"Đừng, Yến Tuy, anh đừng chết, anh đừng bỏ lại mình em."
Thân thể Mạnh Đình không tự chủ run rẩy lên, cậu muốn khắc chế, nhưng lại không cách nào khắc chế, sợ hãi và vô thố của cậu hoàn toàn bại lộ bên ngoài, dường như trong nháy mắt này, thế giới của cậu đều u tối xuống, dường như cậu bị toàn bộ thế giới ruồng bỏ vậy.
Cậu hốc mắt ửng đỏ, nhưng lúc này, cậu lại không rơi được nước mắt, không phải là không thương tâm, mà là quá thương tâm, thương tới cực hạn, ngược lại không khóc nổi.
"Đình Đình......" Yến Vũ đi tới, trên tay ông bị chút thương, nhưng so với vết thương súng trên ngực Yến Tuy, hoàn toàn không đáng nhắc tới, ông đến gần hai bước, cúi người nói, "Đình Đình, chúng ta trước tiên đưa Yến Tuy đi cấp cứu, con đi theo, ta sẽ cho các con một cái công đạo!"
Thần sắc Yến Vũ bi thống mà ẩn nhẫn, nhưng vẫn như cũ không bắng một phần mười, một phần trăm của Mạnh Đình, bi thống của ông là có thể làm cho những người đứng xem theo đó động dung, theo đó cùng khó chịu.
Yến Vũ dứt lời tiếp tục đi lên phía trước, muốn trước tiên ôm lấy Yến Tuy, nhưng ánh mắt Mạnh Đình chợt ngẩng lên, sắc bén lạnh lùng kia, làm cho ông dừng lại, đột nhiên liền không dám làm bừa.
"Ai cũng không được chạm vào anh ấy!"
Mạnh Đình nói, lại hít sâu hai cái, cậu trong nháy mắt từ trong hoảng hốt của cơn ác mộng, trở lại thực tế so với cơn ác mộng còn muốn đáng sợ hơn, hiện tại điểm tựa duy nhất chống đỡ của cậu, là Yến Tuy còn có thể cấp cứu trở lại.
Cậu cúi người bế Yến Tuy lên, chờ bảo an và Yến Vũ đi mở đường, cậu nhìn về phía ống kính nói, "Tôi mặc kệ là ai hại Yến Tuy, tôi đều sẽ làm cho hắn trả giá gấp mười gấp trăm lần."
Sát ý trong lòng Mạnh Đình vào giờ khắc này đạt tới cực hạn, trong ánh mắt lạnh lùng kia, mang theo căm hận khắc cốt, khí thế và ánh mắt kia đều đủ dọa người.
Mạnh Đình nói xong ánh mắt lại rơi vào trên người Yến Tuy, ánh mắt cậu chợt nhu hòa trong chớp mắt, thanh âm cậu đề thấp chút, so với lúc trước còn muốn xác định hơn, "Yến Tuy, anh đừng sợ, bất kể là sống, hay là chết, em đều sẽ ở bên anh."
Nếu như Yến Tuy chết rồi, cậu sẽ giúp anh báo thù, sau đó đi theo anh. Cậu sẽ không bỏ qua cho người đã làm hại Yến Tuy, nhưng cũng sẽ không lưu luyến thế giới không có Yến Tuy.
Mạnh Đình không có phát giác lúc cậu nói xong những lời này, con người Yến Tuy nhẹ nhàng giật giật, thậm chí anh còn thử đi ôm Mạnh Đình một chút, nhưng bởi vì có vài nguyên nhân, anh muốn cũng không thể làm được.
Xung quanh bọn họ vẫn như cũ lộn xộn, rất xa tựa hồ còn có thanh âm xe cảnh sát và xe cứu thương truyền đến, nhưng những cái này đều bị Mạnh Đình tự động ngăn cách bên ngoài, cậu ôm Yến Tuy không cho bất cứ ai gần người.
Mà Hà trạch xung quanh đã bị bảo an và truyền thông nghe tin mà tới bao vây lại.
"Đình Đình, đi vào, chúng ta trước tiên băng bó cho Yến Tuy, rồi đưa nó đi bệnh viện." Hà Việt nhìn Mạnh Đình, trong mắt hiện lên chút lo lắng cùng đau lòng, bởi vì có chút nguyên nhân, Mạnh Đình lại không biết kế hoạch của bọn họ!
Yến Vũ còn đang do dự Mạnh Đình có phải dựa theo yêu cầu của Yến Tuy hay không, đang nghiêm túc diễn, nhưng Hà Việt biết, loại quyết tuyệt và bi thương này của Mạnh Đình, không phải là diễn xuất, cậu đại khái là thật sự cho rằng Yến Tuy bị thương, cho rằng anh liền sẽ chết......"
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, y vẫn phải diễn tới cùng, "Đình Đình, nghe lời!"
Thanh âm Hà Việt nghiêm túc chút, trong ánh mắt hoảng hốt của Mạnh Đình, mới nhìn thấy y, cậu nhìn về phía Hà Việt, những đau thương và sợ hãi kia trong nháy mắt lại tràn ra chút, "Hà cha, Yến Tuy bị thương, Yến Tuy anh ấy sẽ chết."
"Sẽ không, sẽ không, con phỉ tin tưởng, nó không nỡ rời bỏ con." Hà Việt đẩy xe lăn đi tới, ngữ khí mới cường ngạnh chút, lại bởi vì Mạnh Đình nhẹ nhàng xuống, Mạnh Đình như vậy thật sự quá làm cho người ta đau lòng.
Mạnh Đình hơi gật đầu không thể nhận ra, cậu ôm Yến Tuy tới trong phòng Hà Việt, nhưng mới buông người xuống, cậu đã bị Yến Tuy ôm lấy, sắc mặt Yến Tuy có chút không tốt, lúc này, anh hẳn là phải hôn mê, dù sao thuốc Cổ Lê cho đủ để làm giả, trong đó cũng bao gồm hôm mê bất tỉnh "tất nhiên" phải có.
Nhưng Hà Việt có thể nhìn ra được, Yến Tuy làm sao cảm giác không ra, anh tích trữ sức mạnh lâu như vậy, mới để cho anh vào lúc này ôm Mạnh Đình, "Đình Đình, anh không sao, thật xin lỗi."
Cuộc nói chuyện buổi chiều, tất nhiên là anh hiểu lầm, "biết" của Mạnh Đình chỉ là biết Hà Việt muốn trở lại Hà gia, căn bẩn không phải biết kế hoạch tối nay của bọn họ.
Nhưng Mạnh Đình thật sự bị dọa sợ tớ, cậu nghe được lời của Yến Tuy, sắc mặt vẫn như cũ không có biến chuyển, hoặc là nói, cậu vẫn không thể tiêu hóa ý tứ chân chính sau những lời này của Yến Tuy, cậu chỉ cho rằng Yến Tuy đang an ủi cậu.
"Yến Tuy, anh đừng nói chuyện, anh sẽ không có chuyện gì, anh nhất định sẽ không có chuyện gì." Thân thể Mạnh Đình cứng ngắc, chút kiên cường lúc trước cậu có kia, lại trong lời nói hữu khí vô lực của Yến Tuy, đánh tới vỡ nát.
Hà Việt đẩy xe lăn đi lên, muốn tiếp tục giải thích cho Mạnh Đình, nhưng cửa phòng bị đẩy mạnh, Yến Vũ mang theo bác sĩ y tá đến, Yến Tuy được chuyển lên cáng, Mạnh Đình đi theo sát.
Yến Vũ nhẹ nhàng lắc đầu với Hà Việt, Hà Việt mấp máy, cuối cùng không nói nữa, mà Yến Tuy cũng rốt cục dưới tác dụng của thuốc, triệt để hôn mê.
Xe cứu thương mang theo Mạnh Đình và Yến Tuy gào rú mà đi, Yến Vũ ở lại Hà gia thanh toán kẻ tham dự trận ám sát này bị bắt được, cùng với kẻ trợ giúp bọn họ hỗn tới yến hội.
Mà truyền thông trên mạng tin tức về gia chủ Yến thị Yến Tuy bị bắn trọng thương, đã ùn ùn kéo đến, thậm chí còn có một vài tin đồn nói, Yến Tuy đã không trị thân vong, vài tấm hình của Mạnh Đình và Yến Tuy, đồng dạng chảy tới trên mạng, dẫn tới thảo luận rất lớn.
Diêm Uẩn Sinh và Tô Tư Vũ ở Lê thành xa xôi cũng nhận được tin tức, mục tiêu nguyên định của bọn họ là Yến Vũ hoặc là Mạnh Đình, hiện tại biến thành Yến Tuy trúng thương, Diêm Uẩn Sinh cảm thấy là một tin vui ngoài ý muốn, Tô Tư Vũ lại có chút thất vọng, dù sao hắn cảm thấy hắn tự tay hủy diệt một truyền kỳ.
Tiêu gia Bắc thành bên kia Tiêu lão gia tử lưu lại Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang, là muốn bọn họ ở nhà trấn giữ, tùy thời ứng biến, ông và Ninh Châu tự mình tới Hải thành, rốt cuộc ông cũng không tin Yến Tuy sẽ chết như vậy, nhưng thần sắc của Mạnh Đình hoàn toàn không phải giả, ngay cả bọn họ trong lòng cũng tin 5-6 phần.
Trong số bác sĩ ở trong bệnh viện chờ đợi, có hai mang khẩu trang chính là Cổ Lê và Chân Hàm, bọn họ tiếp nhận qua Yến Tuy, lại bị thần sắc của Mạnh Đình dọa nhảy một cái, Chân Hàm ngữ khí hơi kỳ quái hỏi, "Chị dâu nhỏ, anh làm sao vậy?"
"Anh không sao, anh có thể bồi Yến Tuy không?" Mạnh Đình nhìn Chân Hàm, ánh mắt mang theo chút cầu xin, cánh cửa này vừa đóng lại, cậu sợ cậu không nhìn thấy Yến Tuy nữa.
"Vào đi, anh bị dạo sợ?" Chân Hàm nghi ngờ hỏi, chờ Mạnh Đình đi vào, y đóng cửa lại, mà Cổ Lê bên kia đã đang tiêm cho Yến Tuy, Chân Hàm đi tớ, cởi áo khoác của Yến Tuy xuống, tiếp theo là áo dệt kim, nhưng trong áo dệt kim còn có một áo ba lỗ màu đen và áo lót màu trắng.
Đó cũng không phải là áo lót bình thường, mà là áo chống đạn, trên áo chống đạn, còn treo một túi máu, cho nên chút máu trên ngực Yến Tuy kia, Mạnh Đình bịt làm sao cũng không bịt được.
"Được rồi, mọi người tối nay đều vất vả rồi, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi." Cổ Lê nói liền đem một vài dụng cụ thu lại.
Mạnh Đình đại khái còn có chút phản ứng không kịp, cậu tốc độ cực chậm cực chậm đi tới, cậu đầu tiên là sờ má Yến Tuy, sau đó lại ở ngực anh sờ sờ, xác định nơi đó chỉ dính vết máu, không có chân chính bị thương, cậu mới chậm rãi ngồi ở trên ghế Chân Hàm đưa đến cho cậu.
Cậu cứ như vậy nhìn Yến Tuy thật lâu thật lâu, cậu đang suy nghĩ gì, cũng không ai biết.
Chân Hàm và Cổ Lê nhìn nhau, kinh ngạc trong mắt bọn họ đều lóe lên mà qua, nhưng bọn họ cũng không biết trong đó xảy ra nhầm lẫn gì, ngay cả muốn giải thích, cũng không biết bắt đầu giải thích từ đâu, mà bộ dáng Mạnh Đình cũng không giống như là có thể nghe vào lời của bọn họ, bọn họ cũng tìm cái ghế ngồi xuống, chờ Yến Tuy tỉnh.
Ý chí muốn thanh tỉnh của Yến Tuy vốn rất mạnh, mới qua khoảng 30 phút, mắt anh giật giật, mắt liền mở ra, anh chống lại ánh mắt Mạnh Đình, tim anh bỗng nhiên nghẹn lại, mà ánh mắt Mạnh Đình cũng theo anh ngẩng lên.
"Đình Đình......" Yến Tuy nhẹ nhàng gọi một câu, sau đó đưa tay ôm người tới trong ngực, thấy Mạnh Đình không có kháng cự, tim anh mới hơi hơi buông lỏng chút, "Xin lỗi, anh cho rằng Hà Việt nói với em rồi."
"Anh không tốt, anh đáng chết, anh vậy mà......"
"Anh cái gì?" Mạnh Đình rốt cục đáp lại, cậu dựa vào Yến Tuy, cực kỳ cực khổ mới nhịn được loại kích động muốn ôm Yến Tuy, cậu tiếp tục mở miệng nói, "Yến Tuy, đừng nói chết......"
Không chỉ có nói đến, ngay cả nghĩ tới Yến Tuy có thể sẽ chết, cả người cậu cũng muốn cùng chết theo.
"Được, anh không nói, anh không nói," Yến Tuy đáp lời, tự trách trong mắt không cách nào tự đè xuống, anh quá khốn nạn rồi, thế nhưng làm ra sai lầm như vậy, làm cho Mạnh Đình cho rằng anh thật sự bị súng bắn, thật sự gặp phải nguy hiểm tính mạng.
"Xin lỗi, Đình Đình, xin lỗi, xin lỗi......" Yến Tuy lặp lại lời này, ngoại trừ cái đó, anh không biết còn có thể nói cái gì.
"Không sao, Yến Tuy, anh còn sống, liền không sao cả."
Mạnh Đình đáp lại, tay cậu chậm rãi giơ lên, cuối cùng ôm lấy Yến Tuy, cậu đại khái là có chút tức giận có chút phẫn nộ, nhưng cuối cùng là không nỡ, cuối cùng là cảm thấy may mắn, chỉ cần Yến Tuy còn sống, cái gì khác cũng không quan hệ.
Yến Tuy nghe vậy ngực và cổ họng nghẹn tới càng lợi hại, anh nhu nhu gáy Mạnh Đình, lại nghiêng đầu hôn hôn người, không có tiếp tục nói xin lỗi như vậy nữa, Mạnh Đình bị kinh sợ, không phải là mấy câu xin lỗi, mấy câu đảm bảo là có thể an ủi.
"Bốn ngày trước......" Yến Tuy từ chỗ Đặng Vũ biết, Diêm Uẩn Sinh mua sát thủ tới giết Yến Vũ, anh nói với Yến Vũ để cho anh chú ý nhiều, tốt nhất là không cần chạy ra ngoài Yến trạch, thậm chí trước đó mấy ngày anh tăng cường cảnh vệ bên cạnh mọi người trong nhà, bao gồm Mạnh Đình.
Nhưng hai ngày sau, Hà Việt tới tìm anh và Yến Vũ, nói y muốn về Hà gia.
Chỉ có ban ngày làm tặc, không có đạo lý ban ngày đề phòng tặc, Diêm thị động loại tâm tư này, bọn họ khó lòng phòng bị, chỉ có triệt để giải quyết Diêm thị, giải quyết Diêm Uẩn Sinh và Tô Tư Vũ, bọn họ mới có thể trải qua cuộc sống an bình chân chính.
Anh bàn kế nhiều lần, mới xác định kế hoạch tối nay.
Diêm Uẩn Sinh muốn giết Yến Vũ, cho Yến Tuy đả kích, như vậy bọn họ liền cho hắn và Diêm thị một kinh hỉ lớn hơn nữa, so với Yến Vũ, Diêm Uẩn Sinh rõ ràng càng kiêng kỵ Yến Tuy, Yến Tuy bị bắn, sống chết không biết, Diêm thị mới có thể chân chính đem giấu đầu lòi đuôi của nó lộ ra.
"Sát thủ Diêm Uẩn Sinh phái tới lúc vừa tiến vào Hải thành đã bị Đặng Vũ khống chế lại, người tối nay nổ súng là Đặng Vũ, anh trước khi bị bắn đã uống thuốc Cổ Lê cho anh."
Súng là súng thật, một phát súng kia cũng là thật sự bắn trúng ngực Yến Tuy, nhưng anh trước đó đã mặc áo chống đạn, buộc túi máu, lại uống thuốc, làm cho đặc trưng thần sắc của anh hoàn toàn phù hợp với đặc chất của người trọng thương sắp chết.
Cánh tay Yến Vũ bị súng bắn thương, cũng là một phần trong kế hoạch, người diễn khóc lóc rơi nước mắt, tức giận đau thương, vốn định chính là Yến Vũ, buông lời tàn nhẫn cũng là ông. Bọn họ chưa từng nghĩ qua để cho Mạnh Đình tham dự vào, bọn họ biết Mạnh Đình căn bản sẽ sẽ không diễn kịch.
Sở dĩ trước khi bắt đầu kế hoạch, Mạnh Đình phải bồi Hà Việt trở về phòng, chờ chuyện đều xong rồi, cậu có thể ra ngoài.
Nhưng thiên tính vạn tính, lại không tính tới Yến Tuy sẽ hiểu lầm ý tứ của Mạnh Đình, trực tiếp bỏ sót mắt xích kế hoạch anh cẩn thận nói cho Mạnh Đình biết, phản ứng của Mạnh Đình hoàn toàn xuất phát từ bản tâm, làm cho hiệu quả kế hoạch này, vượt ngoài dự tính.
Nhưng cho dù Yến Tuy có thể biết hiệu quả như vậy, anh cũng sẽ không làm như vậy, giờ phút này trong lòng anh tràn đầy tự trách và đau lòng, so với làm cho Mạnh Đình thương tâm sợ hãi, anh tình nguyện tổn hao nhiều tâm tư hơn, nhiều thời gian đi đối phó Diêm thị hơn.
Mạnh Đình tựa vào trong ngực Yến Tuy, chặt chẽ mà ôm lấy người, bên tai cậu là lời của Yến Tuy, nhưng cậu tựa hồ nghe hiểu, lại tựa hồ vẫn như cũ không thể nghe hiểu, rất lâu sau đó, cậu mới chậm rãi thở ra một hơi, tới lúc này cậu mới xách định Yến Tuy thật sự không có chuyện gì.
"Yến Tuy," Mạnh Đình nhẹ nhàng gọi một câu, cắt đứt báo cáo tỉ mỉ của anh.
Yến Tuy ôm lấy Mạnh Đình, đáp lại khẽ gọi của cậu, "Anh ở đây."
"Yến Tuy......" Mạnh Đình lại tiếp tục gọi một câu.
"Anh ở đây." Yến Tuy lại lần nữa đáp lại, anh biết Mạnh Đình là muốn thông qua phương thức này, để xác định tồn tại của anh.
Mạnh Đình gọi từng câu, Yến Tuy lần lượt mà đáp lại.
_________________
Chỉ còn 10 chap thôi các thím ạ =.= Sau bộ này tui mong sẽ gặp lại mọi người ở hai dự án kế tiếp của tui:********