Đến gần chiều, bữa tiệc kết thúc, buổi lễ thành, khách khứa về cả, lúc này Lâm Thiên Tú bị đám người hầu trong biệt thự sớm đưa về chính phòng tân hôn, sau đó đám người hầu liền lui ra ngoài.
Trong phòng lớn thênh thang chỉ còn lại một mình Lâm Thiên Tú, một lát liền có tiếng đẩy cửa vào, là Lục Quấn Hạo. Hắn vừa vào liền ngồi xuống bên cạnh với người ngồi trên giường, đôi mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm người kia, không biết là đang nghĩ cái gì.
"Này..." Lâm Thiên Tú vẫn còn khăn voan trên đầu, cái tư thế cùng cái khăn trên đầu nãy giờ cậu vẫn chưa có mở ra, mà suốt buổi lễ Lục Quân Hạo cũng không có nhấc lên cho cậu, có lẽ hắn không có thích ai nhìn thấy cô dâu của hắn.
Bị thanh âm kia làm hoàn hồn, Lục Quân Hạo lấy lại tinh thần, nhìn một cái rồi nhàn nhạt đáp, "Chuyện gì?"
Sớm đã nghe cái hung danh của hắn, nhưng là Lâm Thiên Tú không có sợ hãi, sống lại đời này, cậu sẽ lại không để bản thân rơi vào ngõ cụt nữa. "Tôi mở khăn được rồi chứ?"
Lục Quân Hạo cũng không có đáp lời, trực tiếp dùng tay gỡ lớp khăn voan kia xuống, cái thứ này thật chướng măts, nhưng mà cũng tốt, đợi khi thấy được khuôn mặt của Lâm Thiên Tú, sắc mặt của Lục Quân Hạo mới tốt hơn một chút, hắn hơi nhíu mày, tựa như là suy nghĩ nên nói gì, rất lâu sau mới cứng nhắc mà hỏi được ba chữ: "Đói bụng không?"
Lâm Thiên Tú đầy kinh ngạc mà nhìn hắn, trước đó cậu vẫn luôn cúi đầu, bây giờ mới ngước mắt nhìn, tinh tế mà đánh giá thật kỹ người đàn ông trước mặt cậu, chính là chồng của cậu.
Đời trước gần sáu năm trời, cậu và Lục Quân Hạo mỗi người sống một cuộc đời riêng biệt, dừ ở chung trong nhà, nhưng chưa từng thân thiết, thậm chí cũng không có nhìn kĩ người đàn ông máu lạnh trong đồn đãi này. Bây giờ tỉ mỉ mà ngắm lại, hắn kỳ thật mười phần vẹn mười, tuấn lãng cực soái đến khó tin, bây giờ hình như hắn vẫn chỉ là tổng giám đốc năm chi nhánh của Lục thị mà thôi, không được chủ tịch coi trọng, trong mắt họ hàng và mấy đám thương nhân làm ăn, hắn chính là nhị thiếu không được coi trọng, không có tư cách làm gia chủ Lục gia, trong mắt người dân ở Nhạc Thành, hắn chính là tên tổng tài máu lạnh, vô tình không có tim phổi.
Nhưng mà giờ khắc này, Lâm Thiên Tú lại chú tâm mà nhìn Lục Quân Hạo, cậu phát hiện hắn cũng chỉ là một thanh niên vừa trưởng thành, chín chắn một chút hơn mà thôi, tuy khuôn mặt thập phần bình tĩnh, nghiêm túc, nhưng không phải là loại chỉ liếc một cái làm người ta sợ hãi đến gặp ác mộng. Hai hàng lông mày đen dày tựa kiếm, hốc mắt hắn hơi sâu hơn người bình thường, tròng mắt đen nhánh, như hồ nước thu sâu lắng không đáy, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, ngược lại còn có vẻ uy nghiêm cùng tôn quý trời ban.
Lâm Thiên Tú thả lỏng mặt mày, hướng Lục Quân Hạo mà nở nụ cười nhàn nhạt. Mặc kệ hiện tại là chân thật hay là mê hoặc, cậu cũng muốn bước một bước đầu tiên, cậu đã từng tin vào đồn đãi, tự giam chính mình, còn cô phụ Lục Quân Hạo, sống lại đời này, cậu muốn thật tâm tìm hiểu người đàn ông này.
Nào có ai sinh ra liền thô bạo máu lạnh đâu chứ? Sau lại là tổng tài máu lạnh vô tình, chẳng phải thời thanh niên trẻ tuổi cũng có tâm tư nhu hòa đó thôi, sau cả một buổi trời mệt mỏi, câu đầu tiên lại hỏi vợ mình là "đói bụng không?" Chẳng qua ai cũng bỏ qua mấy cái nhỏ nhặt nhưng rất đáng giá, mà điển hình chính là cậu của đời trước.
"Anh không định uống một ly giao bôi sao?" Lâm Thiên Tú ngâm ngâm ý cười mà nhìn Lục Quân Hạo.
Trong đôi đồng tử lại lần nữa xẹt qua tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ đến Lâm Thiên Tú sẽ có loại thái độ này, Lục Quân Hạo dừng một chút, mới tiện tay lấy hai ly rượu nhỏ đặt trên bàn vốn được người hầu chuẩn bị sẵn nói: "Cũng được."
Hai cánh tay lồng qua nhau, hai người uống một hơi cạn, không khác gì đôi uyên ương bình thường.
Uống xong, Lục Quân Hạo đứng lên, lại ra ngoài chuẩn bị cho tiệc tối, đi tới cửa, hắn lại xoay người lại nói, "Phòng bếp đã chuẩn bị điểm tâm rồi, nếu đói thì cứ bảo người lấy cho em."
Nói xong cũng không đợi Lâm Thiên Tú đáp lại, liền nhanh chóng chạy biến khỏi cửa.
Lâm Thiên Tú nhìn bóng dáng hắn chạy biến, tinh thần trầm ổn phấn chấn lại, thật khác xa cái bộ dạng ủ dột thâm trầm của kiếp trước không biết bao nhiêu lần.
Lục Quân Hạo đi ra ngoài sảnh tiếp khách. Lâm Thiên Tú một mình ở lại phòng tân hôn, xem thái độ của Lục Quân Hạo, cũng không có phải vì kết hôn với cậu liền đối đãi cậu giống như phụ nữ. Cho nên cậu cũng quyết không câu nệ. Đứng dậy hoạt động gân cốt, cởi bỏ âu phục bên ngoài, chỉ còn mặc mỗi áo sơ mi trắng bên trong, không còn trói buộc, cả người cũng khoan khoái không ít, vươn vai một cái, cậu mới đi ra cửa gọi chú Từ vẫn theo cậu đi qua đây bảo ông xuống bếp lấy điểm tâm.
Quả nhiên ở phòng bếp chuẩn bị rất nhiều loại bánh ngọt điểm tâm, Lâm Thiên Tú ăn liền mấy cái bánh ngọt hương dâu giải quyết cái bụng đói đang biểu tình, sau đó mới nghiêm túc mà cân nhắc tình hình trước mắt.
Ngay từ đầu, cậu còn cho rằng có lẽ chỉ là giấc mộng mà thôi.
Đời trước, sau khi cậu chết đi, linh hồn của cậu không tiêu tan, vẫn luôn du đãng ở dinh thự rộng lớn ở Lục gia. Cậu chính mắt mà nhìn thấy Lục Quân Hạo ngày càng bạo ngược, tính tình lãnh khốc, máu lạnh, cực đoan. Càng lúc càng không cố kỵ bất kỳ cái gì. Cậu chết được hai năm, Lục Quân Hạo thâu tóm hết năm công ty lớn nhỏ, thêm một tập đoàn phía nam. Dù thắng đậm, nhưng hắn lại như không có chút vui vẻ nào.
Mấy công ty do Lục Quân Nghiêu làm chủ cũng dần dà thất tán dưới tay của Lục Quân Hạo. Sau đó, dường như không biết có chuyện gì, tập đoàn Lục thị bỗng có quyết định chuyển nhượng, rồi không còn trong tay của Lục Quân Hạo nữa, khi mà Lục Quân Nghiêu cùng hai người trong hội đồng quản trị đến dinh thự Lục gia thì chỉ thấy thân thể của Lục Quân Hạo đã lạnh từ lâu.
Nhị thiếu của Lục gia, ngày trước ngồi ở sân thượng bên cạnh giàn cây leo thường xuân tự sát bằng súng cách âm, kết thúc sinh mệnh cuộc sống.
Sau đó, Lục Quân Nghiêu lấy tất cả giấy tờ trong phòng của Lục Quân Hạo, tuyên bố với tập đoàn Lục thị rằng Lục Quân Hạo đã chuyển nhượng từ chức, lui về ở ẩn, không xuất hiện nữa.
Nhưng là chỉ có Lâm Thiên Tú âm thầm theo dõi mà biết được, Lục Quân Hạo sớm có kế hoạch của hắn, hàng trăm chuỗi công ty con dưới tay hắn, hắn muốn xử lý thế nào, chỉ một cái búng tay mà thôi, chỉ là một đêm kia, hắn mệt mỏi rồi, hắn cảm thấy sống một mình vô vị, nên đêm ấy hắn gọi thư kí thân cận của hắn tới, âm thầm làm tất cả giấy tờ hợp pháp, chyển nhượng tất cả đất đai cũng như nhà biệt thự xe hơi cho tất cả những người mà hắn cho là hắn nợ người ta.
Rồi sau đó, một mình ngồi ở sân thượng bên cạnh giàn cây thường xuân nguyên một đêm, tay nắm chặt một mặt dây chuyền lấp lánh, bình minh vừa ló dạng, hắn liền kết thúc mạng sống vô nghĩa của hắn.
Chẳng một ai biết ý nghĩ cuối cùng của hắn là gì, chỉ có Lâm Thiên Tú nhìn thấy mặt dây chuyền mang hình ngôi sao lấp lánh kia vẫn được nhị thiếu nhà họ Lục nắm chặt trong tay cho đến lúc chết. Mặt dây chuyền kia chính là của mẹ Lâm Thiên Tú để lại cho cậu lúc cậu sinh nhật tròn năm tuổi, mặt dây chuyền kia được cậu cất giữ suốt mười tám năm, cho đến khi cậu chết, nó mới được lấy khỏi người, Lâm Thiên Tú tưởng nó đã được hạ táng theo cậu, không nghĩ đến nó lại được Lục Quân Hạo giữ trong tay.
Mặt dây chuyền kia, nó không được chôn cùng cậu, lại được Lục Quân Hạo nắm chặt trong tay rồi cũng theo cùng hắn xuống mồ. Lúc ấy, Lâm Thiên Tú muốn ôm lấy xác của hắn mà gào khóc nhưng tất cả vô nghĩa.
Ngày rồi ngày, cậu thơ thẩn mà ở bên ngôi mộ chôn tạm bợ của Lục Quân Hạo, bỗng nhiên bật khóc rống, cậu cảm thấy vô cùng khổ sở xưa nay chưa từng có, khóc đến ý thức mơ hồ, bất giác giờ tỉnh lại, lại trở về Nhạc Thần năm năm trước, chính là ngày hôm nay, ngày kết hôn của cậu và Lục Quân Hạo.
Lâm Thiên Tú rũ mắt nhìn đôi tay của mình, lại sờ sờ gương mặt trơn mịn, cảm xúc chân thật như vậy, hoàn toàn không phải là mơ.
Sống lại một lần nữa, cậu nhất định không lại đi vào vết xe đổ của đời trước nữa....