Edit: Meimei
Tư Dĩ Hàn dừng chân quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Du Hạ:
“Con rết?”
“Anh cho rằng em không phân biệt được hai con này sao?”
Tư Dĩ Hàn nắm tay Du Hạ, kéo cô ra đằng sau lưng mình:
“Nó ở đâu?”
“Cửa phòng vệ sinh.”
“Em đừng vào.”
Trên người Tư Dĩ Hàn có mùi rượu rất nhạt. Mùi hương của anh len lõi vào mũi Du Hạ. Du Hạ dừng bước:
“Không biết nó có bò lên giường được không nữa.”
Tư Dĩ Hàn lui về, ánh mắt ý nói không thấy gì cả, anh nhìn Du Hạ:
“Không có gì cả.”
“Hay là bò xuống dưới giường rồi.”
Du Hạ lùi về phía sau, giương mắt lên nói:
“Tối nay e ngủ ở phòng anh, có thể chứ?”
Tư Dĩ Hàn trầm mặc.
“Vậy em về thành phố S đây.”
Ngón tay tinh tế trắng nõn của Du Hạ chỉ đống áo quần trên giường nói:
“Anh lấy quần áo cho em đi.”
Trên giường là có áo quần và cả nội y màu đen của Du Hạ, không có hoa văn mà chỉ đơn giản một màu đen. Tư Dĩ Hàn nhíu mày bước nhanh đi ra ngoài:
“Em tự lấy đi.”
“Em sợ, nhỡ con sâu bò lên chân em thì làm sao bây giờ?”
Du Hạ đi theo Tư Dĩ Hàn vào phòng anh. Phòng của Tư Dĩ Hàn không lớn như phòng cô, anh để phòng ngủ chính cho Du Hạ. Căn phòng này được trang trí hết sức trang nhã, áo quần được xếp chỉnh tề đặt ở một bên, cẩn thận tỉ mỉ.
“Sâu không ăn thịt người.”
Tư Dĩ Hàn đi vào tìm khăn lông lau khô tóc.
“Nhưng mà vẫn rất đáng sợ.”
Du Hạ đá dép lê ra, leo lên ngồi trên giường của Tư Dĩ Hàn. Bộ độ giường có màu lam đậm, chân của Du Hạ vừa trắng vừa tinh tế, đặt trên đó vô cùng chói mắt.
“Vậy tối nay em ngủ ở đây, anh qua phòng bên cạnh ngủ.”
Tư Dĩ Hàn lấy bộ quần áo trong tủ mặc vào.
“Lỡ như ở phòng của anh cũng có sâu thì sao?”
Đôi mắt to trong suốt của Du Hạ cứ như vậy nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn, hùng hồn nói.
“Anh ở bên ngoài chờ em tắm, em tắm xong anh lại đi. Em sợ trong phòng tắm có sâu.”
Lúc nhỏ Du Hạ cực kỳ bám dính Tư Dĩ Hàn. Lúc Tư Dĩ Hàn làm bài tập, cô sẽ ngồi trên giường anh vừa ăn đồ vặt vừa đọc truyện tranh, chân nhỏ ở trên giường lắc qua lắc lại. Vì vụn đồ ăn và rác thức ăn vương vãi khắp nơi nên dẫn đến kiến bò lên. Lúc đó cô liền gào góc bám lên cổ Tư Dĩ Hàn nói có chết cũng không xuống.
Du Hạ ở trên giường Tư Dĩ Hàn đọc truyện tranh, chơi game. Toàn bộ thời cấp ba của Tư Dĩ Hàn, biển học vô bờ, quay đầu lại đều là Du Hạ.
Lúc đó bọn họ ngủ với nhau, chủ yếu là do cái người Du Hạ này không nói đạo lý. Lúc nhỏ vừa ham chơi vừa đần độn nhưng nội tâm đen tối lại đặc biệt nhiều. Vì chơi game mà nửa đêm chuồn vào phòng Tư Dĩ Hàn, dời máy tính của anh đến đầu giường, chăn thì trùm trên đầu, ngón tay thì gõ cạch cạch trên bàn phím.
Chơi mệt rồi thì nằm ngủ trên giường của Tư Dĩ Hàn luôn. Tư thế ngủ của cô giống như con lười vậy. Đầu thì gối trên lưng Tư Dĩ Hàn, tay thì ôm hông của anh.
Lần cuối cùng bọn họ đồng sàng là vào ngày thứ tư sau khi Du mẹ qua đời. Du Hạ khóc mệt nên ngủ luôn trên ghế salon. Tư Dĩ Hàn ôm cô về phòng, không nỡ bỏ cô lại một mình, anh liền bồi cô ngủ ba tiếng. Anh cẩn thận đặt báo thức, phải rời đi trước khi Du Hạ tỉnh.
Anh không thể khẳng định anh sẽ luôn luôn lí trí như người máy được. Anh là người, có máu có thịt. Anh cũng sẽ có lúc không kiềm chế được.
“Em đi tắm đi.”
Tư Dĩ Hàn ngồi xuống ghế salon, chân dài duỗi thẳng, vuốt lại áo choàng tắm.
“Anh ở đây chờ em.”
Du Hạ tắm rửa xong, lau người sạch sẽ, không cẩn thận làm rơi quần lót xuống dưới đất, mặt đất toàn là nước lên nó hoàn toàn ướt nhẹp. Du Hạ nhìn thấy quần lót bị ướt không mặc được nữa nên cô mặc áo ngủ vào, trong đầu nghĩ Tư Dĩ Hàn không có biến thái đến nỗi ngay cả quần lót cũng chuẩn bị cho cô chứ, cái này rất xấu hổ nha.
Không có quần lót, Du Hạ cảm thấy không an toàn. Cô mặc đồ ngủ đi ra. Tư Dĩ Hàn đã thay bộ đồ ngủ pijama sọc dọc, anh ngồi dựa vào ghế salon gọi điện thoại. Không biết đầu bên kia nói gì mà sắc mặt của anh cực kì khó nhìn, sau một hồi anh mới nói:
“Được rồi, ngày mai tôi qua đó.”
“Hàn ca.”
Tư Dĩ Hàn giương mắt lên.
Tóc Du Hạ rất dài đã được vấn lên, lộ ra cái cổ mềm mại tinh tế trắng nõn của thiếu nữ. Gương mặt lúc này vừa mới tắm xong nên sạch sẽ sáng sủa.
“Hửm?”
Tư Dĩ Hàn nặng nề nhìn cô.
“Chỗ này của anh có cái đó không?” Tư Dĩ Hàn nhướng mày:
“Cái gì?”
“… Quần lót dùng một lần.”
Tư Dĩ Hàn nhíu mày nhìn Du Hạ. Khoảng nửa phút sau anh bỗng nhiên đứng dậy, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua người Du Hạ, đến cửa thì chợt quay đầu lại hỏi:
“Cái đó của con gái …. có size không?”
Tư Dĩ Hàn nghĩ với tư cách làm anh trai thì tuyệt đối không thể chuẩn bị nội y cho Du Hạ. Dù sao anh cũng phải giấu kín tâm tư của mình.
“Anh muốn đi ra ngoài mua sao?” Anh uống rượu mà.”
Du Hạ nhắc nhở.
“Uống rượu không được lái xe.”
Du Hạ vừa nói, đôi mắt to long lanh như lạc vào trong sương mù, mê hoặc quyến rũ.
“Anh nói Lưu Hân đi mua.”
Tư Dĩ Hàn cầm điện thoại di động lên.
“Lưu Hân là nam.”
Du Hạ nhịn không được nóng nảy nói:
“Anh để một người đàn ông xa lạ mua quần lót cho em?”
Tư Dĩ Hàn: “…”
Vẻ mặt của Du Hạ biểu thị em rất thất vọng về anh nhìn Tư Dĩ Hàn. Cô khoan thai ngồi xuống ghế salon, tư thế ngồi rất ưu nhã. Tư Dĩ Hàn quay đầu nhìn về phía cửa, phi lễ chớ nhìn.
“Vậy anh gọi trợ lý của em đi mua.”
Tư Dĩ Hàn nhấn mạnh:
“Em nghỉ ngơi sớm đi, anh qua phòng bên cạnh.”
“Anh đồng ý quay về nhà họ Tư rồi?”
Du Hạ loay hoay cắm điện máy sấy tóc, cũng không nhìn Tư Dĩ Hàn hỏi. Tiếng máy sấy tóc vừa mới bắt đầu chạy liền lập tức bị tắt đi, trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Vốn Du Hạ không thích nói về đè tài này. Cô không thích Tư gia, cũng chưa bao giờ hỏi đến. Nhưng trong lòng luôn luôn có một cái gì đó mắc lại, làm cho cô rất khó chịu.
Trưởng tôn Tư gia ở Kinh đô, tam đại căn chính mao hồng*, bao nhiêu người tâng bốc anh, không chỉ bởi vì anh là siêu sao Tư Dĩ Hàn, diễn xuất tốt, giọng hát hay, quán quân phòng bán vé mà còn có một nguyên nhân rất lớn khác, anh chính là trưởng tôn của Tư gia a. Ai dám đụng chạm anh? Chính là muốn tìm chết.
*Căn chính mao hồng: ý chỉ người xuất thân danh giá, có điều kiện giáo dục sinh trưởng tốt, hào hoa phong nhã, ăn no mặc ấm đại loại.
Trần Hồng bị Tư Dĩ Hàn đánh, hắn ở thành phố S nổi danh là phú nhị đại, gặp phải tôn tử Tư Dĩ Hàn cũng cong đuôi bỏ chạy.
Tư Dĩ Hàn mở cửa phòng ngủ vang lên một tiếng rất nhẹ. Anh mở hộc tủ lấy ra một bao thuốc lá, hơi cúi đầu, môi mỏng ngậm điếu thuốc. Chiếc bật lửa màu bạc ở trên đầu ngón tay anh nhẹ nhàng di chuyển, tách một tiếng, một ngọn lửa màu xanh hiện lên chiếu sáng gương mặt lạnh như băng của anh. Anh đốt cháy đầu điếu thuốc.
“Ừ.”
Tư Dĩ Hàn ném bật lửa về lại trong hộc tủ. Du Hạ quay đầu lại nhìn anh. Tư Dĩ Hàn tự nhiên tựa người vào tủ, chân dài hơi mở. Khói thuốc lượn lờ trong không khí, đường nét gương mặt anh tuấn của anh càng thêm rõ ràng.
Du Hạ mở máy sấy tóc, không hỏi nữa.
Tư Dĩ Hàn hút xong điếu thuốc, dập tắt nó trong gạt tàn, sau đó anh mới trầm thấp nói:
“Tư gia có lực, tiện nghi này, anh không có lý do gì mà không chiếm.”
Năm đó lúc công ty gặp chuyện không may, bởi vì bố không muốn liên lụy đến mẹ và cô mà tự sát trong tù. Du Hạ lúc đó mười bảy tuổi, được cưng chiều nuôi nấng trong suốt mười bảy năm, chỉ trong một đêm, mọi thứ đổ sập. Tin tức về gia đình cô ùn ùn kéo đến, phá sản rồi tự sát. Truyền thông liên tục áp sát mục tiêu là người Du gia, ngay cả Tư Dĩ Hàn cũng không buông tha.
Năm đó Tư Dĩ Hàn gạt người Du gia tham gia chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc. Vừa khéo Du gia cũng chính là người tài trợ chính cho chương trình này. Tư Dĩ Hàn dùng thực lực của bản thân mang về giải quán quân, sau bị mọi người nghi ngờ dựa vào Du gia mới được giải đó. Sau khi Tư Dĩ Hàn xuất đạo thì không ngừng có người cắt câu lấy nghĩa chế giễu, bịa đặt Du gia là hậu đài của Tư Dĩ Hàn. Du gia suy bại, Tư Dĩ Hàn bị mắng chửi.
Sau đó trong một đêm toàn bộ đều bị biến mất. Một tập đoàn lớn như vậy bị phá sản, Du gia ngoại trừ Du Trọng Hải thì những người còn lại đều không có tên tuổi gì. Tư Dĩ Hàn đưa Du Hạ ra nước ngoài học, che giấu thân phận cho Du Hạ. Những việc này nếu dựa vào thế lực lúc đó của Tư Dĩ Hàn thì chắc chắn một mình anh không thể làm được.
“Em rất để tâm?”
“Có chút.”
Du Hạ nói:
“Anh có thể sấy tóc cho em được không?”
“Không thể.”
Tư Dĩ Hàn trực tiếp cự tuyệt:
“Đi ngủ sớm chút đi, đừng có suy nghĩ lung tung. Mặc kệ anh họ gì, anh vĩnh viễn là người của Du gia, em là người quan trọng nhất đối với anh.”
Du Hạ nắm chặt máy sấy tóc nhìn Tư Dĩ Hàn. Là người quan trọng nhất. Tim Du Hạ đập thình thịch. Cô vểnh môi, giương mắt lên:
“Vậy anh không muốn sấy tóc cho người quan trọng nhất sao?”
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt, anh bước nhanh ra cửa còn tiện tay đóng cửa lại.
Du Hạ vốn còn muốn lừa Tư Dĩ Hàn ngủ cùng với cô, kết quả ngay cả quần lót cũng không có mà mặc. Này quá xấu hổ a. Hiện tại chạy theo Tư Dĩ Hàn nói cô muốn ngủ với anh, có khi nào anh đạp một cước đá cô ra khỏi cửa hay không.
Du Hạ nằm trên giường, vùi mình trong chăn, cô lướt app mua hàng trên mạng. Chuyện mất mặt như vậy làm sao cô có thể để cho người khác biết chứ? Nói chuyện tình thú với Tư Dĩ Hàn thật sự không giống như nói chuyện với người bình thường.
Du đại tiểu thư, mặt mũi có giá trị hơn vàng, sao có thể dễ dàng vứt hết mặt mũi như vậy được chứ.
Du Hạ gửi tin nhắn weixin cho Tư Dĩ Hàn:
Tư Dĩ Hàn: …
Du Hạ lại nằm mơ, trong mơ là cái ngày mà bố cô qua đời. Tiếng sấm cuồn cuộn, cô ở trên giường giật mình tỉnh dậy, vội vàng chạy xuống lầu thì ngã vào trong lòng Tư Dĩ Hàn. Cả người cô đều là mồ hôi, tay nắm chặt người Tư Dĩ Hàn:
“Anh có thấy bố em không? Em nằm mơ …”
Tư Dĩ Hàn cố sức ôm chặt cô lại, cánh tay anh vòng qua người cô, nước mắt thấm ướt cổ Du Hạ.
Chớp hiện lên làm sáng cả một vùng trời, sau đó từng tiếng ầm ầm vang lên, bầu trời lại rơi vào màn đêm mờ mịt. Ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng hạt, Tư Dĩ Hàn khàn giọng nói:
“Ông ấy đi rồi.”
Du Hạ khóc khàn cả giọng, cô cắn cánh tay của Tư Dĩ Hàn, nỗi đau không khống chế được tan vỡ.
“Hạ Hạ, anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ dùng cả đời này bảo vệ em!”
Lồng ngực Tư Dĩ Hàn nóng cháy, cánh tay hữu lực ôm chặt lấy Du Hạ nói.
Du Hạ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Căn phòng một mảnh màu trắng. Chim chóc ngoài cửa sổ líu lo hót. Du Hạ mở miếng btj mắt ra. Điện thoại di động dưới gối rung ong ong. Du Hạ đưa tay lấy di động thì nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cái túi.
Là nhãn hiệu nội y nổi tiếng. Du Hạ cầm nghe điện thoại di động, lại nghiêng người qua cầm lấy cái túi.
“Hạ Hạ, hôm qua cậu và Hàn ca ở với nhau?”
“Không phải mỗi ngày tớ đều ở với Hàn ca sao? Tớ ở cùng với Hàn ca 15 năm rồi.”
Du Hạ mở túi ra, bên trong là hai bộ nội y được xếp gọn gàng, đã được tháo nhãn mác. Còn có một tờ giấy nhắn nữa. Du Hạ nằm xuống giường cầm lấy mảnh giấy đọc.
Chữ viết của Tư Dĩ Hàn cũng giống như ngoại hình của anh vậy. Hai chữ ngắn gọn nhưng bộc lộ rõ tính cách của anh, mãnh mẽ, khinh cuồng.
“Đã giặt.”
Vị đại ca này có chết cũng thích sạch sẽ.
Quần lót không có size nhưng áo ngực thì có size. Tư Dĩ Hàn không hỏi size mà làm sao có thể mua được? Du Hạ ném di động sang một bên, đứng dậy mặc thử, quả nhiên rất vừa vặn.
“Dù vậy, nhưng mà, tối hôm qua hai người ở biệt thự Trường Đảo bị chụp rồi.”
Động tác mặc quần áo của Du Hạ dừng lại, suy nghĩ trong chốc lát, cô nhếch miệng nói:
“Vì vậy, tin tức hiện tại là Summer ở chung với Tư Dĩ Hàn?”
“Tiêu đề của hot search là Tư Dĩ Hàn băng giá cùng một cô gái xa lạ trở về biệt thự Trường Đảo. Cả đêm cô gái không đi ra ngoài, không có tên Summer.”
Giọng nói của Tô Minh truyền đến:
“Du tổng, tên của cậu là cô gái xa lạ.”