Edit: Pluetoe
Beta: Rissa
Tạ Ly nghe hồi lâu không hiểu Diệp Ngưng nói cái gì, đành phải giải thích: “Anh nghĩ cũng muộn rồi, có lẽ em cũng đói, anh nấu mì cho em ăn nha?”
Hóa ra anh ấy nói “ăn khuya” chỉ đơn giản là ăn cơm tối thôi.
Diệp Ngưng rưng rưng, cô cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ bẩn thỉu của mình.
“Vừa rồi em nghĩ nhiều rồi đúng không?”
Tạ Ly bỗng nhiên hỏi lại, Diệp Ngưng kinh hãi lắc đầu, “Không, không phải, ý của em cũng giống anh mà”.
Biết cô đang ngượng ngùng, Tạ Ly cũng không trêu nữa, nhếch miệng cười, nói: “Vậy anh nấu cho em mì trứng cà chua.”
“Vâng.”
Diệp Ngưng xoa bụng, “Học trưởng, có mì gói không?”
“Có.”
Nhưng anh không muốn cho cô ăn những món ăn không tốt cho sức khỏe.
“Vậy đừng phiền phức thế, nấu hai gói là được rồi.”
Diệp Ngưng xung phong trổ tài nấu mì.
Tạ Ly thấy cô muốn ăn như vậy, cũng không cản cô.
Sau khi vào bếp, Diệp Ngưng bật lửa đun sôi nước, thả mì gói vào, khi chín tới thì tắt lửa, sau đó cho gói nước sốt và gia vị vào tô, đổ mì gói vào khuấy đều.
Cô thích ăn sợi mì chưa chín lắm nên tắt lửa lúc sợi mì gần chín.
Trong khi Diệp Ngưng bận rộn trong bếp, thì Tạ Ly tựa vào khung cửa lặng lẽ quan sát cô.
Anh rất thích không khí gia đình như thế này, có lẽ vì chưa được trải nghiệm nhiều nên anh rất khao khát nó.
Giờ phút này, mái tóc buộc tự nhiên của cô, thêm ánh sáng cam chiếu lên người cô, tất cả tạo nên một bầu không khí vô cùng ấm áp.
Càng nhìn, anh càng thấy chạnh lòng.
Diệp Ngưng bưng hai bát mì nấu xong đặt nhanh lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau.
Đã tối muộn thế này, cô đột nhiên cảm thấy được ăn mì gói cùng người mình thích hóa ra thật hạnh phúc.
Lúc bọn họ ăn xong, đã hai giờ sáng, nhưng cả hai vẫn chưa buồn ngủ.
Tạ Ly dứt khoát kéo Diệp Ngưng ngồi xuống sô pha, tìm một bộ phim xem.
Anh kéo chăn đắp lên người cả hai, rồi ngồi tựa đầu vào nhau.
Diệp Ngưng xem một lúc, cơn buồn ngủ liền ập tới, Tạ Ly thấy đôi mi cô chớp lên chớp xuống, sau đó thiếp đi, anh không khỏi buồn cười, nhếch môi khẽ cười một cái.
Vốn dĩ cô đang dựa vào vai anh, nhưng đầu càng ngày càng nghiêng, cuối cùng cô dựa vào trong ngực anh.
Thấy Diệp Ngưng đã ngủ say một lúc, Tạ Ly không dám động đậy, sợ đánh thức cô.
Trong phòng khách chỉ có âm thanh của bộ phim đang chiếu, toàn bộ không gian đều trở nên yên tĩnh, anh cũng trở nên tĩnh lặng.
Lâu lâu, anh lại nhìn xuống cô, lặng lẽ ngắm khuôn mặt say ngủ của cô, đôi mắt đầy quyến luyến.
Chỉ là sau khi nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô hồi lâu, anh mới nảy sinh ý muốn chơi đùa.
Đôi môi hồng mềm đó thật là đầy cám dỗ khiến người ta muốn phạm tội. Hôn một cái cũng không sao đâu nhỉ? Nghĩ thế, anh cúi đầu hôn cô một cái.
Diệp Ngưng dường như nhận thấy được điều gì, cau mày, kêu lên một tiếng.
Âm thanh này khiến Tạ Ly tức khắc cảm thấy trong người nóng lên.
Nếu không phải nghĩ đến bọn họ vừa mới quen nhau, anh thật sự không khắc chế được chính mình.
Đột nhiên, cô đặt tay cô vào giữa hai chân anh, cơ thể Tạ Ly căng thẳng ngay lập tức.
Rõ ràng biết cô vô ý, nhưng anh vẫn cảm thấy nóng.
Anh chỉ có thể buộc mình chuyển hướng chú ý đi chỗ khác, anh quyết định nhìn vào tay cô.
Bàn tay thon nhỏ, móng tay được phủ một lớp sơn móng màu hồng rất đẹp, trông lấp lánh, khiến ngón tay càng trắng hơn.
Làm sao mọi thứ có thể hoàn hảo đến vậy.
Tạ Ly âm thầm cảm khái, muốn ôm cô chặt hơn.
…………
Sáng hôm sau, Diệp Ngưng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, cô không còn nhớ những gì đã xảy ra vào tối hôm qua, chỉ biết rằng cô và Tạ Ly đã ngủ say sau khi xem một bộ phim.
Ngáp một cái, Diệp Ngưng từ trên giường đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tạ Ly, một người đàn ông cao lớn một mét tám mấy đang nằm trên sô pha.
Cô rón rén đến sô pha, nghiêng người nhìn anh.
Khi anh ấy ngủ, khuôn mặt an tĩnh, nước da trắng trẻo mịn màng không thấy lỗ chân lông, hoàn mỹ đến khó tin, anh hơi mím môi, trông có chút đáng yêu.
Diệp Ngưng chăm chú nhìn anh một lúc mới đứng thẳng dậy định rời đi, nhưng Tạ Ly đã thức từ lâu, anh nắm lấy cổ tay cô, ôm cô vào lòng.
Diệp Ngưng bị anh ôm vào lòng, hương thơm khoan khoái dễ chịu tràn vào mũi anh ngay lập tức.
Lực cánh tay của anh rất mạnh, dường như không muốn buông tay.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, anh lại đang bỡn cợt mà nhìn cô, Diệp Ngưng mặt đỏ lên, dỗi nói: “Anh thức rồi mà còn giả bộ ngủ?!”
“Anh chỉ muốn xem em nhìn lén anh đến bao giờ.”
Khi cô cúi xuống, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô đang rất gần mình.
“Cái gì mà nhìn lén? Em đây vô tội à nha.”
Diệp Ngưng phản bác, cố gắng đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt rực lửa như có dòng điện trăm nghìn vôn ẩn trong đó.
Khi anh nghiêm túc nhìn cô, cô chỉ cảm thấy tràn đầy tình cảm, cô như một con nai con lạc vào trong lòng anh.
Khi hai người đang nhìn nhau trìu mến, đột nhiên Tạ Ly bất ngờ nhắm mắt và hôn nhẹ vào môi cô.
Trong phút chốc, toàn thân cô cảm thấy xấu hổ như bị điện giật, nhưng anh vẫn thoải mái, không có ngại ngùng gì.
“Anh………”
Cô nhìn anh chằm chằm, không biết phải nói gì nên nhanh chóng đứng dậy đi vào toilet.
Diệp Ngưng rửa mặt bằng nước lạnh để mặt bớt nóng, mặc dù đã là bạn gái của anh rồi, nhưng cô vẫn chưa quen với kiểu thân mật này.
Tạ Ly đi tới, đem đồ cá nhân dùng một lần đến cho cô, Diệp Ngưng quay đầu nhìn anh, hỏi: “Tối qua anh bế em đi ngủ à?”
“Chẳng lẽ em có thể tự mình đi vào sao?”
“Em không có ấn tượng gì cả.”
“Em ngủ say như heo…” sau đó Tạ Ly lập tức nói: “Một chú heo con đáng yêu.”
Nhìn thấy sự khát khao sống sót trong lời nói của Tạ Ly, Diệp Ngưng bị chọc cười rồi.
Anh yên lặng, xoa đầu Diệp Ngưng, cười nói : “Không cần lo, anh ra ngoài mua đồ ăn sáng đây.”
Nói xong anh đi ra ngoài, anh không ở đây, Diệp Ngưng mới có thể thoải mái hơn.
………
Tạ Ly đi mua sữa đậu nành, bánh quẩy còn có bánh bao nhỏ đem về. Anh biết Diệp Ngưng là một cô gái thích ăn uống , cho nên đã đặc biệt đi tận hai nhà hàng mua đồ ăn sáng cho cô, hy vọng cô ăn nhiều một chút.
Diệp Ngưng rửa mặt xong, ngồi ở quầy bar nhỏ trong bếp,chống cằm nhìn bóng người bận rộn trong bếp, bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Dù Tạ Ly làm gì cũng đều tỏa ra sự hấp dẫn rất thu hút người khác, chính sự điềm đạm và bình tĩnh của anh trong lúc làm việc, bất kể là nấu ăn hay dáng vẻ giải quyết vấn đề gì đó phức tạp.
Đặt bữa sáng lên dĩa, Tạ Ly bưng ra thì thấy Diệp Ngưng đang ngồi nhìn mình.
“Sao anh lại có cảm giác em muốn lấy anh làm đồ ăn sáng nhỉ?”
Câu hỏi của anh đã khiến Diệp Ngưng đỏ mặt.
Lần này mà còn không muốn cô hiểu lầm sao?
Nhảy khỏi ghế cao, Diệp Ngưng đi tới ngồi xuống bàn ăn.
“Vừa lúc anh muốn ăn bánh quẩy và bánh bao hấp, nên anh mua cả 2 luôn.”
“Chuyện này anh đúng là tâm linh tương thông với em mà.”
Tạ Ly dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, nhìn đến mức khiến Diệp Ngưng ngượng ngùng.
Cô cúi đầu nhanh chóng ăn sáng, che giấu sự thẹn thùng của mình.
…………
Hôm nay, Diệp Ngưng sẽ thu dọn đồ đạc về nhà, sau khi ăn sáng xong, Tạ Ly đưa cô đến trường.
Anh đang đợi cô ở dưới lầu ký túc xá, Diệp Ngưng đi lên, nhanh chóng thu dọn đồ vào vali rồi đi xuống.
Tạ Ly đưa cô về tới khu biệt thự nhà cô, lúc Diệp Ngưng sắp đi vào, cả hai đều cảm thấy quyến luyến không nỡ xa nhau.
Trở về nhà rồi, nhất định hai người sẽ rất khó có thể gặp nhau, cũng không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại.
“Trời lạnh, em mau vào nhà đi.”
Tạ Ly vẫy tay.
Diệp Ngưng do dự xoay người, kéo vali đi vào nhà.
Sau khi về đến nhà, trong nhà chỉ có người giúp việc, ba cô đã đi đến công ty rồi.
Diệp Ngưng đi vào phòng , sắp xếp đồ đạc lại.
Vừa mới gặp Tạ Ly, nhưng cô đã bắt đầu nhớ anh.
Rõ ràng cô không phải người có tính cách như vậy, hiện tại cô là như thế nào đây?
Buổi tối, Diệp Minh Lâm mới trở về nhà, bởi vì mẹ của ông đã qua đời, năm nay cũng không cần trở về quê ăn Tết, ông muốn cùng Diệp Ngưng đi Châu Âu ăn Tết, thử đổi không khí một chút.
Nào ngờ Diệp Ngưng nghe xong, lập tức từ chối ông.
“Sao mình lại đi nước ngoài ăn Tết truyền thống chứ ba? Như vậy chẳng phải sẽ mất đi ý nghĩa của nó rồi sao?”
Diệp Ngưng nghĩ nếu đi Châu Âu ăn Tết thì có thể sẽ không được gặp Tạ Ly trong một khoảng thời gian dài, cũng không thể đón Giao thừa cùng anh.
“Không phải con luôn muốn đi qua đó ăn Tết sao?”
“Có ạ?”
Diệp Ngưng chột dạ, nhanh chóng giải thích: “Có thể là con thuận miệng nói vậy thôi, ba biết mà, con hay muốn gì được đó, nghĩ gì nói đó mà.”
Diệp Minh Lâm càng nghe càng thấy lời cô nói có chút ngớ ngẩn, có chút không bình thường.
“Con gái, con có bạn trai rồi đúng không?”
Diệp Minh Lâm lúc trước cũng hoài nghi, chỉ là không nói ra.
Tư tưởng của ông rất cởi mở, không phản đối chuyện cô yêu đương ở tuổi này, cô đã lớn rồi, cũng đến lúc hưởng thụ tình yêu rồi.
Diệp Ngưng biết không thể giấu gì được với ba cô, nhưng cô không muốn để ông biết sớm như vậy.
Diệp Minh Lâm nhìn thấy Diệp Ngưng nhíu mày, ông hiểu, vội vàng nói: “Được rồi, ba không hỏi nữa, con đừng căng thẳng, lúc nào muốn nói thì nói, bất kể thế nào ba đều sẽ ủng hộ con, luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của con.”
Nghe được lời đó, Diệp Ngưng cảm giác ấm áp trong lòng.
Cô thật sự may mắn khi có người ba luôn tôn trọng mình.
………
Diệp Ngưng ở nhà mấy ngày không gặp Tạ Ly, cuối cùng nỗi nhung nhớ của hai người cũng lên đến đỉnh điểm.
7 giờ tối, lúc hai người nói chuyện phiếm, Diệp Ngưng nói muốn ăn bánh kem, Tạ Ly thấy vậy, liền nói:
【Ra ngoài đi, anh dẫn em đi ăn.】
Vì thế, hai người không hẹn nhau, nói gặp liền gặp.
Diệp Ngưng lén chạy ra ngoài, tối nay ba cô đã đi ra ngoài xã giao, có thể khuya mới về.
Chạy xe hai mươi phút, Tạ Ly chở Diệp Ngưng vào một khu phố ăn uống, hai người đi đến tiệm bánh ngọt mà cô muốn ăn, vào trong rồi thì được nhân viên báo đã hết bánh kem mà cô muốn ăn.
Tạ Ly hỏi nhân viên cửa hàng có thể làm thêm hay không nhưng đối phương lắc đầu vì bếp trưởng đã tan làm rồi.
“Hay là chúng ta đổi món khác nhé?”
Mặc dù không phải là món cô muốn ăn, nhưng mùi vị của nó hẳn là cũng tương tự như vậy.
Lúc đó Diệp Ngưng rất muốn ăn chiếc bánh này, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Ly, cô không còn muốn ăn nhiều như vậy nữa.
Bởi vì chỉ cần nhìn anh thôi cũng đã thỏa mãn hơn so với ăn bánh rồi.
Thậm chí còn ngọt hơn!
Vì vậy cô vội vàng nói: “Không thành vấn đề, em mua bánh mì về ăn cũng thế thôi.”
“Em muốn ăn gì?”
“Đợi chút, để em tự chọn.”
Nói xong, Diệp Ngưng liền rời đi.
Nhân viên cửa hàng chủ động tìm đề tài bắt chuyện với Tạ Ly.
“Anh đẹp trai, dẫn bạn gái tới đây mua bánh à?”
“Ừm, cô ấy đột nhiên muốn ăn.”
Ánh mắt Tạ Ly theo sát Diệp Ngưng, khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười.
Trong mắt anh, dường như chỉ có thể nhìn thấy sự tồn tại của một mình cô.
Đột nhiên cô muốn ăn nên đi mua ngay?? Thực sự làm người ta ghen tị mà.
“Bạn gái của anh chắc hạnh phúc lắm!!”
Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm, kiếp trước chắc phải giải cứu cả thế giới nên bây giờ mới tìm được một anh người yêu vừa đẹp trai vừa ân cần như vậy.
Nghe được câu này, Tạ Ly không khiêm tốn nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Diệp Ngưng quả thực sẽ rất hạnh phúc khi ở bên anh, bởi vì anh sẽ chiều chuộng cô vô điều kiện, cô sẽ luôn được vô tư như một đứa trẻ.
Diệp Ngưng chọn được một vài loại bánh, Tạ Ly thanh toán cho cô.
“Em còn muốn………”
“Uống trà sữa?” Tạ Ly trong nháy mắt đoán được ý cô.
Diệp Ngưng cảm giác thật thần kỳ, bọn họ quen nhau được nửa năm, anh đã biết rõ cô như vậy sao?
Cả hai đến quán trà sữa, gọi một ly trà sữa Hoa cỏ thần tiên.
Có rất nhiều người nên họ tìm một chỗ ngồi đợi.
Diệp Ngưng xé túi ra ăn bánh, thấy cô thích thú, Tạ Ly cố ý hỏi cô: “Ngon đến vậy sao?”
“Anh mua đương nhiên là ngon rồi.”
“Miệng em sao ngọt vậy? Là do ăn bánh à?”
Anh bật cười nhéo mặt cô, nói.
“Chắc là vậy á.”
Diệp Ngưng gật đầu, đưa bánh mì lên miệng Tạ Ly, “Anh muốn nếm thử không?”
Tạ Ly ăn miếng bánh đấy, quả thực rất ngọt.
Anh không thích ăn những loại đồ ăn như này, nhưng đồ ăn mà bạn gái cho, tất nhiên mùi vị cũng khác.
Ngày mai vừa hay là chủ nhật, Tạ Ly không có việc gì, nên hỏi Diệp Ngưng có thể ra ngoài không, muốn đưa cô đến một nơi.
Diệp Ngưng đồng ý, vì thế hai người hẹn 8 giờ gặp mặt.
Tạ Ly lái xe đến biệt thự nhà cô đón, Diệp Ngưng đúng giờ xuất hiện, nhìn thấy xe của Tạ Ly đã đậu ở cổng, anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu, dáng vẻ rất đẹp trai đang đứng ở đó.
Cô bước nhanh ra xe, mở cửa xe, chào anh rồi nhanh chóng bước lên xe ngồi.
Tạ Ly nhướng mày, anh còn đang chuẩn bị xuống mở cửa xe cho cô.
Ngồi vào trong xe, Tạ Ly buồn cười mà nhìn cô, hỏi: “Em làm gì như ăn trộm vậy?”
“Ba em đã bắt đầu nghi ngờ em yêu đương rồi.”
“Ba em không đồng ý à?”
“Cũng không phải, nhưng em luôn cảm thấy xấu hổ.”
Mấy chuyện yêu đương này có bao nhiêu người dám kể cho ba mẹ biết chứ?
“Chờ nửa năm nữa rồi nói cho chú biết anh là bạn trai em.”
Nghe Tạ Ly nói vậy, Diệp Ngưng tự nhiên muốn hỏi tại sao.
“Anh muốn đợi sự nghiệp của mình ổn định để ba em cảm thấy em có thể dựa dẫm vào anh. Dù sao thì bây giờ anh cũng vừa mới tốt nghiệp, nên có thể ba em thấy anh không xứng với em”
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nên Tạ Ly muốn để lại một ấn tượng thật hoàn hảo.
Diệp Ngưng có thể hiểu Tạ Ly là một người đàn ông, phải mạnh mẽ, đúng lúc cô cũng chưa muốn người nhà biết .
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Sau khi thắt dây an toàn, Diệp Ngưng hỏi .
“Đừng nóng vội.”
Thay vì nổ máy, anh nhìn cô.
Trong lúc Diệp Ngưng mất cảnh giác, anh đã cúi người hôn lên môi cô, không phải hôn thoáng qua mà là một nụ hôn sâu.
Lòng bàn tay anh để sau gáy, ôm chặt đầu cô, không cho cô di chuyển.
Trong nháy mắt hiện lên một tia điện, đại khái chính là cảm giác như vậy đi.
Thân thể Diệp Ngưng trở nên nhẹ tênh, bị nụ hôn đột ngột của anh chiếm gần hết oxy.
Cuối cùng, Diệp Ngưng cảm giác mình sắp tắt thở đến nơi, mới không thể không đẩy Tạ Ly ra.
Anh hôn thật ôn nhu, tựa như một mùi xylitol* nhẹ nhàng êm dịu, anh đã định hôn từ lâu nên đã ăn kẹo cao su từ sớm.
*Xylitol được xếp loại là đường rượu (sugar alcohol). Về mặt hóa học, rượu đường kết hợp các đặc điểm của phân tử đường và phân tử rượu. Cấu trúc của chúng cho phép chúng kích thích các thụ thể vị giác cho vị ngọt trên lưỡi của bạn.
“Anh đã nghĩ về nó lâu rồi.”
Anh nhẹ nhàng véo mặt cô, vẻ mặt tràn ngập sủng ái, nói xong anh liền khởi động động cơ.
Hôm nay Tạ Ly muốn đưa Diệp Ngưng đến một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô.
Lái xe từ thành phố đến đó khoảng hai giờ, gần trưa thì họ đến nơi.
Khu nghỉ dưỡng nằm trong một ngôi làng, nói là một ngôi làng, nhưng khi nhìn vào thì có những dãy biệt thự, Diệp Ngưng đã từng nghe nói đến nơi này, nhưng cô chưa từng đến đây, nó còn xa hoa hơn cô tưởng nhiều, dãy biệt thự được xây dựng theo kiểu nông thôn, nhìn rất đẹp mắt.
Các căn biệt thự bằng gỗ và vườn nhà xung quanh mang phong cách mộc mạc đồng nhất với tường đỏ và gạch trắng, chúng được sắp xếp gọn gàng. Mỗi biệt thự đều trồng đầy rau và hoa, thậm chí còn có cả mèo con chơi đùa trước cửa.
Diệp Ngưng hạ cửa kính xe xuống, đặt hai tay lên trên, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô luôn khao khát một cuộc sống như vậy.
Diệp Ngưng nhìn lên bầu trời, hôm nay nắng đẹp lạ thường, trông như tờ giấy màu xanh lam mà trên đó có một vài đám mây trắng mỏng, một vài đám mây trắng như bông len, như thể chúng đã bị nắng thiêu đốt, từ từ trôi theo gió.
Hết thảy dường như rất tùy ý và đạm mạc.
Hai người đi về phía trước dọc theo dãy biệt thự đến khu nghỉ dưỡng, đậu xe rồi đi vào, hơi ấm phả ra, có cảm giác như mùa xuân đã đến.
Đại sảnh hoàn toàn mô phỏng theo hệ sinh thái nguyên thủy, với cây cối tươi tốt, và một kênh rạch uốn khúc chảy êm đềm, hai bên là vách ngăn.
“Em không biết có một nơi đẹp như vậy.”
Diệp Ngưng ngạc nhiên nhìn xung quanh, hỏi Tạ Ly ở đây có gì để chơi.
“Câu cá, hái quả, suối nước nóng, ở đây đều có.”
“Vậy mình đi câu cá trước đi. Lâu rồi em không đi câu cá.”
“Em cũng biết câu cá nữa hả?”
Tạ Ly hơi kinh ngạc.
“Trước kia em có cùng ba câu vài lần, đương nhiên, không thể giỏi bằng ba em được.”
“Không sao.”
Hai người đến công viên câu cá, lấy cần câu và mồi, ngồi xuống bên hồ.
Câu cá là một công việc đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn, điểm chính là đo sức chịu đựng.
Vừa mới ngồi xuống một lúc, Diệp Ngưng nhìn thấy con cá bên người Tạ Ly sắp mắc câu, trong hồ bắt đầu nổi bọt.
Nhưng Tạ Ly không vội, đợi một hồi liền câu được một con cá lớn.
“Oa, học trưởng, anh thật lợi hại.”
Diệp Ngưng không khỏi cảm thán.
“Cá của em cũng sẽ bị mắc câu thôi”
Nghe vậy, Diệp Ngưng lộ vẻ xấu hổ.
Bản thân cô cũng không biết, thật đúng là nghiệp dư tới cực điểm.
Sau một giờ câu cá, Tạ Ly đã thu hoạch được rất nhiều, một xô đầy ắp, trong khi Diệp Ngưng chỉ có hai con cá nhỏ.
Ngu ngốc chính là ngu ngốc, làm cái gì cũng không được.
Tạ Ly định đưa con cá cho đầu bếp của nhà hàng ở đây để đầu bếp nấu bữa trưa.
Diệp Ngưng nhìn, suy nghĩ rồi nói: “Ha là thế này, mình chỉ lấy con này làm cá nướng là được rồi.”
Tạ Ly nghe theo cô, thả con cá khác vào lại hồ.
Đầu bếp trong biệt thự nướng cá thực sự rất xuất sắc, anh ta có một loại nước sốt bí mật độc quyền, rưới lên trên, một mùi thơm nồng nặc phảng phất trong không khí, có thể tưởng tượng được mùi vị thơm ngon cỡ nào.
Sau khi dọn lên, Diệp Ngưng nóng lòng cầm đũa và bắt đầu ăn.
“Coi chừng mắc xương.”
Tạ Ly một bên nhắc nhở cô, một bên gắp thịt mềm nhất của con cá vào bát của cô.
“Anh vẫn luôn chăm sóc em như thế này, có thể cho em một cơ hội chăm sóc anh được không?
Nghe được câu nói của Diệp Ngưng, Tạ Ly ngẩng đầu cười, “Được rồi, vậy gắp cho anh miếng cá đi”.
Cô gắp cá, cẩn thận đưa lên miệng anh, Tạ Ly vừa ăn, vừa xúc động nói: “Được bạn gái chăm sóc thật tốt quá đi.”
Diệp Ngưng gắp một miếng nữa cho anh, Tạ Ly sao có thể không biết xấu hổ để cô tiếp tục đút cho ăn, “Mau ăn đi, ăn xong đi suối nước nóng.”
“Khụ khụ.”
Diệp Ngưng lập tức bị sặc, không phải là hồ nước nóng đôi chỉ có 2 người thôi chứ? Tạ Ly nói mơ hồ như vậy, có chút ái muội.
Nghĩ đến đó, cô cảm thấy cả người mất tự nhiên.
Sau khi ăn xong, Diệp Ngưng muốn lấy cớ đau bụng, nói không muốn đi suối nước nóng, nhưng Tạ Ly đã đưa cô đi mua vé.
Cô đi theo anh, nghe anh nói muốn chọn hồ tắm đôi, cô vội lấy tay che bụng nói: “Đột nhiên em đau bụng”.
“Có phải do lúc trưa em ăn nhiều quá không?”
“…………” Có khác nào nói cô giống heo không?
Tuy nhiên đó cũng là một cái cớ hay.
“Không phải ăn quá nhiều không thể ngâm suối nước nóng sao? Em vẫn nên đi đâu đó đợi tiêu hóa xong vậy.”
Qua lời nói của cô, Tạ Ly hiểu nó có nghĩa là gì, vì vậy anh đã ngừng miễn cưỡng cô.
“Đi thôi, anh đưa em đi hái dâu tây mà em thích.””
Anh thật sự rất tôn trọng cô.
Diệp Ngưng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay, Diệp Ngưng chơi đặc biệt vui vẻ, trời gần tối mới về nhà.
Diệp Minh Lâm nhìn con gái mình về nhà với đôi môi luôn tươi cười vui vẻ, vẻ mặt tươi sáng, có lẽ cô đã không còn đau lòng nữa, cũng không hỏi thêm gì.
Diệp Ngưng rất dễ thẹn thùng, nên ông phải biết không được hỏi.
Giá như mẹ cô còn sống, có lẽ cô sẽ bằng lòng kể cho mẹ cô nghe.
….……
Lễ hội mùa xuân năm nay ở Ngu Thành tuyết rơi nhiều, Tạ Ly đưa Diệp Ngưng đến vùng ngoại ô để ngắm tuyết.
Hôm nay Diệp Ngưng rất đáng yêu, cô mặc một chiếc áo khoác trắng mềm mại, đội mũ nồi đỏ và cột tóc lên, trông dễ thương vô cùng.
Tạ Ly sợ cô sẽ lạnh tai nên đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc bịt tai bằng lông thỏ màu trắng, sau khi nhìn thấy cô lại càng nhất định muốn đeo cho cô.
Diệp Ngưng không muốn, buồn cười hỏi anh, “Anh nghĩ cái mũ này của em với tai thỏ có hợp nhau không?”
“Anh cảm thấy khá đẹp.”
“Đúng là mắt thẩm mỹ của thẳng nam, chẳng ra gì cả, một chút cũng không đẹp.”
Nghe cô nói như vậy, Tạ Ly cố ý lộ vẻ mặt đau lòng, “Được rồi, anh hiểu rồi.”
“Anh sao thế, em mang là được rồi nè?”
Diệp Ngưng nhanh chóng dỗ dành anh, đeo tai thỏ lên.
Quả thật khi nhìn thành quả, Tạ Ly có chút buồn cười, nhưng để cô không bị lạnh thì cứ để như vậy đi.
Có một ngọn đồi ở ngoại ô, hai người đang từ từ đi bộ lên đó.
Con gái sẽ rất thích thú khi nhìn thấy tuyết, đặc biệt thích viết và vẽ trên tuyết, trước sau gì cũng phải kéo anh lại.
Tạ Ly trước đây chưa từng làm những chuyện trẻ con này, nhưng từ khi ở bên Diệp Ngưng, anh đã làm khắp nơi rồi.
Thấy Diệp Ngưng kích động như vậy, anh cẩn thận nắm cánh tay cô từ bên cạnh, dặn dò cô đi cẩn thận, sợ cô sẽ ngã.
Diệp Ngưng lại hất tay anh ra, đưa tay đón bông tuyết, nhìn bông tuyết tan trong lòng bàn tay, mỉm cười như một đứa trẻ.
Trên đuôi tóc cô cũng có vài bông tuyết nghịch ngợm rơi xuống, Tạ Ly đưa tay gạt những bông tuyết đó xuống, hỏi cô có lạnh không, Diệp Ngưng lắc đầu, “Không lạnh chút nào.”
Anh không khỏi thấy buồn cười, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, còn nói là không lạnh.
“Em có muốn đi trượt tuyết không?” Tạ Ly nghĩ đến việc này, liền hỏi Diệp Ngưng.
Đôi mắt cô sáng lên, lập tức nói, “Muốn!”
Quyết định của hai người đều nảy sinh bất chợt, nói đi liền đi, mấy chốc đã đến khu trượt tuyết.
Họ thay bộ quần áo trượt tuyết trước, sau đó đến khu nghỉ mát trượt tuyết, mọi người đều không muốn ở nhà nhất vào dịp Tết, vì thế người đến đặc biệt nhiều.
“Lần trước em đến trượt tuyết là lúc còn nhỏ, lần đầu cùng ba mẹ đến đó chơi.”
Kỉ niệm để lại cho cô lúc đó rất sâu sắc, cả gia đình ba người rất hạnh phúc bên nhau, vì chuyện này mà sau này nhìn lại, tim cô đau như dao cắt.
Tạ Ly nhìn cô khi cô nói lời đó, trên mặt hiện lên một tia buồn bã, anh không nói gì mà im lặng nắm chặt tay cô.
Diệp Ngưng có thể cảm nhận được sự đồng cảm của anh dành cho cô từ hành động của anh, không thể không cười.
“Bây giờ, em cũng hạnh phúc như vậy”
Nghe cô nói thế, Tạ Ly càng cảm thấy đau lòng.
Anh rất thương cô, không biết cô đã đau khổ tới mức nào.
Tạ Ly có quá nhiều kỹ năng, trượt tuyết cũng rất giỏi, nhưng Diệp Ngưng lại không giỏi, Tạ Ly đã dạy cô một lúc, kiên nhẫn để cô từ từ thử.
Diệp Ngưng nhát gan, da mặt lại mỏng, thấy nhiều người xung quanh như vậy, cô sợ mình làm trò hề, không thể thả lỏng nổi.
Có nhiều việc nếu bạn không cố gắng thì bạn sẽ ngày càng trở nên rụt rè, việc đầu tiên chỉ cần bạn dũng cảm tiến đến là được.
Tạ Ly thuyết phục bên tai cô như một người anh lớn, cuối cùng cũng khiến Diệp Ngưng sẵn sàng thử.
“Đừng buông em ra……”
Diệp Ngưng bám chặt lấy cánh tay Tạ Ly, vô cùng lo lắng nói, cô đang thận trọng trượt về phía trước, sợ mình sẽ mất thăng bằng và té sấp mặt.
Tạ Ly ôm chặt eo cô, cười nói: “Đừng lo lắng, anh không để em ngã đâu.”
Nói vậy chứ anh vẫn luôn quan sát đôi chân của cô, sẵn sàng tìm cơ hội để buông tay.
Nếu cô cứ bám lấy tay anh thế này, bao giờ mới có thể học được?
Thấy Diệp Ngưng đang dần tự tin, anh buông tay, một lúc sau Diệp Ngưng mới nhận ra, cô không ngờ mình lại học được nhanh như vậy.
Quả nhiên là người có nền tảng và không có nền tảng thật khác biệt.
Cô cảm thấy mình trượt tuyết khá tốt, không cẩn thận như trước nữa, dần dần tăng tốc độ lên.
Thấy cô trượt nhanh như vậy, Tạ Ly lập tức chạy theo, Diệp Ngưng đã có xu hướng mất kiểm soát, cuối cùng cũng lật nhào.
Chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng rền vang, cả người cô chìm vào tuyết, tư thế rất hài.
Tạ Ly sợ hãi, nhanh chóng trượt xuống, đỡ cô lên.
“Em không sao chứ?”
Anh lo lắng hỏi, vừa thấy Diệp Ngưng ngẩng đầu cười với anh, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh chỉ em trượt nhanh vậy sao hả?”
Anh trừng mắt nhìn cô, vỗ nhẹ vào lớp tuyết trên người cô, rồi đưa tay chọc vào cái đầu nhỏ của Diệp Ngưng.
Tuy giọng điệu có chút trách móc nhưng lại có phần xót xa.
“Ấy dà, không ngờ lại bị ngã! Không đau mà.”
Nghe cô nói như vậy, thật là làm anh vừa giận vừa buồn cười.
Tạ Ly cảm thấy mình đang đối mặt với một đứa trẻ, hoàn toàn không nói lý được.
“Ai bảo em không nghe lời.”
Anh đưa tay, “Lần này anh sẽ trượt tuyết với em.”
Diệp Ngưng cười, đưa tay cho anh.
Hai người phối hợp rất ăn ý, tất nhiên, điều quan trọng nhất là sự kiên nhẫn của Tạ Ly.
Chơi một buổi trưa, tối đi ăn lẩu, ăn no nê giữa trời đông lạnh giá như thế này, thật là mãn nguyện.
Đang ăn, Diệp Ngưng đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi cho Tạ Ly, vì vậy cô hỏi anh: “Anh nghĩ nếu có thời gian và không gian khác, chúng ta có thể gặp được nhau không?”
“Có.”
“Sao anh chắc thế?”
“Bởi vì…………”
Tạ Ly nhìn mặt bàn, khẽ nói, ngước mắt nhìn về phía cô, “Em có biết khi đưa chiếc ô đó cho em, anh đã vất vả như thế nào không?”
Diệp Ngưng sửng sốt, mới hỏi: “Anh dự định rời đi, nhưng sau đó lại trở về?
“Ừm.”
Tạ Ly gật đầu, “Bởi vì anh không chắc mình có thể chăm sóc tốt cho một cô gái.”
“Anh chăm sóc em rất tốt mà!”
“Phải, sau khi ở bên em, anh mới thấy tinh thần trách nhiệm được khơi dậy, anh luôn cảm thấy mình u ám, tiêu cực, hoàn cảnh gia đình có chút biến cố, sợ kéo em vào vũng lầy, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng em có thể lôi anh ra khỏi vũng lầy thay vì đi vào đó với anh.”
Nghe anh nói như vậy, khóe mắt cô ươn ướt.
Cô không biết Tạ Ly đã trải qua sự tăm tối như thế nào, nhưng cô biết rằng mình sẽ trở thành một mặt trời nhỏ và tiếp tục mang đến cho anh sự ấm áp.
Sau khi hai người rời khỏi cửa hàng, Diệp Ngưng chủ động ôm Tạ Ly.
“Năm 18 tuổi, điều may mắn nhất đối với em không phải là vào được trường đại học em mơ ước, mà là gặp được anh”
Tạ Ly bật cười, ôm chặt cô nói: “Nếu như em không vào Ngu Đại thì sẽ không gặp được anh.”
“Sao anh lại làm hỏng bầu không khí thế? Đáng ghét.”
Diệp Ngưng nhịn không được nói thầm.
Tạ Ly vuốt nhẹ tóc cô, anh ôm cô thật chặt, khuôn mặt Diệp Ngưng áp vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh khiến cô thực sự cảm nhận được sự hiện diện của anh, không tự chủ được ôm lấy eo anh chặt hơn.
“Tạ Ly, em vô cùng, vô cùng thích anh.”
“Anh cũng vậy.”
( TOÀN VĂN HOÀN )