*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Huyền đến khiến cả tầng cao nhất trở nên yên tĩnh, nhà họ Tiêu là bá chủ chân chính của núi Côn Luân, cũng là gia tộc duy nhất còn liên lạc với trong bí cảnh Côn Luân, hơn nữa cụ ông Nhân Tiên của nhà họ Tiêu còn đang ở trong bí cảnh, cho dù là con cháu của ba gia tộc lớn hay các gia tộc nhỏ khi đối mặt với người của nhà họ Tiêu đều vô thức cúi thấp đầu.
Tuy mấy người Chung Minh Kỷ Vũ trong thế hệ trẻ cũng coi như không tệ, nhưng Tiêu Huyền vừa xuất hiện, khí thế lập tức áp đảo hoàn toàn.
“Anh Huyền, chị!”
Kỷ Vũ thấy Tiêu Huyền và Kỷ Yên Nhiên đến cùng nhau thì tỏ vẻ vui mừng, lập tức tiến lên nghênh đón, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Kỷ Yên Nhiên.
Trong mắt Tiêu Huyền thoáng hiện lên vẻ căm hận, sau đó thì giấu đi, anh ta biết rõ có lẽ kẻ trước mặt là người giết Tiêu Hổ, bọn họ đã dò xét hết ba gia tộc khác, nhưng tin tức nhận được là chàng trai từ bên ngoài đến này giết Tiêu Huyền.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn, trong lòng vẫn có hơi thất vọng, Lâm Ẩn có vẻ ngoài tạm được, nhưng trên người lại không hề có khí thế của kẻ mạnh, cũng không nhìn ra được có năng lực gì giết chết Tiêu Huyền.
Còn Kỷ Yên Nhiên xinh đẹp tuyệt trần đứng bên cạnh Tiêu Huyền thì nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, sát khí dày đặc, chỉ hận không thể gỡ Lâm Ẩn ra thành tám khúc, nhưng dù cô ta có hùng hổ cỡ nào vẫn giống như một còn mèo đang tức giận, trông càng đáng yêu hơn.
“Anh Tiêu, đã nhiều năm rồi anh không dự tiệc, không ngờ hôm nay anh lại đến”.
Chung Minh đứng dậy cười nói.
“Có hứng thú thì đến thôi”, Tiêu Huyền chỉ hờ hững nhìn thoáng qua Chung Minh, sau đó lại nhìn về phía Lâm Ẩn, hờ hững nói: “Đây là Lâm Ẩn đúng không, không biết cậu có lòng tin gì mà có ý định với Yên Nhiên”.
“Tới rồi tới rồi”.
“Có kịch hay để xem rồi”.
Trong mắt mấy người ở tầng cao nhất đều lóe lên vẻ hóng chuyện, nếu có thể thấy Tiêu Huyền xảy ra mâu thuẫn của người khác thì lần này đến đây quá có lời.
Chung Minh cũng tỏ vẻ đắc ý, gã vốn còn định dẫn dắt hai người xảy ra mâu thuẫn, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, so với Tiêu Huyền thì gã ghét Lâm Ẩn hơn, nếu hôm nay Tiêu Huyền xử lý được Lâm Ẩn thì càng tốt.
“Tôi không có ý định gì với cô ta cả, chuyện này là cụ ông nhà họ Kỷ các người tự quyết định thôi!”
Lâm Ẩn nói với Kỷ Yên Nhiên, tuy cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng anh đã có Trương Kỳ Mạt không thua kém gì, hơn nữa anh cũng không thể cưới một cô gái mà mình không quen biết, dù cô ta có dung mạo tuyệt trần cũng không được.
Lâm Ẩn vừa nói ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Vô số người trợn mắt há mồm nhìn anh như đang nhìn quái vật.
“Cái gì!”
“Ngông cuồng!”
Một câu trước là người đang hóng chuyện xung quanh không nhịn được la lên, còn một câu sau là Kỷ Vũ tức giận quát to, cậu ta thấy Lâm Ẩn đang trắng trợn sỉ nhục Kỷ Yên Nhiên.
Kỷ Yên Nhiên cũng ngơ ngác, từ nhỏ cô ta đã được người của Côn Luân theo đuổi, cũng rất tự tin với vẻ ngoài của mình, hoàn toàn không ngờ sau khi Lâm Ẩn nhìn thấy mình sẽ nói ra lời thế này.
“Lâm Ẩn, Kỷ Yên Nhiên tôi có chỗ nào không xứng với anh”, Kỷ Yên Nhiên lạnh lùng hỏi.
“Cô Kỷ rất tốt, nhưng tôi đã cưới vợ rồi”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Có lẽ chuyện này là cụ ông nhà cô không nghe ngóng rõ ràng mới có nhầm lẫn như thế, cô Kỷ không cần để tâm”.
“Anh…”
Kỷ Yên Nhiên lập tức thấy khó thở, lại không biết nên nói thế nào, nếu còn nói nữa thật sự giống như cô ta muốn gả cho Lâm Ẩn vậy.
Sắc mặt Tiêu Huyền cũng rất nặng nề, cả Côn Luân đều biết anh ta theo đuổi Kỷ Yên Nhiên đã lâu những không thành, bây giờ Lâm Ẩn lại từ chối cơ hội cưới Kỷ Yên Nhiên làm vợ, thế chẳng phải nói rõ hắn ta không bằng Lâm Ẩn sao.
Mắt mấy người Kỷ Vũ sáng lên, thầm thấy vui vẻ.
‘Vốn tưởng rằng hôm nay Tiêu Huyền và Lâm Ẩn sẽ không xảy ra xung đột, không ngờ Lâm Ẩn to gan như thế, dám đắc tội với nhà họ Tiêu, phải biết rằng con cháu dòng chính của các gia tộc như bọn họ gặp người của nhà họ Tiêu cũng phải nhịn rồi lại nhịn, hôm nay Tiêu Huyền nói ra lời này chắc chắn Lâm Ẩn sẽ sống không dễ chịu gì rồi’.
Rất nhiều người nhìn Lâm Ẩn với vẻ châm chọc, Kỷ Yên Nhiên là nữ thần trong lòng biết bao nhiêu người, mọi người đều vừa ghen tị vừa căm hận với thái độ của Lâm Ẩn bây giờ thấy Lâm Ẩn xui xẻo đương nhiên rất vui.
“Anh không nói tôi còn quên mất luôn đấy!”
Lâm Ẩn chậm rãi xoay người nhìn Tiêu Huyền, hờ hững nói: “Tiêu Hổ là người của nhà họ Tiêu đúng không, Tiêu Hổ xông vào nhà họ Lâm của tôi, đả thương người của tôi, bây giờ cũng là lúc tính xem nhà họ Tiêu các người định bồi thường nhà họ Lâm thế nào rồi”.
“Bồi thường?”
Tiêu Huyền giận quá hóa cười, Tiêu Hổ là một sức chiến đấu lớn của nhà bọn họ, tự nhiên bỏ mạng ở thế giới thường, bây giờ Lâm Ẩn còn dám đòi bồi thường trước mặt anh ta?”
“Tiêu Hổ của nhà họ Tiêu tôi là cậu giết đúng không?”
Sau khi Tiêu Huyền chết nhà họ Tiêu của bọn họ cũng từng phái người đi ra bên ngoài hỏi thăm, thực lực có thể đấu với Tiêu Hổ cũng chỉ có nhà họ Lâm, bọn họ biết được Lâm Ẩn của nhà họ Lâm có thực lực là Thần cảnh hậu kỳ hoặc đỉnh cao Thần cảnh, hơn nữa trên nhà họ Lâm còn có một thầy trận pháp Thần cảnh, ngay cả Tòa Thánh của phương Tây cũng không đấu lại nhà họ Lâm.
Tiêu Hổ liều lĩnh xông và nhà họ Lâm, Lâm Ẩn phối hợp trận pháp, Tiêu Huyền rất có thể không phải đối thủ.
“Cái gì?”
Tiêu Huyền vừa nói thế, ngoài Cổ Nguyên ra, những người ở tầng cao nhất đều giật mình, dù đã biết được sự thật từ Cổ Nguyên, nhưng Cổ Y Nhân vẫn thầm run rẩy.
Bọn họ từng nghe nói tới tiếng xấu của Tiêu Huyền, rất nhiều bậc cha chú trong nhà đều từng bị Tiêu Huyền đánh, thậm chí thương tật trên người một vài người đều là Tiêu Huyền gây ra, bọn họ đều biết Tiêu Hổ chết rồi, nhưng vì ngại nhà họ Tiêu mất mặt nên không chúc mừng, chỉ không ngờ là do người trước mặt làm.
Lâm Ẩn cũng tầm tuổi bọn họ, sao có thể là đối thủ của Tiêu Hổ chứ.
Lâm Ẩn cười nhạt với Tiêu Huyền:
“Nhà họ Tiêu của các người không có mắt, tiện tay giết chết thì thế nào?”