Đến thành phố B với Chu Dịch sao?
Mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức đề cập đến vấn đề này, nhưng thật ra Tô Nam Tinh đã có cân nhắc qua.
Nhưng mà sẽ có hai vấn đề nếu đi theo Chu Dịch đến thành phố B.
Vấn đề thứ nhất chính là công việc, đối với việc thực hiện các dự án trong bộ phận hệ thống tích hợp của bọn họ, mạng lưới xã giao là điều rất quan trọng. Cô đã làm việc tại thành phố S khá lâu, vất vả lắm mới nắm được nhiều nguồn lực trong tay. Nếu đến thành phố B thì những nguồn lực này đều sẽ mất đi, cần phải bắt đầu lại từ đầu.
Điều này tương đương với việc những nỗ lực của cô ở thành phố S trong những năm qua sẽ bị uổng phí, phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Hơn nữa dựa vào lý lịch của cô, nếu đi theo Chu Dịch đến thành phố B thì bên đó cũng sẽ rất khó cho cô một chức vụ tương đương như hiện giờ. Khả năng lớn nhất chính là bắt đầu làm một nhân viên tại công ty thành phố B, lại phải phấn đấu lại từ đầu.
Vấn đề thứ hai là ba mẹ, trước kia cô cảm thấy sức khỏe của ba mẹ không tốt nên cô không thể rời xa bọn họ. Bây giờ ba đã mất, trong nhà chỉ còn một mình mẹ Tô, nếu cô đến thành phố B thì dĩ nhiên là phải dẫn mẹ Tô theo. Nhưng mà mẹ Tô đã lớn tuổi rồi, dẫn bà đến sống tại một thành phố xa lạ, thậm chí lại không biết nói tiếng phổ thông, đến lúc đó làm sao có thể hòa nhập vào một môi trường mới được chứ?
Nói thật thì Chu Dịch đã bỏ ra rất nhiều thứ cho cô, đối xử với cô cũng rất tốt, sau này cô sẽ rất khó tìm được một người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy. Tương tự, cô cảm thấy cả đời này mình sẽ không thể yêu một người đàn ông khác nữa. Cô đã trao tình yêu chân thật, ấm áp nhất của cuộc đời mình cho Chu Dịch.
Vì vậy nếu muốn cô từ bỏ công việc hiện tại, đi theo anh đến thành phố B và bắt đầu lại từ đầu, cô cũng bằng lòng.
Bởi vì trong lòng cô, anh rất quan trọng.
Cô tự hỏi lòng mình, sau rất nhiều chuyện xảy ra giữa bọn họ, nhất là trong khoảng thời gian ba bị bệnh, Chu Dịch đã làm rất nhiều chuyện cho cô và gia đình cô, Tô Nam Tinh thực sự rất cảm động và cảm kích. Vì vậy cô bằng lòng từ bỏ những thứ này vì Chu Dịch.
Không có gì to tát cả, bắt đầu lại từ đầu đi.
Thật ra điều cô lo lắng nhất chính là dẫn mẹ cô theo thì phải nhờ cậy vào Chu Dịch. Đến một xứ xa lạ không có bạn bè thân thiết, công việc cũng phải bắt đầu lại từ đầu, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào Chu Dịch.
Cô biết Chu Dịch đối xử với cô rất tốt, nhưng mà Tô Nam Tinh vẫn rất băn khoăn về chuyện phải hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.
Trong phút chốc, cô cũng không có cách nào đưa ra câu trả lời ngay lập tức, cho nên cô nói với Chu Dịch: “Để em nghiêm túc suy tính thêm về chuyện này có được không?”
Chu Dịch trả lời thoải mái: “Được.”
Hai người ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau là một ngày cuối tuần thanh thản hiếm có. Đã lâu rồi hai người chưa được tận hưởng ngày cuối tuần không cần phải suy nghĩ về công việc và bệnh viện.
Vì vậy cuối tuần này bọn họ đều không làm gì cả, chỉ ở nhà tận hưởng thế giới hai người.
Ba Tô bị bệnh cả nửa năm nay, bọn họ gần như không có thời gian thư giãn.
Hai người còn nắm tay nhau đi ra chợ ở gần đó để mua thức ăn, về nhà nấu cháo tôm hùm, cá hấp, sò điệp nướng tỏi. Một người dì lớn tuổi bán hải sản ở chợ nhìn thấy một đôi tình nhân có ngoại hình bắt mắt còn khen Tô Nam Tinh: “Này, bạn trai của cháu thật đẹp trai, cháu cũng rất xinh đẹp, hai người đi với nhau trông giống như trên phim truyền hình vậy.”
Tô Nam Tinh mỉm cười, Chu Dịch khoác lấy vai cô, nói với người dì lớn tuổi bán hàng: “Cám ơn.” Sau đó anh rất vui vẻ đưa một tờ tiền chẵn cho người dì đó và nói: “Không cần thối.” Giám đốc Chu cao hứng đều luôn hào phóng như vậy.
Một tay của Chu Dịch xách bao đựng thức ăn, tay còn lại nắm lấy tay của Tô Nam Tinh, nói: “Bạn gái xinh đẹp như thế này thì anh phải giữ thật chặt để không chạy mất.”
Tô Nam Tinh khoác lấy cánh tay của Chu Dịch, nũng nịu tựa đầu vào vai anh và nói dịu dàng: “Em sẽ không chạy đâu, em thích trưởng phòng Chu nhà em nhất.” Nói xong thì nhón chân lên và hôn lên má anh.
Hai người ngập tràn tình ý nồng nàn.
Mặc dù mùa thu đã tới, lá rơi xào xạc, mặt đất phủ đầy một màu vàng, nhưng mà bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, nắm tay đi bên nhau như thế này thật bình yên và hạnh phúc.
Tìm được đúng người chính là như vậy, cảm thấy trong lòng rất vững chắc, lại cảm thấy chỉ cần ở bên đối phương, phía trước có khó khăn đến mấy cũng đều có thể vượt qua.
Chỉ tiếc là quãng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh. Chiều Chủ nhật, Chu Dịch phải ngồi tàu điện siêu tốc rời đi, bọn họ đã hình thành thói quen gặp nhau rồi xa nhau. Chu Dịch không để cô tiễn anh, Tô Nam Tinh vẫn kiên quyết, nói: “Trước đây bởi vì bệnh của ba nên em không có thời gian tiễn anh đi. Bây giờ đã có thời gian thì tất nhiên phải tiễn anh đi.”
Lúc ở trong xe trước khi đi, Chu Dịch đè lên người Tô Nam Tinh và hôn cô một cách càn rỡ, môi lưỡi hòa quyện với nhau, hôn đến mức nhiệt độ trong xe cũng tăng lên. Thậm chí tay của Chu Dịch đã luồn vào thăm dò bên dưới lớp áo len cashmere* của Tô Nam Tinh, nắn bóp đôi gò bồng bên ngoài áo lót viền ren mỏng manh.
*Len cashmere: Cashmere là một trong những loại sợi tự nhiên cao cấp và đắt đỏ nhất. Các sản phẩm cashmere rất mềm mại và mang lại cảm giác dễ chịu cho người mặc cũng như khi chạm vào. Cashmere duy trì được hình dạng ban đầu của nó, không bị giãn hay phai màu. Bên cạnh đó, khi chúng ta bảo quản cashmere đúng cách, nó sẽ trông vẫn như mới ngay cả sau nhiều năm sử dụng.
Chu Dịch vô cùng tiếc nuối, giọng nói hơi nặng nề, nói: “Hình như chúng ta vẫn chưa thử qua ở trong xe…”
Tô Nam Tinh đưa tay ra đánh anh.
Chu Dịch cũng chỉ sờ soạng vài cái cho đã ghiền. Ba Tô mới mất hơn ba tháng, bọn họ cũng phải kiềm chế. Thật ra thì kể từ khi ba Tô bị bệnh cho tới nay, Chu Dịch vẫn luôn “ăn chay.” Dựa vào việc trước đây khi anh chạm vào Tô Nam Tinh đều sẽ không biết thỏa mãn mà lại có thể nhịn tới mức này, trong lòng của Tô Nam Tinh cũng rất cảm động.
Giữa hai người yêu nhau, đối phương đã bỏ ra cho bạn nhiều hay ít, thật ra thì trong lòng mỗi người đều có một cán cân.
Những thứ mà anh bỏ ra cho cô, cô đều rất biết ơn, đối xử với anh cũng tốt hơn. Hai người đều phải nghĩ đến việc đối xử với đối phương tốt hơn thì hai người mới ngày càng hạnh phúc.