Lục Sâm hiếm khi được Tạ Ly mời đi ăn tối, trước đây Tạ Ly luôn chê cậu ồn ào, nếu không vì xã giao thì cũng không muốn ăn cùng, lần này là xảy ra chuyện gì?
Hai người tìm được một nhà hàng gần công ty, sau khi ngồi xuống Lục Sâm nhìn chằm chằm Tạ Ly, cười nửa miệng hỏi: “Đây là Hồng Môn Yến sao?”
Tạ Ly liếc Lục Sâm một cái, không nói chuyện, yên lặng xem thực đơn, còn Lục Sâm đang nhắn tin với người nào đó.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cậu, Tạ Ly thuận miệng hỏi: “Cậu lại làm hại con gái nhà ai đấy?”
“Bạn thân của Diệp Ngưng.”
Lục Sâm nói xong, đắc ý cho Tạ Ly xem một loạt lịch sử trò chuyện, “Nhìn xem, mới add WeChat tối qua đã nói chuyện được nhiều như vậy, cậu với Diệp Ngưng mà add chỉ sợ còn không bằng tụi mình trò chuyện nửa ngày.”
Tạ Ly sầm mặt, cảnh cáo Lục Sâm, “Cậu hại ai cũng được, tránh xa Diệp Ngưng một chút.”
“Cậu mắc cười thiệt, mình không có làm gì xấu với Diệp Ngưng, cậu căng thẳng gì chứ?”
“Cậu đùa giỡn tình cảm của bạn cô ấy, Diệp Ngưng sẽ không giận cậu sao?” Tạ Ly chậm rãi đến gần Lục Sâm, nghiêm túc nói: “Nếu cậu không thích thì đừng có lộn xộn với người ta.”
“Mối quan hệ này là kiểu chàng tình thiếp nguyện. Cô ấy lẽ nào không nhìn ra mình là người thế nào sao? Vì cô ấy muốn nói chuyện với mình, đồng nghĩa với việc cô ấy cũng muốn mập mờ.”
Đối mặt với “tra nam lý luận” của Lục Sâm, Tạ Ly không biết nói gì nữa.
(*) Tra nam: những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ.
Có quá nhiều sự xấu xa, không thể lĩnh hội hết.
“Được rồi, đừng nói mình nữa, cậu tìm mình không phải có việc sao?”
Lục Sâm chuyển đề tài, nói đến Tạ Ly.
“Ai nói mình tìm cậu có việc, cùng cậu ăn một bữa không được sao?”
Nghe được lời này, Lục Sâm lạnh đến mức nổi da gà.
Chỉ có Tạ Ly mới có thể dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói ra những lời như thế.
“Nếu không phải biết cậu thích Diệp Ngưng, mình đã hiểu lầm rồi.”
“Cút.”
Tạ Ly lườm cậu một cái, “Mau gọi món.”
Lục Sâm chậm rãi mở menu, gọi một suất bít tết, ngẩng đầu hỏi: “Cậu sẽ không hạ độc mình chứ?”
“Sao cậu nói vậy?”
“Tối hôm qua mình tặng Diệp Ngưng một bức tranh sơn dầu á.” Lục Sâm nói xong, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ, “Hoa bách hợp trên bàn là cậu tặng cô ấy đúng không? Hôm qua vừa vào cửa là mình nhận ra rồi.”
“……………” Tạ Ly im lặng.
“Có một câu nói về việc tặng quà cho một người con gái, cậu biết tặng son môi có nghĩa là gì không?”
“Nói.”
“Có nghĩa là muốn trả lại!”
“?”
Tạ Ly vẫn là không hiểu.
Lục Sâm cười xấu xa nói: “Cậu tặng cô ấy son môi, rồi “ăn” lại son, chẳng phải cô ấy đã trả lại cho cậu rồi sao?”
“…………”
Trong đầu Tạ Ly hiện lên bốn chữ “Vô sỉ hạ lưu”.
“Vào những dịp như hôm qua, cậu có thể tặng rất nhiều thứ, chẳng hạn cốc nước tượng trưng cho cả đời, lúc nào cô ấy uống nước đều nghĩ tới cậu. Hoặc những món đồ trang trí linh tinh… Cậu tặng cô ấy bó hoa, hoa được mấy ngày là héo… EQ của cậu không đủ trình rồi.”
“Sao trước đây cậu không nhắc mình?”
Hào quang trên sân khấu mà bị Tạ Ly chiếm mất thì có lợi gì với Lục Sâm chứ?
“Mình bảo rồi mà cậu không nghe, y như lúc trước mua cái tai nghe hỏng kia, người ta chắc chắn là do nể mặt cậu, nên mới xấu hổ mà không phàn nàn.”
Tạ Ly bắt đầu hoài nghi nhân sinh, quà tặng của anh thực sự không ổn như lời Lục Sâm nói à?
‘Nếu cậu muốn học cách tán gái với mình, mình sẽ gửi cho cậu vài cuốn sách mà học hỏi.”
Lục Sâm nhìn ra mục đích của Tạ Ly, trêu anh một tí.
Mà Tạ Ly cũng không nói gì, nghĩa là đã ngầm đồng ý.
…………
Buổi tối, Diệp Ngưng vừa ăn xong, đang định đọc luận văn thì đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Mạt. Chu Mạt nói rằng đang uống rượu với Hứa Xán Xán ở quán bar. Diệp Ngưng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Hứa Xán Xán nói đã cãi nhau với Giang Viễn, muốn chia tay. Nghe vậy Diệp Ngưng vội vàng đi tới quán bar.
Trước khi đi, Diệp Ngưng hỏi Chu Mạt đang ở đâu, Chu Mạt bảo Diệp Ngưng đến tìm bọn họ ở một quán bar phía Đông Nam. Đến nơi, còn chưa thấy hai người kia đâu, Diệp Ngưng đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Diệp Ngưng là con một, tôi với cô ta kết hôn, tài sản của nhà họ Diệp chắc chắn sẽ về tay tôi.”
Lập tức dừng bước, Diệp Ngưng ngơ ngác nhìn về phía trước, mất tập trung.
Hóa ra đây mới là mục đích thực sự của Cố Dịch Thần, hắn ở bên cô chỉ vì cô là con một và thèm khát tài sản của gia đình cô.
Diệp Ngưng không biết mình đang khiếp sợ hay là khó chịu nhiều hơn. Tóm lại, giây phút này cô đang giận đến run người.
Diệp Ngưng tiến lên cho Cố Dịch Thần một cái bạt tay, nói trước kia không nhìn ra hắn là loại người gì là do cô mù.
Cái bạt tay này mạnh đến mức khiến đầu Cố Dịch Thần quay đầu lại, anh ta say rượu vốn đã đau đầu, cái tát này càng khiến đầu óc anh ta quay cuồng.
Diệp Ngưng lạnh lùng nhìn anh ta, còn chưa hết giận.
Cô xuất hiện bất ngờ khiến mọi người có mặt không khỏi choáng váng.
Bạn của Cố Dịch Thần nhìn Diệp Ngưng, hỏi: “Hai người không phải chia tay rồi sao?”
“Chúng tôi chia tay lâu rồi.”
Nói xong, lại đá vào bắp chân của Cố Dịch Thần, “Đồ cặn bã! Cặn bã!”
Tất cả những người khác đều im lặng, không biết chuyện gì đã xảy ra lại biến cặp đôi yêu nhau khiến người khác ghen tị này trở nên đối đầu nhau.
Sau khi Diệp Ngưng rời đi, bạn của Cố Dịch Thần đã kéo Cố Dịch Thần dậy, vỗ nhẹ vào mặt hắn để đánh thức anh ta.
“Vậy là cậu và Diệp Ngưng đã chia tay lâu rồi! Lại đi nói dối với chúng tôi.”
Có một số người đang xì xào bàn tán.
Cố Dịch Thần ngồi dậy, vẫn bướng bỉnh, thản nhiên cười nói với người khác, “Diệp Ngưng yêu tôi muốn chết, cô ấy chỉ đang nói linh tinh thôi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ quay lại với tôi.”
“Không thể nào, cậu xem Diệp Ngưng hận cậu, ghét bỏ cậu đến mức gọi cậu là đồ cặn bã. Cậu đã làm gì có lỗi với cô ấy vậy?”
“Được rồi, đừng hỏi nữa.”
“Hỏi một chút mà làm sao vậy, dám làm sẽ không sợ người khác nói.”
“…………”
Mặc khác, Diệp Ngưng đã tìm được Chu Mạt và Hứa Xán Xán.
Hứa Xán Xán đã uống say như chết, Chu Mạt không thể cướp lấy chai rượu trên tay cô.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Diệp Ngưng giúp Chu Mạt lấy chai rượu xuống, kéo Hứa Xán Xán sang một bên.
“Mình chỉ nghe cậu ấy nói từng chút, hình như khi đang cùng Giang Viễn đi mua sắm, gặp phải mẹ của Giang Viễn, rồi bị mẹ cậu ta chế nhạo. Mẹ Giang Viễn không thích Xán Xán, nói cậu ấy không xứng với đứa con trai Giang Viễn của bà ấy. Bà ấy nói chỉ quen Xán Xán cho vui thì được, chứ không có cửa bước chân vào nhà bà ta.”
“Chuyện này nói trước mặt Giang Viễn? Thái độ của Giang Viễn thế nào?”
Chu Mạt nhún vai, tỏ vẻ không biết.
“Mình không nên vướng vào tình yêu, độc thân không phải rất tốt sao, sao lại muốn yêu đương chứ?” Hứa Xán Xán lẩm bẩm, sau còn gọi to: “Mang rượu cho tôi.”
Những gì Hứa Xán Xán vừa nói làm trái tim Diệp Ngưng đau đớn, nghĩ đến lời nói của Cố Dịch Thần, cô liền hối hận muốn đâm đầu vào chỗ chết, tại sao ngay từ đầu cô đã đui mù coi trọng hắn ta như vậy?
Đúng vậy, yêu đương gì chứ, độc thân không tốt sao?
Cảm xúc khó chịu dâng trào trong lòng, Diệp Ngưng cầm chai rượu trên bàn lên uống cạn.
Vị cay cay khó chịu xâm nhập vào cổ họng mang đến cảm giác hưng phấn ngắn ngủi, lúc này thần kinh hết thảy đều đã tê liệt, chỉ còn lại cảm giác sảng khoái. Khó trách nhiều người thích mượn rượu giải sầu, không phải không có đạo lý.
Chu Mạt há hốc mồm nhìn Diệp Ngưng, “Chị tôi ơi, cậu lại làm sao thế?”
Chu Mạt gọi Diệp Ngưng lại đây là giúp cô cùng nhau giải quyết rắc rối, không phải để tạo thêm rắc rối.
“Vừa nãy mình đã gặp Cố Dịch Thần, hắn cũng uống rượu ở quán bar này.”
Khó trách.
Chu Mạt hiểu ra, còn tưởng Diệp Ngưng vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác thất tình, vừa định khuyên cô, lại nghe cô nói:
“Mình nghe thấy anh ta chính miệng nói, lúc trước đến với mình là vì mình là con gái duy nhất của Diệp gia. Chỉ cần Cố Dịch Thần cưới mình, tài sản của gia đình mình sẽ thuộc về anh ta.”
Nghe thấy lời này, Chu Mạt đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Cô ấy không nói hai lời liền cầm bầu rượu lên, nói: “Bà đây lập tức tìm anh ta tính sổ.”
Diệp Ngưng kéo cô lại, nhấp một ngụm rượu, khóe môi nhếch lên tỏ ý giễu cợt: “Không quan trọng tại sao ngay từ đầu anh ta đã ở bên mình. Ơn trời đã cho mình biết, để mình có cơ hội ngăn chặn tổn thất kịp thời. May mắn là mình đã không lấy Cố Dịch Thần, nếu không sẽ rất khó kết thúc.”
Chu Mạt nhìn Hứa Xán Xán đang nằm đó, rồi lại nhìn Diệp Ngưng đang chán nản, tức giận lẩm bẩm: “Yêu đương quái gì chứ! Đều đau lòng như thế này!”
Cô nói xong, nhìn thấy Diệp Ngưng còn đang uống rượu, liền nhanh chóng ngăn cô lại.
“Tửu lượng cậu thấp, đừng uống nữa. Tửu lượng của Xán Xán còn tốt hơn cậu nhiều, mới hai chai mà say như vậy.”
Diệp Ngưng vừa uống hết một chai, Chu Mạt thực sự lo lắng cho cô.
“Hình như mình say rồi…”
Diệp Ngưng lẩm bẩm tự nói, phát hiện khung cảnh trước mặt cô đều đã nhòe thành những hình ảnh kép…
Chu Mạt trợn tròn mắt, “Đừng làm mình sợ!”
Cô đưa hai ngón tay lên, hỏi Diệp Ngưng đây là số mấy.
Diệp Ngưng chớp chớp mắt, “Hình như là 1?”
Xong rồi, say thật rồi.
Quả nhiên là “Ba ly là gục” trong truyền thuyết.
Chu Mạt quay đầu nhìn nhìn Hứa Xán Xán, khóc không ra nước mắt.
Chu Mạt không thể đỡ nổi 2 người, không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Lục Sâm giúp đỡ, nhờ Lục Sâm nói với Tạ Ly đến rước Diệp Ngưng.
Như vậy vừa cho hai người bọn họ cơ hội, chỉ là Chu Mạt có chút nghi ngờ Tạ Ly sẽ lợi dụng Diệp Ngưng.
Tạ Ly nghe nói Diệp Ngưng uống say ở quán bar, tức tốc chạy đến.
Loại rượu này mạnh nhưng ngấm lâu, lúc Tạ Ly đến, Diệp Ngưng còn không nhận ra là người nào.
Bây giờ, trong đầu Diệp Ngưng đều là câu nói lúc nãy của Cố Dịch Thần, rất hận anh ta, thế nên lúc Tạ Ly xuất hiện trước mặt cô, cô đã tát vào mặt anh.
“Anh còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi à?”
Nhìn thấy Diệp Ngưng cho Tạ Ly một cái bạt tay, Chu Mạt nhắm mắt hít một hơi, hồi hộp.
Liệu người con trai cao quý và kiêu ngạo như Tạ Ly có vì thế mà bị chọc tức không?
Chu Mạt thấp thỏm, không nghĩ tới Tạ Ly lại nắm lấy tay của Diệp Ngưng, nhẹ giọng hỏi cô: “Có đau không?”
Chu Mạt ngây người nhìn một màn này, mà tê dại.
Chết tiệt, đây đích thị là một người đàn ông tuyệt vời. Không có ý gì khác ngoài 2 từ “Muốn gả”!!!
“Để anh đưa 2 người về trường, còn Diệp Ngưng, các em yên tâm, anh sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.”
Tạ Ly nói xong, liền bế Diệp Ngưng kiểu công chúa.
Tạ Ly gọi một nhân viên phục vụ đến giúp chu Mạt đỡ Hứa Xán Xán ra ngoài.
Lúc Tạ Ly bế Diệp Ngưng ra ngoài, tình cờ đi ngang bàn của Cố Dịch Thần.
“Ai kia? Người đang được ôm có phải Diệp Ngưng không? Tôi nhớ lúc nãy cô ấy mặc chiếc áo đó.”
“Chắc là Diệp Ngưng rồi, nhưng người đàn ông kia là ai? Sao lại bế cô ấy? Quan hệ của hai người này chắc chắn không bình thường.”
“Tôi cảm thấy có chút giống Tạ Ly?”
“…………”
Vừa nhắc đến cái tên Tạ Ly, mọi người đều im lặng.
Họ lén nhìn Cố Dịch Thần đang ngủ ở đó với ánh mắt phức tạp.
………
Tạ Ly đặt Diệp Ngưng ngồi vào ghế phụ, còn Hứa Xán Xán thì ngồi ở ghế sau.
Xong xuôi, xe của Tạ Ly cũng lăn bánh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của ai vang lên, Chu Mạt chạm vào người của Hứa Xán Xán, phát hiện đó là của cô, tên người gọi là “Bảo bối”, nhìn là biết Giang Viễn gọi, cái tên thật buồn nôn.
Cô trả lời điện thoại giúp Hứa Xán xán, nghe thấy Giang Viễn nói: “Anh sai rồi, chúng ta không nên cãi nhau, em tha thứ cho anh nhé.”
“Xán Xán say rồi, chúng tôi đang trên đường về trường, có gặp thì đợi cô ấy ở cổng trường.”
Chu Mạt nói xong liền cúp điện thoại.
Đến cổng Ngu Đại, Giang Viễn đã đợi sẵn ở đó, Chu Mạt trực tiếp kêu anh ta đỡ Hứa Xán Xán xuống xe.
Sau đó, Chu Mạt nói với Tạ Ly “Học trưởng, em tin anh là chính nhân quân tử, cho nên mới giao Diệp Ngưng cho anh, anh nhất định phải đưa cô ấy về nhà an toàn, đừng………”
“Nếu không yên tâm, em có thể đi theo.”
Tạ Ly ngắt lời cô ấy.
Chu Mạt ngượng ngùng cười: “Yên tâm, đương nhiên yên tâm.”
Nói xong cô xuống xe, cẩn thận đóng cửa lại.
………
Tạ Ly chở Diệp Ngưng về tới khu cô sống. Ở đây quản lý rất nghiêm ngặt, xe lạ đều không thể vào, nên anh đành dựng xe ở cổng, sau đó cõng Diệp Ngưng về căn hộ.
Lúc anh cõng cô trên lưng, anh mới nhận ra cô thật sự rất nhẹ, thảo nào trông cô gầy như vậy, trên người cũng không có nhiều thịt.
Diệp Ngưng nằm trên vai Tạ Ly ngửi thấy mùi thơm bạc hà thoang thoảng, cô xoa xoa mặt, đột nhiên lầm bầm nói: “Tôi tin tưởng anh nhiều như vậy, tại sao anh lại nói dối tôi? Tại sao?”
Giọng cô ấy đầy đau buồn và bất lực, tim Tạ Ly đau nhói.
Người trước giờ không giỏi an ủi như anh, lại nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không bao giờ nói dối em.”
Cõng Diệp Ngưng đến cửa nhà, Tạ Ly từ từ đặt cô xuống, để lấy dấu vân tay mở khóa.
Cô đang nằm trong lòng anh, say đến mức không đủ tỉnh táo để mở khóa.
Không còn cách nào, Tạ Ly chỉ có thể nắm lấy tay cô thử từng ngón một.
Cuối cùng, khi anh ấn đến ngón trỏ trái, cửa mở.
Tạ Ly đỡ Diệp Ngưng đi vào, đặt cô ấy lên sofa.
Sau đó, anh quay đi rót nước cho cô, nhưng khi quay lại, anh đã thấy cô ngồi đó chỉ còn mặc một chiếc váy đen, cô đã cởi chiếc khăn choàng bên ngoài ra.
Cô bắt gặp ánh mắt anh, cười ngây ngô nói, “Nóng quá.”
Tạ Ly nhìn làn da trắng nõn của cô, trong mắt bừng lên một ngọn lửa.
Trên người Diệp Ngưng có hai khí chất, khi thuần khiết thì có thể rất thuần khiết, khi quyến rũ cũng có thể vô cùng quyến rũ, hai cảm giác này không hề mâu thuẫn khi trộn lẫn trên cô, ngược lại có sức hấp dẫn đặc biệt.
Anh mất tự nhiên ho khan một tiếng, Tạ Ly cầm ly nước ngồi xuống bên cạnh cô “Uống chút nước đi.”
Anh đỡ Diệp Ngưng, đưa ly nước đến trước miệng cô.
Diệp Ngưng mím môi, rất không hợp tác, dùng ánh mắt vô tội mà nhìn anh.
Trái tim Tạ Ly sắp tan chảy, giọng điệu trong vô thức cũng trở nên nhẹ nhàng, “Uống một ngụm, nếu không sẽ rất khó chịu.”
Cô giống như một đứa trẻ, lắc đầu từ bên này sang bên kia, lầm bầm: “Không, em không uống.”
Nhìn thấy bộ dạng quyến rũ của cô, Tạ Ly không khỏi thở dài trong lòng, hóa ra một người đàn ông thực sự không thể cự tuyệt chuyện này.
Anh bất lực nhìn cô, dùng đầu ngón tay khều nhẹ lên mũi cô, nhìn đôi môi hồng hơi mím của cô, trầm mặc nói: “Nếu em không muốn uống thì đừng uống.”
Diệp Ngưng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt có vài phần say mê, như đang đánh giá anh.
Tạ Ly dao động bởi ánh mắt của cô, mất bình tĩnh, yết hầu nhấp nhô liên hồi mà không nhận ra.
Dưới ánh đèn, hai người hai nhìn vào mắt nhau với những ẩn ý khác nhau.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống, và khi chạm vào đôi môi ửng hồng của cô, lời nói của Lục Sâm đột nhiên xuất hiện trong đầu của Tạ Ly
—Cậu không biết đôi môi của một cô gái có thể mềm mại như nào đâu. —
Có lẽ, anh đã biết được rồi.
Ngay khi ý nghĩ xấu xa kia nổi lên trong lòng, đột nhiên Diệp Ngưng lên tiếng.
Cô đột nhiên cau mày, cảnh giác nhìn anh, “Anh là ai?”
Bầu không khí ái muội trong phòng vì ba chữ này mà biến mất.
Lúc say cô còn không biết anh, dường như trong lòng cô anh không hề quan trọng.
Tạ Ly không khỏi có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: “Anh là Tạ Ly, sẽ chỉ tốt với em, sẽ không nói dối em.”
Diệp Ngưng gạt tay anh ra, “A đau đầu quá, muốn ngủ.”
Nói xong lời này, cô thật sự ngã sang một bên, nhắm mắt lại, nói ngủ liền ngủ.
Tạ Ly ngẫm lại, vừa rồi suýt chút nữa không thể không hôn cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Với cô, sự kiềm chế của anh thực sự là con số không.
Cúi xuống bế cô lên đi vào phòng, Tạ Ly đặt cô lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô.
Cô say quá khiến anh không thể yên tâm đi về, đành phải qua đêm trên sô pha.
Trên giường nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, Tạ Ly xoay người đi ra ngoài, vừa đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy cô gọi tên người nào đó…
“Cố Dịch Thần…………”
Cho dù hắn đối xử với cô như vậy, thì cô cũng không thể nào dễ dàng xóa bỏ được tình cảm trước đây của 2 người.
Chia tay lâu như vậy, cô vẫn chưa quên được hắn.
Trong lòng Tạ Ly tràn đầy ghen tị, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước đến ghế sô pha với những bước chân yếu ớt.
Mà ngay khi cửa đóng lại, Diệp Ngưng nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tôi hận anh.”
Nhưng Tạ Ly không nghe thấy………
Trong nháy mắt, bình minh đã xua tan bóng tối, và buổi sáng đã đến như đã hẹn, với những tia nắng chiếu xuống nền nhà màu be, tạo nên bầu không khí ấm áp của căn phòng.
Sau khi tỉnh rượu, Diệp Ngưng chỉ có cảm giác rất đau đầu!
Cô nhíu mày gõ gõ đầu, sau đó nhìn xung quanh, quên mất mình đã nằm trên giường ngủ bằng cách nào.
Từ phòng ngủ đi ra ngoài, Diệp Ngưng vò đầu bứt tóc, đáng yêu ngáp một cái, nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha, há mồm dừng lại một lúc.
“Học, học trưởng, sao anh lại ở đây?”
Cô xấu hổ đến không chịu nổi, nghĩ mình lúc này thật nhếch nhác, muốn chui xuống lỗ nào đó trốn đi.
Tạ Ly nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây một đêm.”
“Vậy sao anh tối qua đưa em về rồi còn không rời đi?””
“Ừm.”
Tạ Ly gật đầu, thong thả đứng dậy, “Em say quá, anh không yên tâm.”
Diệp Ngưng gập đầu tỏ vẻ đã hiểu, vội vàng nói” Vậy em đi tắm một tí, học trưởng ngồi một lát, đừng khách sáo”
Anh ngủ chỗ này một đêm, còn khách sáo gì nữa chứ.
Rồi anh đứng dậy đi vào nhà bếp, nhìn qua tủ lạnh một tí, xem có gì có thể làm đồ ăn sáng không.
Cô ấy say như vậy, khi tỉnh dậy chắc sẽ rất khó chịu, vẫn là nên có chút gì đó bỏ bụng.
Tạ Ly đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, phát hiện bên trong có đủ loại nguyên liệu, xem chữ bên trên thì Hàn Quốc có, Nhật Bản có, nơi nào cũng có, không biết nên làm cái gì ăn.
Có vẻ như cô ấy rất yêu đời.
Khóe môi cong lên, Tạ Ly lấy ra trứng gà, cà chua còn có mì sợi.
Chờ Diệp Ngưng rửa mặt xong, thay quần áo tử tế, đã ngửi thấy từ phòng bếp truyền đến hương thơm, bụng kêu “ọc ọc”, dường như đang phản đối.
Lặng lẽ bước đến cửa phòng bếp, Diệp Ngưng thấy Tạ Ly đang mặc chiếc tạp dề có hình hoạt hình mà cô mua.
Cạnh anh có một cửa sổ, ánh ban mai yếu ớt tràn vào, quanh người anh hiện ra một vầng hào quang mờ ảo, mơ màng nhưng tràn đầy không khí quê nhà.
Diệp Ngưng không đành lòng hủy đi một bức tranh đẹp như vậy, vì vậy cô lẳng lặng đứng ở cửa.
Bất ngờ Tạ Ly lên tiếng “Em định nhìn trộm bao lâu?”
Giật mình, Diệp Ngưng nhanh chóng chạy trốn, Tạ Ly vừa quay đầu lại, phát hiện người đã biến mất.
…………
Trên bàn bày ra hai bát mì trứng cà chua, món ăn ngon hơn sức tưởng tượng của Diệp Ngưng, cô nhìn Tạ Ly không tin, “Tiền bối, không ngờ anh nấu ăn ngon như vậy.
“Làm theo Baidu.”
(*) Baidu: ứng dùng tìm kiếm tương tự google
“……………”
Là nên khen anh ấy có thiên phú sao?
Diệp Ngưng nếm một chút, hương vị cũng không tệ lắm, quả nhiên người có IQ cao có thể làm bất cứ việc gì.
Ăn hết bát mì, diệp Ngưng đặt đũa xuống, Diệp Ngưng cười hỏi: “Tiền bối, tối hôm qua có phải anh đụng phải em không?”
“Bạn em nhờ Lục Sâm điện thoại cho anh.”
“Ồ.”
Diệp Ngưng đã hiểu, liền lo lắng hỏi: “Em lúc say không có làm chuyện gì thất lễ với anh chứ.”
“Trừ nói trời quá nóng và cởi quần áo ra thì không có gì”.”
Nghe được lời này, Diệp Ngưng mắt đột nhiên trừng lớn.
“Em cởi quần áo?”
“Đồ bên ngoài.”
Tạ Ly nói cái này cũng là nói bóng nói gió nói cho cô biết cái áo choàng kia là cô tự mình cởi ra, không phải anh.
Anh không muốn bị cô hiểu lầm là kẻ lợi dụng cơ hội.
Chẳng trách khi sáng cô thức chỉ thấy mình mặc một chiếc váy hai dây, thì ra là cô đã tự cởi nó ra. Diệp Ngưng thầm nghĩ trong lòng.