Trên đường đến nhà của Chu Dịch, Chu Dịch đã nói sơ cho Tô Nam Tinh biết về tính cách của bà nội Chu và ba Chu, đặc biệt là nói về bà nội Chu: “Bà nội anh là một bà cụ rất giản dị, thích nấu ăn cho anh ăn. Đối với bất kì cây rau nào trong vườn rau của bà, em cũng đều phải khen ngon. Bà rất thích nghe người khác khen rau bà trồng xanh tươi mơn mởn và ăn ngon miệng.”
“Đúng rồi, bà đã lớn tuổi rồi, hơi bị lãng tai nên em phải nói lớn tiếng một chút. Lúc em nói chuyện với bà thì em nên đến gần bà hơn.”
Nhắc tới bà nội, Chu Dịch lại nói rất nhiều, “Tính tình của bà rất tốt, lúc nào cũng mong ngóng anh sớm dẫn em về nhà ra mắt. Bây giờ bà được nhìn thấy em thì có lẽ sẽ rất vui mừng.”
Anh còn nói với Tô Nam Tinh: “Thật ra thì anh đã lén gửi hình của em qua WeChat cho bà nội xem. Bà còn theo kịp thời đại, biết dùng WeChat nữa đấy.”
Thật ra Tô Nam Tinh cũng không ngại việc Chu Dịch gửi hình của cô cho bà nội xem trước, cô chỉ hỏi: “Hình mà anh gửi cho bà xem đã được lựa chọn qua rồi có phải không? Sẽ không chụp lén lúc em đang ngủ chứ?”
Chu Dịch trả lời: “Sao có thể chứ? Anh chụp lén lúc em đang nấu ăn trong nhà bếp. Bà nội anh còn khen em là một nàng dâu hiền dịu, thấy rằng em biết nấu cơm là sẽ có thể chăm sóc tốt cho anh, luôn gửi tin nhắn bằng giọng nói qua WeChat hỏi anh về những chuyện liên quan đến em.”
Tô Nam Tinh hỏi: “Vì vậy thật ra bà đã biết hết mọi chuyện của em rồi phải không?”
Chu Dịch đáp: “Cũng gần như vậy, có điều anh vẫn chưa nói về chuyện riêng tư của em, chẳng hạn như anh vẫn chưa nói ra tổng giám sát Tô nhà anh có một bộ ngực lớn cỡ 32C.”
Tô Nam Tinh trừng mắt nhìn anh, không thèm để ý tới anh. Cô phát hiện giám đốc Chu ngày càng không đứng đắn.
Chu Dịch lại giới thiệu sơ về ba Chu: “Ông già ấy vừa mới nghỉ hưu chưa được bao lâu, vẫn chưa thích ứng được cuộc sống ở nhà sau khi nghỉ hưu. Vì vậy lát nữa em gặp ông ấy thì cứ xử sự như với tổng giám đốc Lý của công ty tỉnh chúng ta, đảm bảo sẽ không có việc gì.”
Tô Nam Tinh lập tức hiểu ý, làm như đang nói chuyện với một người lãnh đạo là sẽ không có việc gì.
Lúc đến nhà họ Chu, bà nội Chu là người ra mở cửa. Dáng người của bà nội hơi mập, mái tóc hoa râm, đang đeo một cái tạp dề trên người, nở nụ cười trên khuôn mặt, thấy Tô Nam Tinh thì gọi: “Ây da, Nam Tinh tới rồi sao?” Bà còn gọi thẳng tên thân mật của cô, làm cho tâm trạng căng thẳng của Tô Nam Tinh đã vơi bớt được phần nào.
Bà nội thấy cô xách theo một đống đồ thì nói với cô: “Tới nhà còn mua nhiều đồ như vậy làm gì? Chẳng phải là lãng phí tiền sao? Bà và bác Chu cũng không thể ăn hết, con mang về để con và Đại Dịch ăn đi.”
Chu Dịch nói: “Bà ăn không hết thì chia cho hàng xóm một ít. Làm gì có đạo lý lần đầu tiên cháu dâu tới ra mắt với bà mà bà lại bảo người ta mang đồ về chứ?”
Bà nội nghe thấy vậy thì cảm thấy lời nói của Chu Dịch có lý, nói: “Đều là do bà hồ đồ, lát nữa bà sẽ chia một ít đồ cho các chị em, để bọn họ biết chuyện bà đã có cháu dâu.” Khoe khoang một chút!
Lúc Tô Nam Tinh đang đổi dép đi trong nhà thì ba Chu cũng đi ra ngoài, cô vội vàng gọi: “Bác Chu!”
Dáng người ba Chu cao lớn, dáng dấp của Chu Dịch rất giống với ông ấy, có điều lại không có nghiêm nghị giống như ông ấy. Có lẽ lúc ba Chu làm phó tổng giám đốc cũng là một người lãnh đạo nghiêm nghị, quanh khóe miệng đã có nếp nhăn. Lúc ông ấy nhìn thấy Tô Nam Tinh thì khẽ mỉm cười, có lẽ là cố gắng tỏ ra thân thiết.
Nhưng ông ấy đã gọi Tô Nam Tinh: “Tiểu Tô tới rồi.”
Vẫn là làm cho Tô Nam Tinh có cảm giác bị những người lãnh đạo như tổng giám đốc Lý gọi tên…
Đi vào phòng khách, có rất nhiều bánh trái đã được bày ra trên bàn trà trong phòng khách. Mọi người chia nhau ra ngồi xuống, bà nội Chu đặt một đĩa đào và mận đã được rửa sạch đến trước mặt Tô Nam Tinh, nói với cô: “Nếm thử hương vị xem.”
Tô Nam Tinh vừa nghe đã hiểu, nhớ tới lời nhắc nhở của Chu Dịch, cầm một trái mận lên ăn thử thì phát hiện hương vị của trái mận này rất thơm ngon. Loại mận này có một hương vị rất đặc trưng, không quá chua cho lắm, cắn một miếng thì cảm thấy vừa chua vừa ngọt, khiến cô muốn ăn nhiều hơn.
Tô Nam Tinh khen: “Thật ngọt, ăn rất ngon.”
Quả nhiên trên mặt của bà nội Chu hiện ra nụ cười, “Đây là mận nhà bà trồng, nếu con thấy ngon thì lát nữa bà sẽ cho con một ít.” Rồi bảo Tô Nam Tinh tiếp tục ăn đào, sợ cô ăn không hết một trái nên đã cố tình cắt thành từng miếng nhỏ, rất chu đáo và nhiệt tình, làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy rất ấm áp trong lòng.
Bởi vì bà nội của cô không có đối xử tốt với cô như vậy…
Trước khi gia đình của Tô Nam Tinh chưa ngập trong nợ nần, nghe nói bà nội đối xử với cô rất tốt. Sau khi bị mắc nợ, bà nội đối xử với cô rất bình thường. Trong trí nhớ của cô, bà nội vẫn luôn thiên vị gia đình người chú – em trai của ba cô. Sau đó cô cũng rất ít khi ghé qua nhà bà nội, mỗi cuối năm chỉ đi theo ba mẹ qua bên đó ngồi một lúc, tình cảm cũng đã phai nhạt.
Sau khi bà nội mất, cô cũng rất ít khi ghé thăm nhà chú.
Kể từ khi nhà cô nợ tiền nhà chú thì cũng không còn qua lại gì nữa. Sau khi bà nội mất, căn nhà nhỏ của bà nội vốn dĩ là do ba Tô và người chú thừa kế một nửa. Thế nhưng người chú đã nói là nếu để ông ấy thừa kế toàn bộ, ông ấy sẽ xóa bỏ số nợ 200 nghìn tệ mà nhà cô thiếu nợ ông ấy, ba Tô cũng đồng ý. Nghe nói lúc đó một nửa bất động sản trị giá khoảng 150 nghìn tệ.
Đó đều là chuyện của ba năm trước, gần đây nghe mẹ Tô nói là hình như căn nhà kia đang lên giá, ba Tô còn nói lúc đó không nên đưa căn nhà cho người chú. Nhưng mà chuyện này cũng không có liên quan đến Tô Nam Tinh, cho nên cô cũng không tìm hiểu thêm.
Tô Nam Tinh ngồi ở trong phòng khách với bọn họ một hồi, ăn mận và đào do bà nội Chu trồng, nghe nói còn có cải xanh, rau chân vịt, dưa leo, đậu đũa trong vườn đang chờ cô thưởng thức. Mỗi lần ăn xong, cô đều khen những loại trái cây đó rất ngon, bà nội Chu luôn nói: “Lát nữa bà sẽ đưa cho con một ít để mang về.”
Vì vậy Tô Nam Tinh chưa rời khỏi đây đã được bà nội Chu cho rất nhiều thứ.
Tô Nam Tinh cũng không từ chối, cô nhận lấy tấm lòng của người lớn thì bà cụ rất vui vẻ. Với lại những món ăn này không phải là đồ đắt tiền nên không cần phải từ chối.
Đến lúc ăn cơm, bà nội Chu liên tục gắp đồ ăn, nào là sườn heo hầm đậu đũa, chân giò kho tàu, bà nội Chu còn nói: “Bà nghe Đại Dịch nói các con thường xuyên chạy bộ với nhau. Rèn luyện sức khỏe là rất tốt, sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh, nhưng mà cũng cần phải ăn no rồi mới tập luyện.”
Tô Nam Tinh vẫn vùi đầu vào ăn, còn uống với ba Chu một lon bia. Chu Dịch phải lái xe nên không thể uống, Tô Nam Tinh uống với ông ấy một ít, mang theo bầu không khí của bữa cơm gia đình. Lúc ba Chu uống rượu, cô cũng nhấp vài ngụm để hòa hợp với bầu không khí.
Bình thường Tô Nam Tinh cũng xem như là biết cách giao tiếp ứng xử khi đi theo sếp đến những bữa tiệc. Vì vậy khi uống rượu với ba Chu, cô còn chọn những chuyện trong công ty tỉnh C mà ông ấy thích nghe và những chủ đề về năng lực của Chu Dịch để trò chuyện, ba Chu luôn rất vui vẻ.
Ăn tối xong, mọi người ngồi uống trà trong phòng khách, ba Chu pha cho cô một bình trà Long Tỉnh. Thật ra thì Tô Nam Tinh không thể nếm được sự khác biệt, nói chung là chỉ nhận xét được trà này uống ngon hay là không ngon. Nhưng mà cũng tương tự với đạo lý khen thức ăn trong vườn rau của bà nội Chu đều rất ngon, hễ là trà mà ba Chu rót thì cũng phải khen trà ngon.
Uống trà được một lúc, ba Chu mới bắt đầu hỏi về chuyện của Tô Nam Tinh.