-“Nói như vậy, xem như em đã chấp nhận anh?”
Anh giống như đứa nhỏ có được viên kẹo, lộ ra tươi cười.
Diệp Tiêu tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà nắm lấy cổ áo anh, quanh thân vờn quanh đều là hơi thở thuộc về anh, mùi hương bạc hà thản nhiên, dễ ngửi đến cực hạn.
Cô không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, xem như cam chịu.
Mạc Thiên Hằng nâng lên khóe môi tạo ra một độ cong tao nhã, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà nâng cằm Diệp Tiêu lên, không khỏi mà hôn xuống.
Diệp Tiêu cùng anh không phải là lần đầu tiên hôn môi, như trước môi Mạc Thiên Hằng man mát lành lạnh, tựa như mùi bạc hà đặc hữu trên người anh.
Tay nhỏ bé của Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà hoàn ở cổ anh, chính là một động tác cẩn thận tỉ mỉ, lại làm cho Mạc Thiên Hằng cho rằng chính mình chiếm được đáp lại.
Hô hấp, cũng dần dần ồ ồ.
Mãi cho đến, nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, hai người mới giựt mình, nhưng đã không còn kịp rồi, liền nhìn thấy Diệp Mặc đứng ở cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người.
-“Diệp Mặc?”
Diệp Tiêu kinh hoảng đẩy Mạc Thiên Hằng ra, cô không nghĩ tới, Diệp Mặc cư nhiên cũng không ngủ!
-“Thật có lỗi, thật có lỗi, cái gì em cũng không thấy được, chị, anh rể, hai người cứ tiếp tục! Đừng để cho anh rể em nghẹn hỏng!”
Diệp Mặc vừa nói, một bên lắc lắc đầu.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng lại không có ý phải rời khỏi.
-“Diệp Mặc đã mấy giờ rồi mà em còn chưa ngủ?”
Diệp Tiêu bị Diệp Mặc đánh vỡ tâm tư, khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu lấy thân phận trưởng bối răn dạy em trai, nghiễm nhiên một bộ dáng giấu đầu hở đuôi.
Diệp Mặc mị hí mắt, cười khẽ hai tiếng, nói:
-“Chị, đừng có trách em, em muốn đi toilet, chị không thể để em nghẹn chứ?”
Diệp Mặc nói, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bởi vì phòng Diệp Mặc là phòng khách tận cùng bên trong, đích xác không có toilet, hắn muốn đi toilet, chỉ phải đi ra.
-“Vậy em còn không mau đi?”
Lần này người nói chuyện là Mạc Thiên Hằng, anh cười cười, cũng không ảo não.
Diệp Mặc gật gật đầu, như có đăm chiêu nghĩ nghĩ, ngượng ngùng cười nói:
-“Em đây đi rồi, anh rể, hai người tiếp tục, tiếp tục!”
Diệp Mặc nhẹ nhàng mà khụ hai tiếng, một bộ dáng ‘E sợ cho thiên hạ không loạn’, sau đó xoay người bước đi.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng đặt tay ở ngực Mạc Thiên Hằng, nói:
-“Thời gian cũng không sớm, em đi ngủ trước....”
Lời của cô, chưa nói xong, bị Mạc Thiên Hằng đánh gãy, động tác nam nhân tao nhã nhìn người trước mặt, hơi hơi vuốt cằm,
-“Tiêu nhi, sự tình hôm nay là anh sơ sót, không bảo vệ tốt các em, về sau, sẽ không lại phát sinh!”
Anh hứa hẹn, nặng ngàn cân.
Trong lúc nhất thời Diệp Tiêu thậm chí cảm thấy có chút không thở nổi.
Tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to của anh.
Chỉ liếc mắt một cái, đó là, bốn mắt nhìn nhau, nói:
-“Được, em tin tưởng anh!”
Cô nói xong, cũng như là hứa hẹn với Mạc Thiên Hằng, cô không biết con đường tương lai là cái dạng gì, có phải hay không có rất nhiều gập ghềnh, nhưng cô rõ ràng, tương lai chính mình sắp sửa đối mặt, có anh!
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, lấy áo khoác trên vai mình khoát lên trên người anh, nói:
-“Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút!”
Mạc Thiên Hằng không lên tiếng, nhìn bóng lưng cô xoay người rời đi, trong lòng cũng là ấm áp dạt dào không nói nên lời, đại khái Diệp Tiêu chính là kiếp nạn của anh, nữ nhân này, nhất cử nhất động đều có thể tác động tâm anh.
Một đêm này, Mạc Thiên Hằng trắng đêm không ngủ, công việc chồng chất thành núi làm cho anh có chút ăn không tiêu. Tới gần sáng, thời điểm thím Lý người hầu trong nhà đến nấu cơm, anh mới cầm báo, tựa vào trên ghế đang ngủ.
Thời điểm Diệp Tiêu xuống lầu, không khéo liền nhìn thấy một màn này, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn một màn này.
Lấy thân phận Mạc Thiên Hằng, hẳn là sẽ không làm ra chuyện như vậy mới đúng.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, đang ngủ say.
Diệp Tiêu có chút không biết làm sao nhìn thím Lý đang bày đồ ăn ở đối diện.
-“Tiên sinh một đêm không ngủ, vừa mới chợp mắt, để tiên sinh ngủ một chút đi!”
Thím Lý thở dài một hơi, nhìn người trước mặt ánh mắt hơi hơi trầm trầm, thời điểm bà mua đồ ăn đến là năm giờ sáng, đèn trong phòng làm việc của Mạc Thiên Hằng còn sáng.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu, từ trên sofa cầm chăn nhung khoát lên trên người anh.
Thế nhưng, cứ việc động tác đã rất cẩn thận, anh vẫn tỉnh.
-“Ừ? Em đã thức?”
Anh ngược lại kéo cô vào trong lòng, hỏi:
-“Ngủ ngon không?”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu chợt vang lên ở bên tai, Diệp Tiêu cũng không có đẩy anh ra, mà tự nhiên tựa vào trong lòng anh.
Cô đang nếm thử, nếm thử mở rộng cửa lòng tiếp nhận nam nhân này, về sau, anh chính là chồng của cô!
Thời điểm nghĩ đến chữ ‘chồng' này, Diệp Tiêu lại run run nhẹ một chút.
Động tác rất nhỏ, lại bị Mạc Thiên Hằng phát hiện, anh nhíu nhíu mày, nói:
-“Thời tiết lạnh, thế nào không mặc nhiều một chút? Trong nhà tuy rằng mở máy sưởi, nhưng tăng độ ấm lên sẽ rất khô khan!”
Bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, ấm áp mà lại hữu lực.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu, nói:
-“Em đã biết, anh đi lên ngủ một chút đi? Hôm nay có đi công ty không?”
Cô thật cẩn thận hỏi, ở trong mắt người khác, bọn họ chính là tình lữ, không có gì không ổn, nhưng trong lòng Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng đều biết rõ ràng, cô còn cần thời gian tiếp nhận anh.
-“Không đi, hôm nay ở cùng em!”
Anh cười khẽ, thức đêm xử lý xong công việc, đơn giản vì có thể có nhiều thời gian theo bên cô.
Hôm nay ngày thứ bảy, Mạc Thiên Hằng quyết định dẫn cô đi cục dân chính lĩnh chứng, cho cô một hồi bày tỏ tình yêu lãng mạn nhất, sau đó......
Về phần có phải hay không ăn sạch sành sanh cô gái nhỏ này, anh còn đang do dự.
Đương nhiên, Diệp Tiêu cũng không biết tâm tư Mạc Thiên Hằng, nghe được câu nói kia của anh, trong lòng cô ấm áp dạt dào.
-“Anh vẫn nên đi lên nghỉ ngơi một chút đi......”
Cô nhẹ giọng nói xong, nhưng mà vào lúc này, Diệp Mặc từ trên lầu đi xuống,
-“Chị, ngày hôm qua em còn tưởng rằng chị kết hôn giống như bị nhiều ủy khuất, hôm nay vừa thấy quả nhiên là tiết tấu ngã vào lòng rồi!”
Diệp Mặc lười biếng vặn vẹo thắt lưng, dựa vào trên tay vịn thang lầu.
Cũng không có đi tới làm bóng đèn, nhưng trên thực tế, anh đã là.
Diệp Tiêu nheo mắt, nói:
-“Em bớt nói nhảm, chúng ta sẽ không nói em là câm điếc!”
Diệp Mặc thè lưỡi, đang muốn mở miệng, rốt cục nhìn thấy thím Lý bận rộn bày nhiều thứ từ trong phòng bếp ra, đã mở miệng,
-“Tiên sinh, điểm tâm đã chuẩn bị xong!”
-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng lên tiếng, nhẹ nhàng mà buông Diệp Tiêu trong lòng ra, nói:
-“Nhanh ăn đi, một lát, chúng ta đi lĩnh chứng! Bệnh viện bên kia điện thoại tới báo, nói cha em đã tỉnh!”
Lời anh nói, làm cho Diệp Tiêu ngẩn ra, đáy mắt lập tức lóe qua một chút tinh quang.
-“Thật tốt, chị, một hồi chị đi lĩnh chứng đi, em đi bệnh viện nhìn xem ba, thuận tiện báo tin vui cho ba!”
Diệp Mặc trái lại tự nói xong, nhưng là Diệp Tiêu lại hơi hơi nhíu nhíu mày.
-“Diệp Mặc, việc này, vẫn là để chị em chính mình nói đi! Em đừng quên sự tình anh đã nói với em là tốt rồi!”
Mạc Thiên Hằng thấp giọng đánh gãy Diệp Mặc, trải qua anh nhắc như vậy mới tỉnh, Diệp Mặc mới nhớ tới, chính mình đã đáp ứng Mạc Thiên Hằng hôm nay phải đi Nhuệ Vũ đưa tin.
Diệp Tiêu nhíu nhíu mày, nhìn hai người có thêm vài phần chần chờ, nói:
-“Hai người có việc gạt em?”
Lời này vừa ra, còn không chờ Mạc Thiên Hằng nói chuyện, Diệp Mặc trước hết đã mở miệng,
-“Nói chi vậy, chị, em trai của chị có việc làm sao có thể không nói với chị?”
Diệp Mặc cười, Diệp Tiêu nhìn anh ta, dũ phát lạnh vài phần, thật sự cảm thấy Diệp Mặc có việc gạt mình.
-“Yên tâm đi, không có chuyện gì, chính là ba bên kia, anh lo lắng khôi phục không tốt, nói hắn đi tìm viện trưởng hỏi tình huống một chút!”
Mạc Thiên Hằng rốt cục đã mở miệng, cũng không biết Diệp Mặc vì sao muốn gạt Diệp Tiêu, nhưng anh vẫn giúp Diệp Mặc một lần.
-“À, cũng được, Diệp Mặc, việc này liền giao cho em!”
Diệp Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến, Diệp Mặc cùng Mạc Thiên Hằng mới nhận thức không lâu, hẳn là sẽ không cùng một giuộc mới đúng.
Không nhanh không chậm ăn sáng xong, Diệp Mặc đã được tài xế chở đi.
Diệp Tiêu tiến vào phòng bếp muốn giúp thím Lý dọn dẹp, lại bị Mạc Thiên Hằng ngăn trở,
-“Đi thay đổi quần áo đi, mặc đẹp một chút, anh đi tắm rửa một cái lập tức liền đi!”
Anh trái lại tự nói xong, nhưng là Diệp Tiêu lại chợt ngẩn ra, Mạc Thiên Hằng chung quy không phải làm bằng sắt, nói như thế nào anh cũng là một con người, một đêm không ngủ, thật sự không có việc gì sao?
Nhưng mà, ngay cả chính cô đều không có chú ý tới, cô là đang quan tâm anh.
Nam nhân này đã bất tri bất giác đi vào trong lòng cô, cô muốn phủ nhận, muốn tránh né, lại cũng không thể không đối mặt sự thật.
Cô thậm chí không dám nghĩ, nếu có một ngày chính mình thật sự phải mất đi anh, kết quả sự tình sẽ biến thành cái dạng gì?
Mạc Thiên Hằng, lúc này đây, em lựa chọn tin tưởng anh, chỉ mong anh sẽ không giống như Tôn Hạo cô phụ em, nếu không, em nhất định sẽ làm cho anh không được chết tử tế!