Ba tháng sau. Trong cung Hoài Nam Vương, điện Ngô Đồng.
“Chủ tử, ngài không thể chân trần ngồi trên đó được.” Một thị nữ áo xanh xinh đẹp mang theo một đôi giày chạy về phía nữ tử áo trắng trên xích đu.
Nữ tử nằm sấp trên bàn đu dây nghe thấy tiếng Thạch Lưu hét to, vuốt vuốt mi tâm, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đâu phải ta không mặc quần áo, ngươi không cần lớn tiếng như vậy.”
Thạch Lưu vừa rồi vẻ mặt còn lo lắng, nghe thấy lời cô gái nói thì trên mặt lập tức trở nên kinh ngạc. Lúc này, Hoa Dũng vẫn luôn ngồi xổm ở một bên cắt tỉa hoa đột nhiên cười ha ha, nói với Thạch Lưu: “Vậy mà ngươi còn nói ta vô lại, ta thấy trong vương cung Hoài Nam này không có ai vô lại hơn chủ tử đâu.”
“Hoa Dung, nhất định kiếp trước ngươi không nói gì, cho nên kiếp này ngươi mới nhiều chuyện như vậy.” Nữ tử áo trắng đi chân trân xuống từ trên bàn du dây, bàn chân trơn bóng khéo léo giẫm lên thảm cỏ xanh mơn mởn đi về phía Thạch Lưu.
“Bây giờ nàng ấy mới có thể nói, trước kia hầu hạ tại Ngự thư phòng, Vương thượng vừa lại gần, nàng còn sợ tới mức không nói nên lời, làm gì có chuyện nhanh mồm nhanh miệng như bây giờ.” Thạch Lưu cười một tiếng, thấy nữ tử chậm rãi đi tới thì lập tức ngồi xổm người xuống, hầu hạ nàng đi giày.
Hoa Dung phản bác: “Không phải Vương thượng đang xuất chinh bên ngoài sao? Nghe nói sẽ về trong hai ngày nay, đến lúc đó thấy chủ tử tỉnh không biết sẽ có vẻ mặt gì nhỉ? Ta rất tò mò, tiến cung đã nhiều năm như vậy rồi, ta còn chưa thấy Vương thương cười lần nào!”
“Nói nữa thì ta sẽ cho người xé rách miệng của ngươi.” Nữ tử áo trắng trừng mắt liếc, nâng váy đi tới ghế dựa trên sân nhỏ.
Hai nha đầu muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Người này đúng là một người thú vị. Nhớ ngày đó, Vương thượng ôm một nữ nhân cả người là máu vội vàng đưa vào điện Ngô Đồng, lại điều hai người từ Ngự thư phòng tới hầu hạ, có thể thấy rõ địa vị chủ tử của cô gái này. Trước kia thấy vẻ mặt chủ tử lạnh lùng, hai người còn tưởng rằng nàng là một người không dễ ở chung, ai ngờ sau khi tỉnh lại chính là kẻ dở hơi.
...
Kẻ dở hơi trong miệng Thạch Lưu và Hoa Dung, chính là Thẩm Hành Vu ba tháng trước có đại nạn mà không chết. Vết thương ở ngực bởi vì thuốc tốt nên hồi phục rất nhanh, chỉ có điều, nàng rất ngạc nhiên, Hoài Nam Vương kia rốt cuộc là ai, tại sao lại cứ nàng, với độ hiểu biết về thuốc của nàng, dược thảo khởi tử hồi sinh không phải là vật bình thường. Thẩm Hành Vu lật khắp đầu mình vẫn không thể nào nhớ nổi mình biết Hoài Nam Vương lúc nào.
“Chủ tử, nhanh, nhanh, ngoài thành truyền tới cấp báo, quân đội của Vương thượng đã trở lại, còn nửa canh giờ nữa sẽ tới. Ngoài đường dân chúng đang hoan nghênh đấy!” Thạch Lưu mặc cung trang màu đỏ vội vàng chạy vào.
Hành Vu ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: “Thạch Lưu, chúng ta có thể xuất cung sao?”
Vẻ mặt Thạch Lưu hơi chậm lại, lắc đầu.
Hành Vu đứng dậy, vuốt ve ống tay áo, lười biếng nói: “Sao lại không được?”
“Hả? Chủ tử, Vương thượng sắp về rồi, ngài không vui sao?” Thạch Lưu trừng mắt, vẻ mặt tò mò.
Hành Vu xoay người, mái tóc dài đen đến eo rủ xuống như thác nước, nàng vừa muốn nói chuyện đã bị một tiếng trầm đục sau lưng truyền tới làm kinh hãi. Nàng quay đầu lại thì thấy một nam nhân áo đen đeo đao quỳ một gối trước mặt mình, mặt nạ bạc che trên mặt hắn, thần bí và lạnh như băng.
“Cô nương, bây giờ chủ nhân muốn gặp ngài.” Mặc dù giọng nói của Hắc Ưng cực kỳ lạnh lùng, nhưng trong lời nói có tôn kính giống như với Vương thượng, làm cho Thạch Lưu chấn động.
“Không phải hắn đang ở ngoài thành sao?” Biểu hiện của Hành Vu rất là bình tĩnh.
Hắc Ưng không trả lời mà nhảy dựng lên sau đó bắt lấy Hành Vu phi lên, Hành Vu còn chưa kịp kinh ngạc đã nghe Hắc Ưng lạnh lùng nói một câu: “Cô nương, đắc tội.” Sau đó bắt lấy người không còn bóng dáng. Cho tới khi ngay cả một chấm nhỏ cũng không lấy, lúc này Thạch Lưu mới thất kinh chạy vào trong điện.
Từ nhỏ Thẩm Hành Vu đã bị Thẩm thừa tướng ném ở Vong Ưu Cốc học y với sư phụ, y thuật là số một nhưng võ công thì không thể nhắc tới. Cho nên khi nàng bị bóng đen ôm bay tới bên ngoài tòa nhà hình tháp thì đúng là đã được hưởng đãi ngộ của Lăng Ba tiên tử.
“Cô nương, thỉnh vào bên trong thay đổi trang phục.” Hắc Ưng thả Thẩm Hành Vu xuống đất, sau đó đẩy cửa ra dấu mới về phía Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu có chút ngây ngốc, đang định hỏi vì Hắc Ưng vẫn lạnh lùng nói: “Cô nương, thời gian cấp bách, xin ngài hãy phối hợp.”
“Chẳng lẽ Vương thượng của các ngươi muốn ta ăn mặc đẹp trước khi giết ta à?” Nàng đột nhiên lên tiếng hỏi.
Khuôn mặt hai mươi mấy năm không đổi của Hắc Ưng không kiềm được, khóe miệng hơi run rẩy, sau đó mới đáp: “Chủ nhân sẽ không làm hại ngài.”
“Được rồi.” Thẩm Hành Vu bán tín bán nghi đi vào, đi tới một nửa lại đảo trở về, hỏi nam nhân mặt nạ một câu: “Thật sự không phải muốn chặt đầu ta chứ?”
Khóe miệng lại run lên, Hắc Ưng ‘Vâng’ một tiếng.
Hắc Ưng vẫn luôn thủ ở bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía cửa thành. Hai bên đường cái bách tính đã đứng để hoan nghênh, trên lầu hai của tửu lâu và trà quán cũng đầy ắp người. Trong tiếng hoan hô của đoàn người, “Rắc” một tiếng, cửa thành mở ra, một tuấn mã trắng tinh chậm rãi đi vào mắt mọi người.