Trans: Rose
Edit: Akiko
Beta: Giang
Trong không gian chật hẹp, Diệp Ngưng không có cách nào lui ra ngoài, chỉ có thể dời mắt nhìn sang đèn hiển thị tầng, hy vọng có thể sớm thoát ra ngoài.
Lưng cô gần như áp vào ngực anh, cách một lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Cuối cùng, thang máy cũng đến tầng sáu, mọi người lần lượt bước ra ngoài.
Tạ Ly nâng cánh tay lên không chút dấu vết mà bảo vệ bên cạnh Diệp Ngưng, ngăn cản người khác đụng vào cô.
Vừa rồi hai người bị ép vào góc tường, đợi mọi người bước ra hết, bọn họ mới đi ra ngoài.
Thời điểm Diệp Ngưng ra bên ngoài, cô cảm giác các dây thần kinh toàn thân đều được thả lỏng.
Cô vén một lọn tóc ra sau tai, nhìn những cửa hàng xung quanh, giọng điệu thoải mái hỏi Tạ Ly muốn ăn gì.
“Anh cũng chưa ăn qua, hay là em chọn đi.”
“Ngày thường học trưởng không thích đi mua sắm sao?”
“Anh không có bạn gái, một nam nhân như anh đi dạo không phải rất kỳ quái sao?”
Phản ứng của Tạ Ly khiến trái tim của Diệp Ngưng đập lỡ một nhịp.
Sau một hồi im lặng, cô cười nói: “Anh nên tìm một người đi, trong nhà chắc chắn rất sốt ruột.”
“Không có ai thích hợp.”
Tạ Ly nhẹ nhàng nói nhỏ, làm Diệp Ngưng nghe không ra.
Cô nhìn thấy một quán thịt nướng, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng quay đầu hỏi:
“Học trưởng, anh ăn thịt nướng được không?”
“Có thể.”
Anh không có hứng thú với việc ăn uống, chủ yếu là muốn ở cạnh cô.
“ Là em mời khách, anh đừng khách khí.”
Diệp Ngưng cố ý nhấn mạnh điều này.
“Được.”
Vào trong tiệm thịt nướng, phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi.
Quán ăn được trang trí thiết kế theo phong cách không gian tối lãng mạn, rất thích hợp cho các cặp đôi tới đây hẹn hò.
Phục vụ đưa thực đơn cho họ, Diệp Ngưng biết Tạ Ly nhất định sẽ để cô gọi món, vì vậy cô cũng không giả bộ khách sáo mà nói thẳng: “Em gọi món nha.”
Tạ Ly gật đầu, lấy điện thoại ra nhìn.
5 giờ 58 phút.
Anh có một bữa tiệc xã giao lúc 7 giờ, chắc chắn không tới kịp rồi.
Tìm được số của Lục Sâm, anh gửi tin nhắn qua:
【 Mình có việc gấp, tối nay lại có cuộc hẹn với Hàn tổng, cậu thay mình đến đó đi, hỏi trợ lý của mình để biết tình hình cụ thể. 】
Lục Sâm đang nhàn rỗi chơi điện thoại di động, vậy nên rất nhanh có tin nhắn trả lời.
【Mình X! Mẹ nó, đêm nay mình có hẹn đi ăn với một cô gái!!】
【Đừng ham mê sắc đẹp, kinh doanh quan trọng hơn. 】
Tạ Ly gửi tin nhắn này, giương mắt liếc nhìn Diệp Ngưng.
Anh không hề cảm thấy chột dạ khi tự tát vào mặt mình.
【Cậu đã nói là kinh doanh quan trọng hơn, vậy cậu đang làm gì đây?】
【Việc của mình không cần cậu quan tâm, nhớ đừng đến muộn.】
【…………】 Lục Sâm tức giận đến mức muốn tự sát.
Diệp Ngưng gọi món xong, nhìn qua Tạ Ly, “Học trưởng, anh thấy những món
này được chưa?”
“Được.”
Tạ Ly chỉ nhìn lướt qua.
Diệp Ngưng đem thực đơn trả lại cho phục vụ, nói chỉ cần những món này thôi.
Cô để ý thấy Tạ Ly vừa rồi luôn nhìn vào điện thoại, nên hỏi: “Học trưởng, tối nay anh bận việc gì sao?”
“Không có, bạn anh tìm đến có chút chuyện.”
Tạ Ly cười nhẹ, úp điện thoại xuống.
Phục vụ bước đến để lót giấy thấm mỡ, mở khay nướng ra, một lát sau, các món ăn đã gọi được dọn ra.
“Em nướng thịt không tốt lắm, hay là anh làm đi?”
Đàn ông đều muốn thể hiện bản thân mình trước người họ thích, nghe Diệp Ngưng hỏi như vậy, Tạ Ly lập tức nói “Được”.
Giờ phút này anh cảm thấy may mắn là lúc trước bị Lục Sâm gọi đi dã ngoại vài lần, tự giúp bản thân biết nướng BBQ, nếu không anh cũng không dám lao xuống biển.
“Em muốn ăn cái gì trước?”
“Thịt bò, món yêu thích của em!”
Tạ Ly phát hiện Diệp Ngưng đối diện với món ăn ngon, lập tức cả người trở nên vô cùng hưng phấn, hai mắt sáng lên.
Anh đổ dầu vào, sau đó gắp những lát thịt bò cho vào khay nướng.
Diệp Ngưng lấy điện thoại ra quay video cảnh thịt nướng, gửi đến ba người trong ký túc xá của cô.
【 Tới kéo thù hận. 】
Chu Mạt là người đầu tiên trả lời:
【Cậu đang ăn tối với ai vậy? Tớ dường như nhìn thấy bàn tay của một người đàn ông!】
【Nhờ lời cậu nói đêm đó, mình không thể tránh khỏi bữa ăn này.】
【 Là Tạ Ly???? 】
Chu Mạt lập tức kích động:【Tớ chỉ muốn nói anh ta có ý với cậu đi! Đi công tác trở về còn muốn kêu cậu mời bữa ăn bù mà cậu nợ anh ấy! Anh ấy thiếu đồ ăn sao? Đây không phải mượn cơ hội ăn cơm để gặp mặt cậu sao? 】
【 Tớ trở về sẽ kể tình huống cụ thể cho cậu nghe, không như cậu nghĩ đâu. 】
Nếu hôm nay không phải ngẫu nhiên, Tạ Ly anh làm sao không biết xấu hổ đặc biệt gọi điện thoại cho cô, yêu cầu cô mời ăn bù bữa ăn mà cô thiếu nợ?
“Được rồi.”
Tạ Ly đột nhiên lên tiếng, kéo tinh thần Diệp Ngưng trở lại.
Cô thấy anh dùng kéo cắt đều miếng thịt, sau đó rắc thìa là, ớt bột và các loại gia vị khác, rồi bày lên đĩa cho cô.
Diệp Ngưng nóng lòng đeo găng tay dùng một lần, chuẩn bị ăn.
Cô nếm thử một miếng nhỏ trước, miếng thịt tươi ngon, chứng tỏ nhiệt đã được kiểm soát tốt, không bị chín quá.
“Học trưởng, anh thật lợi hại nha.”
Diệp Ngưng nhịn không được khen ngợi anh, bởi vì Tạ Ly dường như là việc gì cũng biết làm, không có gì mà anh không làm được.
Tạ Ly không nói gì, chuyên tâm nướng thịt.
“Anh đừng chỉ lo nướng, anh cũng ăn đi!” Diệp Ngưng cảm thấy ngượng ngùng, duỗi tay muốn lấy kẹp trong tay anh, “Em giúp anh trở thịt.”
“Không cần, em cứ chờ ăn là được.”
Tạ Ly theo bản năng mà từ chối.
Diệp Ngưng định nói gì đó, kết quả mu bàn tay bị dầu bắn, làm cô đau đến hít sâu vào.
Tạ Ly theo phản xạ nắm lấy tay cô, muốn nhìn xem cô có sao không, đại não không phản ứng kịp, đến khi nhận thức được hành vi của mình không thích hợp, anh lập tức buông tay ra.
“Xin lỗi.”
Diệp Ngưng hơi sợ hãi trước hành động của anh, cô lặng lẽ thu tay về.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay………
Cô cảm thấy da mình nóng lên.
Sớm biết vậy, lúc nãy cô đeo hai cái găng tay dùng một lần rồi.
“Có nghiêm trọng không? Hay để anh nhờ phục vụ mang kem trị bỏng tới?”
“Không sao đâu, chỉ bị đỏ một chút, em vào toilet rửa bằng nước lạnh là được.”
Diệp Ngưng đúng lúc xem đây là cái cớ tạm thời để rời đi, nói xong liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Vào toilet, Diệp Ngưng đặt tay dưới vòi nước, xả nước vào vùng bị phỏng.
Vừa rồi cô lừa Tạ Ly, thật ra mu bàn tay cô đã phồng rộp, nhưng cô cố ý nói không nghiêm trọng.
Lúc này, cô cảm thấy tim mình vô cùng hoảng loạn, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô thật sự không biết nên đối mặt với Tạ Ly như thế nào.
Nhìn mình trong gương, Diệp Ngưng hít sâu một hơi.
Ngay cả khi Tạ Ly thật sự thích cô thì như thế nào, đâu phải cô chưa từng được theo đuổi, tại sao cô phải khẩn trương? Được thích đâu phải là chuyện xấu xa gì trái lương tâm đâu.
Lúc trước khi có bạn trai, cô nên giữ khoảng cách với anh ấy, nhưng hiện tại cô đang độc thân, việc ở cùng người khác giới là quyền tự do của cô.
Diệp Ngưng cảm thấy cô ở bên Cố Dịch Thần ba năm, tư tưởng đều bị giam cầm, trở nên bảo thủ và lạc hậu.
Cô sợ anh ta ghen, sợ anh ta hiểu lầm, vẫn luôn giữ khoảng cách với người khác giới, trừ phi thật sự có việc, nếu không cô sẽ không thêm WeChat, nhưng kết quả anh ta đối xử với cô như thế nào?
Nghĩ lại thật là trớ trêu.
Diệp Ngưng trở lại chỗ ngồi của mình, Tạ Ly nướng món mực mà cô yêu thích, đặt nó vào dĩa của cô.
“Kem trị bỏng, bôi một chút đi.”
Tạ Ly đưa mắt ra hiệu cho cô.
“Không phải em đã nói không nghiêm trọng sao.”
Diệp Ngưng nhỏ giọng nói thầm, lấy thuốc bôi vào.
Tạ Ly không nói gì, vừa rồi anh nhìn thấy, chỉ là cố ý không phá vỡ.
Tiếp đó, hai người lẳng lặng mà ăn cơm, không trò chuyện nữa.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Tạ Ly lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Nhiệm vụ giáo sư Tần giao, em làm đến đâu rồi?”
“Anh nói đến vị trí nhân viên đó sao?” Diệp Ngưng ngẩng đầu, “Em tìm được rất nhiều tài liệu, nhưng vẫn chưa bắt đầu viết.”
“Anh sẽ không vì sự quen biết của hai chúng ta mà đặc biệt chiếu cố em đâu.”
Nghe Tạ Ly nói vậy, Diệp Ngưng ngược lại rất vui.
Nếu cô vào công ty mà không dựa vào năng lực của mình, cô làm việc cũng sẽ không thoải mái trong lòng.
…………
Từ nhà để xe dưới tầng hầm của trung tâm mua sắm đi ra, Diệp Ngưng phát hiện mưa đã tạnh, cô hạ cửa kính xe xuống một chút, không khí ẩm ướt như mang hơi thở tươi mát trong lành tràn vào.
Tạ Ly đưa Diệp Ngưng đến cổng trường Ngu Đại rồi rời đi, anh không muốn giữ giỏ dâu tây của hai người, nên đưa cho Diệp Ngưng mang về chia với bạn cùng phòng.
Sau khi Diệp Ngưng trở lại ký túc xá, Hứa Xán Xán và Chu Mạt đều mang ánh mắt thẩm vấn nhìn cô.
“Sao nhìn mình như vậy?”
Diệp Ngưng không khỏi buồn cười mà nói, đem dâu tây đặt trên bàn.
“Mình phát hiện mặt cậu như tràn đầy thanh xuân! Ăn cơm cùng Tạ Ly vui vậy sao?” Chu Mạt nheo mắt, nhìn những trái dâu tây, “Đây đều là Tạ Ly đưa sao?”
“Mình và anh ấy cùng hái.”
“Mẹ nó (*), sao hai người tiến triển nhanh vậy?”
(*) 我去:là một câu cảm thán của giới trẻ Trung Quốc
Hứa xán xán vội vàng góp vui, “Hôm nay hai người còn làm gì nữa?”
Diệp Ngưng kể quá trình cho các cô nghe, sau khi nghe xong, Chu Mạt hả hê cười, “Xem ra ông trời cũng đang tác hợp cho hai người!”
“Hiện tại mình không có tâm trạng yêu đương, nhưng cũng không từ chối, biết đâu tương lai mình thật sự thích anh ấy thì sao?”
Diệp Ngưng nhún vai, “Mình đi rửa dâu cho các cậu ăn đây.”
Sau khi rửa dâu trở về, Chu Mạt và Hứa Xán Xán giống như những bé mèo tham ăn nhào tới.
“Dâu này ăn ngon thật, rất ngọt nha!” Hứa Xán Xán cảm thán, rồi ăn thêm một quả nữa.
Chu Mạt nhẹ nhàng chạm bả vai cô, “Có thể không ngọt sao? Đây chính là tràn ngập hương vị tình yêu.”
“Hai người, nếu không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”
Diệp Ngưng liếc nhìn họ cảnh cáo, các cô đều ăn ý mà đồng thời ngậm miệng lại.
………
Rửa mặt xong, Diệp Ngưng nằm xuống giường, phát hiện Tạ Ly gửi tin nhắn cho cô.
【Anh đến nhà rồi. 】
Cô nhìn chằm chằm bốn chữ này trên màn hình điện thoại, do dự không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, nhắn lại cho anh:
【Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, học trưởng. 】
Nhìn tin nhắn trả lời của cô, Tạ Ly rất không hài lòng mà nhíu mày.
Vì sao vẫn lạnh nhạt như vậy?
Anh tưởng hôm nay hai người ở bên nhau vui vẻ như vậy, thái độ của cô đối với anh sẽ có thay đổi, nhưng cô lại nói với anh những câu cứng nhắc như vậy.
Xem ra chỉ có thể dựa vào anh để thay đổi cục diện.
…………
Vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, Diệp Ngưng nhận được tin nhắn của Cố Dịch Thần, nói ngày mai mẹ anh ấy làm phẫu thuật.
Diệp Ngưng không trả lời, cô dự định ngày mai đến thăm.
Cô nói với Chu Mạt chuyện này, Chu Mạt cũng gật đầu đồng ý, “Đúng là nên đi thăm, dù sao mẹ anh ấy cũng đối tối với cậu.”
“Mình cảm thấy hiện tại mình có chút bệnh tâm lý.”
“Làm sao vậy?”
“Có đôi khi mình hoài nghi, có khi nào mẹ anh ta giống Cố Dịch Thần đối xử tốt với mình, đều là ngụy trang.”
“Vấn đề này của cậu được gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Chu Mạt nhíu mày, khuyên cô, “Cậu không thể vì một lần bị tổn thương bởi tình yêu, về sau có tâm lý hoài nghi, điều đó khiến cậu bắt đầu một mối quan hệ mới sẽ không vui vẻ.”
“Vậy nên, mình cần phải điều chỉnh tốt tâm trạng, mới nghĩ tới mối tình tiếp theo.”
Đợi đến sáng hôm sau, Diệp Ngưng mua một giỏ trái cây rồi đến bệnh viện.
Cô đi vào phòng bệnh của Chương Ngọc Tuệ, không nghĩ tới Cố Dịch Thần cũng đang ở đây, anh ta ngồi trên xe lăn, cẳng chân vẫn đang bó bột.
Gãy xương đến 100 ngày, anh ta sẽ ở yên trong vòng hai tháng, Diệp Ngưng cảm thấy ông trời đang giúp mình, nếu không Cố Dịch Thần chắc chắn sẽ lại muốn dây dưa với cô.
Lâu rồi không gặp, Diệp Ngưng nhận ra Cố Dịch Thần không còn đẹp trai như trước ở trong mắt cô nữa, trước kia cô cảm thấy toàn thân anh ta như tỏa hào quang, hiện tại nghĩ đến, chắc lúc trước cô tự thêm bộ lọc cho tên đó.
Thì ra tình yêu rồi cũng sẽ cạn kiệt, vào khoảnh khắc cô quyết định không yêu anh ta nữa, thì người đó đã chẳng là gì trong mắt cô rồi.
Cố Dịch Thần rất vui khi thấy Diệp Ngưng tới đây, vội vàng mở miệng muốn cùng cô nói chuyện, nhưng cô giống như không nhìn thấy mình, lập tức đi đến trước mặt mẹ của mình.
“Dì Chương, hai ngày nay dì cảm thấy thế nào?”
“Ngồi đi.” Chương Ngọc Tuệ rất yếu, miễn cưỡng mỉm cười, “Khá tốt, không khác lúc trước lắm.”
“Buổi chiều dì phải làm phẫu thuật, dì không lo lắng sao?”
“Chuyện đó không có gì đáng lo ngại, dì chỉ tiếc tiền, việc phẫu thuật tim này tốn rất nhiều tiền.”
Diệp Ngưng nghe bà nói vậy, chỉ hơi mỉm cười, giúp bà chỉnh lại chăn.
“Tiền nhiều cũng không quan trọng bằng sức khỏe và tính mạng của dì!”
Chương Ngọc Tuệ đảo mắt, liếc nhìn Cố Dịch Thần nói: “Dịch Thần nó vừa mới đi làm không lâu, cũng không tích cóp được đồng nào, dì chỉ có thể dùng tiền tiết kiệm của mình, vốn dĩ định lấy ra cho nó khi nó kết hôn.”
Diệp Ngưng ngay từ đầu đã nghe ra ý đồ riêng, dì Chương muốn để cô lấy tiền ra, cô cố ý nghe không hiểu, kết quả bà ta không bỏ qua mà tiếp tục nói.
Cô và con trai bà ta đã không còn quan hệ gì, anh ta có trách nhiệm trả tiền thuốc men cho bà ấy là tất nhiên, dựa vào đâu mà bà ta coi tiền của cô như cỏ rác?
Còn tưởng dì Chương là người tốt, hiện tại xem ra……
Tận đáy lòng Diệp Ngưng có chút thất vọng, có điều nghĩ lại thấy cũng tốt, như
vậy, về sau cô đối mặt với dì Chương cũng có thể thản nhiên.
“Dì Chương, con còn có tiết học, con đi trước đây, chúc dì phẫu thuật thành công.”
Diệp Ngưng không muốn ở lại lâu, trực tiếp tạm biệt.
Chương Ngọc Tuệ cứng miệng, nghĩ thầm bà đã nói những lời cần phải nói, tại sao cô không có biểu hiện gì?
Thấy Diệp Ngưng phải đi, Cố Dịch Thần đẩy nhanh xe lăn đuổi theo phía sau,
“Tiểu Ngưng, để anh tiễn em.”
Diệp Ngưng đã đi ra khỏi phòng bệnh, quay đầu liếc nhìn anh ta, cười chế nhạo,
“Anh có biết hiện tại bản thân mình có bộ dạng thảm hại như thế nào không?”
Cố Dịch Thần bị lời này làm cho sắc mặt cứng đờ, biểu cảm thay đổi ngay lập tức.
Trả thù bằng ngôn ngữ, thì ra cũng vui như vậy.
Diệp Ngưng xoay người, tiêu sái rời đi.
Cố Dịch Thần bực bội đẩy xe lăn trở về phòng bệnh, Chương Ngọc Tuệ tức giận nói: “Đều tại con, vốn dĩ mẹ trông cậy con có thể dựa vào nó để chuyển mình, làm rạng rỡ tổ tông, hiện tại con nhìn kết quả xem, nó không thèm để ý đến con nữa rồi!”
“Được rồi mẹ. Mẹ đừng nói nữa.”
Cố Dịch Thần đẩy xe lăn ra ban công, lấy di động trong túi ra.
Trì Hân Nhiên không liên lạc với anh ta vài ngày rồi, anh ta gọi điện cũng không được, cô đã bắt đầu ghét bỏ anh ta rồi sao?
Thử gọi điện lại cho cô ấy lần nữa, cuối cùng Trì Hân Nhiên cũng chịu nghe máy.
Cố Dịch Thần hỏi cô ta vì sao không đến thăm mình, Trì Hân Nhiên khóc sướt mướt nói mình bị cảnh sát bắt giam vài ngày, vừa mới được thả ra, đều là do gặp được Diệp Ngưng và bạn của cô, bị hai người họ hợp lực đánh, đến bây giờ vết thương còn chưa lành, nếu không tin, cô ta sẽ gửi ảnh cho anh xem.
Nghe cô ta nói xong, Cố Dịch Thần lập tức nổi giận trong lòng.
Anh ta an ủi Trì Hân Nhiên nửa ngày, hai người mới cúp điện thoại, tiếp theo Trì Hân Nhiên gửi ảnh cho anh ta.
Sau khi xem xong, Cố Dịch Thần nhịn không được, liền gửi tin nhắn cho Diệp Ngưng.
【Em tức giận gì thì trút lên người anh, đừng làm khó Trì Hân Nhiên có được không? Cô ấy vô tội. 】
Tin nhắn này do bốc đồng mà gửi, đúng lúc Cố Dịch Thần muốn phát tiết sự khó chịu khi bị Diệp Ngưng chế giễu lúc nãy.
Chẳng qua một lúc sau khi tin nhắn đã gửi, anh ta lập tức hối hận, vội vàng muốn thu hồi, đáng tiếc đã quá hai phút.
Cố Dịch Thần phát điên, thiếu chút nữa vứt điện thoại.
………
Từ cửa bệnh viện đi ra ngoài, Diệp Ngưng muốn gọi xe qua App để về trường, nhưng lúc lấy điện thoại ra lại nhìn thấy tin nhắn nổi điên của Cố Dịch Thần.
Nếu trái tim cô không tốt, đọc tin nhắn này xong, chắc chắn sẽ tức giận mà té xỉu.
Tên đó còn dám nói Trì Hân Nhiên vô tội?
Diệp Ngưng nhanh tay nhắn vài chữ, muốn mắng lại, nhưng suy nghĩ, làm như vậy mất thể diện quá, vì thế trực tiếp kéo anh ta vào danh sách đen.
Về sau cô sẽ không bao giờ liên lạc với tên đó, cũng không gặp lại dì Chương nữa.
Cô vốn tưởng mình bị tổn thương đến cực điểm, tâm đã chết lặng, nhưng nhìn thấy anh ta che chở cho cô gái khác như vậy, cô vẫn chua xót, không cam lòng.
Đến giờ phút này Diệp Ngưng cuối cùng cũng hiểu, Cố Dịch Thần chưa từng thật sự yêu cô.
Hốc mắt đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra, Diệp Ngưng vội vàng ngẩng đầu, cố nén nước mắt lại.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục đi gọi xe, nhưng mỗi lần taxi tới, đều có người bên trong, điều này khiến tâm trạng Diệp Ngưng có chút suy sụp.
Gần bệnh viện có rất nhiều người chờ xe, gọi xe qua mạng phải chờ rất lâu,
Diệp Ngưng nhìn xung quanh, đột nhiên một chiếc xe màu trắng chầm chậm dừng lại bên cạnh cô.
Nhìn kĩ một chút, thực sự là Maserati.
Ngay sau đó cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra một khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt.
“Người đẹp, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tô Cảnh Sơ nháy mắt phóng điện với Diệp Ngưng, anh ấy tự cảm thấy làm vậy rất có sức hút.
Rất nhiều người đều hình dung anh ta là em trai hàng xóm, giống tiểu thịt tươi Hàn Quốc, làn da trắng, mắt phượng, cười rộ lên còn có một đôi răng nanh, mình đẹp trai như vậy, không lý do gì cô quên cậu ta được!
Đáng tiếc, mọi người gặp qua anh ấy một lần đều sẽ quên.
“Xin hỏi anh là?”
Tô Cảnh Sơ nghe cô hỏi vậy, cạn lời đến hộc máu.
“Lúc trước tại cửa hàng đồ ăn Nhật, chúng ta từng gặp qua, em đã quên rồi sao?”
Cậu vừa nói câu này, Diệp Ngưng liền nhớ ra, đây là người con trai đã ngăn cô lại, muốn xin số điện thoại của cô.
“Tôi muốn gọi xe, phiền anh đừng ngừng ở đây.”
“Em đi đâu, để anh đưa em đi không được sao?”
“Không cần, cảm ơn.”
Thấy anh ta không có ý định tránh ra, Diệp Ngưng bước nhanh về phía trước.
Tô Cảnh Sơ không thể bỏ xe không quản mà trực tiếp đuổi theo cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất trước mặt mình một lần nữa.
“Chết tiệt!”
Anh ta tức giận đập tay vào vô lăng.
Lần đầu tiên trong đời gặp một cô gái hoàn toàn phớt lờ mị lực của anh ta.
………
Đến Quân Thành, Tô Cảnh Sơ xách một túi quà xuống xe, đi thẳng vào tòa nhà công ty.
Chị gái ở quầy lễ tân nhận ra anh ta, trực tiếp cho qua.
Tô Cảnh Sơ đến trước cửa phòng làm việc của Tạ Ly, vừa định gõ cửa, trợ lý của anh bước nhanh tới, nói: “Tạ tổng đang họp ở phòng họp.”
“Vậy tôi vào trong đợi anh ấy.”
Tô Cảnh Sơ đẩy cửa đi vào, ngồi trên sô pha.
Rất nhanh, Tạ Ly quay lại sau khi họp xong, Lục Sâm còn đi phía sau anh.
“Cậu nói thật cho mình biết, có phải tối qua cậu nhìn thấy tiểu học muội không?”
Lục Sâm hỏi xong mới nhìn thấy Tô Cảnh Sơ ngồi đó.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Hôm nay không phải sinh nhật của anh Tạ Ly sao? Mình mua quà tặng anh
ấy.”
Lục Sâm vỗ đầu, “Chết tiệt! Mình bận rộn quá nên quên mất.”
“Các cậu vừa nói đến tiểu học muội nào vậy?”
“Chính là ——”
Lục Sâm vừa định nói, đã bị ánh mắt của Tạ Ly giết chết.
Cậu ta đành phải ngậm miệng, đổi đề tài hỏi: “Buổi tối định tổ chức tiệc sinh nhật như thế nào? Có cần mình gọi tiểu học muội đi cùng không?”
“Bất quá, tăng ca.”
Nhiều công việc chưa xử lý xong như vậy, anh còn rảnh rỗi ăn sinh nhật của mình sao.
Lục Sâm biết anh sẽ nói như vậy, bất đắc dĩ mà buông tay, “Chúc cậu cùng công việc bên nhau mãi mãi.”
“Cậu ở lại với mình.”
“Why??” Lục Sâm kích động muốn từ chức, “Tối hôm trước mình đi xã giao thay cậu, hôm qua lại đi khảo sát công trường, hôm nay còn yêu cầu mình tăng ca, Tạ Ly cậu có lương tâm không?”
“Không có.”
“…………” Lục Sâm bị nghẹn đến không nói nên lời, lôi kéo Tô Cảnh Sơ đi ra ngoài, “May là tôi còn chưa mua quà cho cậu ta.”
Tạ Ly nhìn hai người bọn họ đi ra ngoài, khóe môi khẽ nhếch.
Anh bỗng nhiên có tâm trạng nhàn rỗi, sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, bỏ qua lí do chính đáng như vậy không phải là lãng phí sao?
Nhấn mở WeChat, anh tìm được tài khoản của Diệp Ngưng, nhắn cho cô một câu:
【Hôm nay là sinh nhật anh. 】
Ngày đó anh nhìn thấy một câu trên điện thoại: Chỉ cần bạn chủ động, chúng ta sẽ có câu chuyện.
Ngay lập tức anh có cảm giác được đánh thức, cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa.
Nếu không Diệp Ngưng tìm được bạn trai mới, anh có thể sẽ hối hận cả đời.
………
Diệp Ngưng vừa trở lại trường học thì nhận được tin nhắn của Tạ Ly.
Anh không hề báo trước mà gửi cho cô một câu như vậy là có ý gì? Không phải gửi nhầm người chứ?
Gãi gãi đầu, Diệp Ngưng cảm giác như lọt vào trong sương mù, đành phải đáp lại:
【 Học trưởng, chúc anh sinh nhật vui vẻ. 】
【Không vui, không ai cùng anh ăn sinh nhật. 】
Nếu Lục Sâm và Tô Cảnh Sơ nhìn thấy, chắc chắn sẽ nổi giận la lên: Hai chúng tớ không phải người à???
Tạ Ly đều ám chỉ rõ đến vậy, nếu Diệp Ngưng giả vờ không hiểu, vậy có chút không hợp lý rồi.
Còn không phải là muốn cùng cô ăn sinh nhật anh sao? Có thể nói thẳng mà.
Diệp Ngưng rất dứt khoát, trực tiếp gọi điện cho anh, hỏi anh chuẩn bị ăn sinh nhật ở đâu.
Tạ Ly chưa nghĩ tới, thuận miệng nói ra tên nhà hàng, không ngờ Diệp Ngưng
lại nói: “Vậy em sẽ đặt bánh sinh nhật gửi qua đó, xem như là quà sinh nhật em tặng anh.”
Thì ra anh hiểu sai ý.
Tạ Ly nhắm mắt lại, lực cầm bút đột nhiên tăng lên, trên tờ giấy trắng vẽ ra một vết hằn sâu.
“Cùng anh ăn sinh nhật đi.”
Anh nói chậm rãi, giọng điệu nhẹ nhàng như bông tuyết, rơi xuống đất tan ra.
Đầu dây bên kia Diệp Ngưng trầm mặc hai giây, nói “Được”.
Biểu cảm của Tạ Ly lập tức thay đổi từ âm u sang tỏa sáng.
Tâm trạng của anh đã không còn trong tầm kiểm soát của anh nữa, tất cả đều bị cô nắm giữ.
………
Diệp Ngưng mang theo bánh kem sáu tấc được làm tinh xảo, đi vào nhà hàng mà Tạ Ly nói tới.
Trước cửa, lúc cô định vào, lại thấy một bóng người quen thuộc ở bên trong.
Cô ta mặc bộ sườn xám bó sát, vạt áo xẻ dọc đến đùi, chân đi giày cao gót ít nhất mười phân.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, lại gặp cô ta.
Diệp Ngưng đi vào nhà hàng, nhìn thấy Trì Hân Nhiên õng ẹo đi đến chỗ gần cửa sổ, đối diện với cô ta là một ông chú bốn mươi hoặc năm mươi tuổi.
Mặc dù cô không muốn nghĩ xấu về cô ta, nhưng ông chú kia đang vươn tay chạm vào tay Trì Hân Nhiên, vậy còn không rõ mối quan hệ của hai người họ là gì sao?
Không biết Cố Dịch Thần sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy cảnh này.
“Tiểu thư, xin hỏi cô có đặt chỗ trước không?”
Câu hỏi của nhân viên phục vụ kéo suy nghĩ của Diệp Ngưng về, cô báo tên Tạ Ly, trực tiếp được dẫn lên tầng hai.
Diệp Ngưng tình cờ đi ngang qua bàn Trì Hân Nhiên, cô cúi đầu liếc nhìn cô ta, Trì Hân Nhiên chạm ánh mắt với cô, trái tim lập tức “lộp bộp” một chút.
Rõ ràng cô ta đang hoảng sợ, tròng mắt không ngừng chuyển động loạn xạ.
Nhưng Diệp Ngưng rất mau liền thu hồi tầm mắt.
Tầng hai có mấy gian phòng được xây cạnh cửa sổ, đối diện là sông Trinh Giang nổi tiếng ở Ngu Thành, ngồi trên ghế, có thể quan sát cảnh sông tuyệt đẹp.
Diệp Ngưng đi vào, nhìn thấy Tạ Ly đang đứng trước cửa sổ, sơ mi trắng ôm lấy nửa thân trên, làm tôn lên dáng người cao và thẳng của anh.
“Khụ.”
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Diệp Ngưng đem bánh kem đặt lên bàn.
Tạ Ly từ từ xoay người lại, nhìn thấy cô thật sự đến, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Diệp Ngưng không chắc chắn hỏi.
“Phải, không phải anh đã nói không có ai cùng anh ăn sinh nhật sao?”
“Người nhà của anh đâu?” Diệp Ngưng buột miệng hỏi, cô không biết nhiều về gia cảnh của anh.
“Ba anh ở nước ngoài, mẹ anh thì bị bệnh tâm thần.”
Giọng điệu anh nhẹ nhàng giống như mình vừa nói điều gì không quan trọng.
“……………”
Diệp Ngưng có chút kinh ngạc, sau khi hoàn hồn lập tức xin lỗi, “Xin lỗi, học trưởng.”
“Ngồi đi.”
Tạ Ly đi qua, rất lịch sự kéo ghế cho cô.
Bởi vì đột nhiên biết đến, Diệp Ngưng không có thời gian chọn quà cho anh, liền nói xin lỗi với anh.
“Không sao đâu.”
Tạ Ly không quan tâm chuyện này, anh không biết mình có bao nhiêu thỏa mãn khi cô đến.
Bên ngoài trời cũng đã tối, Diệp Ngưng thắp nến cho Tạ Ly, rồi sau đó tắt đèn, hát tặng anh bài hát chúc mừng sinh nhật.
Cô không muốn đào sâu mối quan hệ hiện tại của mình với Tạ Ly, cô chỉ cảm thấy thoải mái khi ở chung như vậy, nên cứ làm theo trái tim mình.
Từ khi mẹ nhập viện tâm thần, Tạ Ly chưa bao giờ được đón sinh nhật nữa, giờ nhìn người con gái anh yêu hát tặng anh bài hát chúc mừng sinh nhật, anh cảm thấy trái tim tan vỡ của mình có thể sống lại mà đập.
Khi ngọn nến được thổi tắt, Diệp Ngưng bảo anh ước nguyện, việc mê tín này, Tạ Ly không muốn làm, nhưng để đáp ứng mong đợi của cô, anh rất nghiêm túc mà chắp tay trước ngực.
Bật đèn lên, Diệp Ngưng muốn cắt bánh, nhưng anh bảo cô đợi, sau đó lấy điện thoại, chụp lại ảnh cái bánh kem.
Vòng bạn bè của Tạ Ly luôn trống không, cuối cùng anh cũng cập nhật nội dung đầu tiên, đó là bức ảnh cái bánh này.
Sau khi Lục Sâm nhìn thấy, quả thực tức giận sắp chết.
Tạ Ly còn có mặt mũi sao? Không phải anh nói không muốn đón sinh nhật sao??
………
“Anh làm vậy, khiến em khó xử sao?”
Ăn được nửa bữa, đột nhiên Tạ Ly hỏi.
Anh biết cô vốn dĩ không định đến.
Diệp Ngưng có chút sững sờ, hiểu được ý của anh, giả vờ cười nhẹ, “Không có nha, hôm nay sinh nhật anh mà.”
Cô gần như đã đoán được tâm tư của Tạ Ly, chỉ là khoảng cách giữa hai người vẫn luôn có tầng giấy cửa sổ mơ hồ không bị đâm thủng.
Là con gái, cô không thể chủ động, anh còn chưa thực sự thổ lộ, cô sẽ nói như thế nào với anh đây?
“Học trưởng, anh đã từng thất tình chưa?”
Câu hỏi bất ngờ của Diệp Ngưng khiến Tạ Ly giật mình.
“Không có.”
“…………”Điều này có nghĩa là chưa từng yêu ai?
Anh quá đẹp trai, thật sự không nên như vậy.
Diệp Ngưng nhấp một ngụm nước trái cây, nói tiếp: “Đối với người bình thường, thời gian chữa khỏi nỗi đau thất tình cần ít nhất một năm trở lên.”
“Phải.”
Anh hiểu ý của cô.
Đây là ám chỉ anh, cô vừa mới thất tình không lâu, không có tâm trạng đi yêu, vì vậy anh không cần lãng phí thời gian với cô đúng không?
Hoặc là, cô đang bắt anh phải chờ đợi, không cần vội vã cùng cô yêu đương.
Tâm tư phụ nữ thật khó đoán.
Chẳng qua, 5 năm anh cũng đã đợi, còn sợ gì một năm hay hai năm?
Sau khi ăn xong, Diệp Ngưng cùng Tạ Ly ra khỏi nhà hàng, Trì Hân Nhiên đang đứng cạnh cửa nhà hàng, khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau đi ra, nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại họ.
“Bảo bối, anh về rồi đây.”
Giọng ông chú vang lên, Trì Hân Nhiên sợ hãi vội vàng cất điện thoại.
“Chúng ta đi thôi.”
Ông ta làm bộ muốn ôm eo Trì Hân Nhiên, cô ấy theo bản năng trốn sang một bên, “Đột nhiên em có chút không thoải mái………”
“Anh đã mua mọi thứ, không phải em muốn cho anh leo cây chứ?”
“Không có.”
Trì Hân Nhiên cười e thẹn, lên xe với ông ta.
………
Sáng hôm sau, Trì Hân Nhiên tách khỏi ông chú, trực tiếp bắt taxi đến bệnh viện.
Cô ta không biết người đàn ông ở cùng Diệp Ngưng là ai, nhưng có thể nhìn thấy quan hệ của họ không đơn giản như quan hệ bạn bè bình thường.
Để ngăn Diệp Ngưng nói việc của cô ta với Cố Dịch Thần, cô ả phải đi trước một bước nói ra chuyện của cô.
Trì Hân Nhiên đem ảnh chụp đưa cho Cố Dịch Thần xem, đôi mắt Cố Dịch Thần nổi lên ngọn lửa giận ngay lập tức.
“Tạ Ly!!”
Anh ta nghiến răng gọi tên, tức giận bản thân hiện tại ngồi xe lăn không thể động đậy, nếu không anh ta nhất định sẽ đi hỏi Diệp Ngưng, rốt cuộc cô có quan hệ gì với Tạ Ly.
Cô và anh ta vừa mới chia tay chưa đến hai tháng mà đã quen biết cùng người đàn ông khác nhanh như vậy? Theo những gì anh ta thấy, chắc chắn lúc hai người hẹn hò Diệp Ngưng đã mập mờ với Tạ Ly, chẳng trách khi cô phát hiện chuyện của anh ta và Trì Hân Nhiên, lập tức muốn chia tay, nhất định là nóng lòng muốn cùng Tạ Ly chắp cánh cùng bay.
Ồ, muốn thoát khỏi anh ta sao? Không dễ vậy đâu.
Đợi sau khi chân anh ta lành lại, anh ta sẽ không để cô sống dễ dàng như vậy.