Biệt viện của Dư Tuyết mẹ Lâm Thiên Tú không có lớn bằng nơi ở của Lý Tần Mai và Liễu Mật. Tuy ban đầu có tráng lệ, nhưng từ khi bị Lâm Kính Thiên ghét bỏ, ở đây không còn tráng lệ mà trở nên có chút u ám, không được tu sửa, nên theo năm tháng cũng cũ đi, tường còn bị vài ba chỗ tróc sơn, đổ mốc.
Lục Quân Hạo ở bên ngoài còn chưa có vào đến cửa, hắn chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài đã nhíu mày, Lâm Thiên Tú thì chẳng lấy làm kinh ngạc, bởi vì cậu sớm đã quen thuộc nơi này rồi. Chân vừa chạm vào cửa liền vui sướng mà gọi lớn, “Mẹ ơi!”
Bên trong phòng chính, người hầu của Dư Tuyết là dì Lan và em gái cậu là Lâm Thiên Tâm vừa nhìn thấy cậu, đã vội vàng bước nhanh ra, nhưng là vừa thấy bóng dáng Lục Quân Hạo phía sau Lâm Thiên Tú, cả hai bất giác đều không hẹn mà dừng chân lại, biểu cảm hơi có chút sợ hãi, chậm chạp mà nhìn Lâm Thiên Tú, chẳng biết nên xưng hô thế nào cho phải.
Lâm Thiên Tú nhìn dì Lan, biết tính tình của bà vốn nhát gan, trước giờ không có đổi, nên cậu cũng không hỏi dài dòng, chỉ nói: “Dì Lan, mẹ tôi đâu? Tôi đưa Lục Quân Hạo gặp mẹ.”
Đúng lúc này, trong phòng chợt truyền đến một thanh âm khàn khàn, pha lẫn chút yếu ớt. “Tú Tú à!” Theo sau đó là một dáng người từ trong phòng ngủ đi ra, là một người phụ nữ hơi nhỏ gầy, tuổi trạc tứ tuần, bà mặc trên người chiếc váy xuông màu vàng nhạt, tóc chải gọn búi về phía sau. Đây chính là Dư Tuyết mẹ của Lâm Thiên Tú.
Con người Dư Tuyết vốn cũng như bao người phụ nữ bình thường, nhưng đó chỉ là nhìn thoáng qua thôi. Nếu quan sát một chút, ở người phụ nữ này có một nét quý khí mà ít người phụ nữ nào có được. Khuôn mặt ngũ quan diễm lệ, tuy có chút tiều tuỵ nhưng vẫn không làm ảm đạm đi nhan sắc này của bà.
Lục Quân Hạo đứng sau Lâm Thiên Tú, hắn nhìn thấy Dư Tuyết, đây chính là mẹ vợ hắn, rồi lại nhìn thấy Lâm Thiên Tú cứ vậy mà chẳng ngại ngùng mà nhào vào lòng bà, con trai lớn bằng đó còn nhào vào lòng mẹ mà chẳng chút kiêng dè, đổi lại là hắn, thật khó để thực hiện.
Hắn vô cùng cảm khái, lời đồn không có sai, vợ hắn rất giống mẹ. Ít có nét giống Lâm Kính Thiên.
Lâm Thiên Tú gặp lại mẹ cậu sau xa cách, nhất thời xúc động mà nhào tới ôm chặt mẹ. Vừa kích động, vừa ứa nước mắt. Sau cùng mới nhận ra là không chỉ có cậu, còn có Lục Quân Hạo phía sau.
Cậu vội lau đi nước mắt, nhỏ giọng có chút xấu hổ mà nói: “Mẹ à, con hai mươi rồi, mẹ đừng có gọi con như vậy nữa.”
Dư Tuyết xoa tóc cậu, cười mỉm nói: “Sao lại không gọi được, dù cho con có lớn thế nào, trưởng thành ra sao, Tú Tú vẫn là Tú Tú của mẹ không phải sao?”
Lâm Thiên Tú đỏ mặt. Xấu hổ liền đánh trống lảng qua chuyện khác. Cậu vội dắt tay Lục Quân Hạo kéo qua trước mặt bà rồi nói: “Mẹ, đây là Lục Quân Hạo, anh ấy hôm nay đến để gặp qua mẹ đó.”
Dư Tuyết lúc này mới nhìn đến Lục Quân Hạo. Trong lòng bà ẩn lên phức tạp. Ở Nhạc Thành, bà không phải không biết bao nhiêu lời đồn đãi về vị Lục nhị thiếu này.
Lục nhị thiếu tập đoàn Lục thị lớn nhất Nhạc Thành, đứng thứ nhất nước S. Là con trai thứ hai của chủ tịch Lục, cũng là chủ tịch cả một tập đoàn xuyên quốc gia, Lục thị!
Tuy là nhị thiếu gia, nhưng hắn hẳn là không có được tình thương yêu của người cha kia, bởi vì bị mang tiếng là có mệnh thiên sát cô tinh, nên chẳng những không được yêu thương mà còn bị chán ghét đến muốn mạng. Chẳng qua hắn được mẹ ruột dùng cả mạng để bảo vệ. Nên mới yên ổn qua được tuổi thơ. Mà từ đó, hai mẹ con họ bị cô lập ở nhà họ Lục. Cuối cùng bà buồn bã sinh bệnh mà chết.
Ngày tháng của Lục Quân Hạo sau khi mẹ mất thì chẳng có một chỗ tốt. Không một ai chiếu cố hắn vì sợ liên luỵ. Sau cùng người lo cho hắn là vợ cả của chủ tịch Lục, mà bà ta lại có con trai trưởng, huống hồ bản tính Lục Quân Hạo không tốt, hắn không quá thuần theo bà ta, nên chẳng thân cận với bà ta lẫn người anh trai cùng cha khác mẹ kia, nên sau đó, một đồn mười, mười đồn trăm, hắn chính là không còn quyền thừa kế nữa.
Cũng vì vậy mà tính tình của Lục nhị thiếu càng tuỳ hứng, ngày thường người hầu trong biệt thự có ai là không bị hắn phạt quỳ. Không quỳ thì bị ăn roi.
Mà phần lớn mấy loại tin đồn này, Dư Tuyết đều nghe từ Liễu Mật, chính là vợ hai của Lâm Kính Thiên.
Cho đến bây giờ, đứa con trai của bà lại phải gả cho người thanh niên trước mắt mà bị nhiều thanh danh không tốt này, Dư Tuyết thật sự đau xót cho Lâm Thiên Tú.
Dù vậy, bà cũng không phải kẻ ngốc, bà chưa bao giờ tin vào đàm tiếu, bà chỉ tin những gì mà mắt mình nhìn thấy, cho nên lúc này khi nhìn thấy người thanh niên cao lớn trầm ổn, khí chất tôn quý đầy kiên định kia đứng cạnh con trai bà, lòng bà như được tháo đi khúc mắc. Trải ?ghiệm đọc tr??ệ? số 1 tại ⩵ TRU?TRU? ỆN.V? ⩵
Bà từng lo lắng, từng ngủ không yên, vì sợ con trai chịu thiệt, nhưng hiện tại, con trai bà bình an vô sự, sắc mặt và tâm tình có vẻ như rất tốt. Bà liền vui vẻ, lại nhớ ra người đang đứng trước mặt bà chính là Lục nhị thiếu, uy danh hiển hách, tài giỏi, nhiều người hâm mộ, bà liền có chút cúi đầu, lại nhìn Lâm Thiên Tú như trách móc nói: “Tú Tú, Lục nhị thiếu bận nhiều việc như vậy, con sao còn đem cậu ấy tới, như vậy liền có ảnh hưởng đến công việc thù sao?”
Lục Quân Hạo im lặng nãy giờ, bất tri bất giác nói: “Bác gái, bác là mẹ của Thiên Tú, đương nhiên cũng là mẹ con.” Vừa nói, hắn vừa vội vàng bước nhanh đến đỡ lấy Dư Tuyết đang yếu ớt, rồi sợ Lâm Thiên Tú lại nghĩ lung tung, hắn lại hướng cậu mà khẳng định lần nữa. “Thiên Tú, đừng nghĩ nhiều, mẹ của em cũng là mẹ của tôi.”
Dư Tuyết nhìn hắn ta, biểu cảm của bà cũng thập phần nhu hoà xuống, phải biết rằng, những tin đồn kia, một vài phần cũng có là thật. Nhưng là người thanh niên lại như không giống lời đồn, rất nhu hoà, đặc biệt lại vô cùng nhu hoà với con trai bà.
Lục Quân Hạo lại nói, “Chúng ta đã là người một nhà rồi, không cần lại lễ nghĩa làm gì.”
Sau đó hắn đỡ Dư Tuyết đến bên ghế ngồi từ từ xuống. Bà ngồi xuống ghế mới lại cẩn thận mà đánh giá kỹ Lục Quân Hạo một lần nữa.
Qua mắt bà. Đúng là cái loại tin đồn về con rể của bà quả là phô trương thật. Tuy hắn thật là nhìn qua vô cùng khó gần, chẳng dễ thân cận, nhưng mà hắn đối với Lâm Thiên Tú con trai bà lại thiệt lòng thiệt dạ. Bà vốn làm trong quán bar, nên có ai là bà chưa nhìn qua. Bản tính của mỗi người, bà nhìn một cái liền thấu.
Mải nghĩ về chuyện con rể của mình, Dư Tuyết cũng không có để ý đến Lâm Thiên Tú, cậu lúc này thấy sắc mặt bà tiều tuỵ đến khó coi, thỉnh thoảng còn ho lên cơn dài, vội lo lắng mà hỏi: “Mẹ, mẹ bị bệnh bao lâu rồi, bác sĩ không có đến thăm khám thường xuyên sao?”
Lâm Thiên Tú còn nhớ, kiếp trước bệnh của mẹ cậu trở nặng khi cậu bị gả đi. Sau đó liền mất, mà cậu ngay cả lần cuối gặp bà cũng chẳng có cơ hội. Nghĩ vậy, trong lòng khó chịu vô cùng, cậu rũ mắt, lại nói: “Hay để con gọi bác sĩ khác đến khám rồi lấy thuốc khác cho mẹ được không?”
Cậu sống lại đời này, sẽ lại không để mẹ cậu khổ sở nữa. Cũng sẽ chăm sóc bà thật tốt, sẽ không để giống như đời trước, ngay cả gặp bà lần cuối cũng không có cơ hội…