*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kéo nhỏ rất nhanh được gửi tới. Nhưng Hạ Ngư không dám cắt cho mèo, nàng xem trên mạng nói, rất nhiều người lúc cắt móng cho mèo vì không rành thao tác nên cắt trúng mạch máu, thậm chí mèo còn có thể chết vì thế.
Nàng cũng không dám lấy bảo bối nơi đầu quả tim mình ra để mạo hiểm.
Hạ Ngư cất kéo đi, nhìn thời gian, lăn lộn một trận đã qua giờ trưa.
Buổi sáng bởi vì phòng ốc còn chưa bài trí xong, cho nên ăn cơm ở ngay chỗ Ngưu thẩm, nay đương nhiên đói bụng.
Nấu cơm thôi.
Nhưng trong bếp sạch sẽ, căn bản không có nguyên liệu nấu ăn.
Hạ Ngư không thể không lại đi dạo trên mạng một vòng, mua cà chua, ớt xanh ớt đỏ ớt vàng, hành tỏi gừng còn có các loại gia vị, sắm sửa hết toàn bộ đồ nên có trong bếp.
Nguyên liệu nấu ăn trên mạng bán cực kỳ tiện nghi, một tinh tệ thậm chí có thể mua bốn năm trái cà chua, sắm hết một loại gia vị trong bếp, cũng mới chỉ tốn mười mấy tinh tệ mà thôi.
Tựa hồ là bởi vì trong đồ ăn đều chứa nhân tố bạo động, cho nên lượng tiêu thụ đều không tốt lắm.
Giao hàng ở tinh tế cực kỳ mau lẹ, gần như vừa chốt đơn, rau dưa đã đến nhà.
Đang lúc nàng chuẩn bị thoát mạng đi làm cơm, một đường dẫn chia sẻ hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Đó dĩ nhiên lại là phát sóng trực tiếp làm đồ ăn.
Thì ra nơi này cũng có live stream mỹ thực sao?
Chủ bá (streamer) đến từ kênh trực tiếp của Tấn Giang.
Hạ Ngư kích vào, người nấu cơm dĩ nhiên lại là một người Uông Uông tinh.
Hạ Ngư không đoán ra người đó là giống chó gì, nhưng nhìn lỗ tai, có phần giống một con pháp đậu (frenchie).
(*giống chó bull của Pháp - French bull dog)
Hạ Ngư chọn mở thông tin kênh trực tiếp, thấy được tư liệu của chủ bá, quả nhiên là một con Pháp Đậu thuần chủng.
Pháp Đậu tiểu thư có phần lùn lùn, mặc trang phục đầu bếp tuyết trắng, đội mũ đầu bếp, hai tai dựng thẳng, chầm chậm cầm dao làm bếp, làm một phần...cà chua xào trứng.
"Đây là một trong những món ăn nhà có bắt nguồn từ lâu đời nhất." Thanh âm của Pháp Đậu tiểu thư chậm rì rì: "Ta đã làm tốt, thích có thể nếm thử."
Quang não của Hạ Ngư tuy chỉ là đời cũ, nhưng cũng có thể tiến vào trạng thái toàn bộ tin tức, nàng thực kinh ngạc phát hiện, mình dĩ nhiên có thể nếm được hương vị của đồ ăn!
Lão yêu quái tối cổ Hạ Ngư phát ra cảm thán thật sâu đối với khoa học kỹ thuật của tinh tế.
Nàng nếm thử món cà chua xào trứng của Pháp Đậu tiểu thư, hương vị không tệ.
Dù sao đây là một món ăn mà làm thế nào cũng không xảy ra sai lầm.
Nhưng trên màn hình lại điên cuồng phát ra.
[Oa a a a đồ ăn của Đậu Đậu tiểu thư tuyệt quá a a a a --]
[Siêu cấp ăn ngon hu hu hu hu muốn ăn được đồ ăn thực sự quá!! tat]
[Nếu thật sự có thể ăn được thì tốt rồi, nhưng nhân tố bạo động trong đồ ăn nhiều lắm, ai dám ăn chứ......]
[Ôi dào, có thể nếm thử hương vị cũng đã không tệ rồi, ít nhiều có mỹ thực chủ bá như Đậu Đậu tiểu thư mới có thể biết được thật nhiều hương vị đồ ăn nha.]
[Kỳ thật......Ta biết có người......đồ ăn nàng làm không có nhân tố bạo động......]
[Lầu trên hôm nay uống dinh dưỡng dịch uống say rồi hả? Ngươi đi ăn đồ ăn không có nhân tố bạo động của ngươi đi, đến nơi này của chủ bá làm gì? ky tinh* lăn ah.]
(*chỉ người EQ thấp, nói ko biết nghĩ, ko để ý không khí, ko khéo léo)
[A a a đừng để ý hắn, Đậu Đậu tiểu thư siêu ngầu!]
[Ngươi hỏi ta yêu ngươi bao đậm sâu, nước sâu đại biểu lòng ta!]
.......
Không ai chú ý tới đoạn chat kia, dòng chat đó bị coi là phá đám, bị đại quân Uông Uông mênh mông dễ dàng đẩy xuống dưới biến mất.
Hạ Ngư cũng không thấy, nàng chỉ thấy thật nhiều người phát cho chủ bá đủ loại bom, mỗi quả bom đều trực tiếp nổ thành cánh hoa đào bay lả tả giữa không gian, lúc rơi xuống mặt đất, biến thành tinh tệ ào ào leng keng chảy vào tài khoản của chủ bá.
Biểu tình của Hạ Ngư: [$ v $]
Thật nhiều tiền a a a a a a a a a a --
Chỉ cần làm một phần cà chua xào trứng như thế là có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy sao!!
Trời của ta!!
Nói thế, nàng rất nhanh có thể biến thành siêu cấp phú bà!!
Siêu cấp đại phú bà!!
Nàng cũng muốn làm mỹ thực chủ bá!!
Chờ nàng biến thành đệ nhất phú bà, đến lúc đó xem ai dám kỳ thị mèo nhỏ nhà nàng!!
Đến lúc đó đi ra ngoài.
Để cả thế giới biết Hoan Hỉ nhà nàng là mèo của đệ nhất phú bà!
***
Bạch Song Song mất hứng thoát mạng.
Nàng nghĩ, gì chứ, vốn là sự thật mà, bát canh thịt trâu hôm đó nàng uống đâu có nhân tố bạo động. Hơn nữa vị đầu bếp kia, không phải còn hỗ trợ làm một phần sữa đậu nành và cháo không có nhân tố bạo động cho dì Bạch Thịnh sao.
Canh thịt còn uống ngon đến vậy.
Một đám không có kiến thức, còn nói nàng phá đám!
Bạch Song Song càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nghẹn một cỗ tức, nàng vốn tính tình sảng khoái, lập tức liên hệ một người chị họ mình chơi thân ở Bạch gia.
Bạch Hà tiếp điện thoại của Bạch Song Song, còn có điểm nghi hoặc, cô em họ trời sinh tính tình lang thang thích phiêu bạt khắp nơi này, nay chuyện của Bạch Thịnh đã được giải quyết, chuyện đầu tiên làm dĩ nhiên không phải tiếp tục ngao du, trái lại lại gọi cho nàng để vun đắp cảm tình.
Thật sự kỳ quái mà.
Hai người nói chuyện tào lao một lát, Bạch Song Song bắt đầu chậm rãi tới gần chủ đề chính: "Ai da, chị họ à, nghe nói mọi người tìm được tiểu cô nương đầu bếp rất lợi hại kia rồi phải không?
Bạch Hà lập tức cảnh giác, thanh âm lại vẫn tản mạn như cũ: "A, đúng vậy, tìm được rồi."
"Kia bệnh tình của dì Bạch Thịnh khẳng định đã khá hơn rồi?" Bạch Song Song biết rõ còn cố hỏi.
"Đúng vậy."
"......Kia, tiểu cô nương hiện tại ở nơi nào thế." Bạch Song Song rốt cục tung ra chủ đề chính: "Ta có thể mời nàng làm một bữa cơm cho ta không?"
Bạch Hà vốn tự mình đem chìa khoá phòng giao cho Hạ Ngư, giờ giả mù sa mưa: "Ái chà, ta cũng không rõ lắm đâu, vị tiểu thư kia là do Bạch Khúc cô cô tự mình an trí."
Chịu mệnh lệnh của Bạch Khúc, toàn bộ thông tin về Hạ Ngư đều là tư liệu bí mật cấp S.
Bởi vì tất cả mọi người đều rõ ràng, một người có thể làm ra đồ ăn có thể xua tan, thậm chí chuyển hoá nhân tố bạo động như Hạ Ngư là một tồn tại đáng sợ cỡ nào.
Sự đáng sợ này không nằm ở lực lượng tồn tại, mà ở chỗ, ảnh hưởng.
Thời đại này, sở dĩ cực độ kỳ thị tạp huyết, tôn sùng thuần huyết chính là bởi vì nhân tố bạo động sẽ còn sót lại nhiều hơn ở người tạp huyết, mà thuần huyết, có tỷ lệ hoàn thành chuyển hoá nhân tố bạo động thành nguyên lực nhiều hơn.
Cho nên thuần huyết có thể ở trên chiến trường đạt được càng nhiều công huân cùng lực lượng, mà tạp huyết sẽ bị nhân tố bạo động ép thành kẻ điên.
Vì thế toàn bộ thủ đô đế quốc lấy thuần huyết làm vinh quang, mà thú tộc tạp huyết lại bị áp bức, bị nô dịch, bị khinh thường.
Bọn họ muốn phản kháng, nhưng không có lực lượng.
Nhưng nếu có một ngày, nhân tố bạo động trong cơ thể tạp huyết có thể chuyển hoá hoàn toàn trở thành nguyên lực càng tinh thuần, như vậy thời đại này, sẽ hoàn toàn bị sửa lại!!
Có lẽ sẽ bởi vì lý do đó sinh ra một cuộc cách mạng đáng sợ, cuộc cách mạng đó, căn cơ của toàn bộ đế quốc đều sẽ bị lay động.
Nếu là thời bình, cách mạng chẳng qua chỉ là một lần thay đổi thời đại.
Nhưng giờ trùng tộc đang như hổ rình mồi, nếu trong đế quốc xảy ra cách mạng, loạn trong giặc ngoài, chỉ hơi vô ý, toàn bộ thủ đô của đế quốc thú nhân sẽ tan vỡ, trở thành cơm trên bàn ăn của trùng tộc.
Chuyện này thật sự đáng sợ.
Bạch Thịnh còn đang dưỡng thương, không thể hao tổn tinh thần, mà Bạch Khúc cũng không biết xử lý chuyện này thế nào, cuối cùng, chỉ có thể tạm gác lại.
Bạch Hà cũng biết rõ tốt xấu.
Cho nên đối với câu hỏi của Bạch Song Song, nàng chỉ có thể lấp lửng cho qua.
Mà đối với bên phía Hạ Ngư, mệnh lệnh của Bạch Khúc là tạm thời cứ tự do để đó.
Bởi vì giám thị sẽ khiến cho Hạ Ngư có tâm lý nghịch phản.
Ở trong mắt của cao tầng Bạch gia, Hạ Ngư đã trở thành một quả bom tuỳ thời sẽ nổ mạnh, chỉ còn chờ một cơ hội là có thể đem đế quốc vốn có chút lung lay sắp đổ bị nổ tung đến hôi phi yên diệt. Mà xử lý quả bom này thế nào, vẫn là một câu hỏi.
***
Mà bên này, Hạ Ngư còn chưa biết mình đã biến thành bom quý hiếm cấp S sau khi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, lập tức liên hệ Tấn Giang để đăng ký kênh.
Phần trước tiến hành thực thuận lợi, Hạ Ngư biết, chỉ cần mua một bộ máy chiếu 3D đặt trong phòng bếp là có thể tiến hành live stream.
Hạ Ngư nay không thiếu tiền, trực tiếp chốt đơn.
Nhưng đến lúc nhập tư liệu.....
"Thực xin lỗi Hạ tiểu thư." Một con mèo máy ngồi xổm ở đó nhắc nhở nàng: "Ngài dùng chứng minh thư tạm thời, chỉ có thể lấy thân phận du khách đăng ký tài khoản, không thể tiến hành live stream."
Hạ Ngư: "????"
Như thế nào lại vậy tat.
Quá đáng mà tat.
Bộ máy chiếu 3D đã được đưa đến nhà, Tiểu Quả cũng cài đặt xong hết rồi!! Kết quả nói với nàng bởi vì vấn đề thân phận mà không thể tiến hành trực tiếp, cũng quá quá đáng mà!
Lúc Hạ Ngư đang lướt mạng, ôm mộng một đêm phất nhanh, mân mê mày mò cách làm live stream, Vi Nhi Pháp lại nhắm mắt lại, cố gắng chữa trị nguyên lực trung tâm bị nhân tố bạo động phá hư của mình.
Nguyên lực trung tâm bị bể thành năm khối, trước đó bởi vì nó quá vội vàng, tuy bị nhân tố bạo động phản phệ, nhưng ưu việt là năm khối đó đã có một khối tu bổ.
Nó rúc trong cái giỏ ấm áp, ánh tịch dương buổi hoàng hôn chiếu lên bộ lông mềm mại của nó.
Bởi vì sợ Hạ Ngư lại lo lắng, nó không dám biến mình thành chật vật như lần trước.
Tìm chút tàn dư nguyên lực rách nát trong thân thể hỗn tạp nhân tố bạo động để dẫn vào trái tim, đan thành vô số sợi tơ dày đặc, đem mảnh nhỏ thứ hai kéo về phía trung tâm.
Cuối cùng, mảnh thứ hai hơi di chuyển gần về phía trung gian một chút.
Vi Nhi Pháp thở hổn hển, nhân tố bạo động tàn sát bừa bãi trong cơ thể làm đầu óc nó ẩn ẩn đau đớn, loại cảm giác đau nhói này làm nó nghĩ tới Vương tinh lạnh như băng, cùng vô số tràng chinh chiến huyết tinh ngày qua ngày.
Khi đó, máu tươi cùng tử vong có thể mang đến cho nó khoái cảm vô thượng.
Chỉ có tàn nhẫn tàn sát mới có thể làm cho trái tim táo bạo của nó có được một chớp an bình khi tắm mình trong dòng máu ấm áp.
Nhưng ngay sao đó, trong đầu nhảy ra gương mặt cười nhạo lạnh như băng của Kim Vũ.
"Bởi vì.....ngươi chỉ là một con tạp chủng."
Nguyên lực bện thành sợi tơ trong nháy mắt bởi vì phẫn nộ mà phá tung, nhân tố bạo động trong chớp giây tàn sát bừa bãi ở trung tâm trái tim!
Đau nhức!
Vi Nhi Pháp cuộn mình thành một đoàn, rúc trong giỏ.
Lực lượng cùng thống khổ đan vào nhau, bởi vì ước số năng lượng trong thân thể cực độ không ổn định, lại đạt tới mức giới hạn, một cái bóng nữ nhân không ngừng loé lên lại biến mất trên người nó.
Dưới ánh tịch dương mờ mờ, mơ hồ có thể thấy được, nữ nhân kia có một đôi tai mèo xinh đẹp, đôi tai tuyết trắng nhuốm chút mạt đen trên chóp. Nàng hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, tóc đen như lông quạ phô tán đầy đất, cả người cuộn mình trong ổ mèo, làn da trắng hơn tuyết, đường cong trên chân tuyệt đẹp, ánh tà dương dừng trên người nàng, quả thật mĩ sắc vô biên.
"Tích ~" Thanh âm máy móc của Tiểu Quả vang lên: "Hàng ngài đặt đã được đưa tới, được giọng nói của ngài chỉ đạo......Hiện tại mở ra cho ngài......"
Là bộ máy quay phim của Hạ Ngư.
Vi Nhi Pháp chợt mở hai mắt!
Bóng dáng nữ nhân cùng mèo trong nháy mắt dung hợp một chỗ, đôi nhãn đồng kim sắc của nữ nhân lạnh băng sâu thẳm, kim đồng của mèo lại mượt mà đáng yêu.
Bóng dáng của nữ nhân lại trong chớp mắt biến mất không thấy.
Vi Nhi Pháp một thân mồ hôi, bộ lông sũng nước.
Thú nhân khác với mèo bình thường, tuyến mồ hôi vẫn ở trên thân thể.
Nó dùng nguyên lực hong khô mồ hôi, lắc rớt tinh thể muối trên người, lại lần nữa rúc trong giỏ, nhìn Tiểu Quả cẩn thận dựng máy chiếu 3D trong phòng bếp.
Toàn thân mèo như uể oải vô lực.
Nó biết thứ đó, rất thịnh hành ở đế quốc, cũng là một công việc kiếm tiền trực tiếp rất khá.
Vi Nhi Pháp là người cuồng chiến tranh, am hiểu ngoại chiến ngăn địch, những chuyện khác đều giao cho Kim Vũ đi làm, chẳng qua quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở chỗ Vi Nhi Pháp.
Nghĩ đến đó, Vi Nhi Pháp chịu đựng thống khổ cười lạnh.
Cho dù Kim Vũ kéo nó xuống ngựa, cũng không có biện pháp xưng Vương, bởi vì hạch tâm quang não của Vương ở chỗ nó.
Đây là thứ bí mật nhất của mỗi một vị vương giả, cũng là thứ quan trọng nhất. Chỉ có người trở thành Vương mới có thể kế thừa nó từ Vương đời trước.
Đây là quyền chỉ huy cuối cùng của Vương!
Chỉ cần nó khôi phục, Kim Vũ.......
Nhãn đồng của Vi Nhi Pháp loé lên quang mang tàn nhẫn lạnh như băng, móng vuốt hơi lộ ra vẻ sắc bén lành lạnh.
Đang lúc Vi Nhi Pháp tưởng tượng trong óc dùng móng vuốt xé Kim gia thành tám khối, tiểu móng vuốt bỗng nhiên bị nắm lấy.
Cơn đau đớn kịch liệt trong cơ thể, dưới khí tức ôn nhu trong trẻo của tiểu cô nương lại tan thành mây khói.
Vi Nhi Pháp kinh ngạc nâng mắt lên.
Tiểu cô nương vừa mới thoát mạng giờ ngồi xếp bằng trước mặt nó, như các nhà khảo cổ học nghiên cứu văn vật: "Móng vuốt của ngươi, quả thật nên cắt bớt."
Vi Nhi Pháp: "....................."
Nhìn con mèo nhỏ như bị doạ sợ vội vàng rụt móng về, Hạ Ngư lấy từ đâu đó ra một cái kéo nhỏ, hiền lành cười: "Ngoan mà......."
Vi Nhi Pháp hung dữ: "Meow meow!!"
Ai cho ngươi lá gan dám cắt móng vuốt của trẫm!!!
Vi Nhi Pháp lộ ra răng nanh hù doạ nàng, nhưng không lộ ra vẻ hung dữ, trong tiếng gừ còn thậm chí có điểm làm nũng.
Tiểu cô nương quả nhiên tuyệt không sợ, còn hì hì cười rộ lên, kéo nhỏ nhẹ nhàng cọ lên lớp lông trên tiểu móng vuốt, ngay cả lông tơ cũng chưa cắt xuống.
Nàng chưa học cắt móng, đương nhiên sẽ không cắt cho nó.
Hạ Ngư làm bộ hoang mang: "A, móng nhỏ của ngươi giấu đi đâu rồi?"
Vi Nhi Pháp lườm nàng, hừ, coi trẫm là con nít để dỗ chắc.
Hạ Ngư đem kéo bỏ qua một bên, cọ cọ hai má nó: "Ngốc, ngày ngày cào tim cào phổi, đương nhiên là giấu trong tim ta rồi."
Vi Nhi Pháp: "......................"
Ngươi, ngươi quyến rũ mèo như thế là phạm quy đó biết không!!
Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi đừng tưởng nó nghe không hiểu liền thả thính lung tung thế chứ!!
Nó nghe hiểu đó!!
Sau khi Hạ Ngư thoát mạng, bởi vì chứng minh thư tạm thời, kỳ thật tâm tình rất kém.
Nhưng nhìn mèo nhỏ rúc trong ổ, đôi kim đồng như hai mặt trời ấm áp, lại nghiêm trang nhìn móng vuốt của mình, còn cố ý lộ ra năm cái móng sắc bén loé hàn quang, nhe mấy cái răng nanh nho nhỏ.
Không biết vì sao, Hạ Như nhìn nhìn, liền nở nụ cười.
Chờ Hạ Ngư phản ứng lại mình đang cười, nàng đã cầm hai tiểu móng vuốt của nó, nhấc nó dậy.
Hạ Ngư nghĩ.
Hoan Hỉ Hoan Hỉ.
Quả nhiên là nhân gian vui mừng của nàng nha.
Hạ Ngư chơi với Hoan Hỉ trong chốc lát, nhìn nhìn sắc trời, là lúc nên nấu cơm.
Nàng vốn lên mạng mua nguyên liệu nấu ăn, kết quả bởi vì chuyện chủ bá, trì hoãn lâu đến vậy, còn không thành công.
Nàng sờ sờ đầu Vi Nhi Pháp: "Được rồi, ta muốn nấu cơm, ngoan nhé."
Vi Nhi Pháp cuộn mình trong ổ, nhìn khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương, tim đập vội vàng, lại nghiêm trang gật đầu.
"Thật ngoan." Hạ Ngư vui vẻ. Đồng thời cũng hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết vấn đề thân phận.
Chẳng qua trước đó, vẫn phải ăn no trước đã.
Cà tím mua buổi chiều vẫn còn tươi, Hạ Ngư nhìn nhìn gia vị mình mua về, sau khi xử lý hết nhân tố bạo động, quyết định làm ngư hương cà.
(*cà tím kho tộ)
Đầu máy quay 3D đã mua về, cũng không thể lãng phí, tuy chứng minh tạm thời không có cách nào đăng ký thân phận chủ bá, nhưng thân phận du khách cũng có không gian cá nhân của mình.
Hạ Ngư nghĩ, trước cứ ghi hình lưu vào không gian cá nhân, chờ đến khi có thân phận vĩnh cữu lại phát ra.
Hạ Ngư mở máy quay lên.
Máy quay 3D có thể quay toàn bộ phòng bếp, bao gồm cả sắc hương vị của món ăn.
Hạ Ngư nghĩ nghĩ, quyết định làm mờ mặt mình, chuẩn bị làm một phần cà tím kho tộ.
Hạ Ngư đem cà tím đã rửa sạch cắt thành khối, bỏ vào cái tô, cho thêm dấm trắng cùng bột nêm, trộn đều, như thế cà sẽ không đổi màu hay mất dinh dưỡng, lại đem cà đã trộn đều bỏ vào nồi chưng, canh đúng mười lăm phút, chưng cho cà chín mềm.
Trong lúc đó, Hạ Ngư chuẩn bị tốt nguyên liệu phụ, đem hai lạng thịt ba chỉ băm thành thịt vụn bỏ vào tô, đem tỏi, gừng, tiêu giã nhuyễn bỏ vào một cái bát nhỏ, lại cắt thêm chút hành bỏ vào cái chén khác.
Đem muối, gia vị, đường trắng đổ vào một cái bát khác, hơn nữa đổ thêm nước tương và dấm, rồi thêm nước, bỏ thêm một muỗng bột nêm, trộn đều rồi dùng.
Hạ Ngư canh chuẩn thời gian, cà lúc này đã không sai biệt lắm chưng chín. Hạ Ngư vừa mở nắp, hơi nước bốc lên, trên trán nàng lấm tấm mồ hôi.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư vào phòng bếp, nó làm bộ lơ đãng đi qua. Liền thấy trên vầng trán trắng nõn của tiểu cô nương lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hạnh sáng ngời chăm chú nhìn vào nồi cà hầm, dùng muỗng nhỏ thử độ cứng mềm, cảm giác không sai biệt lắm, nàng lộ ra một nụ cười.
Nụ cười tươi ngọt như rượu nhân socola làm say lòng người.
Nhìn xem Vi Nhi Pháp quả thực ghen tị với cái nồi cà bị Hạ Ngư cắt thành tám khối kia.
Hạ Ngư muốn lấy cà ra, nàng tìm mảnh vải mềm, muốn quấn vào tay vào để lấy nồi cà ra.
Móng vuốt của Vi Nhi Pháp hơi hơi co lại, ngay sau đó, Tiểu Quả thu được một mệnh lệnh.
Tay Hạ Ngư còn chưa đụng vào nồi, hai cánh tay bằng máy đã ngang trời xuất thế, giúp Hạ Ngư nhấc nồi cà hầm ra đặt qua một bên.
"......A?" Hạ Ngư kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó cười: "Thông minh thế sao? Thật lợi hại mà."
Vi Nhi Pháp hơi hơi ngửa đầu, khép hờ đôi mắt, coi như Hạ Ngư đang khen nó.
Hạ Ngư sờ sờ cái đầu bằng máy của Tiểu Quả: "Tiểu Quả giỏi quá."
Vi Nhi Pháp: "......Meow meow." =皿= Nó giỏi cái đầu ngươi, ngươi nhìn ta nè.
Hạ Ngư nghe tiếng quay đầu lại: "Ồ? Sao ngươi lại chạy vào bếp?"
Vi Nhi Pháp: "Meow meow......." Ta đến.......
"Rầm."
Cửa phòng bếp lãnh khốc đóng lại trước mặt nó.
Vi Nhi Pháp: "................"......Hỗ trợ.
Đưa Hoan Hỉ trở về phòng khách rồi, Hạ Ngư tiếp tục nấu nướng. Đun nóng chảo, bỏ thêm dầu cho tráng đều khắp lòng chảo, sau đó đổ dầu nóng ra.
Hạ Ngư xoa mồ hôi trên trán, đem thịt bằm bỏ vào chảo, mở lửa nhỏ xào, thẳng đến thịt bằm ra mỡ heo, thịt bằm toả hương rồi mới bỏ gừng tiêu gia vị đã pha sẵn vào chảo, mở lửa lớn xào cho dậy mùi.
Chờ đến khi đồ ăn toả mùi hương, Hạ Ngư đem nước sốt đổ vào, rồi vặn lửa nhỏ đun cho nước sánh lại.
Không phải nàng không muốn cho mèo nhỏ vào, chỉ là trong bếp mùi khói dầu quá nặng, sẽ hun nó.
Nhỡ đâu Hoan Hỉ là một con mèo chán ghét tắm rửa thì phải làm sao.
Mùi khói dầu trong bếp cũng không phải một con mèo yêu sạch sẽ chỉ cần liếm vài cái là có thể hết mùi.
Chờ nước trong nồi sánh lại, Hạ Ngư đem cà đã chưng mềm đảo một phen, nước sốt nồng đậm trong nồi khoá lại sắc cà nhàn nhạt, đem cà tẩm thành màu sắc mê người, hương khí thơm nồng tràn ngập, cảm giác không tệ lắm, Hạ Ngư bỏ thêm ít dầu, lại đảo vài cái, lấy đĩa ra dọn bàn.
Mùi hương nồng đậm theo phòng bếp tràn ngập lan toả. Hạ Ngư đối với ống kính máy quay, nghĩ nghĩ nói: "Món này, tên là ngư hương cà."
(*cà tím kho tộ)
Nàng chưa từng làm chủ bá, cũng không biết rõ làm chủ bá nên nói gì, vì thế chỉ nói một câu đơn giản như thế, lại đơn giản nấu một phần cháo, rồi tắt máy ghi hình đi.
Đoạn phim đã quay trước đó sẽ tự động được lưu lại vào trang cá nhân của Hạ Ngư.
Nàng vừa mở cửa phòng bếp, liền phát hiện con mèo nhỏ như thần giữ cửa ngồi xổm trước phòng bếp, đôi đồng tử kim sắc nhìn nàng chằm chằm, không hiểu sao nhìn ra ba phần uỷ khuất.
Hạ Ngư không nhịn được, phì một tiếng bật cười, nàng đem đồ ăn cùng cháo dọn vào phòng khách, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó: "Chờ một chút nha, ta lập tức làm cho ngươi một phần cơm mèo."
Vi Nhi Pháp: "................"
Ta cũng chỉ xứng ăn cơm mèo thôi sao!?
Hạ Ngư đối với chuyện làm cơm mèo đã muốn ngựa quen đường cũ, ở trong phòng bếp có rất nhiều loại thịt, đều là Ngưu thẩm gửi đến cho nàng.
Làm cho Hoan Hỉ ăn, Hạ Ngư không quá tin tưởng thịt bán trên mạng, tuy nói thịt nào cũng giống nhau, nhưng khó tránh khỏi sẽ có gian thương, bán thịt ngâm hoá chất hay thịt hư, nàng ăn vào không sao, nếu Hoan Hỉ ăn phải.....
Thân thể Hoan Hỉ vừa mới khoẻ hơn, đang cần albumin tươi mới, sao có thể ăn thứ thịt kém chất lượng được.
Hoài tâm tư như thế, Hạ Ngư ngựa quen đường cũ nấu cơm mèo xong xuôi, mở cửa phòng bếp.
Liền nhìn đến trong phòng khách.
Một con mèo tao nhã nằm trên bàn ăn, đối diện với dĩa cà của Hạ Ngư lộ ra ánh mắt như hổ rình mồi, cũng vươn móng vuốt ra thử......
Hạ Ngư: "......."
Ai chuẩn ngươi trèo lên!!! Mau xuống dưới!! Mèo không thể ăn cà tím có muối!!
Vi Nhi Pháp đang chuẩn bị ăn vụng, vừa lúc quay đầu liền nhìn thấy Hạ Ngư, "bẹp" một tiếng, tiểu móng vuốt rơi vào đĩa cà.