Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 390: Tất cả các người cùng lên một lượt đi



“Không ngờ cậu lại dám ngông cuồng như thế!”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt lạnh lùng, gân xanh lồi lên đầy trán, ông ấy trở nên kích động khi nghe thấy câu nói của Lâm Ẩn.

Ngông cuồng thật, không ngờ lại dám bảo ông ấy kêu tất cả mọi người cùng tấn công? Còn nói một người không đủ cho cậu ta giết?

“Cậu muốn tự mình lên võ đài à? Cậu nghĩ mình là thần tiên sao?”, Maugdi đanh giọng lại nói: “Nếu như cậu một lòng muốn chết, thế thì tôi sẽ giúp cậu được toại nguyện!”.

Ông ấy nghĩ rằng Lâm Ẩn làm việc quá ngông cuồng, hoàn toàn không xem ông ta và Tiêu Trang ra gì.

Đây là sự khinh bỉ đến mức nào?

Cậu ta coi bọn họ như một đàn kiến có thể tùy tiện giẫm đạp dưới chân.

“Không thể nhịn! Tuyệt đối không thể nhịn được!”.

“Có điều tôi cảm thấy phải tăng thêm tiền thưởng, chỉ cút ra khỏi Cảng Thành vẫn chưa đủ”, Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng: “Nếu muốn chơi thì phải chơi cho lớn. Lấy mạng của ông ra mà cược!”.

“Cậu còn muốn lấy mạng của tôi ra cược à?”, Maugdi bực dọc đứng bật dật, ông ấy nhìn Lâm Ẩn trân trân: “Xem ra cậu điên rồi, nghĩ rằng mình vô địch sao?”

“Sao hả, kêu các người gọi hết tất thảy mọi người cùng lên mà sợ ư?”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Tôi không có thời gian rảnh để lề mề. Các người có bao nhiêu cao thủ thì gọi đến đây hết đi, cùng lên võ đài!”.

“Tôi sẽ bắt cậu phải trả cái giá cho sự ngông cuồng của mình, người Long Quốc ngu xuẩn!”, ánh mắt Maugdi trở nên lạnh lùng, ông ấy nói tiếp: “Tất cả đều lên hết cho tôi, đánh cậu ta đến tàn phế trên võ đài!”.

Sau khi nói dứt lời, Maugdi phất tay, bảy tám người nước ngoài mặc áo đen ôm sát người bên dưới võ đài đều nhảy lên trên sàn đấu.

“Ha ha, Lâm Ẩn, cậu tự mình tìm đường chết đấy! Muốn đấu với hai người chúng tôi cùng lúc sao? Cậu còn muốn tự mình lên võ đài nữa hả?”, Tiêu Trang cũng nở nụ cười lạnh: “Để ông đây cho cậu được toại nguyện! Tất thảy đều lên võ đài hết cho tôi!”.

Hơn hai mươi sát thủ đáng gờm ập lên võ đài ngay lập tức, hai kẻ thủ lĩnh trong số ấy, một gã là cao thủ mặc đồ Đường, có biệt danh là Mãnh Hổ Lĩnh Nam, một gã là người nước ngoài đô con vạm vỡ, có gương mặt hết sức lạnh lùng.

“Trời ạ! Ngông cuồng đến mức này sao? Tên họ Lâm kia muốn tự mình lên võ đài à? Còn muốn lấy một địch lại nhiều người như thế nữa? Còn bảo không đủ cho cậu ta giết? Ăn nói viển vông dữ vậy, ngông cuồng đến thế sao?”.

“Kích thích, kích thích quá! Tôi hơi hơi muốn cược lớn cho Lâm Ẩn rồi, cậu ta man quá nhỉ?”, ánh mắt của một thiếu nữ sáng bừng, cô ta ngẩn ngơ nhìn Lâm Ẩn.

“Khó tin thật, kim chủ tự mình lên sân khấu đánh nhau à? Còn muốn đối thủ lên hết một lượt, cậu ta ngang ngược đến mức nào đây? Hoàn toàn không xem anh Tiêu và tổng giám đốc Maugdi ra gì!”.

Lần này bầu không khí ở đây đã bùng nổ, tất thảy mọi người đều đứng bật dậy, gương mặt toát ra vẻ hứng thú, ai nấy đều nhìn Lâm Ẩn chăm chú, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và hy vọng.

“Sếp Lâm, anh cẩn thận một chút. Người Maugdi phái lên võ đài tên là Larkin, đã từng là huấn luyện viên trưởng trong cục tình báo quân sự của đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, có thực lực vô cùng mạnh mẽ, hắn đã từng đánh bại Hades”, Chris nhắc nhở anh: “Còn người đàn ông mặc đồ Đường của Tiêu Trang tên Hồ Mãnh, biệt danh Mãnh Hổ Lĩnh Nam, là cao thủ số một trong giới võ thuật cổ truyền ở Lĩnh Nam, không có đối thủ trong giới quyền anh dưới thế giới ngầm”.

“Không sao cả”.

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, anh thản nhiên bước lên sàn đấu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

“Ha ha, oắt con Long Quốc, tôi rất bội phục sự dũng cảm của cậu, nhưng tôi cũng sẽ xé cậu ra thành từng mảng thịt mà thôi”, Larkin là một người có mái tóc xoăn vàng, hắn nói chuyện với vẻ mặt trào phúng.

“Lâm Ẩn, nghe nói cậu cũng giỏi võ công lắn? Có điều cậu ngông cuồng quá, không ngờ cậu lại dám khiêu khích tất thảy mọi người. Cậu có biết những người ở trên sàn đấu là ai không? Có ai không phải là đồ tể tay dính đầy máu tươi chứ?”, Hồ Mãnh cười lạnh.

“Tổng giám đốc Mau, anh Tiêu, hai người nghĩ Lâm Ẩn có thể thắng thật hay không?”, Nghê Hân thắc mắc.

“Thằng oắt ấy tự cho rằng võ công của mình hơn người, đang tìm đường chết!”, Tiêu Trang tỏ vẻ khinh thường.

“Tôi nghĩ cậu ta chỉ chịu đựng quá lắm là một phút thôi! Rồi sẽ bị đánh thành kẻ tàn phế quỳ rạp trên sàn đấu. Một thằng con rể vô dụng may mắn bắt được chút cơ hội đã nghĩ mình vô địch thiên hạ, đúng là bọn giàu xổi điển hình, không biết trời cao đất dày là gì, vênh váo không sao kể xiết. Dám ngạo mạn như thế à? Hừ”, ánh mắt Maugdi trở nên lạnh lùng, ông ấy cười mỉa.

Mặc dù Maugdi và Tiêu Trang kiêng dè võ công của Lâm Ẩn, nhưng nếu tất cả tinh anh dưới trướng mình cùng xông lên tấn công một mình Lâm Ẩn, thế thì thắng chắc rồi!

Hồ Mãnh là môn chủ của môn phía Mãnh Hổ Lĩnh Nam, là đại sư đã sáng tạo ra Mãnh Hổ quyền, thậm chí còn có chút danh tiếng trong giới của những người lánh đời. Người lên sân khấu cùng với ông ta là cao thủ đáng gờm do chính tay Hồ Mãnh tự mình bồi dưỡng lên.

Những tinh anh mà Larkin, huấn luyện viên trưởng cục tình báo quân sự của đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, dẫn lên võ đài đều là tinh anh trong tiểu đội tác chiến.

Cho dù đội ngũ lên sân khấu này không mang theo vũ khí hạng nặng, bọn chúng cũng có thể đánh bại môt đội quân lính đánh thuê được trang bị súng ống đầy đủ.

Vóc dáng Lâm Ẩn gầy yếu đến thế, cho dù võ công không tệ, cũng có gì để đánh bại hết tất thảy mọi người đâu?

Bốp!

Vào lúc này, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên từ trên võ đài, Hồ Mãnh vung tay răng rắc, nghe giống hệt như tiếng sét nổ, người ông ta lập tức phình lên, khiến cho chiếc áo thời Đường phập phồng, cơ thể rắn chắn đầy đặn cơ bắp của ông ta lộ ra.

Rõ ràng ông ta đã luyện võ công đến một tầng nhất định, xương kêu như tiếng sét nổ, nếu luyện thêm vài năm nữa, có lẽ ông ta sẽ luyện được ám kình.

Còn Larkin lại chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Ẩn, mỗi một bước chân của hắn khiến cho sàn nhà bằng xi măng nứt ra như thể không chịu nổi cơ thể khổng lồ của hắn, có thể thấy sức lực của người này lớn đến mức nào!

Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh, có thể biết được rằng hai người này khá mạnh, sức chiến đấu của chúng hơn Hades, có thể mặc sức giết chóc trên trong cõi trần.

“Không cần phải khoe khoang sức lực của các người đâu, chỉ vô ích thôi”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Vừa mới nói dứt lời, Lâm Ẩn đã biến mất ngay tại chỗ.

Sắc mặt Larkin và Hồ Mãnh thoắt biến, bọn chúng sững sờ, giọng nói lạnh lùng của Lâm Ẩn vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng lại không nhìn thấy anh đâu cả.

Bốp!

Đột nhiên có tiếng gió nổi lên.

Cơ thể tựa như quỷ hồn của Lâm Ẩn thoắt ẩn thoắt hiện trên sàn đấu.

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Tiếng xương cốt vang lên rền rĩ, một cảnh tượng kỳ quặc xảy ra.

Chỉ nhìn thấy cổ của những gã sát thủ đáng gờm trên sâu khấu chợt bị bẻ sang một bên, đến tiếng kêu rên còn chưa kịp cất lên đã ngã sầm xuống mặt đất, không còn hơi thở.

Đến bóng dáng của Lâm Ẩn còn chưa nhìn thấy, mười mấy gã cao thủ áo đen đã lăn đùng ra chết.

Nhất thời, bầu không khí lặng phắt như tờ.

Không nhìn thấy máu, thế nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều không rét mà run.

Ánh mắt Larkin và Hồ Mãnh đều toát ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên lòng chúng cảm thấy hoảng hốt, cơ thể run lẩy bẩy như rơi xuống hầm băng.

Đối thủ như Lâm Ẩn khủng bố quá đỗi!

“Mày đang làm trò gì đấy? Có dám ra đây mà đấu với tao hay không?”, Larkin đanh giọng lại.

Bốp!

Lâm Ẩn ngừng lại, anh xông lên nhấc chân đá vào cơ thể khổng lồ của Larkin, làm tiếng động lớn vang lên trong không trung, luồng không khí cuộn trào, hắn chợt bay vút ra ngoài như con diều, không ngờ lại tông vào bức tường xi măng, làm toác ra một lỗ lớn, rồi lại văng nát bức tường thủy tinh, bay thẳng xuống đất từ hơn sáu mươi tầng lầu.

Lâm Ẩn quay người lại chém tay vào trong không khí, tiếng gió kêu gào, đập vào bả vai Hồ Mãnh.

Đột nhiên, cơ thể vạm vỡ của Hồ Mãnh lại nhanh chóng khô quắt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông giống hệt như quả bong bóng nổ tung.

“Ối á!”.

Đôi mắt Hồ Mãnh chợt trở nên vô hồn, máu tươi trào ra từ miệng ông ta, thịt trên người nát tan, xương cốt vang rền, gãy ra từng cọng từng cọng một.

Hồ Mãnh trơ mắt nhìn cơ thể mình không còn được xương cốt chống đỡ, rồi ông ta ngã xuống mặt đất như miếng thịt vô hồn, không còn hơi thở.

Đến lúc chết Hồ Mãnh vẫn không thể nào tin tưởng nổi, không ngờ sức mạnh từ một chưởng Lâm Ẩn xuyên khắp người lại khiến cho cơ thể mình đồng vách sắt, có thể cản được sức tông của xe hơi mà ông tà đã vất vả luyện tập cả đời vỡ nát!

Mọi người có mặt ở nơi này đều há hốc miệng vì kinh ngạc, bầu không khí lặng phắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng đứng trên sàn đấu, gương mặt anh vẫn như thường, giống nh giếng cổ không gợn chút sóng.

Còn gương mặt Maugdi và Tiêu Trang lập tức trở nên trắng bệch!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv