Cả một ngày này, Diệp Tiêu đều bị vây trong trạng thái tự do, bởi vì Mạc Thiên Hằng đã tìm lý do xin phép cho cô rồi, ngày thật là thanh nhàn, phần diễn Vương Lực Bằng an bày cho cô cũng liền đơn giản vài câu đối thoại khách mời.
Thời gian buổi chiều, Diệp Tiêu lười biếng nghiêng ngả ở trên sofa,.
Lạc Lạc không biết từ chỗ nào mua về hai chùm nho, hai người chậm rãi ăn,
-“Cô nghe nói không? Diệp Vũ đã thay đổi người đại diện!”
-“A!”
Diệp Tiêu lên tiếng, không phải cố ý ra vẻ thanh cao lãnh đạm, mà là cô đối với Diệp Vũ cái tiểu tiện nhân kia căn bản không có hứng thú.
-“Đổi thành Dương Vi!”
Nghe xong lời này, Diệp Tiêu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, phun ra hai hột nho trong miệng, ánh mắt nhìn Lạc Lạc thêm vài phần quang mang nói không nên lời.
Hai người này, một người đại biểu trà xanh, một người đại biểu tâm cơ, đúng là góc bù.
-“Nghe nói Vương đạo diễn bỏ thêm diễn thịt cho Diệp Vũ, ý Dương Vi rất không thích, khắp nơi đối đầu Vương đạo diễn, một cảnh tượng hỗn tạp một ngày!”
Thời điểm Lạc Lạc nói lời này, có ý vô ý giống như đang ám chỉ cái gì.
Diệp Tiêu không ngốc, tự nhiên cũng nghe ra.
Cô sở dĩ ra chủ ý này cho Vương đạo diễn, đơn giản là muốn làm cho Diệp Vũ ở chỗ Tôn Hạo càng tô càng đen, nay Dương Vi bị điệu tới làm người đại diện cho Diệp Vũ, hai người đó cũng coi như là cùng một giuộc, chỉ tiếc, đối với Diệp Tiêu mà nói, mặc kệ Diệp Vũ bọn họ giãy dụa nhiều bao nhiêu, kết cục đều đã rõ ràng.
-“Lạc lạc, giúp tôi làm một việc nha!” Diệp Tiêu híp mắt, rốt cục đã mở miệng.
-“Nói đi!” Lạc lạc lười biếng tựa vào trên sofa, giống như là chờ xem diễn.
Cô rõ ràng, Diệp Tiêu cùng Diệp Vũ có chút ân oán, đó cũng là nguyên nhân vì sao Mạc Thiên Hằng ngàn dặm xa xôi tìm cô trở về.
-“Phát ra đoạn video clip này đi!”
Cô đưa điện thoại di động tới trước mặt Lạc Lạc, trên màn hình đúng là video clip mấy ngày trước đây Diệp Vũ ấu đả Coco.
Cứ việc Diệp Vũ không có tự mình động thủ, nhưng mà, dưới sự trợ giúp của dư luận, cô chính là không nghĩ thừa nhận cũng không có khả năng!
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tiêu một cái.
Diệp Tiêu quả nhiên thực thông minh, thậm chí so với cô tưởng tượng còn thông minh hơn rất nhiều.
*** *** *** *** ***
Mà bên kia, Mạc Thiên Hằng ngồi ở trước bàn làm việc, ánh mắt âm trầm tự nhiên mà dừng ở trên người người trước mặt. Tiêu Hạo hít một hơi, hiện ra có chút khẩn trương.
Hôm nay tựa hồ bắt đầu từ sáng sớm, trong văn phòng không khí dị thường quỷ dị.
Nhưng Tiêu Hạo lại không thể nói rõ đến cùng kết quả chỗ nào xảy ra vấn đề.
-“Tổng tài, mấy tấm ảnh trên Internet, tựa hồ đã có người tận lực thanh lý!”
Tiêu Hạo nhỏ giọng nói, ngày hôm qua, những tấm ảnh này đã được điên cuồng đăng lại năm trăm ngàn thứ, sau đó tựa hồ có người đã thanh lý lấy xuống mấy tấm ảnh này, xác thực phải nói là tiêu phí giá cao mua trở về.
Nhưng hành vi như vậy lại là giấu đầu hở đuôi, lại làm cho những người đã xem qua mấy tấm ảnh đó sẽ tin tưởng vững chắc, người kia chính là bản thân Diệp Vũ thật không sai.
-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng không yên lòng lên tiếng, nhắc tới mấy tấm ảnh, không hiểu sao lại nghĩ đến cô gái nhỏ kia.
Đêm qua, kỳ thật chuyện gì đều không có phát sinh, chính là hai người cởi hết quần áo ngủ với nhau, anh suy nghĩ một buổi tối, muốn cô, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Cũng chính là trong đêm qua, anh tin tưởng vững chắc, chính mình muốn kết hôn với cô.
-“Tổng tài?” Tiêu Hạo ấp úng nhìn người trước mặt, có chút không biết làm sao.
Mạc Thiên Hằng ‘Ừ’ như vậy kết quả là có ý gì?
Không đợi Mạc Thiên Hằng mở miệng, cửa văn phòng đã bị Giang Ngọc một cước đá văng,
-“Mạc Thiên Hằng, anh có ý gì?”
Mạc Thiên Hằng chậm rì rì ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Giang Ngọc,
-“Tôi có ý gì cô còn không rõ? Giang Ngọc, tôi muốn giải trừ hôn ước với cô!”
Giải trừ hôn ước vài chữ này, làm tâm Giang Ngọc nẩy sinh đau đớn.
Cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy, Mạc Thiên Hằng sẽ động tâm với bất kỳ nữ nhân nào, cho dù là Diệp Tiêu đánh bậy đánh bạ xâm nhập vào trong phòng của anh, cô rõ ràng, cuối cùng Mạc Thiên Hằng cũng sẽ là của chính mình, cuộc hôn nhân này có thể sẽ không quan hệ tình yêu, không quan hệ tính cách, nhưng cũng là ích lợi của hai nhà.
Nhưng vào buổi sáng hôm nay, cô nhận được thông tri Mạc Thiên Hằng phái người đưa tới.
-“Anh cảm thấy, anh làm như vậy, có chỗ tốt gì?”
Giang Ngọc cắn môi đỏ mọng, mang theo vài phần lửa giận nhìn Mạc Thiên Hằng.
Anh vẫn anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn như trước.
Mạc Thiên Hằng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng có thêm vài phần trào phúng,
-“Cô cảm thấy, tôi cần một nữ nhân giúp… sự nghiệp của tôi mới thành tựu sao?”
Trong giọng nói hùng hậu mang theo nồng đậm ý cười.
Giang Ngọc chợt mạnh ngẩn ra, Mạc Thiên Hằng là ai? Thời điểm người khác gây dựng sự nghiệp, anh đã có sự nghiệp, người khác gặp phải thời điểm phá sản, tiền của anh thì đỏ rực, người khác thật vất vả vượt qua cửa ải khó khăn, anh cũng đã trở thành Đế Thiếu của S thị vạn người chú ý.
Mạc Thiên Hằng cái tên này, đại biểu rất nhiều, thậm chí làm cho người ta không dám tưởng tượng.
-“Cho dù anh không thương em, không thích em, nhưng mà, Mạc Thiên Hằng, anh không thể không thừa nhận, hôn ước này là cha mẹ hai nhà định ra, không phải anh muốn giải liền giải được!”
Cô cơ hồ giương cổ họng rống lên, ngay cả nguyên bản đứng ở một bên, Tiêu Hạo muốn lòng bàn chân bôi mở cũng không chạy đi.
Một nữ nhân, đến cảnh giới của Giang Ngọc này, cũng thật là đáng buồn.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, anh đáp ứng đính hôn với Giang Ngọc là sự tình của vài năm trước, khi đó, anh còn chưa có năng lực chống lại trong nhà, mà lúc này bất đồng.
-“Thật không?” Anh nhợt nhạt thu lại một chút tươi cười.
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng mà cầm lấy một trang giấy đặt lên bàn, trên mặt lạnh lùng, nói:
-“Cô nên rõ ràng, hôn ước này giải trừ hay không đối với tôi không quan hệ gì, nhưng cô thì sao?”
Mấy chữ chậm rì rì cuối cùng kia của anh.
Trong lúc nhất thời làm cho tim Giang Ngọc đập mạnh và loạn nhịp, cô rõ ràng Mạc Thiên Hằng là người thế nào, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, người chính mình yêu là Mạc Thiên Hằng, ngay từ đầu.
-“Thiên hằng, cầu anh, đừng như vậy, anh nói Tiểu Nhiều phải làm sao bây giờ?”
Trong giọng nói của cô mang theo cầu khẩn, trong hốc mắt đã có nước mắt đảo quanh.
-“Giang Ngọc, là thời điểm nên nói cho nó biết chân tướng, chẳng lẽ cô còn hi vọng nó vĩnh viễn sống ở trong hư cấu chuyện cổ tích của cô sao?”
-“Không!”
Giang Ngọc vọt lên, có chút kích động, Tiêu Hạo muốn giữ cô lại, lại không dám động thủ.
-“Mạc Thiên Hằng, anh không thể tàn nhẫn như vậy!”
Cô đang khóc, lại giống như bị điên, nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Thiên Hằng.
Anh không có nửa phần sợ hãi, lạnh lùng nhìn người trước mặt.
-“Cùng với trách tôi tàn nhẫn, không bằng trách vận mệnh tàn nhẫn đi!”
Anh nói ra những lời này, liền cúi đầu xem văn kiện trong tay, mặc cho Giang Ngọc nói cái gì, đều không lại trả lời cô.
Giang Ngọc là hàm chứa lệ đi ra, nhưng mà, miệng lại lạnh lùng nhắc tới,
-“Mạc Thiên Hằng, em chính là chết, cũng sẽ không cho anh ở cùng với cái tiểu tiện nhân kia!”
Đối với lời của cô, Mạc Thiên Hằng ngoảnh mặt làm ngơ.
Thẳng đến người đi rồi, Tiêu Hạo mới thật cẩn thận hỏi:
-“Tổng tài, hiện tại làm sao bây giờ?”
Mạc Thiên Hằng không nhanh không chậm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hạo,
-“Biện pháp giải trừ hôn ước có rất nhiều, tỷ như lĩnh chứng!”