Cô trong miệng anh, kết quả là ai Diệp Tiêu không biết, thế nhưng nương theo ngọn đèn, cô rõ ràng thấy được sắc mặt lão gia tử Cảnh gia trở nên rất không đẹp mắt.
Đại khái bởi vì duyên cớ Mạc Thiên Hằng tiến đến chúc thọ, ý cười trước đó còn rõ ràng trên mặt.
Thế nhưng, giờ này khắc này, thận trọng nhìn người trước mặt, đã thấy có loại có lỗi nói không nên lời, thật giống như, là sợ hãi đối với Mạc Thiên Hằng.
-“Không thể phụng cáo!”
Trầm tư ngắn ngủi một phút, lại coi như sống một ngày bằng một năm, thật lâu sau, lão gia tử nuốt nuốt nước miếng mới mở miệng.
Mạc Thiên Hằng lạnh lùng cười, bàn tay to như trước trên thắt lưng Diệp Tiêu, lực đạo trên tay dũ phát buộc chặt.
Trong phòng không khí trở nên dị thường quỷ dị, Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu, hiện ra có chút không biết làm sao, nhưng là lão gia tử Cảnh gia đã mở miệng trước.
-“Vị này là Diệp tiểu thư chứ? Tôi có chút chuyện muốn nói với Mạc tiên sinh, thỉnh cầu cô đi ra ngoài trước!”
Lời ông nói, làm cho Diệp Tiêu ngẩn ra.
Cảnh gia lão gia tử thế nhưng biết mình là ai? Mày hơi hơi nhíu lại.
-“Ngoan, đi ra ngoài chờ anh!”
Âm thanh Mạc Thiên Hằng chuyển hướng cô, lại trở nên rất ôn nhu, bá đạo mới vừa rồi đã không còn sót lại chút gì!
Diệp Tiêu nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng mà gật đầu.
Có thế này anh mới buông lỏng tay ra, cơ hồ là một cái nháy mắt, trong lòng giống như mất đi chút gì?
Diệp Tiêu thậm chí hoài nghi, chính mình đại khái là thật thích anh… Nam nhân này tao nhã giống như thiên thần, bá đạo giống như vương giả, dù là cô, người đã sống qua một kiếp cũng không thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Nhưng mà, anh liền như vậy vô điều kiện canh giữ ở bên người bản thân? Có phải hay không có chút…..kỳ quái?
Dưới chân bước chân càng ngày càng nặng.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ bưng ấm trà đụng phải cô, Diệp Tiêu ngẩn ra, mạnh ngẩng đầu lên, nói:
-“Thực xin lỗi thực xin lỗi, là tôi phân tâm!”
Cô đã mở miệng trước.
Nhưng cô gái trẻ kia, trên mặt lại phát ra tươi cười nồng đậm, dùng khăn tay lau bọt nước trên cánh tay cô, một bên cười.
-“Chị Tiêu, em nào dám để cho chị xin lỗi?”
Người nói chuyện, không phải ai khác, đúng là Lạc Lạc buổi sáng ở đoàn phim đã từng gặp mặt một lần.
Lúc này cô như trước là một thân đồ da, cùng phong cách toàn bộ yến hội hoàn toàn không hợp.
-“Lạc Lạc?”
Diệp Tiêu nghĩ không ra, Lạc Lạc làm sao có thể xuất hiện tại nơi này.
Đang muốn mở miệng hỏi rõ ràng kỹ càng tình huống, ai biết, trong đại sảnh có thanh âm truyền tới,
-“Này, tôi nói cái tiếp viên vừa mới kia đi đâu vậy? Tôi muốn nước trà?”
Lạc Lạc ngượng ngùng hướng về phía Diệp Tiêu cười cười,
-“Em còn có chút việc, ngày mai gặp ở đoàn phim!”
Giọng nói hạ xuống, hai tay Lạc Lạc liền chống tay vịn thang lầu nhảy đi xuống lầu một.
Diệp Tiêu mím môi, cũng may quần áo cũng không có bởi vì va chạm vừa rồi mà bị dơ, khi cô lấy lại tinh thần, Lạc Lạc cũng đã biến mất ở trong đám người.
Tân khách lui tới, Diệp Tiêu cơ hồ một người cũng không nhận thức.
Hơi vài phần mờ mịt nhìn người tới người lui bên cạnh, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Dương Vi giữa đám người, cô ta đang thướt tha bước chân đi tới hướng mình.
Cô tại trong cái vòng luẩn quẩn này không biết nhiều người lắm, có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, nhưng người coi cô là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt so với đều là nhiều.
-“Tiêu Tiêu, thật lâu không gặp!”
Dương Vi lúm đồng tiền như hoa, nhăn mày cười đều tao nhã đến cực hạn, đi đến,
-“Tôi mới nghe nói cô đã ký hợp đồng vai nữ phụ của bộ phim « Linh Âm », có Mạc tiên sinh hỗ trợ thật đúng là......”
Cô cố ý dừng lại giọng nói.
Nếu như trước kia, Diệp Tiêu nghe không ra ý ngầm trong lời nói này, mà lúc này......
Dương Vi đơn giản là thấy cô trở thành tiểu diễn viên vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn leo lên Mạc Thiên Hằng.
Diệp Tiêu cười yếu ớt,
-“Cũng vậy! Cảnh tiên sinh đối với cô không phải cũng rất tốt sao?”
Diệp Tiêu tươi cười, hay thay, như là thừa nhận chính mình cùng Mạc Thiên Hằng, lại có vài phần ý tứ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Dương Vi ngẩn ra, trước kia Diệp Tiêu mà cô nhận thức làm sao lại như vậy?
Thật giống như, Diệp Tiêu trước kia không hiểu thế sự trong một đêm thay đổi thành một người khác.
-“Vậy sao, đến, tôi kính cô một ly!”
Dương vi tùy tay từ trên đài bên cạnh cầm lên một ly rượu, đưa tới trước mặt Diệp Tiêu, Diệp Tiêu nao nao, tiếp nhận cái ly.
Nàng đối với Dương Vi không có hoàn toàn tín nhiệm, nhưng hôm nay là sinh nhật lão gia tử Cảnh gia, nói vậy rượu này tất nhiên không có vấn đề gì?
Uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, hai người còn nói vài câu, Dương Vi mới xoay người đi chiêu đãi khách nhân, nhưng Diệp Tiêu đứng ở chỗ cũ, lại cảm thấy có một luồng nhiệt lưu nảy lên trong người.
Diệp Tiêu cưỡng chế chính mình, xoay người muốn đi hướng toilet, ai ngờ, sau lưng lại truyền đến một thanh âm,
-“Anh, chính là tiện nhân này, những ảnh chụp đó chính là cô ta phát ra!”
Người nói chuyện là Diệp Vũ.
Bên cạnh đứng là Diệp Khải tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, đối với người anh trai này, Diệp Tiêu cùng anh ta cùng xuất hiện cũng không nhiều.
Diệp Tiêu quay đầu liếc bọn họ một cái, đã loáng thoáng cảm giác được rượu vừa rồi có vấn đề, lập tức chuẩn bị đi hướng toilet.
Ai biết, thanh âm sau lưng lại vang lên,
-“Diệp Tiêu, mày đứng lại đó cho tao!”
Lần này là thanh âm của Diệp Khải, Diệp Tiêu mím môi, mở miệng đã nghĩ mắng chửi người, thế nhưng, môi mỏng khẽ mở, trong cổ họng giống như là hỏa thiêu, một câu cũng nói không nên lời.