Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 892



Cả năm đều đứng nhất từ dưới đếm lên, vậy mà dám tuyên bố là thành tích của mình tốt.

“Thầy Lý, ý của em là nếu không có Dương Dương thành tích của em sẽ còn tệ hơn như vậy nữa, ngữ văn không thể được 79 điểm, toán đến 19 điểm cũng không nổi.” Cô ủy khuất cúi đầu nói nhỏ.

Sớm biết thành tích là thứ gây trở ngại cho mối quan hệ của cô và Dương Dương thì trước đây cô đã cố gắng học thật giỏi rồi.

“Ý em là thầy dạy không tốt?” Thành tích của các bạn trong lớp đều rất tốt, chỉ có cô là đặc biệt tệ.

“Thầy dạy rất tốt, chỉ là không hợp với em, chỉ có Dương Dương là thầy giáo tốt nhất của em, em làm bài kiểm tra đều có Dương Dương giúp ôn tập, thành tích cũng cải thiện rất nhiều. Em với Dương Dương sớm đã đính hôn với nhau, thầy cản trở tụi em cũng không có tác dụng gì, cùng lắm tụi em đổi trường khác thôi.” Cô sẽ không học ở đây nữa.

“Thành thích em kém như vậy, sao có thể thi đậu vào trường này vậy?” Trường của họ là trường quốc tế song ngữ, bài thi đầu vào đều không đơn giản.

“Em đi cửa sau a!” Thích Mật Nguyệt mặt cười đầy tinh nghịch nhìn Dương Dương: “Đúng không Dương Dương, em là dựa vào quan hệ để vào đây a!”

Cái này có gì đáng tự hào?

Cảnh Bùi Dương cúi đầu không nói gì: “Thầy, thành tích của em ấy sẽ cải thiện, em sẽ dạy em ấy.”

Thầy Lý cũng phiền muộn, có thể đem việc đi của sau nói một cách thoải mái như vậy.

Xem ra thân phậ của Thích Mật Nguyệt cũng không đơn giản a!

Còn có học sinh “Dương Dương” này, có chút quen mắt a, cảm giác rất giống……học sinh Cảnh Hành, nghĩ lại thì cả hai còn cùng họ nữa a!

Nói tới nói lui cũng không thể lay chuyển được mối quan hệ của hai người họ, nên thầy Lý cho Thích Mật Nguyệt trở về lớp.

Bọn họ từ văn phòng ra ngoài, Thích Mật Nguyệt nhớ lại chỗ ngồi bên cạnh mình bưa nay lại bỏ trống, ánh mắt lanh lợi quay sang nhìn Dương Dương: “Dương Dương, Cảnh Hành, hôm nay lại không đến lớp.”

“Nó muốn ăn đòn.”

“Anh muốn đánh cậu ấy?” Thích Mật Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh có muốn đi xem xem không? Biết đâu cậu ấy tới trễ thì sao.”

“Ưm.” Anh cũng nghĩ vậy.

- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------

Hai người liền cùng nhau đi tới phòng học, từ phía dưới phòng học đếm lên hàng ghế thứ ba, có một nam sinh đang nằm gục mặt xuống bàn, dáng vẻ rất mệt mỏi.

“Dương Dương, tiết toán, thầy dạy toán khó tính lắm, em rất sợ!” Thích Mật Nguyệt nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ, trong phòng học đang có thầy dạy toán ốm ốm cao cao, “Em không muốn vào lớp đâu.”

“Đi vào đi! Không sợ.” Anh đưa tay xoa xoa lưng cô: “Anh không muốn lần sau lại phải đến trường vì thành tích học tập của em nữa đâu.”

“Lỡ lần sau em được hạng nhất, thầy kêu anh tới để khen thưởng em thì sao?” Cô không phải học không hiểu, chỉ là không thích học mà thôi.

“Vậy anh nhất định sẽ tới.”

“Em nhất định sẽ không để Dương Dương mất mặt! Dương Dương từ nhỏ đã thành tích tốt, em cũng sẽ có thành tích tốt!” Cô hào hứng đi vào phòng, nhưng chưa gì đã mặt mày ủ rũ đi ra.

“Dương Dương, em vẫn là không muốn đi vào! Em có thể cúp không……Chỉ tiết toán này thôi, sau tiết toán này em sẽ vào học lại, em sợ toán lắm, không hiểu gì hết.” Cô ủy khuất xẹp xẹp miệng xin xỏ.

Toán học cũng không thích cô.

“Không thể.” Cảnh Bùi Dương kéo tay cô đi đến của phòng học, gõ cửa, mở cửa.

Thích Mật Nguyệt đang ngơ ngác trong vòng tay của anh, trơ mắt nhìn thầy dạy toán, “Dương Dương......”

“Chào thầy, Thích Mật Nguyệt trở về lớp học tiếp ạ.” Anh cúi đầu chào thầy dạy toán rồi kéo tay Thích Mật Nguyệt đi vào.

Thầy dạy toán và các bạn khác trong lớp đều ngẩn người ra nhìn hai người họ đi vào.

Cảnh Hành đang gục mặt xuống bàn cảm giác được trong phòng học bỗng nhiên yên tĩnh, đúng là cậu có cảm giác tiếng của thầy dạy toán rất có sức thôi miên, nhưng bỗng nhiên dừng lại như vậy cậu lại có chút không quen.

Nhất là có tiếng bước chân đang đi về phía cậu, điều này làm cậu rất khó chịu.

Cảnh Hành ngẩng đầu, nhìn Thích Mật Nguyệt, còn có anh mình đang đứng bên cạnh, ánh mắt khó chịu liền biết cười, vậy là xong, ngủ gục trong lớp bị bắt quả tang.

Thích Mật Nguyệt bị ép buộc ngồi xuống bàn, lấy sách toán ra, không quên quay sang nhìn Cảnh Hành.

Cảnh Bùi Dương bình tĩnh cúi đầu nhìn hai người họ: “Ngoan ngoãn lên lớp.”

“Ưm!” Thích Mật Nguyệt ngoan ngoãn trả lời.

Thật ra anh đang nói với cả hai người, Cảnh Hành biết nên chỉ biết nhìn anh cười cười, rồi lấy sách toán ra.

Cảnh Bùi Dương lúc này mới rời phòng học, hai đứa nó cùng học chung, thật đáng lo.

Sau khi anh đi về, thầy dạy toán còn chưa kịp bắt đầu giảng bài, trong lớp đã đầy tiếng xì xào bàn luận.

“Lên lớp lên lớp! Không cho phép náo!” Thầy giáo nghiêm khắc gõ gõ cây thước, cả lớp liền im lặng.

Nhưng còn có thể nghe thấy tiếng nói, thầy đưa mắt nhìn về hướng đang phát ra tiếng nói, là Thích Mật Nguyệt và Cảnh Hành.

“Cậu nói có phải Dương Dương đang bệnh không? Còn bệnh rất nặng nữa.” Thích Mật Nguyệt nhỏ giọng hỏi Cảnh Hành.

“Anh không có bệnh.” Cảnh Hành tuy mới 10 tuổi nhưng đã hiểu rất nhiều việc, xung quanh cậu bạn xấu rất nhiều.

“Thích Mật Nguyệt! Cảnh Hành! Hai đứa đứng dậy đi ra ngoài!”

Theo lời thầy giáo, cả lớp liền vang lên tiếng cười.

Hai người bọn họ đứng lên, nhưng vẫn tiếp tục đang nói chuyện.

“Sao có thể không bệnh được, cũng đã sưng to tới vậy rồi! Anh ấy là anh ruột của cậu, cậu nói với anh ấy tới bệnh viện kiểm tra một chút đi, mình nói anh ấy không nghe, nếu cậu không tin mình chụp hình cho cậu xem.”

“Anh ấy rất khỏe!” Cảnh Hành bất đắc dĩ trả lời, lười nhác ngáp một cái, ưỡng người, vuốt vuốt mái tóc đen.

“Hai người, ra ngoài cho tôi!”

Sau đó hai người đều ngoan ngoãn đi ra, không hề có cảm giác không vui.

Môn học không muốn học, học ít một tiết cũng chả sao!

Hai người đứng ở ngoài lớp. Vách tường khá mỏng. Thích Mật Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định: “Sao cậu dám chắc như vậy, lỡ như!”

“Tôi coi rồi! Không có bệnh.” Cảnh Hành có chút mất kiên nhẫn.

Chỉ là do cậu trong lúc mới ngủ dậy, còn mơ mơ màng màng đi nhầm phòng của anh cậu, nằm đè lên người anh ấy, khiến anh ấy kêu đau thảm thiết.

Cậu sai, sai vì xém chút đã đè phế hạnh phúc sau này của anh cậu, cũng là hạnh phúc của cô gái đang đứng cạnh cậu.

“Dương Dương bất công, cũng không cho mình nhìn.” Cô bất mãn lầm bầm.

Nghe cô than thở, cậu hững hờ nói một câu: “Bộ có lúc cậu được nhìn à.”

“Mới không có! Dương Dương nhất quyết không cho mình xem, anh ấy nói anh ấy rất khỏe!” Cô quay sang tiến về phía Cảnh Hành: “Mình muốn đi thăm anh ấy, bình thường cậu trốn ra ngoài như thế nào vậy? Dẫn mình đi!”

“Không dẫn.” Cậu nhanh chóng trả lời.

“Cậu không dẫn mình đi, mình nói với Dương Dương cậu dám khi dễ mình!”

“Cũng không dẫn, tôi nói cậu nói, đối với việc ức hiệp cậu tôi không có hứng thú, sáng mai cậu đi chắc chắn sẽ nhìn thấy.”

“Thật?” Hình như bữa nay cô cũng nhìn thấy vào buổi sáng.

“Lừa cậu làm chó!” Đối với việc làm chó cậu cũng không có hứng thú.

- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv