Diệp Tiêu quay đầu, híp đôi mắt đẹp, nói:
-“Chờ em cường đại, chờ em xứng đôi với anh!”
Lời của cô, lời ít mà ý nhiều, thế nhưng lại lộ ra kiên định. Đúng vậy, cô yêu anh, nên yêu toàn bộ thuộc về anh, bao gồm thân phận của anh, cô sẽ dùng cường đại của bản thân đi chứng minh toàn bộ giữa mình và anh.
Mạc Thiên Hằng nao nao, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Đối với anh mà nói, vô luận Diệp Tiêu có thật sự cường đại hay không, có xứng đôi với anh hay không, chỉ cần người đó là cô, anh liền tuyệt sẽ không có ý tưởng gì.
Thời điểm hai người xuống lầu, thím Lý đã rời khỏi.
Đồ ăn nóng hổi đặt trên bàn, hai người ngồi đối diện, Diệp Tiêu có chút đói bụng, híp mắt, ngửi mùi thức ăn, nghiễm nhiên chính là một bé mèo lười.
Mạc Thiên Hằng bất đắc dĩ nhìn cô, bới cơm cho cô.
-“Nguy rồi!”
Mới vừa đưa cơm mới bới vào miệng, Diệp Tiêu liền nhớ ra cái gì ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
-“Làm sao vậy?”
Mạc Thiên Hằng chậm rãi gắp cho cô một khối sườn xào chua ngọt, trong lời nói mang theo nụ cười nhạt.
-“Em đã đáp ứng với Trần đạo diễn hôm nay liên hoan đoàn phim......”
Cô như ở trong mộng mới tỉnh nhìn người trước mặt, chỉ tiếc hối hận thì đã muộn.
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt,
-“Không có việc gì, đổi thời gian!”
Anh chính là thuận miệng nói, bởi vì mặc kệ trước kia người tài trợ « Duyên Đến » là ai, ngày mai, khẳng định sẽ biến thành Nhuệ Vũ.
Bởi vì ngay tại vừa mới, ngay tại lúc tin tức bị bộc lộ ra, Trần Duyệt cũng không có gọi điện thoại tới muốn đổi diễn viên, chỉ bằng điểm này, cũng đủ Mạc Thiên Hằng cho cô mấy ngàn vạn phí tài trợ.
-“Thật sự?” Diệp Tiêu nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, không biết vì sao, lời Mạc Thiên Hằng nói, cô luôn không suy xét thêm sẽ tin là thật.
-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt,
-“Nhanh, ăn cơm đi, anh cam đoan, sự tình hôm nay sẽ không có ảnh hưởng gì đối với tương lai em!”
Anh thề son sắt xong, Diệp Tiêu rõ ràng, thiên hạ này, không có sự tình gì mà Mạc Thiên Hằng không làm được.
Anh là cái ô dù lớn nhất bên người cô, từ khi cô bị Diệp Vũ nhục nhã, cho đến ngày nay, anh động thân mà vì cô bình ổn mấy chuyện này.
-“Cám ơn......” Tiếng cô nhẹ nhàng mà dừng một chút, ngôn ngữ tinh tế.
-“Nha đầu ngốc!”
Mạc Thiên Hằng nghiêng mặt đến, vươn ngón tay vén tóc mai trên lỗ tai cho cô,
-“Yên tâm đi, mọi việc, có anh ở đây!”
Anh nở nụ cười, cười rất đẹp.
Nụ cười này là Diệp Tiêu chưa từng gặp qua, cô gắt gao nắm đũa, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe giọng Mạc Thiên Hằng lại lần nữa vang lên,
-“Tiêu nhi, anh là chồng của em, cho nên, hẳn là vậy!”
Giọng anh hùng hậu nói ra, tiếng chuông cửa liền vang lên, Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, Diệp Tiêu cũng đã đứng dậy đi mở cửa.
Người đứng ở cửa, không phải ai khác, mà là Diệp Tường cùng Tôn Hạo, sắc mặt hai người không được đẹp cho lắm. Diệp Tiêu hơi híp mắt, môi mỏng lạnh lùng gợi lên một chút cười yếu ớt, làm bộ sẽ đóng cửa, lại bị Tôn Hạo vươn cánh tay hữu lực chặn lại.
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày,
-“Nhị vị có việc à? Đáng tiếc, nhà tôi không chào đón hai vị!”
Thời điểm cô nói lời này, nghiễm nhiên chính là lấy thân phận nữ chủ nhân mà nói, cô vừa nói xong, Mạc Thiên Hằng cũng đã đứng dậy đi tới, ánh mắt nam nhân tối tăm vài phần, theo bản năng bảo hộ Diệp Tiêu ở trong lòng, hỏi:
-“Ngọn gió nào đã thổi hai người tới đây?”
Nhuệ Vũ cùng Cảnh thị xưa nay không có hợp tác gì? Cùng Diệp thị cũng không có liên quan gì? Nay Diệp Tường cùng Tôn Hạo cùng xuất hiện, thế nhưng nhắc nhở anh, không thể…..buông tha Diệp thị!
-“Mạc tiên sinh......” Diệp Tường đã mở miệng trước.
Diệp Tiêu tựa vào trong lòng Mạc Thiên Hằng, híp mắt, nhìn về phía cha mình, theo sau khóe môi lãnh đạm câu lên, Diệp Tường, Diệp Vũ......
Nhiều năm như vậy, cô chịu qua ủy khuất, cô đều muốn bọn họ hoàn trả đủ số!
-“Hai vị, có việc không bằng nói chuyện với luật sư của tôi đi?”
Mạc Thiên Hằng không nhanh không chậm lên tiếng, chậm rãi ôm Diệp Tiêu, căn bản là không tính toán để ý tới hai người trước mặt.
Tôn Hạo cùng Diệp Tường đều có chút xấu hổ đứng ở cửa, phải biết rằng, Mạc Thiên Hằng tùy thời có thể gọi bảo an tới đuổi bọn họ đi.
-“Mạc tiên sinh, sự tình hôm nay là Diệp Vũ không đúng, là tôi quản giáo không đủ nghiêm khắc mới đưa đến Diệp Vũ không coi ai ra gì làm ra chuyện như vậy, xin ngài có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nó lúc này đây......”
Diệp Tường lời lẽ nhúng nhường, bắt đầu vì Diệp Vũ cầu tình, Diệp Tiêu nhìn ông, cả trái tim co rút đau đớn.
Nếu người kia là cô, chỉ sợ Diệp Tường căn bản sẽ không lộ diện?
Tay cô nắm chặt cổ áo Mạc Thiên Hằng nhẹ siết chặt, tựa vào đầu vai anh, Diệp Tiêu đã mở miệng,
-“Thiên Hằng, em mệt mỏi, về phòng trước!”
Giọng cô mềm yếu nhu nhược dừng ở trong lòng Mạc Thiên Hằng, anh đã sớm biết chung quy Diệp Tiêu nhìn thấy Diệp Tường tâm tình sẽ không tốt được.
Anh hơi híp mắt, nói:
-“Anh đi với em!”
Đơn giản mấy chữ, khiến Diệp Tường cùng Tôn Hạo triệt để hoảng thần, câu nói đầu tiên của Mạc Thiên Hằng có thể quyết định sinh tử của bọn họ, nhưng là nay, Diệp Tiêu lại cố ý phá.
-“Hai vị, có chuyện gì, tìm trợ lý của tôi!”
Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, xoay người, mang theo Diệp Tiêu muốn đi lên lầu, ai biết phía sau ‘Phù phù’ một thanh âm vang lên, khiến cho hai người đều chợt ngẩn ra.
Chỉ thấy Diệp Tường quỳ gối ở cửa, dường như thật sự ngay tại trong một đêm đã già đi mấy chục tuổi, Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, cố nén để nước mắt không trào ra.
Nhiều năm như vậy, cô nhận hết lăng nhục, Diệp Tường chưa từng vì chính mình làm qua như vậy?
-“Tiêu nhi, là ba ba cầu con!”
Ngay sau đó, thanh âm khàn khàn kia liền vang lên, Diệp Tiêu chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều mở ra, cô hận!
Hận Diệp Tường vì sao chưa từng đối diện chính cô như vậy.
-“Diệp tiên sinh, ông có ý gì?”
Cô từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng lập tức liền dừng ở trên người Diệp Tường, tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to của Mạc Thiên Hằng cũng rịn ra mồ hôi, Mạc Thiên Hằng nắm chặt tay cô, hận không thể hiện tại khiến cho người đuổi đi hai cái râu ria này.
Diệp Tiêu hít sâu một hơi, không đợi Diệp Tường mở miệng, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói:
-“Diệp tiên sinh, đồng dạng là con gái của ông, dựa vào cái gì tôi phải nhận hết khi dễ của Diệp Vũ, mà ông lại cam tâm tình nguyện vì cô ta cầu tình? Ông nói cô ta nhỏ sao? Không hiểu chuyện à?”
Cô cười lạnh,
-“Nhỏ sao? Năm nay Diệp Vũ cũng đã mười tám tuổi, là nên phụ trách hành động của chính mình, thời điểm cô ta trèo lên giường Tôn Hạo thế nào không nói chính mình tuổi còn nhỏ? Thời điểm cô ta cởi hết đồ câu dẫn chồng tôi thế nào không nói cô tuổi còn nhỏ? Ông cho là tuổi còn nhỏ có thể chứng minh cái gì? Chỉ có thể chứng minh ông không biết cách dạy, còn có Diệp Vũ lả lơi ong bướm!”
Giọng cô lạnh băng nói từng chữ từng chữ, khiến cho Diệp Tường trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Tiêu, người này vẫn là Diệp Tiêu sao? Là cái Diệp Tiêu mà ông nhận thức sao? Diệp Tiêu, người đã từng nghĩ cách bước vào cửa Diệp gia, thế nhưng nay đâu......
Diệp Tường chợt ngẩn ra, nay ông đang ở hoàn cảnh lưỡng nan, đâm lao phải theo lao!