nó. Đôi mắt đen thâm trầm sâu không thấy đáy của Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, giọng nói lạnh lùng:
“Cướp hợp đồng của cậu thì sao? Cậu tự xem mình có đủ tư cách mà cướp đồ của tôi hay không.”
Giọng nói đầu dây bên kia đột ngột dừng lại, Tư Dĩ Hàn nâng cằm, ánh mắt sắc bén, giọng nói lãnh đạm nhưng lười biếng:
“Nếu lại thổi mấy loại gió không yên lòng này bên tai Tiểu Hạ, lần sau sẽ đánh gãy không chỉ là chân cậu đâu.”
Bị khiêu khích bởi chuyện bị đánh gãy chân – nỗi đau vĩnh viễn của Thương Duệ, hắn nghiến răng nghiến lợi, hít sâu lấy hết can đảm:
“Con mẹ nó! Tư Dĩ Hàn, đừng có quá đáng! Lúc đó còn nhỏ tôi không đánh được anh, hiện tại có bản lĩnh thì đến đây! Đánh một trận! Chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Tín hiệu kém làm chất lượng cuộc gọi điện thoại kém. Người ngoài đều có thể nghe thấy âm thanh trong điện thoại.
Du Hạ ngẩng đầu:
“Thương Duệ muốn sống chết tranh giành hợp đồng hạng ba sao? Liều mạng như vậy?”
Tư Dĩ Hàn nhấn vào mở cuộc gọi video trên điện thoại, giơ bàn tay thon dài lên, cúi đầu xuống hôn một cái.