Tô Nam Tinh ngẩng đầu lên nói với Từ Lương Tuấn: “Anh không cần phải nói thêm cái gì nữa, tôi và anh đã không còn bất cứ mối quan hệ gì.”
Từ Lương Tuấn há miệng ra, anh phát hiện thật ra anh không muốn nói ra những lời làm tổn thương cô. Bọn họ đã từng ở bên nhau, cũng đã từng có quãng thời gian vui vẻ, làm sao bởi vì ghen mà anh nói ra những lời quá đáng như vậy chứ?
Anh bật thốt lên: “Nam Tinh, thật xin lỗi, anh đã lỡ lời. Anh không có cố ý, thật xin lỗi.”
Tô Nam Tinh thở dài, nói như thế nào đây, Từ Lương Tuấn không phải là người xấu. Mặc dù anh ta là người thiếu quyết đoán, nhưng mà cũng có khá nhiều ưu điểm, ít nhất là biết sai biết sửa, điểm đó thôi cũng đã rất tốt rồi. Đó cũng là một điểm làm cô đã từng thích anh ta.
Nhưng mà vào lúc này, lời xin lỗi của anh ta dành cho cô đã không còn quan trọng nữa. Cô chợt nhận ra người này chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của cô.
Cô nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng mà tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Chu Dịch nắm lấy tay cô và nói: “Đổi một nhà hàng khác đi.”
Hai người bọn họ liền rời đi.
Thật ra Từ Lương Tuấn còn muốn nói chuyện thêm với Tô Nam Tinh, anh có rất nhiều lời muốn nói với Nam Tinh, thậm chí anh còn muốn đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô, thế nhưng Chu Dịch đã quay đầu lại liếc nhìn anh lạnh nhạt, cuối cùng anh vẫn không có đưa tay ra kéo Tô Nam Tinh lại.
Chỉ đành trơ mắt nhìn cô rời đi.
Cháu gái của sếp cũng đi vệ sinh trở về, thấy anh đứng bên cạnh bàn ăn với dáng vẻ thẫn thờ thì hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Từ Lương Tuấn gượng cười, “Không có chuyện gì, ăn no quá nên hơi buồn ngủ.”
Đối tượng hẹn hò nói: “Vậy chúng ta ăn xong cũng không cần đi dạo phố nữa, về nhà sớm đi.”
Từ Lương Tuấn đáp lại bằng một chữ “Được,” nhưng tâm trí của anh đã sớm bay đi theo Tô Nam Tinh.
Bị Từ Lương Tuấn gây ra một trận ầm ĩ, Chu Dịch và Tô Nam Tinh cũng không còn tâm trạng tìm một nhà hàng khác để ăn tối nữa. Tô Nam Tinh nói với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi.”
Chu Dịch nói: “Em xin lỗi anh làm gì? Cũng không phải là lỗi của em, ai mà biết được đi ăn một bữa cơm lại có thể chạm mặt với loại người vô vị đó chứ. Ngược lại thì em cũng đừng giữ trong lòng những lời nói của anh ta.” Chu Dịch cũng không hỏi thêm về chuyện nợ nần trong nhà Tô Nam Tinh. Dựa theo tính cách kiêu ngạo của Tô Nam Tinh, cô cũng không hy vọng anh sẽ hỏi thăm.
Tô Nam Tinh nghĩ đến việc Chu Dịch vừa mới bảo vệ cô, nhất là lời nói lúc nãy của anh, trong lòng cô vô thức cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng cũng nhoẻn lên, khoác lấy cánh tay anh, “Nhân lúc siêu thị còn chưa đóng cửa, chúng ta đến siêu thị mua một ít thức ăn, về nhà em sẽ làm món ăn ngon cho anh có được không?”
Dĩ nhiên Chu Dịch nói được, lái xe chở cô đến siêu thị thực phẩm tươi sạch ngay gần đó. Tô Nam Tinh chọn một con tôm hùm lớn, còn mua thêm một con cá mú đỏ, về nhà nấu cho Chu Dịch một nồi cháo tôm hùm. Từng khứa thịt của con cá mú đỏ được cắt ra và đem hấp lên, vô cùng tươi ngon.
Chu Dịch húp một muỗng cháo tôm hùm, mùi vị quả thật là thơm ngon đến “tê tê đầu lưỡi.”
Tô Nam Tinh cũng cười, “Ăn ngon không? Có giống với mùi vị của tô cháo tôm hùm đã ăn ở thành phố Sa Hải không? Em đã học trên mạng từ rất lâu, muốn nấu cho anh ăn vào một ngày nào đó.”
Chu Dịch nghe thấy vậy thì trong lòng tràn ngập ấm áp, Tiểu Tinh Tinh của anh vẫn luôn nghĩ đến anh.
Sau khi ăn xong một bữa hải sản ngon miệng ở nhà, hai người làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, Tô Nam Tinh được Chu Dịch ôm vào trong lòng và thủ thỉ tâm sự. Lắng nghe tiếng nhịp tim đập đều đặn của Chu Dịch, cô nói: “Anh có biết không, hôm nay em đã bị anh làm cảm động.”
“Vậy sao? Anh cảm thấy mình chưa nói gì cả, đó đều là sự thật.”
Tô Nam Tinh bật cười, càng dựa vào gần người anh hơn, “Vốn dĩ đó là một bữa cơm để an ủi anh, kết quả lại biến thành anh bảo vệ em.”
“Anh là bạn trai của em, dĩ nhiên là phải bảo vệ em. Giống như câu nói mà anh đã nói với anh ta, anh có thể đảm đương cuộc sống và tương lai của em.”
Tô Nam Tinh khẽ “ừ” một tiếng, ngẩng đầu lên hôn nhẹ anh.
Chu Dịch cũng không hỏi chuyện liên quan tới Từ Lương Tuấn và chuyện của cô, cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khi Từ Lương Tuấn khơi dậy vết sẹo của Tô Nam Tinh qua câu ‘Khoản nợ trong nhà em đã trả hết chưa?’ Chẳng qua anh chỉ ôm cô thật chặt rồi nói: “Khi nào em muốn nói thì nói với anh.”
Thật ra thì cũng không có gì đáng nói. Đó là một thế tục rất phổ biến, là thiếu nợ mà thôi.
Tô Nam Tinh trả lời: “Được.” Rồi chuẩn bị nhắm mắt ngủ.
Thấy Chu Dịch duỗi cánh tay ra về phía tủ đầu giường, cô còn tưởng anh sẽ tắt đèn, kết quả là Chu Dịch bỗng đưa cho cô một tấm thẻ mỏng, Chu Dịch nói: “Suốt cả buổi tối, anh vẫn luôn suy nghĩ nên nói với em như thế nào để em mới có thể nhận lấy đồ của anh.”
Đó là một tấm thẻ ngân hàng.
Tô Nam Tinh kinh ngạc.
Chu Dịch nói: “Anh đã nghe thấy câu nói kia của anh ta, trong này có một triệu tệ, xem như là anh cho em mượn. Tiền lương hàng năm em làm tổng giám sát là 150 – 160 nghìn tệ, mỗi năm em đưa cho anh 50 nghìn tệ là được rồi. Nể tình hai chúng ta có mối quan hệ thân mật, anh sẽ không lấy tiền lãi của em, có lẽ em phải trả trong vòng 20 năm. 20 năm sau, anh đã sắp 50 tuổi, còn em đã 46 tuổi, đến lúc đó hai chúng ta đã trở thành ông già bà già rồi. Ngay cả khi đã trả hết nợ, em cũng sẽ không thể rời khỏi anh.”
Anh nói: “Cho nên anh rất gian xảo, dùng một triệu tệ để mua em 20 năm, em có sợ không?”
Tô Nam Tinh thực sự không biết nên nói cái gì, tấm thẻ nhẹ tâng trong tay bỗng trở nên nặng nề, đó chính là tấm lòng sâu sắc của Chu Dịch.
Cô tựa đầu vào lồng ngực của anh, “Không sợ, anh rất tốt.”
Chu Dịch xoa đầu cô, để giải quyết những mối lo âu của cô, anh còn nói: “Mặc dù Hứa vui vẻ luôn cười nhạo tiền lương hàng năm của anh chưa tới một triệu tệ, nhưng mà đó chỉ là lời nói giỡn. Anh còn nguồn thu nhập khác nữa, nhiều hơn rất nhiều so với tiền lương anh kiếm được. Vì vậy em đừng giữ một triệu tệ đó ở trong lòng, cứ xem như là anh giao cho bà xã để bù vào chi phí trong nhà, không đủ thì anh vẫn còn.”
Tô Nam Tinh đánh nhẹ vào người anh bằng nắm đấm mềm mại, “Cái gì mà bù vào chi phí trong nhà chứ…”
Trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, rất hạnh phúc, đặt tấm thẻ lên đầu giường, hôn anh một cái rồi nói: “Ngủ đi.”
Nhưng thật ra cô vẫn không ngủ được, cô cũng sẽ xao động khi bỗng dưng có một triệu tệ rớt xuống. Trong lòng cô giống như có thiên sứ và ác quỷ giằng co qua lại, một bên thì nghĩ đến việc ung dung cầm một triệu tệ đi trả nợ, một bên lại suy nghĩ nếu như thực sự nhận lấy một triệu tệ của Chu Dịch thì mối quan hệ sau này của bọn họ sẽ là như thế nào?
Hai suy nghĩ này vẫn cứ giằng co trong đầu cô. Khi qua rạng sáng, cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng cô bị Chu Dịch đánh thức.
Lúc cô thức dậy, “người anh em” của Chu Dịch đã mạnh mẽ xông vào, lập tức kích thích cô.
Chu Dịch liếm môi rồi bật cười, “Em đã dậy rồi sao?”
Tô Nam Tinh lấy tay đẩy anh ra, “Đi ra ngoài, mới sáng sớm…”
Chu Dịch nói: “Hôm nay anh phải đi công tác đến nhóm công ty, có thể ngày mốt mới trở về, anh muốn để em nhớ kĩ hương vị của anh.” Anh vừa nói xong thì bế cô ngồi lên trên người mình, “nụ hoa” run rẩy vừa vặn đưa đến bên miệng anh. Anh để lại một dấu hôn màu đỏ nhạt ở chỗ đó, hôn đến mức Tô Nam Tinh cảm thấy không thể chịu đựng được, trên dưới đều bị anh tấn công.
Tô Nam Tinh cũng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ cảm thấy bên ngoài trời đã sáng trưng, cô rất sợ bị Chu Dịch giày vò lâu sẽ làm cô trễ giờ đi làm.
Trong lòng của Chu Dịch đã có tính toán, nói: “Yên tâm đi, mới có sáu giờ thôi, anh đã cố tình chọn thời điểm này. Làm đến bảy giờ, ăn một bữa sáng đơn giản là sẽ có tinh thần sảng khoái để đi làm.”
Nói đến tinh thần sảng khoái, anh xấu xa dùng sức chuyển động, liên tục làm cho giọng nói của Tô Nam Tinh vỡ vụn, liên tục thở gấp, giọng nói vừa ướt át vừa êm dịu, Chu Dịch nghe thấy càng động tình hơn.
Tô Nam Tinh không thể nào kiểm soát được chuyện về sau.
Chu Dịch “ăn không no” đã thay đổi rất nhiều tư thế, sau đó còn bế cô xuống giường. Theo từng nhịp bước chân của anh, “người anh em” của anh lập tức cọ xát vào cô, khiến Tô Nam Tinh vừa lo sợ mình sẽ té ngã nên đành phải ôm chặt lấy Chu Dịch, vừa cảm nhận được sự sung mãn của chỗ kia của anh trong cơ thể mình.
Vô cùng kích thích.
Sau khi mọi thứ chấm dứt, quả nhiên giống như trong dự tính của Chu Dịch, chưa tới tám giờ, Tô Nam Tinh đã mặc vào áo sơ mi trắng, quần ống rộng lưng cao màu đen và mang đôi giày cao gót màu trắng. Trước khi ra khỏi cửa, cô còn giúp Chu Dịch đeo cà vạt, còn bị anh xoa bóp cặp mông trái đào bên ngoài lớp quần mỏng.
Anh thì thầm bên tai cô: “Đợi anh về.”
Tô Nam Tinh ôm lấy khuôn mặt của anh và hôn một cái, “Ừ.”
Sau khi nghiêm chỉnh được một lúc, Chu Dịch lại nói: “Mặc bộ nội y viền ren màu đen kia đợi anh.”
Tô Nam Tinh liếc mắt nhìn anh, không thèm để ý tới anh.
Khi Tô Nam Tinh bắt xe taxi đi làm, Chu Dịch phát hiện tấm thẻ ngân hàng mà tối hôm qua anh đưa cho Tô Nam Tinh đã bị cô đặt trên bàn trà.
Không cần nói cũng hiểu ý của cô.
Chu Dịch liền bật cười, quả nhiên tổng giám sát Tô nhà anh rất kiêu ngạo.
Vừa nằm trong suy đoán của anh, nhưng vẫn có chút bất ngờ vì cô lại có thể từ chối, dù sao đó cũng là một triệu tệ.
Có điều anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cũng xách theo túi hành lý xuống lầu đi làm.
Chu Dịch đi công tác vào thứ Ba, chiều thứ Năm mới trở về.
Hai ngày nay, chuyện Hoa Tín giành được dự án công trình mắt thần trị giá hai tỷ đã lan truyền khắp bên phía nhà thầu phụ, tất cả mọi người đều muốn được chia một phần nhỏ. Mỗi ngày trong WeChat của Tô Nam Tinh có hơn 20 người đại diện của các công ty đều muốn mời cô đi ăn cơm để làm quen, có người còn khéo léo hỏi khi nào Chu Dịch trở về.
Tô Nam Tinh lại rất bận rộn với chi tiết về việc triển khai dự án công trình mắt thần. Đối với các dự án của hệ thống sở cảnh sát, các sản phẩm được mua đều được tuyển chọn kỹ lưỡng dựa theo quy định của sở cảnh sát, hoàn toàn không để cho những công ty bên B kiếm được lợi nhuận từ những sản phẩm đó.
Sáng thứ Năm hôm đó, lúc Tô Nam Tinh đi thang máy xuống dưới lầu thì đúng lúc bắt gặp Đinh Diễm cũng muốn xuống dưới lầu. Anh bưng một thùng giấy trên tay, có thể thấy đó là đồ đạc ban đầu của anh khi làm trong bộ phận marketing.
Anh ta đã sẵn sàng tiếp quản công việc.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Tô Nam Tinh lên tiếng: “Anh Đinh, chúc mừng anh được thăng chức.”
Đinh Diễm khẽ mỉm cười, “Có lẽ sẽ mệt mỏi hơn.”
Tô Nam Tinh nói: “Đây chính là biết nhiều thì khổ nhiều.”
Đinh Diễm hỏi: “Em cũng biết nhiều thứ, vậy thì có muốn vất vả hơn không?”
Lời nói đó có ý gì? Tô Nam Tinh không đoán ra được ý nghĩa trong câu nói đó.
Đinh Diễm nói: “Trưởng bộ phận tích hợp ban đầu của công ty thành phố là người tâm phúc của giám đốc Ngô, hai ngày trước được giám đốc Ngô điều đến bộ phận tích hợp của công ty tỉnh C, vị trí trưởng bộ phận tích hợp bên này bị bỏ trống.”
Anh hỏi: “Có cân nhắc qua việc tự mình quản lý cả một bộ phận, đến công ty thành phố làm trưởng bộ phận tích hợp hay không?”
*
Còn Chu Dịch đến nhóm công ty báo cáo công việc cũng đối mặt với một vấn đề.
Vì năng lực làm việc của anh rất xuất sắc, hơn nữa phong cách giao tiếp của anh rất được phó tổng giám đốc Vu bên nhóm công ty xem trọng, hôm đó sau khi báo cáo công việc xong, phó tổng giám đốc Vu giữ Chu Dịch ở lại trò chuyện, nói: “Tôi nghe nói cậu không lên được chức giám đốc công ty thành phố S, thật là đáng tiếc.”
Chu Dịch nói khách sáo: “Giám đốc Đinh đã nhậm chức, năng lực của anh ta cũng rất mạnh.”
Phó tổng giám đốc Vu hơi mỉm cười và nói: “Nếu không có được vị trí giám đốc công ty thành phố thì có hứng thú tới nhóm công ty làm việc không? Đến làm việc tại bộ phận tích hợp của nhóm công ty chứ?”