-“Giang tiểu thư tựa hồ đã quên cái gì ở chỗ em trai tôi, em tôi nói tôi mang tới cho cô!”
Diệp Tiêu nhợt nhạt híp mắt cười, nhưng cô gió thoảng mây bay nói lại không thể nghi ngờ, khiến cho Giang Ngọc triệt để minh bạch ý cô.
Diệp Tiêu nói như vậy, làm như vậy, đơn giản chính là khiêu khích.
Hiện tại, bất luận Giang Ngọc cô nói cái gì, Mạc Thiên Hằng cũng đều không tin tưởng cô trong sạch.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Tiêu đã từ trong túi xách lấy ra một cái ví tiền, ánh mắt Giang Ngọc lạnh lẽo, sau ngày đó, cô luôn luôn cho rằng ví tiền của mình đã bị rơi mất, không nghĩ tới, thế nhưng bị tên Diệp Mặc kia trộm đi!
Nghĩ như vậy, mặt Giang Ngọc liền hơi hơi đỏ hồng.
Cô một cô gái hơn hai mươi tuổi thành thục nữ tính, thế nhưng bị một nam sinh mười bảy tuổi đùa giỡn xoay quanh!
Quả thực chính là một sỉ nhục rất lớn.
-“Ha ha, nếu ngươi không nói, tôi thật đúng không phát hiện ví tiền đã rơi mất!”
Giang Ngọc giơ tay nhận lấy cái ví tiền màu đỏ kia, trong đó, còn mang theo ảnh cô cùng Tiểu Nhiều chụp chung.
-“Đúng vậy, Giang tiểu thư vẫn nên cẩn thận nhiều hơn mới được, nếu không đi ra ngoài mà quên mang tiền, chẳng phải là còn phải bắt ông xã tôi đưa cho cô?”
Diệp Tiêu cười lạnh, ngấm ngầm hại người xong.
Môi cô khẽ mím, động tác tao nhã đến cực điểm.
Trong miệng gió thoảng mây bay hai chữ ‘ông xã’ kia, tất nhiên là khiến cho trong lòng Mạc Thiên Hằng thoải mái nói không nên lời, mà tâm Giang Ngọc lại sinh sôi đau đớn.
-“Còn có việc gì không?”
Lại lần nữa mở miệng, mà người nói chuyện cũng không là Diệp Tiêu, mà là Mạc Thiên Hằng.
Một đôi mắt tối đen của anh hơi hơi nheo lại, hiện ra vài phần dùng để, càng nhiều cũng là không kiên nhẫn.
Diệp Tiêu nhu thuận ngồi ở bên cạnh anh, ngón tay thon dài nắm chặt nĩa, mặc dù trên mặt đang cười, nhưng trên ý, đã có hàn ý nói không nên lời.
Giang Ngọc không ngốc, tự nhiên có thể cảm giác được.
Nhưng hiện tại Mạc Thiên Hằng vị tất dám làm gì cô!
Nghĩ như vậy, cô liền dũ phát chắc chắn ý nghĩ của chính mình, khóe môi câu lên, cười yếu ớt, nói:
-“Thiên Hằng, em trước mang Tiểu Nhiều đi bệnh viện, một hồi anh nhớ đến thăm nó, dù sao anh cũng là ba nó!”
Cô vốn tưởng rằng, lời này có thể tạo thành một chút thương tổn đối với Diệp Tiêu, nhưng lại thấy Diệp Tiêu nhàng nhã ngồi ở chỗ cũ, một đôi mắt tối đen nữa híp.
Tốt lắm, Mạc Thiên Hằng thế nhưng còn có việc gạt cô!
Xem ra, không cùng anh tính toán đàng hoàng xem như không có khả năng!
Nghĩ như vậy, cô cũng nhiều thêm vài phần ý cười, ba người có ba tâm tư khác nhau, đợi cho Giang Ngọc xoay người ly khai, Diệp Tiêu mới nghiêng mặt qua, nhìn Mạc Thiên Hằng,
-“Ba của đứa nhỏ, anh vốn định quân pháp bất vị thân à?”
‘Ba của đứa nhỏ' trong miệng cô, khiến Mạc Thiên Hằng nao nao.
Theo sau, cảm giác điềm xấu từ từ phát sinh.
-“Tiêu nhi......”
Anh từ từ mở miệng, ánh mắt nhìn Diệp Tiêu vô cùng chuyên chú, Diệp Tiêu lại cười nhạt, sau đó, đứng dậy, nói:
-“Xem ra, cho anh ăn nhiều vài cái mã tạp long mới có thể nhớ dai!”
Cô híp mắt, nhẹ nhàng cười, nhưng lại giống đứa nhỏ sắp làm chuyện xấu.
-“Đừng ăn, diễn viên đều là phải bảo trì dáng người, ngoan!”
Mạc Thiên Hằng xoay tay, kéo cô vào trong lòng, sau đó, không tự giác hôn trán của cô.
Vài tiểu nữ sinh ở bàn bên cạnh, thấy một màn này, cơ hồ hâm mộ muốn chết.
-“Oa, các ngươi xem, ta cũng muốn có bạn trai tốt như vậy, thật tốt nha!”
Giọng nói liên tiếp một cái thêm một cái, truyền vào trong lỗ tai Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng.
Hai người tuy rằng đều nghe được, nhưng chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra.
-“Vâng, em không ăn, anh ăn!”
Bị anh nhắc tới tỉnh như vậy, Diệp Tiêu giống như là bừng tỉnh đại ngộ, híp mắt, chậm rãi nói.
Nghe cô nói như vậy, khuôn mặt Mạc Thiên Hằng cơ hồ đều đen.
Có trời mới biết anh có bao nhiêu hi vọng mau mau rời khỏi chỗ này, vốn đang nghĩ đầu Diệp Tiêu không khỏe, mang cô đến ăn thứ cô thích, ai biết nha đầu này, nói rõ chính là bắt nạt anh.
Nhưng đối với Diệp Tiêu mà nói......
Hừ hừ, ai bảo anh không ngoan ngoãn nói thật?
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng đậm.
Ngay tại lúc này, di động Mạc Thiên Hằng lại không ngừng không nghỉ vang lên, nam nhân rối loạn, nhẹ giọng dỗ cô,
-“Được rồi, anh tiếp điện thoại trước đã!”
Diệp Tiêu không có ngăn cản anh, cô luôn không hy vọng anh bởi vì chính mình mà chậm trễ công việc.
Không lâu lắm, Mạc Thiên Hằng cúp điện thoại, ánh mắt lại tối tăm thêm vài phần, nói:
-“Đi theo anh tới công ty một chuyến!”
Thời điểm anh đang nói, anh đã cầm áo khoác, từ trên sofa đứng lên, Diệp Tiêu tinh tường nhìn thấy đáy mắt anh có một chút sốt ruột, hiển nhiên chính là có việc gấp.
Cô không lại nói thêm cái gì, nhu thuận theo ở phía sau Mạc Thiên Hằng, hai người một trước một sau đi ra nhà hàng.
*** *** *** *** ***
Dưới lầu tập đoàn Nhuệ Vũ, một đám người vây quanh, bên trong còn có phóng viên cùng nhân viên truyền thông.
Diệp Tiêu bồn chồn, ngồi ở trong xe không bước xuống.
Mạc Thiên Hằng nheo nheo đôi mắt sâu thẳm,
-“Cũng tốt, em ở trên xe chờ anh!”
Anh không có quên chính mình đã hứa hẹn với Diệp Tiêu, dù sao, một khi《 Linh Âm 》quay đến gần kết thúc, sẽ có lực lượng tuyên truyền xuất hiện, đến lúc đó nếu cô cùng chính mình truyền ra chuyện xấu trước, cũng sẽ không tốt.
-“Vâng!”
Diệp Tiêu, mím môi đỏ mọng, thời điểm Mạc Thiên Hằng đang muốn mở cửa, lại bị cô nắm lấy cổ tay.
-“Như thế nào?” Anh xoay người trở lại, lo lắng nhìn cô.
Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Tiêu ở trên mu bàn tay anh nhẹ nhàng mà cọ xát hai cái, nói:
-“Không có gì, chính anh cẩn thận!”
Thời điểm cô nói chuyện, tận lực nhích lại gần một chút, tận lực không để cho truyền thông nghe được, Mạc Thiên Hằng có chút không tha, ngược tay lại bắt được tay cô,
-“Ừ, không có việc gì, bảo tài xế đưa em xuống bãi đỗ xe bên dưới lầu, em đến văn phòng chờ anh!”
Anh còn chưa nói xong, không hiểu trong lòng thế nhưng nhiều ra vài phần không tha.
Diệp Tiêu hơi hơi gật đầu, không nói thêm cái gì nữa.
Mạc Thiên Hằng xuống xe, quả nhiên, giây tiếp theo, phóng viên liền chen chúc tới, Diệp Tiêu thấy rất nhanh anh đã bị bao phủ ở giữa đám người, không biết vì sao, thế nhưng cô có chút phiền muộn.
-“Phu nhân, đã đến!”
Không lâu sau, xe liền vững vàng ngừng lại ở bãi đỗ xe bên dưới Nhuệ Vũ, giọng của tài xế đánh gãy suy nghĩ của cô.
-“Anh biết phát sinh cái gì không?” Diệp Tiêu không vội xuống xe, lạnh giọng hỏi.
Tài xế kia bồn chồn, kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu, lại không biết hẳn là nên nói từ đâu.
Nhưng Diệp Tiêu rõ ràng, người bên người Mạc Thiên Hằng, vị tất được cho là hô mưa gọi gió, nhưng tâm tư phải kín đáo, bởi vậy phát sinh sự tình gì, bọn họ hẳn là đều sẽ biết.
-“Nghe nói là trong hội nghị thường kỳ ngày hôm qua, một đoạn ghi âm của Mạc tổng bị tung ra ngoài, hẳn là đã đáp ứng một cái dự án hợp tác, sau đó không biết vì sao… lại đổi ý!”
Tài xế kia thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
-“Mạc tổng rất ít nuốt lời, cụ thể tôi cũng không rõ ràng, phu nhân có thể chính mình đến hỏi tổng tài, dù sao hai người cũng là vợ chồng!”
Rất nhiều chuyện, người ngoài không cách nào nhúng tay, thế nhưng Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng đã kết hôn, giữa bọn họ, hẳn là không nên có cái bí mật gì mới đúng.
Diệp Tiêu nghe xong lời này, lại chợt ngẩn ra.
Đổi ý? Nuốt lời? Hợp tác......
Cô đột nhiên nghĩ đến gương mặt quen thuộc của Lục Oánh, cô không nghĩ tới, thế nhưng Mạc Thiên Hằng thật sự bởi vì một câu nói không có lý do gì của cô, không chút do dự liền cự tuyệt dự án hợp tác.
Cô càng không nghĩ tới là, việc này thế nhưng sẽ mang đến cho anh quấy nhiễu lớn như vậy.
Nghĩ như vậy, cô liền đẩy cửa xe ra, vội vàng bước nhanh đi vào thang máy tư nhân của Mạc Thiên Hằng.
Trong văn phòng trên lầu cũng là một mảnh hỗn loạn, Tiêu Hạo cầm văn kiện không biết như thế nào cho phải, vừa thấy Diệp Tiêu, lập tức liền mở miệng,
-“Phu nhân, tổng tài anh......”
-“Ở dưới lầu!”
Diệp Tiêu đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ sát đất dưới lầu, Mạc Thiên Hằng đang đứng ở giữa đám người.
Tiêu Hạo thức thời cúi đầu, có chút không biết làm sao.
Mà trong văn phòng cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người đều không thể tin nhìn Diệp Tiêu, cái cô gái này là ai? Cư nhiên có thể tự nhiên ra vào văn phòng Mạc Thiên Hằng như vậy, còn có thể khiến cho trợ lý mà Mạc Thiên Hằng rất coi trọng cung kính đối với cô như thế......
Nếu bọn họ thận trọng một chút, sẽ không khó phát hiện, Tiêu Hạo xưng hô đối với Diệp Tiêu cũng đã thuyết minh toàn bộ.
Diệp Tiêu vân vê màu áo trắng trên người, hứa là vì che giấu trên người người nào đó lưu lại dấu vết, mới như thế giấu đầu hở đuôi, sau đó từ từ mở miệng,
-“Anh chỉ đứng ở chỗ này như vậy, thích hợp sao?”
Diệp Tiêu nheo nheo mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Hạo.
Lời của cô, khiến cho Tiêu Hạo nao nao, còn chưa kịp mở miệng giải thích, liền nghe được giọng Diệp Tiêu nói,
-“Thông tri ngành bảo an, tiến hành giải tán phóng viên, công việc cụ thể mời họp báo sẽ tuyên bố để làm sáng tỏ!”
Lời nói gọn gàng ngăn nắp của cô, lại khiến cho mọi người kinh ngạc.