Mùi sữa ngòn ngọt từ cậu khiến Đá mê say, cổ họng anh khô khốc, bờ môi từ từ tiến sát lại gần hai phiến môi hồng nhạt của người đối diện.
Ngay lúc ấy, một giọng nói ngạc nhiên vang lên: "Sếp?!"
Sữa Chua giật mình đẩy Đá ra, nhìn về phía người vừa cất tiếng nói, là nhóm nhân viên ở công ty cậu, có vẻ họ đã dọn dẹp xong và đang trên đường về nhà.
Tình huống vô cùng khó xử, Sữa Chua bối rối không biết nên nói gì. Cậu kéo kéo chiếc áo khoác ấm áp trên người, cúi gằm đầu xuống để che giấu sắc đỏ đã lan tràn trên khuôn mặt, cắn môi suy nghĩ lời giải thích.
Một nữ nhân viên cẩn thận lên tiếng: "Đó là... bạn trai sếp ạ?"
Đá quay người lại, trong phút chốc sắc mặt mấy cô cậu nhân viên đang nhìn qua đều chuyển từ tò mò sang vô cùng ngạc nhiên.
Vài chục giây sau mới có người hãi hùng lắp bắp: "Đây... đây... anh là YYY ạ?"
Phản ứng thái quá của họ khiến Đá hơi buồn cười, thật kì lạ, dường như từ lúc trở lại bên cậu, anh nhìn mọi thứ đều có vẻ vừa mắt hơn hẳn. Đá choàng tay qua vai Sữa Chua, kéo cậu sát vào người mình rồi gật đầu: "Đúng vậy. Chào mọi người. Tôi là YYY, bạn trai của XXX."
Sữa Chua ngẩng đầu lên: "Khoan..."
"Hửm? Có chuyện gì sao?"
Giọng anh rất dịu dàng, nhưng chỉ Sữa Chua ở gần mới biết, khi Đá nói câu kia, tin tức tố Alpha như sói vồ mồi mà ập tới chỗ cậu. Sữa Chua bị áp lực mạnh mẽ nghiền áp, tắt tiếng ngay lập tức, hai chân nhũn tới mức khuỵu hẳn xuống.
"Ôi! Sếp sao thế ạ?"
Đá kịp thời đỡ lấy Sữa Chua, sau đó vòng tay qua eo cậu, ôm người lên, để đối phương dựa đầu vào lòng mình, anh nhìn về phía mấy nhân viên, lịch sự nói: "Chắc em ấy say rồi. Vậy tôi đưa người về trước, tạm biệt."
Sữa Chua mềm nhũn nằm trong lòng anh, thở hổn hển, suốt quá trình hoàn toàn không có cơ hội mở miệng. Đá thuận buồm xuôi gió đem người đi mất.
Hai người đã đi xa nhưng nhóm nhân viên vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Adu sếp vjp quá..."
"Bảo sao sếp giấu kĩ thế, là YYY đấy. Hai người mà công khai thì đảm bảo lên được mọi trang báo điện tử."
"Ôi, họ quên mang cái bánh theo rồi..."
...
Đá ôm Sữa Chua tới chỗ mình đã đỗ xe trước đó, anh mở cửa đặt cậu ở ghế phụ, sau đó vòng sang bên còn lại ngồi ở ghế lái.
Đá chẳng nói chẳng rằng, anh cúi người lục tìm gì đó.
Vài giây sau, trong tay Sữa Chua xuất hiện một hộp TH True Yoghurt nho nhỏ và một cái thìa xinh xinh.
TH vẫn còn hơi lạnh, cậu cầm trong tay, vành mắt lại đỏ lên.
Đã rất lâu rồi cậu không ăn sữa chua. Chỉ cần nhìn thấy nó, cậu lại nhớ tới những ngày học lớp mười một, khi mà mỗi buổi sáng đến lớp dưới ngăn bàn đều được đặt một hộp sữa chua ngon lành. Nhớ tới người con trai hàng ngày chăm chỉ mua sữa chua để thỏa mãn sở thích nhỏ của cậu. Những kỉ niệm ấy đẹp tới nỗi khiến cậu không ngừng hồi tưởng, nhưng khi nghĩ lại rồi trong lòng chỉ toàn đau xót, bởi giờ đây người ấy chẳng còn kề bên.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, em không muốn chia tay..."
Từng giọt nước mắt đứt đoạn chảy xuống, cậu hối hận rồi, quá đau, quá khổ sở, quá dằn vặt, cậu không muốn trải nghiệm lại cảm giác chia xa nữa. Công ty phá sản thì sao chứ, cùng lắm thì cậu lập lại cái mới. Nhưng anh đi rồi, trái tim duy nhất của cậu sẽ lạc mất, không tìm lại được.
Cậu nhìn anh, nói với giọng khẳng định: "Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không buông tay nữa đâu."
Đá xót cậu, anh bế người lên, ngồi sang ghế phụ, ôm trọn lấy thân thể gầy yếu trong lòng mình, hôn lên khuôn mặt tèm lem toàn là nước mắt: "Anh không cho em buông."
Đá đè chặt cậu vào ngực mình, để cậu lắng nghe nhịp tim của bản thân, anh nói: "Em không phải xin lỗi, anh mới là người phải xin lỗi. Anh quá vô dụng, bây giờ mới tới gặp em được."
Sữa Chua dụi đầu vào ngực anh, dù mùi hương đã thay đổi phần nào, nhưng giọng nói và thân thể này là thứ cậu quen thuộc hơn ai hết.
"Anh không có lỗi." Anh tìm thấy em, chính là đem một nửa linh hồn của em trở lại, anh là cứu tinh đời này của em.
Đá xoa đầu cậu, nói với giọng tự giễu: "Là Alpha mà không thể bảo vệ cho Omega của mình, có bao nhiêu nực cười chứ?"
Sữa Chua muốn phản bác, ngày đó anh vẫn là trẻ chưa thành niên, trách nhiệm nặng nề đó sao mà áp dụng được. Nói đi nói lại, với cậu, Đá đã làm hết khả năng của anh rồi, anh đã đủ tốt, không, chẳng có người nào tốt bằng anh cả.
Đá gác cằm lên đỉnh đầu cậu, mỉm cười đầy thỏa mãn: "Tuy muộn, nhưng giờ anh đã có thể bảo vệ em rồi, không gì có thể làm người anh yêu tổn thương nữa. Anh sẽ cho em tất cả những gì tốt đẹp trên đời này, biến em thành Omega hạnh phúc nhất, khiến người người nhà nhà ghen tị."
Sữa Chua nghe mà lâng lâng, cậu túm áo anh, ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười thẹn thùng, thì thầm: "Thật sao?"
Đá cười: "Đương nhiên rồi."
Thậm chí anh còn thấy chưa đủ. Bảy năm, thỏ nhỏ của anh đã tổn thương đến chừng nào chứ, anh chỉ hận không thể cưng cậu nhiều thêm một chút, một chút nữa.
Đá cúi đầu, chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng liếm mút, động tác cùng dịu dàng, Sữa Chua thoải mái đến nỗi rên lên một tiếng, cả người rướn lên đón nhận đụng chạm của anh. Đá dời tay xuống cổ cậu kéo người lại gần, làm sâu thêm nụ hôn. Lưỡi anh tách mở hàm răng trắng xinh, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át của đối phương, lôi kéo cậu đáp lại mình. Môi lưỡi quấn quýt, không nỡ xa rời, anh và cậu càng hôn càng kịch liệt, Đá chỉ muốn nuốt luôn cậu vào bụng ngay bây giờ.
Hai người cuối cùng cũng tách ra khi Sữa Chua cảm thấy thiếu dưỡng khí trầm trọng, cậu thở hổn hển dựa vào ngực Đá, bờ môi bị anh giày vò vừa sưng vừa đỏ.
Đá nhéo má cậu, không vui nói: "Gầy quá."
Anh cầm lấy hộp TH trong tay cậu, bóc vỏ rồi để sang một bên, sau đó nhét đồ vào tay thỏ nhỏ: "Mau ăn đi, chảy hết bây giờ."
Trong xe có bật điều hòa nên TH đã bớt lạnh, Sữa Chua xúc một thìa lên bỏ vào miệng, vị ngọt nháy mắt lan tràn, ngọt đến tận tim.
"Ngon quá."
Tuy Đá chê cậu gầy quá nhưng tay vẫn không thành thật mà vuốt ve gò má đối phương, anh nói: "Sau này ngày nào cũng mua cho em."
Nhưng anh biết dù có mua cả đời, cũng chẳng đù bù lại bảy năm đã mất.
Đá vươn tay chỉnh một chút, trong xe vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật. Đá gác cằm lên đầu cậu, thấp giọng hát theo từng câu. Chất giọng trầm thấp còn hơi khàn khàn, chẳng thể nói là hay, nhưng đúng giai điệu và đầy dịu dàng. Anh dùng toàn bộ tình yêu để hát, hát tặng người anh trân trọng nhất đời này. Đá ôm cậu, nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc:
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday,
Happy birthday to you."
Sữa Chua vừa ăn vừa nghe anh hát, chẳng mấy chốc gò má lại ướt đẫm toàn là nước mắt.
Hạnh phúc quá, hạnh phúc muốn điên rồi.
Nhạc dạo vừa dứt, Đá nâng cằm cậu lên, đặt lên trán đối phương một nụ hôn đầy trân trọng và chan chứa yêu thương.
Anh nói: "Chúc mừng sinh nhật. Anh yêu em."
Sữa Chua nằm trong lòng anh mà thấy yên bình quá đỗi, sau bảy năm, cuối cùng con tim cậu cũng tìm về được bến đỗ.
Cậu cười rộ lên: "Em cũng yêu anh, mãi mãi."