Ăn cơm xong, sắc trời dần dần tối.
Mạc Thiên Hằng đưa cô đến dưới lầu, Diệp Tiêu ngồi ở trong xe, nhìn đêm đen không bờ bến, cả trái tim có loại buồn bã nói không nên lời.
-“Trở về đi!”
Giọng Nam nhân trầm thấp hùng hậu đánh gãy suy nghĩ của cô, Diệp Tiêu hơi hơi vuốt cằm, đẩy cửa muốn xuống xe, lại bị anh gọi lại.
-“Diệp Tiêu!”
Cô ngẩn ra, kinh ngạc quay sang, nương theo ánh sáng đèn đường mờ mờ nhìn người trước mặt.
Cứ việc là ở dưới tình huống như vậy, anh như trước tư thế oai hùng không giảm, ánh mắt anh khí bức người, cánh môi dưới cái mũi cao thẳng kia khêu gợi có vẻ phá lệ mê người.
-“Vâng?” Cô gái nhỏ, nhẹ nhàng mà lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trong mắt anh.
Anh nở một chút tươi cười đã lâu không có, lẳng lặng nhìn cô.
-“Anh hi vọng, em có thể cẩn thận suy nghĩ quan hệ của chúng ta!”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu, ở giữa đêm đen giống như mang theo ma lực nhiếp tâm hồn người.
-“Cẩn thận suy nghĩ, anh cùng em......”
Giọng nói của anh hơi hơi dừng lại, độ cong tao nhã ở khóe môi mang theo vài phần tà mị.
Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn anh, không ngờ, bàn tay to của nam nhân lại đặt lên trên bờ vai cô, sau đó một đôi tay hữu lực, nhẹ nhàng mà chế trụ bờ vai cô, môi mỏng lạnh lẽo dừng ở trên môi đỏ mọng của cô.
Diệp Tiêu cả kinh.
Như nếu đổi là người khác, chỉ sợ cô đã sớm có phòng bị, nhưng Mạc Thiên Hằng người này, lại giống như thùng rỗng kêu to, bốn phía phô thiên cái địa đánh úp lại là hương thơm bạc hà thản nhiên trên người Mạc Thiên Hằng, cùng với hương vị nha phiến Saint Laurent như có như không, dễ ngửi cực kỳ.
Nam nhân hô hấp như trước thực vững vàng. Cô nhìn một đôi con ngươi thâm thúy, giống như đại dương mênh mông biển lớn vọng không thấy đáy.
Anh vừa mới nói câu kia, đổi lấy Diệp Tiêu trầm tư. Mạc Thiên Hằng một nam nhân cao cao tại thượng như vậy, là tuyệt đối không có khả năng vô điều kiện giúp cô.
Vừa hôn này, lúc triền miên, cái lưỡi hữu lực của anh linh hoạt khiêu mở hàm răng cô, ở trong miệng công thành đoạt đất. Cô cơ hồ cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, luân hãm một chút ở trong thế giới của anh.
Diệp Tiêu chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, vô lực ghé vào ghế tựa.
Nhưng ý thức trong đầu lại một lần một lần nhắc nhở cô, chính mình không thể trầm luân như vậy.
-“Chậc chậc, con gái nhà ai đây? Buổi tối khuya......”
Đúng lúc này, phía sau một thanh âm chợt vang lên! Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, theo bản năng đẩy cái ngực rộng rãi của Mạc Thiên Hằng ra.
Mạc Thiên Hằng híp híp mắt, nhìn bác gái vừa mới nói chuyện ở phía sau cô, ánh mắt anh cơ hồ giống như muốn giết người.
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Tiêu bị anh hôn có chút sưng, giống như là mật đào phấn nộn, làm cho người ta muốn ngừng mà không được… Dưới ánh trăng, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo nổi lên một tầng trắng hồng.
-“Đi lên thôi!” Mạc Thiên Hằng cười, nhẹ giọng thúc giục cô.
Diệp Tiêu tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn nam nhân trước mặt! Một nam nhân mới nhận thức hai ngày liền như vậy hôn chính mình, nhưng kỳ quái là, cô không có phản cảm gì, càng như là có cái gì đó đã nảy sinh......
Cô cả kinh, theo bản năng phủ định ý tưởng nội tâm của chính mình.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Diệp Tiêu biến ảo ngàn vạn, Mạc Thiên Hằng chỉ cảm thấy buồn cười… Mãi cho đến xe chạy đi rồi, Diệp Tiêu như cũ đứng ở trong gió hỗn độn.
Không thể… cô không thể lại đối một người trả giá thật tình.
Kiếp trước chính là bởi vì chính mình đối với Tôn Hạo trả giá quá nhiều, cuối cùng mới có thể rơi vào kết cục như vậy.
Cô lắc lắc đầu, tận lực khiến cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, có thế này mới từng bước một đi lên lầu, lấy ra chìa khóa mở cửa nhà, lại nhìn thấy trong phòng đơn sơ hai gian một sảnh ngồi bốn người.
Phòng khách vốn cũng không lớn, trong ngày thường cô cùng cha nuôi và Diệp Mặc ở đã có vẻ chật chội, nhưng hôm nay......
Diệp Tường cùng Diệp Vũ, thế nhưng song song ngồi ở trên sofa, cùng cha nuôi Trần Hải câu một câu không trò chuyện. Diệp Vũ mặt có chút sưng phù, là vừa vặn vì mẫn cảm xoài… Nhìn thấy hai người kia, Diệp Tiêu chính là hừ lạnh một tiếng, hoàn hảo cơm chiều chưa ăn bao nhiêu, nếu không khẳng định lãng phí tiền của Mạc Thiên Hằng.
-“Tiêu nhi, mau vào đây!”
Người nói chuyện không phải Trần Hải, ngược lại là Diệp Tường.
Diệp Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhướng lên đôi mày thanh tú.
-“Tôi nói bình thường tới lui ở bên ngoài như thế nào cũng không gặp được mấy con chó lưu lạc vậy?”
Lời này mang theo trào phúng, đơn giản là đang nói, cho dù gặp chó lưu lạc ở bên ngoài cũng không muốn gặp Diệp Tường cùng Diệp Vũ.
-“Ngươi......”
Diệp Vũ cắn chặt răng, vốn liền bộ dạng khó coi, nay trên mặt sưng phù lại trang điểm thật đậm, nói lên bộ dáng rất dữ tợn!
-“Tôi như thế nào? Diệp Vũ, nơi này là nhà tôi, không phải địa phương cho cô giương oai… không phải cô luôn nói chúng tôi bẩn sao? Hiện tại, mời cô cút đi cho tôi! Lập tức, ngay lập tức!”
Diệp Tiêu rõ ràng phát ra tươi cười lạnh như băng. Hôm nay là ngày Diệp Mặc vừa thi xong cao đẳng, tuy rằng chính mình cùng Mạc Thiên Hằng có việc đi ra ngoài về trễ, nhưng Trần Hải cũng đã chuẩn bị tốt đồ ăn, chờ hai đứa con trở về chúc mừng.
Diệp Tiêu đứng ở tại chỗ, bộ dáng cao cao tại thượng, làm cho Diệp Mặc cùng Trần Hải đều ngẩn ra.
-“Chị, khí phách!”
Diệp Mặc cười giơ ngón tay cái lên, anh đã sớm không quen nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch kia của Diệp Vũ cùng Diệp Tường, nay Diệp Tiêu rốt cục cùng Diệp gia xé rách mặt, Diệp Mặc so với ai đều rất thích!