Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 981: Cao thủ Thần cảnh dễ bắt nạt sao?



Ngay lúc những vị khách trong sân vẫn còn đang chấn động không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Lâm Ẩn đã nhíu nhíu mày, anh nhìn về phía nam.

Chỉ trong chốc lát, Tiền Khoan và Diệp Đạp Thiên đều xuất hiện vẻ kinh hãi.

Mặc dù thực lực của bọn họ chênh lệch rất nhiều so với Lâm Ẩn, nhưng dẫu sao cũng đã đột phá Thần cảnh, nên giác quan của bọn họ cũng nhạy bén hơn.

Dựa vào Thần giác bọn họ có thể phát hiện ra lúc này ở phía nam đang có ba người nhanh chóng bay tới, bọn họ giống như bị thú dữ mạnh mẽ đuổi theo ở phía sau vậy.

Hơn nữa ba người đó có vẻ cũng là cao thủ Thần cảnh.

“Triển khai trận pháp phòng thủ!”.

Ánh mắt của Lâm Ẩn cứng lại, anh nhẹ nhàng mở miệng nói.

Lúc này Công Dương Báo không nói thêm gì, lão ta vẽ ra vài trận pháo trong tay, một chiếc lồng ánh sáng trong suốt bao phủ toàn bộ đỉnh núi Lang Gia.

“Đây là trận pháp sao?”.

Bên trong đám khách mời có người mở miệng hỏi, trong giọng nói tràn đầy vẻ không chắc chắn.

Mặc dù đến nay trong giới lánh đời cũng có lưu truyền rất nhiều trận pháp, uy thế vô cùng mạnh mẽ, lại còn có thể đối phó với cao thủ bảng Thiên. Nhưng loại trận pháp có thể bao phủ toàn bộ đỉnh núi thế này thì bọn họ chưa từng gặp qua.

“Lâm Ẩn muốn làm gì?”.

Có người nghi ngờ mở miệng hỏi. Chẳng lẽ việc thu nhận đệ tử lần này chỉ là ngụy trang, còn thực chất là Lâm Ẩn muốn hốt gọn cả đám người bọn họ sao?

Nhưng lúc này ba người vội vàng chạy đến đây cũng đã dừng lại ở bên ngoài trận pháp.

Trong ba người kia, một người chính là môn chủ của Thanh Môn Tạ Viễn, hai người còn lại thì một người là Lạt Ma, còn người kia thì là một ông cụ gầy gò, bọn họ cưỡi trên một con rắn lớn dài chừng năm mươi mét. So sánh những con rắn quái dị kia với con rắn khổng lồ này, thì không khác gì ông bố với những đứa con nhỏ cả.

“Thanh Môn, Tạ Viễn!”.

“Mật Tông, Trát Thập thượng sư!”.

“Vu Cổ, Đông Đan!”.

“Chúng tôi kính chào cậu Lâm Ẩn!”.

Lâm Ẩn nhíu nhíu mày. Mặc dù anh không cảm nhận được ý đối địch từ trên người ba người này, nhưng cả ba người đều không phải kẻ yếu. Tạ Viễn của Thanh Môn và Trát Thập thượng sư của Mật Tông đều đang ở Thần cảnh trung kỳ, cũng mạnh hơn đại vu sư Nam Dương không ít, lại thêm cả ông già Đông Đan của Vu Cổ có sức mạnh Thần cảnh hậu kỳ này nữa.

Nhưng hiện giờ trên người ba bọn họ đều có vết thương lớn nhỏ, chắc hẳn trải qua một trận đại chiến, sau đó mới đi được đến Lang Gia.

“Cậu Ẩn, làm sao bây giờ?”.

Cụ Tiền lúc này mới xử lý được ít sương độc trong người, sắc mặt lão ta hơi khó coi, chủ yếu là do lão ta cảm nhận được một luồng khí áp bức từ trên người con rắn lớn ngoài trận pháp kia.

“Công Dương Báo, mở pháp trận! Cho bọn họ tiến vào!”.

Sau khi yên lặng một lát thì Lâm Ẩn mới mở miệng nói. Là phúc thì không phải họa, mà là họa thì tránh không được. Người khác đã tìm tới cửa vậy anh muốn xem thử, là ai đã dồn những người này đến mức này.

Nghe vậy thì Công Dương Báo mở ra một lỗ hổng trên trận pháp.

Ba người thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu như Lâm Ẩn không đồng ý gặp bọn họ, vậy thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Ba người đi vào trong trận pháp, rất nhiều vị khách đều lùi lại phía sau, chủ yếu là do cảm giác áp bức trên người con rắn lớn kia thật sự quá mạnh.

“Ba người đến đây làm gì?”

Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.

Trên mặt Velsa cũng tràn đầy kinh ngạc, lão ta đã từng mời Tạ Viễn xuống núi, nhưng Tạ Viễn lại không chịu xuống, sao bây giờ lại chạy tới Lang Gia này làm cái gì?

Trát Thập thượng sư cười khổ một tiếng, lão ta bước lên phía trước rồi nói: “Thật không dám giấu, lần này ba người chúng tôi đến đây là muốn cầu cứu cậu Lâm!”.

“Cầu cứu?”.

Lời này vừa nói ra đã khiến cả khoảng sân trở nên ồn ào.

Có thể khiến cho Lâm Ẩn sẵn sàng mở ra trận pháp thì chắc hẳn phải là cao thủ. Nhưng không ngờ bọn họ lại đến đây để cầu cứu.

“Là ai truy sát mấy người?”.

Lâm Ẩn thấp giọng hỏi

“Không biết!”.

Trát Thập thượng sư lắc đầu, lão ta cười khổ: “Lúc tôi còn đang tu hành tại Mật Tông thì có hai người mặc áo giáp trắng kiểu phương Tây đi thẳng vào địa bàn của tôi ra tay. Nếu không phải bọn chúng muốn bắt sống người thì có lẽ tôi đã chết rồi!”.

“Tôi cũng vậy. Chẳng qua ra tay với tôi chỉ có một người!”, Tạ Viễn vừa sợ hãi vừa nói.

“Bốn người!”, Đông Đan của Vu Cổ lạnh lùng nói.

Không biết là do tâm trạng ông ta không tốt hay là do tính cách vốn có của ông ta là như vậy.

Nhưng vào lúc này dưới chân núi Lang Gia truyền đến tiếng vó ngựa.

“Thời đại này còn có người cưỡi ngựa sao?”.

Có người nhỏ giọng thì thầm.

So với cưỡi ngựa thì ngồi xe sẽ thoải mái dễ chịu hơn. Cho dù thích cưỡi ngựa đến mấy thù cũng chỉ cưỡi chơi trong trại ngựa mà thôi, vốn dĩ sẽ không cưỡi ra bên ngoài.

“Đến rồi!”.

Lâm Ẩn nói xong thì chạy như điên xuống núi.

“Đi xem thử bọn họ!”.

Đám người Diệp Đạp Thiên thấy vậy cũng nhao nhao chạy xuống dưới núi.

Công Dương Báo cũng buông tha cho Xà Vương, lão ta chuyên tâm duy trì trận pháp.

Xà Vương và Velsa liếc nhìn nhau, bọn họ cũng không dám hành động nông nổi mà đi theo ở phía sau.

Bọn họ có thể nhận ra ngoại trừ hai người là Diệp Đạp Thiên và Tiền Khoan vừa mới đổ phá ra, thì còn có rất nhiều người ở đây là cao thủ Thần cảnh, bọn họ cũng đánh không lại nổi. Nếu bây giờ còn nghĩ đến chuyện ra tay thì thi thể đại vu sư Nam Dương vẫn đang là ví dụ trước mặt kia, thế nên không bằng đi theo xem xảy ra chuyện gì.

Một người có thực lực bảng Thiên cũng không nén nổi sự tò mò trong lòng, người đó cũng chạy xuống núi, nhưng mà gã không thể cưỡi gió được, nên so với Lâm Ẩn thì tốc độ chậm hơn không ít.

“Mọi người, trước tiên hãy chờ ở đây, muốn nói chuyện gì thì chờ khi Lâm Ẩn quay lại hãy nói!”.

Sau khi đám người Lâm Ẩn rời đi thì tất nhiên Lâm Huyền Diệp sẽ không để cho mấy vị khách này bỏ xuống núi, ông ấy chỉ có thể chỉ huy đám con cháu trong nhà họ Lâm sắp xếp vị trí cho mấy vị khách còn lại.

Lúc đám người Lâm Ẩn đi tới dưới chân núi thì đã thấy mười ba người mặc giáp bạc phương Tây đã xếp thành một hàng, bọn họ đứng im tại chỗ. Bên trên những con ngựa ở phía sau đã chất chồng mấy người đang bị trọng thương hôn mê, không nghi ngờ gì nữa, những người đó đều là cao thủ Thần cảnh.

Người dẫn đầu là một kỵ sĩ trung niên, khi nhìn thấy đoàn người Lâm Ẩn thì trên mặt xuất hiện ý cười.

“Nhiều vật liệu thế này sao! Bắt hết tất cả chúng về thì chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”.

Lời này vừa nói ra thù trên mặt những kỵ sĩ khác cũng xuất hiện ý cười.

“Vật liệu?”.

Trên mặt những người đứng đó đều lộ ra vẻ giận dữ. Bọn họ đều là những cao thủ Thần cảnh, nhưng không ngờ lại bị người khác xem như vật liệu.

Ngược lại Lâm Ẩn nhíu nhíu mày nói: “Phương Đông chúng tôi và phương Tây mấy người đã có thỏa thuận rồi. Mấy người đã dám đến phương Đông, chẳng lẽ không sợ cao thủ của chúng tôi ra tay sao?”.

Thực lực của đám kỵ sĩ này không yếu. Người cầm đầu có sức mạnh đỉnh cao Thần Cảnh, trong đám người còn lại có bốn kỵ sĩ là Thần Cảnh trung kỳ, còn những người khác thì mới đột phá Thần Cảnh. Hơn nữa chắc hẳn bọn chúng đều tu luyện cùng một loại công pháp, khi hợp sức lại thì sức mạnh tỏa ra càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Ha ha!”.

Trên mặt tên kỵ sĩ cầm đầu xuất hiện nụ cười khinh thường, gã lạnh nhạt nói: “Đương nhiên người của núi Long Hổ đã có cao thủ Giáo Đình chúng ta đối phó. Những loại vật liệu như mấy ngươi mau ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, hay là để bọn ta đánh cho tàn phế rồi mới kéo về?”.

“Mặc dù các người rất mạnh, nhưng bên chúng tôi cũng không yếu, mấy người khẳng định sẽ đánh thắng chúng tôi sao?”, Tạ Viễn đã bị một tên kỵ sĩ Thần cảnh trung kỳ truy sát từ Tinh Thành Nam Dương sang tận Long Quốc này, lửa giận trong lòng đã sớm nhen nhóm, vậy nên lúc này lão cũng không khách khí lắm.

Trên mặt những người khác cũng mang theo vẻ giận giữ.

“Vật liệu thì chính là vật liệu thôi, cứ trăm năm thì Giáo Đình chúng ta sẽ đến đây thu hoạch một lần, hôm nay cũng không phải ngoại lệ!”, tên kỵ sĩ cầm đầu hét lớn một tiếng, xung người gã tỏa ra thánh quang lấp lánh, ánh sáng này đụng vào trận pháp trên núi Lang Gia. Mỗi lần đụng vào thì trận pháp lại lóe sáng lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv