Sủng Hôn Hào Môn

Chương 19



Lông mi Mạnh Đình tại nụ hôn nhẹ của Yến Tuy run rẩy, còn chưa nhắm mắt lại, cậu liền lại trợn to hai mắt, trong đôi mắt kia mang theo một chút mới lạ, cậu thoáng ngẩng mặt, cọ cọ khuôn mặt Yến Tuy, thần sắc Yến Tuy ngừng lại, nghiêng mặt đi, môi Mạnh Đình cũng theo đó lướt qua môi anh.

Quá nhanh quá nhẹ quá đột ngột, cơ hồ khiến người ta cảm thấy nụ hôn này là một ảo giác, Yến Tuy hít sâu một hơi, một ngón tay xoay đầu tiếp tục ngẩng lên của Mạnh Đình lại, thuận tiện cũng đè xuống nhịp tim đột nhiên đập lỡ nhịp đã có chút lúng túng của anh.

Trong đôi mắt Mạnh Đình vẫn thuần khiết như cũ, bất quá nụ hôn trên trán của Yến Tuy, không cẩn thận chà nhẹ, khiến cậu phát hiện phương thức biểu đạt còn thân mật hơn cả ôm.

"Chờ em khỏe rồi, em lại hôn anh, em sinh bệnh, không thể lây bệnh cho anh."

(Con editor: *quắn quéo* *cào tường*)

Mạnh Đình nhẹ giọng lẩm bẩm, lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu rốt cục sinh bệnh rồi, vừa nãy trải qua như vậy cực kỳ hao tổn tinh thần, được Yến Tuy ôm lấy, được cảm giác ấm áp an toàn vây quanh, không bao lâu, cậu liền ngủ mất.

Yến Tuy nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạnh Đình hồi lâu, sau khi xác định cậu đã ngủ, anh mới đưa tay xoa môi mình, trôi qua lâu như vậy, xúc cảm mềm mại kia vẫn như cũ khắc sâu rõ ràng trong đầu, mâu sắc của anh dần dần u ám, bên tai ửng đỏ, nụ hôn này đối với ảnh hưởng của anh thật sự vượt ngoài dự tính.

Ánh mắt anh dời khỏi đôi môi Mạnh Đình, lại duỗi tay nhu nhu mi tâm cau lại của cậu, đều là đau lòng, chút tâm tình kích động kia liền cũng theo đó biến mất, anh tiếp tục ở bên giường trông coi một lát, mới xuống lầu tìm những thứ kia, rồi sau đó nói với Lí Dập tình huống của Mạnh Đình.

"Cái này khả năng khó xử lý......" Sinh bệnh lại không thể uống thuốc, đây là cảm mạo chịu đựng phần lớn có thể khỏi, nhưng sau này nếu bị bệnh khác, thực sự không thể chịu đựng vượt qua được.

"Cậu giúp tôi thử nghĩ biện pháp một chút, liên lạc với vài bác sĩ tâm lý, tôi trước tiên gặp một chút rồi nói."

Anh muốn hiểu rõ hơn một chút tình huống, tình huống của Mạnh Đình căn bản không thể gấp.

"Thuốc tây không thể uống, thử chút thuốc Đông y xem?"

Lí Dập nhìn bộ dáng cau mày của Yến Tuy, đề nghị với anh thử xem, bình thường, anh học Tây y, thật sự rất ít đề cử Trung y với người khác, nhưng Mạnh Đình đây không thể không có biện pháp.

"Nếu không thử một chút dược thiện (*) đi, tôi học qua từ lão thái thái." Cô Vương đột nhiên chen lời nói, bà vừa mới nhìn thấy Mạnh Đình đã cảm thấy cậu cần hảo hảo tẩm bổ, mà bà nội đã mất của Yến Tuy làm dược thiện vô cùng tốt, cô Vương đi theo trợ thủ, cũng học được không ít.

((*) dược thiện: thực phẩm có khả năng chữa bệnh)

"Cũng được," Yến Tuy nghĩ tới bộ dáng ăn ngon của Mạnh Đình, cảm thấy đề nghị này coi như có thể tiến hành.

Cô Vương bận rộn rời đi, Tiêu bá tiễn Lí Dập trở về, Yến Tuy ở phòng khách ngồi một lát, trở về phòng tiếp tục trông Mạnh Đình.

Anh mang laptop tới, ngồi trên ghế sa lon bên giường làm việc, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy Mạnh Đình.

Mà cậu cũng tiếp tục vù vù ngủ, giống như chính cậu đã nói, cậu ngủ, quả thực rất biết điều, không hề nhúc nhích, nhưng mặt mũi nhíu lại, cũng không ngủ quá tốt.

Thời gian không sai biệt lắm tới 5 giờ, Yến Tuy buông máy tính xuống, tiến lên, kéo chăn đắp tới cằm của Mạnh Đình xuống, lại duỗi tay nhu nhu tóc cậu, "Tỉnh, ăn chút gì rồi ngủ tiếp."

Mắt Mạnh Đình chậm rãi mở ra, sau khi khôi phục trấn tĩnh, cậu chậm rãi ngồi dậy, sau đó dựa tới trong ngực Yến Tuy, thanh âm khàn khàn, mang theo chút khó chịu cùng ủ rũ, "Em đã chết rất nhiều lần."

Mạnh Đình nói chính là nói thật, nhưng lời này lại khiến Yến Tuy hiểu rằng cảm thụ của cậu quá khó khăn, cậu chỉ đang gặp ác mộng, "Nói cái gì vậy, em không hảo hảo ở bên anh ư."

Anh vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Mạnh Đình, tận lực khiến cậu dễ chịu hơn chút, "Em muốn ăn trong phòng, hay là xuống dưới lầu ăn với anh?"

"Dưới lầu đi, em muốn cùng một chỗ với anh." Cậu lưu luyến cọ cọ Yến Tuy, nghĩ đến sau này đều có thể cùng một chỗ với Yến Tuy, tâm tình của cậu liền từ từ dễ chịu, buổi tối, cậu còn phải để Yến Tuy ôm cậu nhiều hơn chút.

Yến Tuy mở hành lý Mạnh Đình mang đến ra, đổi cho cậu một bộ quần áo nhẹ nhàng, lại dẫn cậu tới phòng vệ sinh rửa mặt, anh mới dắt người xuống lầu, mà Mạnh Đình hai kiếp cũng chưa từng được người chiếu cố qua như vậy.

Cậu lặng lẽ quan sát Yến Tuy, hình như anh có chút phiền, cậu bình thường sẽ kịp thời ngăn cản, nhưng động tác của Yến Tuy không quá thuần thục, mà từ đầu tới cuối không có bất kỳ chút biểu hiện không kiên nhẫn nào ra, hay là nói, anh đã bắt đầu nhạc tại kỳ trung (*) rồi.

(Nhạc tại kỳ trung: thích làm chuyện gì đó, cũng ở trong đó đạt được niềm vui)

Hai người tay nắm tay đi xuống, khiến cô Vương và Tiêu bá không nhịn được nhìn nhiều thêm 2 cái, nhưng bọn họ lập tức liền bưng đồ ăn lên.

"Hai người không ngồi xuống cùng ăn hả, nhiều món ăn như vậy, tôi và Yến Tuy khẳng định ăn không hết."

Cái bàn rất dài bày đầy một nửa, cậu và Yến Tuy hai người, ăn hết món ăn không ăn cơm cũng ăn không hết, huống chi cậu hiện tại còn bị bệnh, ít nhiều sẽ ảnh hưởng một chút tới thèm ăn.

"Tiêu bá, cô Vương ngồi xuống cùng nhau ăn đi."

Yến Tuy bình thường chỉ ăn bữa sáng ở nhà, chính là không để ý bọn họ cùng nhau ăn, cơ hội như vậy cũng không nhiều, Mạnh Đình đề nghị cũng không có chỗ nào không đúng. Cô Vương và Tiêu bá thoáng chần chờ một chút, liền đi tới ngồi xuống.

Chỉ có Mạnh Đình và bọn họ cùng nhau ăn thì không sao cả, nếu Hà Uyển ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không như thế.

Mạnh Đình ngồi bên tay trái Yến Tuy, anh tự mình mở dược cổ trước mặt Mạnh Đình ra, lại cẩn thận đánh giá phản ứng của Mạnh Đình, "Đây là dược thiện cô Vương chuẩn bị, em xem một chút có thể ăn được hay không, ăn không được không cần miễn cưỡng."

Mạnh Đình sáp lại ngửi ngửi, sau đó nheo mắt lại, "Thơm quá a."

Tiêu bá và cô Vương thần sắc đều nghiêm túc lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô Vương treo lên nụ cười hòa ái, "Thích thì ăn nhiều một chút, cô Vương tôi cũng là chút bổn sự này."

Mạnh Đình cầm lấy muỗng, ánh mắt quét tới mọi người đều nhìn chằm chằm mình, mắt cậu lại trợn tròn một độ cong, "Bắt đầu ăn sao?"

"Ăn đi," Khóe miệng Yến Tuy không nhịn được ngoắc ngoắc, cầm lấy đũa gắp vài miếng thịt, một ít rau tới trong đĩa của Yến Tuy, sau đó anh mới tự mình ăn.

Mà Mạnh Đình cũng rốt cục uống dược thiện cô Vương đã chuẩn bị tới trong miệng, ngửi có chút mùi thuốc, nhưng vào miệng cũng không khó uống, cậu uống liền mấy thìa, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.

Cậu căn bản không cần phải vươn đũa gắp thức ăn, món ăn trong mâm mới ăn được 1 nửa, Yến Tuy liền thêm vào.

Tiêu bá và cô Vương mặc dù chưa gắp thức ăn cho cậu, nhưng loại hòa khí này cũng không khó cảm thụ, loại ăn cơm này hoàn toàn bất đồng với trong nhà cũ của Mạnh gia, cũng không giống với tự cậu ăn một mình.

Cậu nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn về phía Yến Tuy vẫn trầm ổn như núi, "Chờ em khỏi bệnh rồi, em cũng gắp cho anh."

Mạnh Đình vốn là cũng không biết làm thế nào mới coi là đối tốt với một người, nhưng hiện tại có người đối tốt với cậu, cậu liền cũng có thể học theo. Yến Tuy đối tốt với cậu thế nào, cậu cũng liền như thế.

Mạnh Đình mặt mũi cong cong, ngữ khí bộ dáng trịnh trọng, hết sức thuận mắt, Yến Tuy khẽ gật đầu một cái, khóe miệng lại tiếp tục câu lên.

Ánh mắt Mạnh Đình nhìn chăm chú trên bàn, lại quay đầu lại tha thiết mong chờ mà nhìn Yến Tuy, "Em muốn ăn cà kia, ăn với cơm đặc biệt ngon."

"Được," Yến Tuy nhấc cánh tay dài lên, liền gắp cho Mạnh Đình một đũa lớn, cậu quả nhiên lại ăn thêm nửa bát cơm.

Lúc cậu muốn ăn chén cơm thứ 4, Yến Tuy ngăn cản, "Buổi tối còn có dược thiện, không nên ăn quá no."

Mạnh Đình xoa bụng, cậu đúng là ăn no, nhưng đĩa cà còn dư lại chút nước canh, cậu cảm thấy bỏ đi thật đáng tiếc, nhưng cậu còn chưa nghĩ ra phải nói với Yến Tuy thế nào, Yến Tuy lại nói.

"Ăn nửa bát nữa."

"Vâng." Mạnh Đình lập tức liền cười với Yến Tuy, mà khiến Yến Tuy thay đổi quyết định, cũng là bởi vì anh biết Mạnh Đình sẽ cười với anh như vậy mà.

Thiếu niên 17 18 tuổi, bữa tối ăn 3 chén cơm, thật sự không quá kỳ quái, mặc dù cậu còn sinh bệnh, cô Vương và Tiêu bá đều đặc biệt hài lòng, hảo cảm đối với Mạnh Đình thẳng tắp tăng lên, trẻ con ngoan rất dễ nuôi nha.

(À làm đến đoạn này tui mới phát hiện gọi cô Vương nhưng vẫn để nguyên Tiêu bá hơi kỳ kỳ nên tui sẽ đổi lại theo kiểu Việt Nam là gọi bác Tiêu)

Mạnh Đình ăn no gần như nửa ngồi liệt trên ghế salong trong phòng khách, cậu híp mắt, ôm bụng, lại rất hưởng thụ loại cảm giác ăn cơm no này, cảm giác Yến Tuy cho cậu ăn cơm no lại càng thích.

(Sao tui cảm giác ẻm Đình bị gả vào nhà anh Dậu thế này =.=")

Yến Tuy đi tới, còn chưa mở miệng nói gì, Mạnh Đình liền nghiêng người lên phía trước ôm lấy hông anh, đầu xù ghé vào trước bụng anh, Yến Tuy đưa tay nhu nhu, suýt chút nữa quên lời muốn nói.

Lúc sau, Yến Tuy mới nói, "Chúng ta đi bộ một lát, thuận tiện anh dẫn em đi dạo."

"Vâng," Khuôn mặt Mạnh Đình dán lấy tây trang của anh chà chà, sau đó mới buông người ra, cậu ngước mắt nhìn về phía Yến Tuy, mà Yến Tuy cũng đưa tay ra với cậu, ánh mắt cậu cũng từ khuôn mặt Yến Tuy dời đến tay anh vươn ra.

Mạnh Đình cũng không tiếp tục do dự, cậu bỏ tay phải của mình vào trong lòng bàn tay anh mở ra, được anh cầm lấy, sau đó cũng sẽ cầm lại, động tác rất tự nhiên, nhưng kỳ thực lại rất không bình thường, đối với Mạnh Đình đối với Yến Tuy đều vậy.

"Sau này ăn cơm no, không thể lập tức ngồi xuống."

Mặc dù Mạnh Đình đầy mặt bộ dáng thỏa mãn, rất đáng yêu, nhưng đối với thân thể không tốt lắm, anh cũng cần phải quản cậu.

Mạnh Đình ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nghiêng đầu mong đợi nhìn Yến Tuy, "Vậy sau này chúng ta đều có thể tản bộ cùng nhau sao?"

"Ừ, cùng nhau," Dư quang của Yến Tuy quét tới Mạnh Đình, có thể có một người như vậy luôn theo anh tản bộ đến già, đây là chuyện trước kia anh chẳng bao giờ nghĩ tới, nhưng lúc này nhìn Mạnh Đình, lại cảm thấy không tệ, hoặc là nói là mong đợi.

Nhưng ngoài mong đợi, còn có chút giữ lại, dù sao...... Mạnh Đình quá nhỏ, tương lai của bọn họ quá dài, cậu sẽ nguyện ý đi theo anh bao lâu đây.

Mạnh Đình đột nhiên dừng bước lại, Yến Tuy cũng dừng lại nhìn cậu.

"Yến Tuy."

"Hả?"

"Em nghĩ thông suốt rồi."

Đường nhìn ban đêm chỉ đủ bọn họ nhìn nhau rõ ràng, nhưng cũng đủ rồi.

"Anh nói em là bảo bối, là bởi vì anh thích em đúng không." Mạnh Đình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình không có tính chất đặc biệt của bảo bối, nhưng Yến Tuy đã nói như vậy rồi, cũng chỉ có thể là như thế.

Cậu thích anh, cậu không phải bảo bối trong mắt người người, mà là của Yến Tuy.

Mạnh Đình nói khóe miệng vung lên, cậu tiến lên một bước, nắm lấy tay còn lại của Yến Tuy, trịnh trọng mà nói, "Anh cũng là bảo bối của em."

Nói cách khác, chính là, em cũng thích anh như vậy nha.

________________

Cái thời tiết nóng kinh khủng này khiến tui lười quá =.="

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv