Mà cùng lúc đó, bên kia, Mạc Thiên Hằng cũng đã ngồi ở trên ghế tựa trong văn phòng,
-“Hắn đến chưa?”
Anh híp mắt, giọng nói trầm thấp hùng hậu giống như một tầng sa mỏng.
Không khí trong văn phòng, dị thường quỷ dị.
Tiêu Hạo ghé mắt nhìn nhìn anh, theo sau gật gật đầu,
-“Tổng tài, ngài tìm hắn làm cái gì?”
Lời anh trầm thấp, yên lặng nhìn người trước mặt.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, khóe môi lạnh lùng gợi lên một chút tươi cười làm cho người xem không rõ,
-“Gọi hắn vào!”
Môi anh hé mở, đáy mắt lạnh băng khiến cho Tiêu Hạo loáng thoáng vì người sắp đi vào mà ướt mồ hôi, dù sao......
Diệp Khải là con Diệp Tường, Mạc Thiên Hằng gọi hắn đến, nhất định không có chuyện tốt gì.
Không lâu lắm, Diệp Khải bước vào, hắn bước đi nặng nề, dường như mỗi một bước đi đều sắp hướng tới điểm cuối của sinh mệnh, sắc mặt tái nhợt nói không nên lời, làm cho người ta nhìn liền có một loại ảo giác.
-“Mạc tiên sinh, ngài tìm tôi?”
Chính là Tiêu Hạo, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Diệp Khải chật vật như vậy, lúc này hắn rối bù đi đến, không đơn giản như thế, dường như cả người ngay cả linh hồn đều bị triệt để bớt chút thời gian, tiều tụy như vậy.
Diệp Khải cắn răng, rõ ràng là đang ẩn nhẫn, thế nhưng lại không dám nói ra.
Mạc Thiên Hằng ngồi ở trên ghế tựa phía sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nửa nhếch cười lạnh lùng,
-“Diệp tiên sinh, đã đến, an vị đi!”
Anh từ từ nói xong, buông bút máy Pike màu đen trong tay xuống, ngồi ngay ngắn chỗ cũ, động tác tao nhã,
-“Tiêu Hạo, rót ly trà cho Diệp tiên sinh!”
Anh từ từ nói xong, trong ánh mắt kia cười vài phần quỷ dị lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Tiêu Hạo gật gật đầu, tổng tài bọn họ cũng không là cái người keo kiệt gì, bất quá sự tình pha trà cho Diệp Khải thế nhưng ngoài dự đoán của anh. Người Diệp gia đối với Diệp Tiêu khắp nơi khó xử, chẳng lẽ không phải Mạc Thiên Hằng hẳn là hận thấu xương Diệp Khải sao?
Thế nhưng......
-“Mạc tiên sinh, mấy thứ này, hẳn là ngài muốn!”
Diệp khải đưa một quyển sách tới trước mặt Mạc Thiên Hằng, Mạc Thiên Hằng nheo lại đôi mắt nghiêm nghị, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, lắc lắc đầu.
-“Diệp tiên sinh, tôi không nghĩ tới thế nhưng anh thật sự sẽ bán đứng em gái chính mình!”
Anh thong thả mở miệng, trong lời nói mang theo nồng đậm châm chọc.
Diệp Khải chợt ngẩn ra, đã thấy Mạc Thiên Hằng tiếp tục mở miệng,
-“Tựa hồ trợ lý của tôi chỉ nói với anh, muốn anh mang Diệp Vũ đi, này...... là cái ý gì?”
Giọng nói tà mị của Mạc Thiên Hằng chợt vang lên.
Diệp Khải chợt ngẩn ra, lập tức mở miệng,
-“Mạc tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì?”
Sự tình ngày hôm qua, không phải Mạc Thiên Hằng phân phó hắn làm sao? Hắn nhớ mang máng Tiêu Hạo còn cảnh cáo chính mình, nếu trừng phạt Diệp Vũ không có thành ý, như vậy toàn bộ Diệp thị đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mạc Thiên Hằng nheo mắt, đúng lúc này, Tiêu Hạo cũng đã bưng trà lên.
Diệp Khải làm sao còn tâm quan tâm cái gì, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hằng, cùng đợi lời anh nói.
-“Tiêu Hạo, đem lời tôi nhờ anh nói ngày hôm qua thuật lại một lần!”
Anh từ từ nhấp một ngụm cà phê trên bàn, từ từ nói, Tiêu Hạo nheo mắt, cung kính trả lời,
-“Tổng tài, ngày hôm qua ngài bảo tôi tìm Diệp tiên sinh nói chuyện, nói nếu anh trừng phạt Diệp Vũ có đủ thành ý, liền sẽ suy nghĩ không buông tha Diệp thị!”
Giọng anh hạ thấp, Diệp Khải còn có loại dự cảm điềm xấu phát sinh.
-“Ừ, không sai!”
Mạc Thiên Hằng nhếch mày nghiêm nghị, nửa mím môi,
-“Cho nên, tôi chính là nói suy nghĩ một chút!”
Lời anh nói, lập tức khiến cho Diệp Khải không có suy nghĩ, hắn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng mở miệng với Mạc Thiên Hằng,
-“Mạc tiên sinh, ngài xem xem mấy thứ trong quyển sách này, có phải có thành ý hay không!”
Diệp Khải từ từ nói…..
Một câu của Mạc Thiên Hằng, khiến cho hắn hủy diệt Diệp Vũ, huống hồ, Mạc Thiên Hằng nói là….. suy nghĩ một chút!
Có thế này Diệp Khải đã có chút hối hận, hắn thiên tân vạn khổ tìm được đứa nhỏ may mắn còn sống lúc trước, lại chế tạo một hồi báo thù giả, vì….. không để cho Diệp Vũ phát hiện, người động thủ với cô là anh trai ruột của cô.
Diệp Khải có chút sứt đầu mẻ trán, hắn thật vất vả trải qua chính mình dốc sức mới tiến nhập vào tầng cao cấp của Diệp thị, thật vất vả mới lấy được quyền quyết sách, cho rằng về sau, chính mình chính là người quyết sách Diệp thị, thế nhưng không nghĩ tới......
Diệp Vũ gieo gió gặt bão đắc tội Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu, điểm này, đã đủ vừa lòng, khiến cho cô trả giá đại giới.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, từ từ nhấp một ngụm cà phê,
-“Thế nhưng, hiện tại, mấy thứ đó cũng không trọng yếu!”
Anh dừng một chút, cười lạnh, nhìn người trước mặt.
-“Anh có ý gì?”
Diệp Khải có chút hoảng thần, kinh ngạc nhìn người trước mặt, ở thành phố S, Mạc Thiên Hằng trước sau là người có chữ tín, chẳng lẽ hôm nay hắn tính toán đổi ý?
-“Tôi có ý gì?”
Mạc Thiên Hằng híp mắt,
-“Diệp Khải, tôi nói qua với ngươi, muốn tôi buông tha Diệp thị điều kiện tiên quyết là có đủ thành ý, nhưng ngươi mang Diệp Vũ đi rồi, lại tặng cho Diệp Tường tới tôi đòi người, một nhà các ngươi cảm thấy làm ầm ĩ như vậy chơi rất vui phải không?”
Mạc Thiên Hằng chậm rì rì nói.
Việc của anh, anh có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, thế nhưng về sự tình Diệp Tiêu tuyệt đối không có khả năng, Diệp Tiêu là anh yêu, ai trêu chọc cô đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Diệp Khải vừa nghe lời này, đầu tiên là đã, theo sau......
Bừng tỉnh đại ngộ lại hối hận không thôi, Diệp Tường trước sau yêu thương Diệp Vũ, cho tới bây giờ đều là nâng niu cô ở trong lòng bàn tay, Diệp Khải dùng phương thức như vậy muốn bảo trụ Diệp thị, Diệp Tường nhất định sẽ đối với quyết định của hắn có điều bất mãn, nguyên nhân như thế, hắn tận lực gạt Diệp Tường làm như vậy, thế nhưng hắn không nghĩ tới, một câu của mình, thế nhưng......
-“Mạc tiên sinh, tôi...... Tôi không phải cố ý, ba tôi không biết việc này, anh hãy khoan thứ chúng tôi lúc này đây, về sau...... về sau tôi cam đoan, sẽ không lại có người đi trêu chọc Diệp Tiêu!”
Trầm tư qua đi, anh mới hậu tri hậu giác xin lỗi Mạc Thiên Hằng.
Thế nhưng Mạc Thiên Hằng là ai?
Anh lại giống người không có việc gì mà ngồi ở chỗ kia,
-“Hiện tại nói này đó, không phải là đã chậm sao?”
Lúc này, ánh mắt lợi hại của Mạc Thiên Hằng dừng ở trên người Diệp Khải, thật giống như một tu la đang tuyên án tử hình, lãnh huyết mà lại vô tình.
-“Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh......”
Diệp Khải hèn mọn nhìn Mạc Thiên Hằng,
-“Tôi...... Tôi biết sai lầm rồi, là tôi không tốt, ngài bảo tôi làm cái gì đều có thể, thế nhưng cầu ngài, đừng đối phó Diệp thị, tôi thật vất vả...... không dễ dàng mới......”
Giọng Diệp Khải run run rẩy rẩy dừng lại, Mạc Thiên Hằng tựa lưng vào ghế ngồi, căn bản là không hề để ý đến ý của Diệp Khải.
Diệp Khải nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng, không thể không hộc ra hai chữ cuối cùng,
-“Buôn lậu!”
Mạc Thiên Hằng lưng quay về hướng ánh mặt trời, chậm rì rì dừng ánh mắt ở trên người Diệp Khải, từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường,
-“Diệp tiên sinh, muốn tôi buông tha anh thật không?”
Anh tận lực dừng một chút, theo sau liền nhìn thấy Diệp Khải điên cuồng mà gật gật đầu.
Diệp Khải khát vọng có được Mạc Thiên Hằng khoan thứ, khát vọng vãn hồi nguy cơ nguy ngập của Diệp thị!