Thời điểm trở lại trong biệt thự, đã là hoàng hôn.
Diệp Tiêu lười biếng tựa vào trong lòng Mạc Thiên Hằng, hai người xuống xe, vào nhà.
Thím Lý đã ở trong phòng bếp làm xong đồ ăn, Diệp Tiêu có chút mệt mỏi, đi theo Mạc Thiên Hằng lên lầu.
-“Đi tắm trước đi, sau đó ăn cơm!”
Thời điểm Mạc Thiên Hằng nói chuyện, đã buông lỏng ra cái nơ màu xám, hầu kết khêu gợi lăn lộn cao thấp, đẹp trai nói không nên lời.
-“Vâng!”
Diệp Tiêu xoay người vào phòng tắm, Mạc Thiên Hằng ngược lại ngồi trên ghế tựa ở ban công.
Điện thoại rất nhanh liền thông.
-“Anh rể, em tra được!”
Thanh âm là đến từ Diệp Mặc, lúc này đây, anh muốn Diệp Vũ vĩnh viễn không có ngày lành!
-“Được rồi, là ai?”
Mạc Thiên Hằng nheo đôi mắt sâu thẳm, Diệp Mặc tinh thông máy tính, tự nhiên cũng có thể điều tra ra vị trí ip của mấy tấm ảnh này.
-“Diệp Vũ!” Diệp Mặc trả lời.
Cứ như vậy, vốn còn đang suy xét động cơ của người phát ra mấy tấm ảnh, Mạc Thiên Hằng nhất thời cảm thấy hiểu rõ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà đỡ ghế dựa, môi mỏng nửa mím,
-“Tốt!”
-“Anh rể!” Ở thời điểm anh sắp ngắt điện thoại, Diệp Mặc lại mở miệng.
-“Ừ?” Mạc Thiên Hằng không chút để ý lên tiếng.
-“Không có gì......” Diệp Mặc mím môi, ý còn chưa hết cúp điện thoại.
Anh muốn nói với Mạc Thiên Hằng, nếu có thể, nhất định không thể buông tha Diệp Vũ như vậy, thế nhưng chung quy anh cảm thấy không quá thích hợp, giờ khắc này hiển nhiên tâm tình Mạc Thiên Hằng thực không rõ.
Mà đối với Diệp Tiêu, ở trong tiếng nước ào ào rào rào, cô cũng đã gọi thông điện thoại Lạc Lạc.
-“Chị Tiêu!” Lạc Lạc đáp lời của cô.
Diệp Tiêu dùng thon dài ngón tay dính chút nước, ở trên gương thủy tinh không chút để ý vẽ vài cái, môi mỏng câu lên,
-“Lạc Lạc, giúp chị một việc!”
Nụ cười lạnh lùng của cô làm cho người không hiểu lộ ra một tia sợ hãi.
Đúng vậy, chuyện năm đó tái hiện, cô tự nhiên cũng sẽ không lại làm một tiểu diễn viên bị người bắt nạt, kiếp này, cô sẽ không để cho Diệp Vũ có một chút cơ hội.
-“Chị nói!” Lạc Lạc nhỏ giọng đáp lời Diệp Tiêu.
Như lời nói, Mạc Thiên Hằng cùng Diệp Tiêu, người nào là có thể đắc tội? Diệp Vũ không khỏi cũng quá không biết trời cao đất rộng, cũng dám làm ra chuyện như vậy, nhất định sẽ vì việc này trả giá đại giới.
-“Giúp chị liên hệ một người!” Diệp Tiêu không nhanh không chậm nói, khóe môi nhẹ nhàng mà phác họa một nụ cười.
-“Tôn Hạo, Cảnh thị!” Cô đơn giản phun ra bốn chữ, sau đó, liền dừng.
-“Được! Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy Diệp Vũ cùng Hứa Phàm nói cái gì đó, không biết có phải chuyện này hay không!”
Lạc Lạc trước khi ngắt điện thoại, nhỏ giọng bổ sung một câu.
Diệp Tiêu trước mắt sáng ngời, cười khẽ, nói:
-“Tốt, chị đã biết!”
Hứa Phàm? Khó trách hôm nay ở phim trường, Hứa Hoa đã nói chuyện thay cho Diệp Vũ, thật đúng là ‘đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công', Hứa Phàm này, muốn khống chế anh ta đó là sự tình quá dễ dàng.
Cô nheo nheo mắt, sau đó bằng vào trí nhớ gọi điện thoại cho Hứa Phàm.
Kiếp trước cô cùng Hứa Phàm từng cùng xuất hiện vài lần, anh là đại minh tinh không tệ, thế nhưng mộng của hứa phàm chẳng phải diễn viên, anh xuất thân bần hàn, thanh danh ở trong vòng giải trí cũng coi như không lên được, này đó, Diệp Tiêu đều rất rõ ràng.
Kiếp trước cô nhận thức Hứa Phàm, đã từng nhiều lần vì liên tục chiến đấu ở các phim trường và các nhà làm phim mà chịu đủ khúc chiết, cuối cùng cũng bởi vậy đắc tội quản lý cấp cao trong công ty đại diện, do đó lọt vào tuyết tàng.
Hiện tại, đúng là cơ hội tốt để cô trả thù Diệp Vũ!
-“Uy..…” Rất nhanh, Hứa Phàm liền tiếp điện thoại, Diệp Tiêu gọi là dãy số cá nhân của anh, Hứa Phàm không nghĩ tới là người mà mình không biết gọi tới.
-“Hứa tiên sinh!” Diệp Tiêu môi mỏng hơi mím.
-“Cô là?” Hứa Phàm theo bản năng nhíu nhíu mày, đáp lời điện thoại. Bên này theo như lời nói, nếu anh biết cuộc gọi này là Diệp Tiêu đánh tới, chỉ sợ anh chết cũng sẽ không tiếp!
-“Tôi là ai không trọng yếu, tôi muốn nói cho Hứa tiên sinh biết, trên tay tôi có vài thứ có thể phát cho anh xem, bất quá điều kiện tiên quyết là......”
Diệp Tiêu tận lực dừng một chút, nhẹ nhàng cười,
-“Anh cùng Diệp Vũ là cái dạng người gì chúng ta đều biết được, tôi muốn anh đem ảnh chụp của anh cùng cô phát ra, nói với truyền thông, là trước đây cô ta phản bội Tôn Hạo, sau đó câu dẫn anh!”
Diệp Tiêu cười yếu ớt.
Hứa Phàm theo bản năng ngẩn ra, muốn chửi ầm lên, điện thoại lại bị Diệp Tiêu cắt đứt, ngay sau đó, hai bức ảnh liền phát đến trên di động của anh.
Hứa Phàm mạnh ngẩn ra, sắc mặt đại biến.